Chương 1756 – Thần lực truyền thừa (Thần lực truyền đời) – Phần 4



Khoảng chừng sau một nén hương, Thiện Từ mới ngửng đầu chăm chú nhìn bóng đen, chất vấn:



- Nếu như ta muốn rời đi, ngươi có ngăn trở hay không?



Bóng đen đáp:



- Không cần ngăn cản, cuối cùng ngươi phải quay về nơi này, nhưng lúc đó ngươi sẽ hối hận vì lần rời đi này đây.



Thiện Từ hừ khẽ nói:



- Ngươi nói chuyện dọa người phải không?



Bóng đen đáp:



- Ngươi còn nhớ lại những chữ trên tấm bia đá không?



Thiện Từ nghe vậy giật mình, trong não hiện lên một đoạn văn khiến cho lòng hắn sinh do dự.



- Tộc diệt chi nhật, thần hiện chi thì, hồn phách quy tông, nhất nguyên phục thủy.



Câu này đã từng khiến cho Ngạc Tây cảm thấy đau thương, lúc này lại trở thành nguyên nhân điều khiển tâm ý của Thiện Từ.



Hít sâu một hơi, Thiện Từ áp chế tâm tình để bình tĩnh trở lại, hỏi tiếp:



- Nếu như ta tiếp nhận yêu cầu của ngươi, ta sẽ có được lợi ích thế nào?



Bóng đen nhìn Thiện Từ, ánh mắt rất quái dị, khẽ nói:



- Không có ích lợi gì, ta thậm chí hy vọng ngươi cự tuyệt, nhưng chuyện này đã trở thành không cách gì thay đổi được.



Thiện Từ nghe vậy thấy kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:



- Ngươi hy vọng ta cự tuyệt? Câu này hiểu thế nào?



Bóng đen đáp:



- Không cần phải hỏi nhiều, ngươi chỉ cần nhớ kỹ từng câu từng chữ của ta, tương lai ngươi sẽ tự mình hiểu được. Bây giờ, trong lòng ngươi đã có quyết định rồi, chúng ta có thể bắt đầu.



Thiện Từ nói:



- Không gấp, ta còn có một số câu muốn hỏi ngươi.



Bóng đen đáp lại:



- Biết quá nhiều có khi không phải chuyện tốt cho ngươi đâu. Cuộc đời này của ngươi, sao cô đơn chiếu mạng. Có thể thay đổi hay không, do người chứ hoàn toàn không phải do ngươi.



Thiện Từ nghi hoặc nói:



- Sao cô đơn chiếu mạng? Ngươi phải nói ta đời này không thân không thích, định sẵn phải cô độc cả đời?



Bóng đen đáp:



- Thiên cơ bất khả lộ, ta chỉ có thể nói cho ngươi như vậy, còn lại thì cần chính ngươi đi tìm hiểu.



Thiện Từ thấy bóng đen không muốn nói nhiều, lập tức chuyển sang chuyện khác:



- Tộc Hắc Thủy năm xưa hỗ trợ Xi Vưu, kết quả đại bại, có nguyên nhân nào không?



Bóng đen vẻ mặt quái lạ, hỏi ngược lại:



- Vì sao hỏi vấn đề này?



Thiện Từ thản nhiên đáp:



- Nếu ngươi là thần thủ hộ của tộc Hắc Thủy, nắm giữ sức mạnh thần bí khó lường, ta tự nhiên muốn hỏi một câu, năm xưa ngươi có nhìn rõ được Xi Vưu sẽ thất bại không, sao lại chọn lựa hỗ trợ hắn vậy?



Bóng đen đáp:



- Ngươi còn rất trẻ, không biết ý trời. Có lúc biết rõ ràng sẽ thất bại lại cũng không thể không làm được. Có một ngày ngươi đối mặt với tình trạng như vậy, lúc đó ngươi sẽ hiểu rõ được tâm tình của ta lúc đó. Bây giờ, bên ngoài đã sáng tỏ rồi, thời gian trong này nhanh hơn ngươi tượng tượng đó, tốt nhất ngươi sớm có quyết định.



Thiện Từ hơi do dự hỏi lại:



- Sức mạnh trong người ta muốn khai mở cần bao nhiêu thời gian?



Bóng đen đáp:



- Thế thì phải trông vào tâm ý của ngươi.



Thiện Từ không hiểu, hỏi lại:



- Câu này có ý nghĩa thế nào?



Bóng đen đáp:



- Thần lực của tộc Hắc Thủy rất kỳ lạ đặc biệt, nguồn gốc từ một loại sức mạnh thần kỳ giữa trời đất, có thể truyền qua các đời mãi mãi bất diệt. Đây là nguồn thần lực năm xưa ta thu được, theo huyết mạch mà truyền lại, phối hợp với định mệnh luân hồi cùng với một số nghi thức đặc thù của bản tộc. Khi cần thiết, ta sẽ vận dụng phương pháp truyền lại sức mạnh cho người thừa kế, tốc độ nhanh chậm phải trông vào tâm ý của người thừa kế. Nếu như người đó và ta phối hợp thân mật, tốc độ tự nhiên nhanh vô cùng. Nếu như người đó trong lòng bài xích ta, tốc độ tự nhiên sẽ chậm vô cùng.



Thiện Từ nghe xong trầm ngâm một lúc hỏi lại:



- Giữa ta và ngươi đã định sẵn phải gặp nhau?



Bóng đen hỏi ngược lại:



- Ngươi sao phải cẩn thận như vậy, chính là bởi người nào?



Thiện Từ nói:



- Gia sư chính là người nhà Phật, từ nhỏ đã dạy dỗ ta hướng thiện tích đức, không hy vọng ta nhiễm phải tà khí. Tộc Hắc Thủy thần bí quỷ dị, sức mạnh của nó nguồn gốc hơi âm tà, hoàn toàn không phải sức mạnh ta mong có.



Bóng đen nghe vậy cười lớn đáp:



- Sức mạnh khác nhau chia theo đẳng cấp, hoàn toàn không phân chính tà, chỉ có phân âm dương. Ý nghĩ thiện ác mọi người đều có, nhưng làm thiện ác chỉ bởi vì mình.



Thiện Từ phản bác lại:



- Nếu là như vậy, chuỗi Phật châu trên người ta vì sao lại bài xích luồng khí tức này?



Bóng đen đáp:



- Phật châu trên mình ngươi sức mạnh thuần dương ôn hòa, sức mạnh của tộc Hắc Thủy âm nhu huyền bí, hai bên thuộc tính khác nhau, vì thế có bài xích lẫn nhau.



Thiện Từ bán tín bán nghi hỏi lại:



- Câu này thật hay giả?



Bóng đen hỏi ngược lại:



- Ngươi thấy ta có cần phải lừa ngươi không?



Thiện Từ không đáp, chìm vào trầm tư, đối với lời nói của bóng đen, hắn thực ra tin tưởng, nhưng hắn lại vẫn muốn tìm cho được một lý do để bản thân có thể cự tuyệt được.



Bóng đen rõ ràng hiểu được tâm tư của Thiện Từ, y chỉ yên lặng nhìn Thiện Từ, trong mắt ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ. Thân là thần thủ hộ của tộc Hắc Thủy, bóng đen có năng lực nhìn thấu suốt định mệnh.



Mặc dù đối với mệnh vận của Thiện Từ thì y còn có vài phần không nhìn rõ được, nhưng y lại mơ hồ suy đoán ra được kết cục cuối cùng của Thiện Từ. Vì vậy, y có chút tiếc nuối nhưng y lại không thể nào thay đổi được ý trời, chỉ có thể ẩn giấu trong lòng mà thôi.



Một lúc trầm ngâm giúp Thiện Từ bình tĩnh trở lại, hắn ngửng đầu nhìn bóng đen, điềm nhiên nói:



- Nếu đã như vậy, chúng ta hãy bắt đầu thôi.



Bóng đen nghe vậy ánh mắt kỳ lạ, hỏi lại:



- Ngươi không hối hận chứ?



Thiện Từ đáp:



- Ta không có lựa chọn, có phải không?



Bóng đen đáp:



- Đúng như vậy, đây là định mệnh.



Dứt lời, bóng đen nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Thiện Từ, y còn cao hơn Thiện Từ cả vài thước. Chăm chú nhìn vào mắt Thiện Từ, bóng đen nói:



- Khai mở sức mạnh cần phải có kế thừa định mệnh, khi ngươi nắm vững được luồng sức mạnh này rồi cũng là lúc ta biến mất.



Thiện Từ hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi:



- Vì sao như vậy?



Bóng đen bật cười kỳ dị, trả lời:



- Thần thủ hộ của tộc Hắc Thủy từ trước đến giờ chỉ có một người mà thôi.



Thiện Từ chấn động tâm thần, hỏi tiếp:



- Ngươi không oán hận chứ?



Bóng đen cười đáp:



- Thủ hộ đã vài ngàn năm rồi là một loại trách nhiệm cũng là một loại gánh nặng.



Thiện Từ tán đồng:



- Đúng thế, sinh mệnh vĩnh viễn cũng giống như cô đơn.



Bóng đen cười đáp:



- Ngươi rất bình tĩnh, đối với cuộc đời nhìn rất thông suốt, chỉ có chữ “tình” thì ngươi còn khúc mắc trong lòng.



Thiện Từ thản nhiên nói:



- Ta còn trẻ tuổi, tình cảm đối với ta còn có sức hấp dẫn.



Bóng đen khẽ đáp:



- Có sức hấp dẫn cho thấy cuộc đời của ngươi còn có ý nghĩa. Đến đây, giữa chúng ta đã nói quá nhiều rồi, đến lúc làm chuyện chính thôi.



Thiện Từ vẻ mặt quái dị, khẽ hỏi lại:



- Trước khi bắt đầu, ngươi không muốn nói thêm điều gì với ta sao?



Bóng đen trả lời:



- Chuyện muốn nói thì ta không thể cho ngươi biết, chuyện không cần nói thì ngươi hà tất phải hỏi dồn làm gì?



Thiện Từ phản bác lại:



- Ngươi muốn đem theo mọi thứ âm thầm bỏ đi sao?



Bóng đen đáp:



- Sự im lặng của ta chỉ là làm chậm việc tìm hiểu của ngươi mà thôi, không che giấu được sự thực sẽ phải xảy ra.



Thiện Từ kinh ngạc nói:



- Nếu chuyện chắc chắn phải xảy ra, ngươi hà tất phải ngậm miệng làm gì?



Bóng đen trả lời:



- Bởi vì định mệnh sắp sẵn ta phải như vậy thôi. Được rồi, không còn nhiều thời gian, ngươi còn có những chuyện thuộc về ngươi chờ đợi, chúng ta bắt đầu thôi.



Thiện Từ khẽ thở dài, không cố hỏi tới nữa, gật đầu đáp:



- Được, bắt đầu thôi, ta phải phối hợp với ngươi thế nào?



Bóng đen đáp:



- Ta chính là chìa khóa khai mở sức mạnh, ta sẽ tiến vào trong thân thể của ngươi, ngươi chỉ cần buông lỏng thân thể, muốn dung hợp cùng với ta, giao thân thể cho ta sử dụng, còn những chuyện khác ngươi không cần phải lo lắng. Cho dù phát sinh bất kỳ chuyện gì đi nữa, ngươi đều không được nảy sinh tâm tình bài xích, nếu không sẽ gây trở ngại việc tiến hành của ta.



Thiện Từ đáp:



- Được, ta đồng ý với ngươi.



Nói rồi, Thiện Từ nhắm mắt lại, từ từ đi vào trầm tĩnh.



Bóng đen nhìn Thiện Từ, yên lặng chờ đợi một lúc, đợi cho đến khi Thiện Từ hoàn toàn buông lỏng, tiến vào trạng thái vô ngã vô tướng rồi, bóng đen mới hóa thành một ngọn lửa đen ngòm, rít lên một tiếng liền bắn vào huyệt Thiên Linh của Thiện Từ.



Thời khắc đó, thân thể Thiện Từ chấn động, khuôn mặt anh tuấn cau chặt mày, có mấy phần đau đớn, nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại. Bóng đen biến mất khiến cho đại điện trở nên trầm lặng, Thiện Từ yên yên lặng lặng đứng nơi đó, vẻ ngoài không thấy bất kỳ gì khác lạ nhưng trong thân thể lại phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất.



Đối với tình hình như vậy, Thiện Từ cố ý quên lãnh đi để mong cầu đạt đến mức lòng không tạp niệm, tiện cho bóng đen sớm khai mở được luồng sức mạnh trong thân thể của hắn.



Nhưng thần lực của tộc Hắc Thủy không hề tầm thường, Thiện Từ tuy tận sức phối hợp, bóng đen cũng khó mà khai mở được luồng sức mạnh này trong khoảng thời gian ngắn.



Điểm này, Thiện Từ hoàn không hiểu được, hắn chỉ có thể giữ nguyên tâm trạng bình tĩnh chờ đợi thời khắc cuối cùng xảy đến.



Thời gian, cứ trôi qua trong yên lặng.



Trong đại điện thần bí, Thiện Từ đang trải qua một lần chuyển biến trong đời. Kết quả cuối cùng hắn hoàn toàn không biết được, nhưng hắn lại không cách nào trốn chạy. Đối với tương lại, Thiện Từ không dám nghĩ nhiều, hắn tuy không phục số mệnh nhưng hiện nay lại không thể không thần phục nó, bởi vì trong lòng hắn còn có chút vướng mắc.



Có lẽ trong tương lai, Thiện Từ sẽ phản kháng lại, nhưng hiện nay, hắn chỉ có thể tiếp nhận sự an bài của vận mạng.



Lần này, cuộc hành trình dưới đáy hồ đầy những biến hóa với Thiện Từ, cuộc gặp gỡ ly kỳ thần quỷ không ngờ trong đại điện sẽ mang lại kết cục xấu hay tốt, ai cũng không cách nào dự báo được.



Có lẽ, đây là một dự báo tốt, cũng có khả năng đây là một trò đùa của ông trời.



Trên Hắc Thủy hồ, ở nóc của thánh điện, Ngạc Tây vẫn luôn canh gác, từ đêm đen đến sáng bạch, lại từ sáng bạch chờ đến đêm xuống, liên tục chờ đợi ba ngày cũng không hề thấy Thiện Từ xuất hiện.



Trong ba ngày này, Ngạc Tây yên lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn xuống mặt hồ, hệt như đang chờ đợi, lại như đang mong nhớ, thật ra trong lòng ông ta có tình cảm như thế nào?



Đang thủ giữ một cách cố chấp hay là đang hoang mang mâu thuẫn?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #547