Chương 1758 – Bộ bộ gian hiểm (bước nào cũng gian nan hiểm trở) – phần 2



Lúc này, trong vầng sáng truyền ra một thanh âm có mấy phần lạnh lùng cao ngạo.



- Thanh Ảnh Xà Thần tuy lợi hại nhưng những nhân vật cùng thời kỳ cũng không phải ít.



Mẫu Đơn hỏi lại:



- Ngươi nói bản thân ngươi đó phải không?



Trong vầng sáng, thanh âm đó hừ lạnh đáp:



- Ngươi thấy sao?



Tân Nguyệt hờ hững trả lời:



- Nói như vậy, ngươi chính là người sáng lập Phong Thần phái ở Vực ngoại, tên là U Ảo Vũ Tiên rồi?



Vầng sáng thoáng động đậy, người thần bí hừ khẽ đáp:



- Không ngờ ngươi thông minh đến vậy, nhanh chóng đoán được lai lịch của bản tiên.



Tân Nguyệt phản bác lại:



- Loại người dấu đầu lòi đuôi như ngươi, loại súc sinh không ra người ngợm như ngươi từ trước đến giờ lúc nào cũng cho mình đúng, cho là bản thân mình rất cao minh, trên thực tế lại ngu không ai bằng, tận sức che dấu chuyện bịt tai trộm chuông, cho là người khác cũng đều ngu ngốc …



- Câm miệng! Ngươi không ngờ dám châm chọc bản tiên, quả thật là to gan.



Giọng nói sắc bén, người thần bí trong vầng mây sáng phát xuất ra âm thanh bén nhọn chói tai.



Tứ Dực thần sứ quát lên:



- Đáng ghét, các ngươi không ngờ dám nói năng lỗ mãng, hôm nay không thể nào tha cho các ngươi.



Mẫu Đơn lạnh lẽo đáp:



- Chỉ cần các ngươi có được năng lực như vậy.



Tứ Dực thần sứ cười giận đáp:



- Không nắm vững được vài phần, chúng ta làm sao dám ngang nhiên hành sự?



Lâm Y Tuyết dịu dàng lên tiếng:



- Vậy cũng khó nói lắm, có khi các ngươi nhất thời đầu nóng lên, làm những chuyện ngu xuẩn cũng là chuyện hết sức bình thường.



Tứ Dực thần sứ tức tối giận dữ nói:



- Dám coi thường bản thần sứ, ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận.



Bốn cánh dang ra, cuồng phong như sét đánh, kình phong cuồn cuộn trùm cả trời đất bắt đầu tuôn thẳng về phía Tân Nguyệt, Mẫu Đơn, Lâm Y Tuyết, Thiên Lân.



Hoa Hồng thấy vậy, hừ lạnh nói:



- Chút tài bé nhỏ, xem ta phá ngươi thế nào.



Hình bóng lóe lên đi liền, Hoa Hồng liên tục ẩn hiện chín lần, xuyên qua chín không gian xuất hiện trước mặt Tứ Dực thần sứ, hai tay giang ra thật xinh đẹp, phía sau lưng xuất hiện hàng ngàn hoa hồng, mỗi đóa hoa đều xoay tròn trong không gian, hình thành vô số vùng xoáy, lập tức khiến cho cuồng phong do Tứ Dực thần sứ phát xuất mất đi.



Trong vầng mây sáng, U Ảo Vũ Tiên nhìn thấy tất cả mọi thứ, giọng có phần khinh miệt nói:



- Khống Hoa thuật thất truyền từ thượng cổ cũng không có gì đáng xem.



Lời còn vang bên tai, Hoa Hồng đột nhiên rên lên một tiếng, người từ không trung rơi thẳng xuống, biển hoa sau lưng chớp mắt đã tan biến.



Mẫu Đơn trong lòng thất kinh, lắc mình đỡ lấy thân thể của Hoa Hồng, ân cần quan tâm hỏi lại:



- Thế nào rồi, có nặng lắm không?



Hoa Hồng vẻ mặt tái xanh, căm giận nhìn U Ảo Vũ Tiên, trầm giọng nói:



- Ngươi phải cẩn thận, người này tinh thông thuật thu hồn, khiến người ta khó có thể phòng ngự được.



Mẫu Đơn nghe vậy chấn động, hỏi tới:



- Ngươi khẳng định không sai lạc chứ?



Hoa Hồng gật đầu đáp:



- Không sai đâu, tuy có phần khác biệt với Ngũ Sắc Thần Vương nhưng hiệu quả giống nhau, sức sát thương cực mạnh.



Mẫu Đơn tâm tình nặng nề, liếc Tân Nguyệt, sau đó chuyển thân đưa Hoa Hồng đến bên Khiếu Thiên, an ủi:



- Trước tiên hãy nghỉ ngơi đã, địch nhân có chúng ta ứng phó.



Hoa Hồng không nói, liếc Thiên Lân, vẻ mặt toát ra vài phần đau lòng.



Khiếu Thiên nói:



- Cẩn thận, địch nhân lần này không so được với lần trước đâu.



Mẫu Đơn đáp:



- Ta biết rồi, các vị hãy trông nom Thiên Lân là được rồi, chuyện khác để chúng ta xử lý.



Tung mình lùi lại, Mẫu Đơn quay về bên Tân Nguyệt, lạnh lẽo nhìn địch nhân trước mắt.



Giang Thanh Tuyết nhìn địch nhân, cất tiếng hỏi:



- Các ngươi đến đây vì ném đá dò đường.



Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:



- Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?



Lâm Y Tuyết đáp:



- Các ngươi đã từng suy nghĩ đến hậu quả không?



Tứ Dực thần sứ cười nói:



- Chúng ta tự nhiên đã sớm nghĩ tới rồi, bây giờ bớt nói nhảm đi, ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi để Thiên Lân lại, hôm nay chúng ta sẽ tha cho các ngươi một lần, ân oán trong dĩ vãng lưu lại lần sau gặp gỡ mới tính toán.



Mẫu Đơn hừ giọng nói:



- Nếu chúng ta không đồng ý thì soa?



Tứ Dực thần sức lạnh lùng tàn khốc trả lời:



- Thế thì để mạng lại đây.



Giang Thanh Tuyết giận dữ nói:



- Mạng chúng ta ở nơi này, có bản lãnh thì đến lấy đi.



Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:



- Không biết lợi hại, lát nữa sẽ khiến cho các ngươi biết thế nào gọi là hối hận không kịp.



U Ảo Vũ Tiên nói:



- Thời gian không còn sớm nữa, bắt đầu thôi.



Tứ Dực thần sứ nghe vậy chấn động, gật đầu nói:



- Được, bây giờ bắt đầu.



Dứt lời, Tứ Dực thần sứ dang cánh khổng lồ, dùng sức vẫy lên vài lượt, lập tức sinh ra cuồng phong to lớn thổi cho thân thể mấy người Tân Nguyệt phải lắc lư, không ngừng lùi lại về sau.



Ổn định được thân thể, Tân Nguyệt trầm giọng nói:



- U Ảo Vũ Tiên giao cho ta, Vũ Điệp hỗ trợ bên cạnh. Tứ Dực thần sứ giao lại cho mọi người.



Mẫu Đơn trả lời:



- Được, muội hãy cẩn thận.



Còn đang nói, Mẫu Đơn lùi lại đến bên Lâm Y Tuyết và Giang Thanh Tuyết, ba cô nhỏ giọng nói chuyện với nhau.



Vũ Điệp phi thân tiến lên, lòng bàn tay hiện lên ánh trắng, khí cực lạnh lập tức phát ra ngoài hình thành một không gian băng lạnh, lập tức ngưng đọng cả thế giới, áp chế được cơn cuồng phong của Tứ Dực thần sứ.



Sau đó, Vũ Điệp đến bên Tân Nguyệt, khẽ hỏi:



- Tiến công thế nào đây?



Tân Nguyệt chăm chú nhìn vầng sáng trước mặt, điềm nhiên nói:



- Muội có nắm chắc lập tức ngưng đọng được không gian chung quanh hắn không?



Vũ Điệp trầm ngâm giây lát, khẽ bảo:



- Có thể thử qua.



Tân Nguyệt nói:



- Tốt lắm, chúng ta bắt đầu thôi.



Từ từ bước đến gần, Tân Nguyệt nắm chắc Tàn Tình kiếm, vẻ mặt rất bình tĩnh.



Vũ Điệp theo sát một bên, toàn thân ánh trắng hội tụ, nàng đang thúc động Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết.



Cảm ứng được Tân Nguyệt và Vũ Điệp đang tới gần, U Ảo Vũ Tiên trong vầng sáng hừ khinh bỉ một tiếng, tự phụ nói:



- Chỉ đơn thuần bằng vào khí lạnh, các ngươi cho là có thể cản trở được hành động của bản tiên sao?



Tân Nguyệt lạnh lẽo nói:



- Ít ra cũng khiến ngươi phải để ý đến.



U Ảo Vũ Tiên cười nói:



- Không sai, ngươi rất cao ngạo, đáng tiếc ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của bản tiên.



Vũ Điệp hừ giọng nói:



- Đó chỉ bởi vì ngươi già chưa chết mà thôi.



U Ảo Vũ Tiên hừ giọng nói:



- Chuyện trên thế gian hoàn toàn không công bằng, các ngươi nếu cả điểm này cũng không biết thì chỉ có thể cho thấy các ngươi ngu xuẩn mà thôi.



Tân Nguyệt đáp trả:



- Cổ nhân nói, người thông minh không sống lâu được.



Chữ được vừa ra khỏi miệng, trường kiếm trong tay của Tân Nguyệt chém xuống, nhìn thật mềm mại nhẹ nhàng nhưng thực tế lại ngầm ẩn chứa huyền bí.



Vũ Điệp cảnh giác cao độ, ngay lúc Tân Nguyệt múa kiếm, hai tay nàng lập tức đẩy ra, ánh trắng hội tụ ở lòng bàn tay, ngưng tụ thành một ngọn núi băng lóng lánh trong suốt, từ từ bay thẳng đến vầng mây sáng. Trong lúc tiến lên, ngọn núi băng hệt như một khối nam châm đang dùng tốc độ nhanh đến kinh người để hấp thu khí lạnh chung quanh, khiến cho thể tích của nó không ngừng bành trướng, hơn nữa còn rất nhanh khống chế khu vực quanh đó, hình thành một kết giới gần như đóng kín.



Đối mặt với công kích của Tân Nguyệt và Vũ Điệp, U Ảo Vũ Tiên tỏ ra không để ý lắm, ánh sáng quanh mình tuần hoàn không ngừng, bản thân không hề né tránh. Chớp mắt, một kiếm của Tân Nguyệt đã chém xuống bề mặt của vầng sáng, làn kiếm đỏ rực lập tức tăng lên gấp chục lần, dùng đặc tính không gì ngăn được của Thiên Tuyệt trảm pháp lập tức chém đôi vầng sáng, để lộ một bóng người toàn thân trắng toát. Cũng đúng lúc đó, Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết của Vũ Điệp cũng phát huy uy lực cực mạnh, vào sát na vầng sáng vỡ ra lập tức tràn vào trong, tác dụng lên người của U Ảo Vũ Tiên, đóng băng thân thể của lão.



Biến cố bất ngờ khiến người ta phải kinh ngạc, cho dù tự phụ phi thường như U Ảo Vũ Tiên cũng la lên thất kinh, giọng vừa tức vừa nóng.



- Đáng ghét, kiếm quyết của ngươi là gì vậy, không ngờ có thể phá giải được phòng ngự của bản tiên?



Trong tiếng chất vấn, U Ảo Vũ Tiên hình bóng loáng cái, lập tức biến mất khỏi trước mặt Tân Nguyệt và Vũ Điệp, xuất hiện ở trên không trung cách đó trăm trượng, toàn thân ánh trắng nhấp nhô không ngừng.



Tân Nguyệt và Vũ Điệp đánh mắt cho nhau, trong mắt cả hai đều tràn đầy vẻ chấn động và kinh ngạc, cả hai cũng cảm thấy được áp lực cực lớn trước thực lực cao thâm khó lường của U Ảo Vũ Tiên. Tung mình bay lên, Tân Nguyệt và Vũ Điệp đến gần U Ảo Vũ Tiên, hai người đánh giá nhân vật trước mặt, phát hiện khi mất đi vầng sáng che phủ, bản lai diện mục của U Ảo Vũ Tiên không ngờ tuấn tú xinh đẹp, khiến cho người ta khó mà phân biệt là nam hay nữ. Phân tích từ bề ngoài, U Ảo Vũ Tiên không giống như Tứ Dực thần sứ, lão không có cánh trên lưng có thể thấy bằng mắt thường, nhìn qua không khác gì con người, toàn thân mặc y phục trắng toát, đầu tóc bạc trắng, toàn thân trong suốt lấp lánh như tuyết trắng, lại thêm khuôn mặt da thịt xinh đẹp như ngọc, hệt như tiên ở trên trời.



- Ngươi quả thật là người sáng lập ra Phong Thần phái?



Giọng đầy nghi hoặc, Tân Nguyệt kinh ngạc hỏi lại.



Nhoẻn miệng bật cười, U Ảo Vũ Tiên hơi lưu luyến đáp:



- Không sai, ta chính là U Ảo Vũ Tiên.



Vũ Điệp hỏi lại:



- Vì sao ngươi phải đến đây cướp thân thể Thiên Lân?



U Ảo Vũ Tiên lạnh lẽo trả lời:



- Chuyện này của ta không cần phải cho các ngươi biết. Vấn đề ta vừa hỏi lúc này, các ngươi còn chưa hề trả lời.



Tân Nguyệt đáp:



- Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng, ngươi cho là ta sẽ nói với ngươi sao?



U Ảo Vũ Tiên hừ giọng trả lời:



- Không nói cho ta biết, cho thấy các ngươi có lo lắng đối với ta, trong lòng có phần e sợ bản tiên.



Tân Nguyệt hờ hững đáp:



- Phép khích tướng như vậy còn quá nông cạn.



U Ảo Vũ Tiên ánh mắt lạnh lại, tàn khốc nói:



- Dám nói vậy với bản tiên là ngươi muốn tìm cái chết phải không?



Dứt lời, một luồng sức mạnh vô hình lập tức đánh trúng Tân Nguyệt, khiến cho thân thể Tân Nguyệt chấn động, lập tức khóe miệng tươm máu, khuôn mặt tái nhợt như tuyết. Vũ Điệp thấy vậy không ổn, miệng khẽ quát một tiếng, tung mình đánh ra một chưởng công thẳng đến ngực của U Ảo Vũ Tiên.



Bật cười tà mị một tiếng, U Ảo Vũ Tiên không né không tránh, trong mắt ánh sáng lấp lánh, chăm chú nhìn vào trong mắt Vũ Điệp, khẽ cười một tiếng:



- Hồn phi phách tán, thần du vật ngoại.



Chỉ có tám chữ ngắn ngủi hệt như có ma lực, khi truyền vào trong tai của Vũ Điệp cũng khiến cho thân thể Vũ Điệp phản ứng, khiến cho nàng đột nhiên chấn động, miệng phun ra một luồng máu tươi. Thấy tình hình như vậy, U Ảo Vũ Tiên hơi đắc ý. Nhưng thế sự như đánh cờ, vào lúc U Ảo Vũ Tiên đắc ý sơ sẩy, trên trán Vũ Điệp đột nhiên lóe lên hào quang, xuất hiện một con mắt dựng đứng đón lấy ánh mắt của U Ảo Vũ Tiên, bắn thẳng ra một chùm hào quang.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #549