Chương 1794 – Xảo ngộ Cửu Anh – Vô tình gặp Cửu Anh – phần 2



Thấy vẻ mặt ba nàng như vậy, Liệt Sơn thần thú mở miệng cười nhạo, giọng có phần quái dị đáp:



- Kết quả bất ngờ khiến cho các ngươi nghĩ ngược lại thế nào?



Nghe vậy, ba nàng dần dần bình tĩnh, Thương Nguyệt nói:



- Ngươi làm sao khẳng định là một vạn năm? Ý ngươi nói là chúng ta quay lại một vạn năm trước?



Liệt Sơn thần thú lắc đầu đáp:



- Năm tháng trôi qua rồi rất khó quay lại, tình hình các ngươi gặp phải hoàn toàn không giống như các ngươi tưởng tượng. Còn vì sao khẳng định một vạn năm thì lại thuộc về một vấn đề khác, ngươi đã mất đi cơ hội hỏi lại rồi. Người kế tiếp bắt đầu thôi, đây là vấn đề cuối cùng.



Bách Linh không hề vội hỏi, cơ hội cuối cùng này vô cùng quan trọng, phải làm thế nào để nắm cho chắc đây?



Nghiêng qua, Bách Linh nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, ba nàng âm thầm trao đổi ý kiến. Sau một phen thương nghị rồi, Bách Linh hỏi:



- Nếu có khoảng cách một vạn năm, thế giới này làm sao sinh ra, sự tồn tại của nó có ý nghĩa thế nào?



Liệt Sơn thần thú nhìn Bách Linh, trong mắt có vẻ cả ba nàng nhìn thấy mà không hiểu được, giọng nói của nó lại mềm mại nhẹ nhàng hệt như đang nhớ lại quá khứ.



- Đây không phải là một thế giới mà là một khu vực đặc biệt. Ở trong này, nó rộng rãi to lớn, ở bên ngoài lại thấy nó nhỏ bé vô cùng. Sự sinh ra nó vốn thuộc về ham muốn riêng tư của một kẻ mạnh, sự tồn tại của nó chỉ là một vũ khí sắc bén hủy diệt những người khác. Khu vực này rất thần bí, tiến vào rất dễ dàng mà đi ra rất khó khăn, phàm đã đi vào trong đây rồi, vĩnh viễn khó mà thoát được. Khi màn đêm bao trùm tất cả, truyền thuyết định sẵn sẽ mở màn.



Một âm thanh to lớn vang lên, đó chính là tiếng bước chân bỏ đi của Liệt Sơn thần thú. Nó không hề dừng lại, cũng không nói gì nhiều, sau khi trả lời xong ba vấn đề liền nhanh chóng đi thẳng vào trong màn đêm, chỉ chốc lát sau đã biến mất không còn tung tích.



Ba nàng không hề đuổi theo, bọn họ ai nấy trầm tư suy nghĩ.



Rất lâu sau, Thương Nguyệt giựt mình tỉnh lại đầu tiên, liếc Ngạo Tuyết và Bách Linh khẽ than:



- Xem ra chuyến đi này có rất nhiều khó khăn đã được định trước.



Trương Ngạo Tuyết khẽ gật đầu, trầm ngâm nói:



- Nghe thấy những câu này, trong lòng muội đột nhiên không an tâm. Muội luôn có cảm giác chúng ta lần này bị lừa vào một loại bẫy rập nào đó mà chúng ta vẫn u mê không biết gì.



Bách Linh khẽ bảo:



- Nhớ lại tất cả mọi thứ trước đây, quả thật có cảm giác bị người lừa. Nhưng tỷ vẫn luôn không hiểu rõ ràng, bàn tay ẩn sau màn kịch thật ra có mục đích thế nào? Hắn trêu chọc chúng ta cuối cùng có thể thu được lợi ích gì, thật ra hắn mưu đồ chuyện gì đây?



Thương Nguyệt suy đoán:



- Theo cảm giác cá nhân của muội, bất kể là vua Hắc Vực, Liệt Sơn thần thú hay thành chủ Hắc Ám lẫn chủ của Kính Ảo, bọn họ đều hiểu rõ một số chuyện lại cố ý giấu diếm chúng ta. Từ những câu trả lời vừa rồi của Liệt Sơn thần thú có thể suy đoán được, y nhất định biết gì đó lại không muốn hoặc không tiện cho chúng ta biết.



Ngạo Tuyết và Bách Linh vừa nghe, liền cảm thấy có lý, đồng thanh lên tiếng:



- Như vậy, chúng ta có thể ra tay từ chỗ vua Hắc Vực, như vậy có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.



Thương Nguyệt khẽ bật cười nhẹ nhàng, lẩm bẩm:



- Biện pháp đó không tồi, nhưng trước tiên chúng ta phải tìm cho được Hải Nữ hoặc là Tâm Nghi.



Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh mỉm cười xác nhận, ba nàng liền rời khỏi chỗ đó, tiếp tục tìm kiếm.



Lần này, ba nàng không gặp bất kỳ chuyện nào khác, thuận lợi tìm được Hải Nữ nhưng lại không thấy được tung tích của Diệp Tâm Nghi.



Vừa gặp mặt, Bách Linh hỏi liền:



- Mộng Dao, sư thúc con đâu, sao không ở cùng với con?



Hải Nữ phốc đến bên Trương Ngạo Tuyết, kêu lên mấy tiếng thân thiết rồi mới trả lời:



- Con cũng không biết rõ nữa, khi đó con bị một cơn gió kỳ quái cuốn bay đi, toàn thân không thể nhúc nhích, trong lòng con rất tức giận liền ra sức giãy dụa. Kết quả sau đó được sự hỗ trợ của Ngọc Hồ Điệp nên thoát khỏi tình cảnh khó khăn, nhưng không biết đang ở nơi nào.



Thương Nguyệt cau mày nói:



- Mộng Dao, con không có chút phát hiện nào sao, sư thúc con và con cùng bị cơn gió cuốn đi?



Hải Nữ mơ hồ đáp lại:



- Khi đó toàn thân con chết lặng, chân nguyên trong cơ thể hệt như bị cơn gió lạ đó chặn lại, căn bản không cảm ứng được bất kỳ điều gì ở bên ngoài.



Trương Ngạo Tuyết vuốt ve đầu Hải Nữ, điềm đạm nói:



- Được rồi, chỉ cần con không sao là được rời, chúng ta tiếp tục tìm kiếm.



Hải Nữ nói:



- Sư nương, sư phụ đâu? Sư phụ sao không đi cùng với các sư nương.



Trương Ngạo Tuyết trả lời:



- Chúng ta chia ra làm hai đường để sớm tìm được con và sư thúc con.



Nói rồi rời đi, cả bốn người tiếp tục tiến lên.



Ở trong đầm nước chưa biết tên, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi từ từ hạ xuống, lưới sáng phòng ngự quanh mình phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ngăn cách chất kịch độc tấn công.



Bên trong lưới sáng, Lục Vân hai tay ôm chặt Diệp Tâm Nghi, hai người bốn môi nối nhau, đang hưởng thụ yêu thương ngọt ngào.



Chung đụng suốt hai năm, đây là lần đầu Lục Vân hôn Diệp Tâm Nghi, trong đó hàm chứa biết bao nhiêu điều không muốn cho người biết. Đối với Lục Vân, quan hệ giữa chàng và Diệp Tâm Nghi phức tạp, đầu tiên chính là kẻ thù, sau lại là sư huynh muội, giữa thời gian này có rất nhiều hiểu lầm sâu sắc. Đối với Diệp Tâm Nghi, nàng đã từng bị vẻ ngoài của Kiếm Vô Trần làm cho mơ hồ, thế cho nên đối địch với Lục Vân, nhưng cuối cùng chính Lục Vân đã mang đến chút nguồn sống cho nàng, khiến sinh mạng nàng trở nên có ý nghĩa. Từ khi Lục Vân xóa đi đoạn ký ức không vui vẻ trong đời người của nàng, trong lòng nàng ghi dấu hình ảnh Lục Vân nho nhã. Lại thêm sự khích lệ của sư phụ, hai năm ở cùng với nhau trong Ngũ Phượng Triêu Dương cốc, nàng đã chìm sâu vào việc tiến lên. Hiện nay, tình yêu chờ đợi đã rất lâu cuối cùng cũng đến, nàng ngoại trừ căn thẳng và thẹn thùng ra, phần lớn chính là vui mừng và cao hứng. Ôm chặt cổ của Lục Vân, Diệp Tâm Nghi đáp lại ngúc ngắc. Thời khắc này, ở trong không gian chưa biết tên này, nàng đã bỏ qua tất cả mọi thứ, dùng hành động để biểu đạt tình cảm chân thực nhất trong lòng của nàng.



Lục Vân có chút si mê, tham lam hôn sâu và vuốt ve thiếu nữ xinh đẹp ở trong lòng của mình.



Hai năm sớm chiều ở cùng với nhau, Lục Vân nếu nói không nghĩ gì đến Diệp Tâm Nghi chính là lừa người, nhưng tình cảm này đến không nồng đậm như với ba người Ngạo Tuyết.



Thời gian trôi qua trong lúc hai người hôn nhau. Khi Diệp Tâm Nghi thở hết sức hổn hển, Lục Vân nhẹ nhàng buông hai môi ra, ánh mắt trong sáng nhìn chặt vào đôi mắt thẹn thùng của nàng, tay phải vuốt ve nhẹ nhàng theo những đường cong động lòng người của nàng.



- Tâm Nghi, muội thật xinh đẹp.



Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đỏ như máu, thẹn thùng có mấy phần kiêu ngạo, rõ ràng vô cùng hài lòng với sự ưu việt của bản thân.



- Xấu xa, lại khinh dễ người ta.



Lục Vân rất thích bộ dạng thẹn thùng khả ái của nàng, trêu chọc:



- Như vậy à, thế thì ta có phải nhìn thẳng thắn, lập tức buông tay, để tránh nam nữ thụ thụ bất thân không đây?



Diệp Tâm Nghi trừng chàng rất hấp dẫn, có phần ngang ngược đáp:



- Huynh dám, nếu huynh như vậy, muội sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa.



Lục Vân cười nói:



- Nếu dã man đến vậy, thế thì huynh phải suy xét một chút, để tránh …



Cố ý dừng lại không đáp, Lục Vân đặt trán của mình lên trán của nàng, thân mật lắc lư, tay phải lại đưa đến trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve.



Diệp Tâm Nghi thân thể run rẩy, ánh mắt như có nước, duyên dáng nói:



- Ồ, không … không … cần.



Hai tay dùng lực ép chặt lại, Diệp Tâm Nghi ép chặt thân thể vào trong lòng của Lục Vân, không cho chàng có cơ hội thừa dịp.



Lục Vân khuôn mặt tươi cười, ánh mắt rất hưng phấn, vừa hôn lên đôi môi đỏ hồng và đôi má của Diệp Tâm Nghi, vừa khẽ nói vài câu bên tai nàng.



Diệp Tâm Nghi thẹn thùng vô cùng, đôi mắt khép hờ ẩn chứa vài phần u oán, trong lòng lại vừa thẹn vừa mong, thân thể từ từ mềm mại đi, cứ để cho Lục Vân tùy ý tận hưởng.



Phát hiện được chuyển biến của nàng, Lục Vân rất hưng phấn, thật sự muốn nuốt trọn nàng nhưng hiện nay lại hoàn toàn không thích hợp.



Hôn hít một hồi, Lục Vân vuốt ve đôi ngực vút cao ngạo nghễ của nàng, rất lâu sau, Lục Vân mới thu hồi tay phải có phần không muốn, bắt đầu quan sát hoàn cảnh quanh mình. Diệp Tâm Nghi thở gấp hồng hộc, sau một hồi được Lục Vân hôn hít trìu mến, trong lòng đầy cảm giác hạnh phúc.



Thời khắc này, nàng chờ đợi đã bốn năm rồi, cuối cùng hôm nay cũng được như ý nguyện, tâm tình này có thể nghĩ ra được. Ôm chặt lấy cổ của Lục Vân, Diệp Tâm Nghi nhắm chặt mắt, bất kể ở nơi nào, chỉ cần ở cùng với người yêu, nàng không hề lo lắng một chút nào. Lục Vân nhìn giai nhân như con chim nhỏ nép vào mình mà tâm lý mâu thuẫn vô cùng. Có thể lấy được một thiếu nữ tuyệt mỹ như vậy, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều cho là chuyện mơ ước trong mộng. Nhưng Lục Vân đã có ba cô vợ xinh đẹp, chàng làm như vậy tất nhiên là thỏa mãn ham muốn của bản thân, nhưng như thế chẳng khác nào có lỗi với ba người vợ?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #585