Chương 1745 – Dũng giả chi tâm (Cái tâm của kẻ dũng) phần 1



Băng Nguyên an bình sắp sửa khai mạc một trận chiến, đó là một trận đại chiến thuộc về thời kỳ viễn cổ, nhưng thời gian lại kéo dài mãi đến hôm nay sau vài ngàn năm.



Đứng trên mặt tuyết, Xích Thạch ở trần, tay phải nắm chắc một cái búa bằng đá, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Ngưu Đầu Hổ trước mắt, khí tức toàn thân thu lại hệt như một thợ săn cơ trí.



Ngoài hai mươi trượng, Ngưu Đầu Hổ hình dáng khổng lồ, ánh mắt tà mị nhìn Xích Thạch, chân trái trước thỉnh thoảng cào xuống mặt băng cứng rắn, phát ra những âm thanh thánh thót hệt như đang điểm xuyết cho tâm tình nào đó.



Từ xa xa, bảy người Xích Viêm quan sát chăm chú động tĩnh ở đó, có phần hơi quan tâm với việc xuất chiến của Xích Thạch, lại tràn đầy tín nhiệm, yên lặng chờ đợi cuộc giao chiến bắt đầu.



Thời gian yên lặng, chăm chú câm nín. Xích Thạch không nhúc nhích nhìn Ngưu Đầu Hồ, đang so sự nhẫn nại với nó. Theo sự hiểu biết của tộc Bác Phụ, Ngưu Đầu Hổ là một loài thú rất xảo trá, bọn chúng ngoại trừ thực lực đáng sợ ra, còn có trí tuệ kinh người, biết cách tạo ra những hiện tượng giả để dẫn dụ địch nhân, nhằm đạt được mục đích săn giết.



Chăm chú nhìn Xích Thạch, Ngưu Đầu Hổ ánh mắt đỏ thẫm hiện lên chút âm lạnh, chi trước không ngừng gõ lên mặt đất phát ra thanh âm có tiết tấu nhất định.



Quanh đó, gió nhẹ nổi lên, khí lạnh thấu xương, hơi lạnh nhàn nhạt tràn khắp bốn phương, mơ hồ toát ra mấy phần quỷ dị.



Đột nhiên, Ngưu Đầu Hổ tung mình bay lên, vượt qua khỏi đầu của Xích Thạch, rơi xuống ngoài năm trượng, chuyển động chầm chậm quanh Xích Thạch, miệng không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.



Xích Thạch vẻ mặt bình tĩnh, nắm chắc búa đá trong tay, giọng thản nhiên, thanh âm vang dội:



- Chờ đợi đã lâu rồi, ngươi không phải đã mất đi tính nhẫn nại rồi sao?



Câu này nói thẳng với Ngưu Đầu Hổ, ẩn chứa vài phần khiêu khích.



Khẽ hừ một tiếng, Ngưu Đầu Hổ há cái miệng to như miệng trâu, nhấn rõ từng từ từng chữ:



- Rất nhiều năm chưa từng ăn cơm, ta tự nhiên muốn trước hết tìm lại chút cảm giác, hoài niệm đã từng có trước đây.



Xích Thạch hừ lạnh đáp:



- Chết đến nơi rồi, nhớ lại cũng không có gì đáng trách.



Ngưu Đầu Hổ bật cười ha hả quái lạ rồi nói:



- Ngữ điệu không nên khẳng định rõ ràng như vậy, ai chết ai sống còn phải trông vào bản lĩnh.



Tiếp tục đi vòng quanh, Ngưu Đầu Hổ ánh mắt quỷ dị, toàn thân toát ra mấy phần hấp dẫn tà đạo.



Xích Thạch hơi kinh ngạc, vừa chăm chú quan sát động tĩnh của Ngưu Đầu Hổ, vừa ngầm tìm hiểu tình hình quanh đó, phát hiện trong phương viên vài dặm không có chút khác thường, vì sao Ngưu Đầu Hổ này lại không sợ hãi chút nào?



Nếu như nói nơi này chỉ có một mình Xích Thạch, Ngưu Đầu Hổ này biểu hiện như vậy cũng bình thường.



Nhưng hiện nay toàn bộ tám đại cao thủ của tộc Bác Phụ đều tập trung nơi này, Ngưu Đầu Hổ vẫn trấn tĩnh như vậy, điểm này sao lại không khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc? Nghĩ đến đây, Xích Thạch mơ hồ nắm bắt được một chút dấu tích, nhưng cụ thể là thế nào thì trong nhất thời ông ta cũng không sao biết rõ được. Ánh mắt hơi động, Xích Thạch che giấu tâm sự, cố làm ra vẻ bình thản nhìn Ngưu Đầu Hổ chuyển động từng vòng từng vòng, không một chút phản ứng nào cả.



Mấy người Xích Viêm ở xa xa quan sát cuộc chiến, sau khi chờ đợi đã lâu, trong lòng cũng dần dần cảm thấy có điều gì đó không bình thường.



- Tộc trưởng, người nói xem Ngưu Đầu Hổ này thật ra đang chơi trò gì đây?



Có mấy phần lo lắng, Xích Thủy khẽ hỏi. Xích Kim vẻ mặt không hiểu, tự nói:



- Nghe nói Ngưu Đầu Hổ xảo trá phi thường, lẽ nào bọn chúng quả thật có tính nhẫn nại tốt như vậy?



Xích Hà nói ra suy nghĩ của mình:



- Ta thấy nơi này có ẩn chứa bí ẩn, Ngưu Đầu Hổ dường như đang che dấu chuyện gì đó.



Câu này vừa nói ra, mọi người trong tộc lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt cùng quay lại nhìn Xích Viêm.



Nhận ra ý nghĩ của mọi người, Xích Viêm trầm ngâm đáp:



- Hành động của Ngưu Đầu Hổ quả thực có phần khác thường, nhưng nó che giấu rất tốt, khiến người ta khó mà có thể nhận ra dụng ý của nó.



Xích Quang suy đoán:



- Nó có cố ý hấp dẫn sức chú ý của chúng ta hay không, nhằm khiến chúng ta sơ ý một số những chuyện khác?



Xích Vân nói:



- Nơi này trống trải không mây, mênh mông vô bờ. Bất kỳ sinh linh nào đến gần đều không thoát được tầm mắt của chúng ta, Ngưu Đầu Hổ sẽ không đần đến độ điểm này cũng không biết được.



Xích Quang nói:



- Ta chỉ nói ra để mọi người phân tích, cũng hoàn toàn không nhất định như vậy.



Xích Thủy nhìn Xích Viêm, khẽ nói:



- Tộc trưởng, chúng ta hiện giờ phải làm thế nào?



Xích Viêm nhíu chặt hai mày, ánh mắt chăm chú nhìn lên bầu trời, trầm ngâm một lúc lâu rồi trầm giọng đáp:



- Suy đoán của Xích Quang không sai, chúng ta đúng là đã sơ suất bỏ qua một số thứ.



Xích Kim kinh ngạc nói:



- Thứ gì vậy?



Xích Viêm vẻ mặt âm trầm, giọng nghiêm túc đáp:



- Địch nhân!



- Địch nhân? Ở nơi nào?



Sáu người khổng lồ Bác Phụ đồng thanh cất tiếng hỏi.



Xích Viêm vẻ mặt kỳ lạ, hơi thần bí đáp:



- Đang ở gần chúng ta.



Xích Hà quay đầu nhìn quanh, nghi hoặc nói:



- Ở nơi nào? Sao ta không thấy gì cả vậy.



Xích Vân cũng nói:



- Ta cũng không thấy gì cả, phỏng chừng địch nhân ẩn mình rất kỹ.



Xích Viêm lắc đầu đáp:



- Không phải địch nhân thiện nghệ ẩn mình mà chúng ta đều tập trung vào kế của Ngưu Đầu Hổ, bị phép ảo thuật của nó làm cho mơ hồ.



Câu này vừa nói ra, mọi người thất kinh, ảo thuật thế nào mà có thể che mắt được những người khổng lồ Bác Phụ?



Thấy mọi người trong lòng hoài nghi, Xích Viêm tay phải phất lên nhè nhẹ, búa đá trong tay lóe lên ánh sáng kỳ lạ, phát ra một chùm tia sáng đỏ nhạt, chớp mắt đã kích trúng vào một khu vực hư không ngoài ba dặm, tạo nên một trận dao động hệt như va chạm vào một loại kết giới nào đó.



Hoa lửa tung tóe theo gió bay đi, một trường không khí vô hình đột nhiên vỡ nát, để lộ một số hình bóng vốn không tồn tại. Nhìn thật cẩn thận, năm con quái thú, hai con chim lạ xuất hiện ở khu vực ngoài ba dặm, bọn chúng mỗi con chiếm một phương, giương mắt hổ đăm đăm nhìn vào tám người khổng lồ tộc Bác Phụ, trong mắt toát ra vẻ tham lam và hung tàn.



Nhìn thấy cảnh tượng này, người khổng lồ của tộc Bác Phụ đều tỏ ra có phần bất ngờ, bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn.



Bên này, Xích Thạch cũng đột nhiên thức tỉnh, giận dữ trừng Ngưu Đầu Hổ, cất tiếng hỏi:



- Đây chính là quỷ kế của ngươi?



Bật cười ha hả, Ngưu Đầu Hổ không chút kiêng kỵ đáp trả:



- Chúng ta chẳng qua là tụ lại theo loài mà thôi, ai bảo các ngươi là kẻ địch của mọi người?



Xích Thạch hừ giọng nói:



- Nếu biết chúng ta là khắc tinh của các ngươi, sao các ngươi còn dám đến đây chịu chết?



Ngưu Đầu Hổ cười đáp:



- Khắc tinh cũng chỉ tự các ngươi nói ra mà thôi, chúng ta trước giờ chưa từng thừa nhận, cũng chưa hề sợ các ngươi.



Xích Thạch cười lạnh nói:



- Nếu như không sợ, hà tất các ngươi phải che che giấu giấu làm gì, không dám quang minh chính đại xuất hiện?



Ngưu Đầu Hổ cười nói:



- Đây là phương thức của chúng ta, không có liên quan gì đến chuyện quang minh chính đại cả. Bây giờ nếu như các ngươi đã phá vỡ mọi thứ, thế thì chúng ta hãy giao chiến một trận cho đã, xem thử ai mới thật sự là kẻ mạnh đây.



Dừng bước lại, ánh mắt Ngưu Đầu Hổ lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng tàn khốc, toàn thân phát ra sát khí sắc bén khóa chặt lấy Xích Thạch. Chân phải lùi lại, Xích Thạch thể hiện tư thế phòng ngự, búa đá trong tay dựng đứng trước ngực, toàn thân tập trung tiến vào một cảnh giới tấn công đặc thù.



Thời khắc này, Xích Thạch trên người ánh sáng tập trung, sương sáng tầng tầng lớp lớp cuộn trào theo một phương thức vô cùng huyền diệu tự thay đổi tần suất, tiến hành lột xác không ngừng, từ đó hóa thành một ngọn lửa có áp lực rất cao hiện lên trên bề mặt thân thể của Xích Thạch, nhưng một tầng phòng ngự cứng rắn vô cùng.



Bốn bề, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, sóng khí nóng bỏng bắt đầu làm băng tuyết quanh đó tan chảy, hình thành một cái hồ nước trên mặt đất, nước hồ đỏ ửng nhàn nhạt.



Gào lên một tiếng, Ngưu Đầu Hổ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách để né tránh nước hồ, sau đó bắt đầu chuyển động loanh quanh, ánh mắt đỏ thẫm lúc ẩn lúc tỏ toát ra mấy phần quỷ bí, khiến cho người ta cảm giác bất an.



Xích Thạch vẫn không hề nhúc nhích, vẻ mặt trầm tĩnh, búa đá trong tay nghiêm cẩn như núi, phía lưỡi bén nhọn có ánh đỏ lưu chuyển hệt như một ngọn lửa có sinh mạng. Ngưu Đầu Hổ ánh mắt hơi biến, vẻ tự phụ trước đó lúc này đã mất đi, thần sắc trở nên nặng nề, không dám ngang nhiên tiến lên.



Cũng đúng lúc đó, mấy người Xích Viêm nhìn thấy quái thú chung quanh, vẻ mặt bình tĩnh trở thành nặng nề, rõ ràng tình hình trước mắt không lạc quan chút nào.



- Tộc trưởng, xem ra trận đại chiến đầu tiên của chúng ta không hề đơn giản.



Có mấy phần tự phụ, Xích Kim giọng nói lạnh lẽo.



Xích Viêm vẻ mặt hờ hững, khẽ nói:



- Ngưu Đầu Hổ, Kim Sí Long, Hắc Huyền Báo, Tam Đầu Phong, Diễm Xích Mã, Phá Băng Lang, Phong Ngâm Hạc, Khiếu Thiên Lang, đây có thể nói là những kẻ mạnh cả trên trời dưới đất và trong nước, không dễ đối phó.



Xích Hà có phần mơ hồ, cất tiếng hỏi:



- Những sinh linh mạnh mẽ này hẳn phải không có ở nơi này, vì sao lại tập trung ở đây vậy? Còn nữa, trong bọn chúng không ít thế lực đối địch, vì sao lúc này lại đoàn kết nhất trí vậy?



Xích Thủy phân tích:



- Những con quái này đều là bằng mặt không bằng lòng, đoàn kết với nhau cũng chỉ sợ chúng ta đánh phá từng con. Còn vì sao chúng lại xuất hiện ở nơi này thì phải hỏi tộc trưởng mới biết được.



Thấy người trong tộc vẻ mặt mơ hồ, Xích Viêm chần chừ một lúc rồi khẽ than:



- Những con quái thú đến từ vài ngàn năm trước, so với thời đại của chúng ta thì có muộn hơn một chút. Năm xưa, bọn chúng chắc chắn gặp phải một loại kiếp nạn nào đó, bị một loại sức mạnh nào đó phong ấn lại, mãi đến hôm nay mới có thể tái sinh nhìn lại được mặt trời, gặp gỡ chúng ta nơi này. Do bọn chúng từ trước đến giờ chưa từng giao tranh chính diện với chúng ta, hiểu biết về chúng ta cũng chỉ là lời truyền miệng đời này sang đời khác, vì thế hoàn toàn không có gì phải quá e ngại.



Xích Vân nói:



- Nếu đã gặp gỡ, đó chính là định mệnh, hay là chúng ta trước tiên hãy tiêu diệt bọn chúng, thuận tiện có thức ăn no bụng.



Xích Kim lên tiếng:



- Xích Vân nói có lý, chúng ta không cần phải lãng phí tinh lực ở nơi này, sớm kết thúc để đi khỏi.



Xích Địa nói:



- Ra tay là chuyện tất yếu rồi, vấn đề là phải phân bố nhân thủ thế nào, điểm này rất quan trọng.



Xích Quang trả lời:



- Với tình thế hiện nay, muốn tiêu diệt bọn chúng chắc không phải chuyện khó khăn. Điểm duy nhất đáng lo chính là Kim Sí Long, Tam Đầu Phong và Phong Ngâm Hạc, bọn chúng nếu có lòng muốn bỏ chạy, chúng ta thật không dễ dàng gì ngăn cản bọn chúng.



Xích Thủy nói:



- Theo ta thấy, địch nhân lần này không dễ đối phó, chúng ta phải cẩn thận hơn nhiều.



Xích Quang nghi hoặc nói:



- Không nghiêm trọng đến như vậy chứ?



Xích Thủy đáp:



- Ngươi hãy nhìn vẻ mặt của tộc trưởng thì biết ngay sự nghiêm trọng đến thế nào.



Xích Quang sửng người, quay đầu nhìn lại Xích Viêm, phát hiện ông ta vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, cất tiếng hỏi:



- Tộc trưởng, chuyện này thật sự nghiêm trọng như Xích Thủy nói phải không?



Xích Viêm gật khẽ, trầm giọng đáp:



- Tám địch nhân trước mắt thực lực kinh người, trong đó quá nửa còn ẩn chứa một số bí mật, ta nhất thời không cách nào hiểu được.



Xích Kim hỏi:



- Thế thì chúng ta hiện nay phải ứng phó thế nào?



Xích Viêm đáp:



- Yên lặng quan sát biến động, chờ đợi thời cơ. Bây giờ ta trước hết phân phó nhiệm vụ, mọi người phải nhớ kỹ đối thủ của mình. Đầu tiên, Kim Sí Long giao cho ta ứng phó, Phong Ngâm Hạc để Xích Vân phụ trách. Diễm Xích Mã thực lực hơi yếu thì để Xích Thủy đối phó, Phá Băng Lang giao lại cho Xích Hà. Còn lại Hắc Huyền Báo thì để Xích Kim phụ trách, Xích Địa đấu với Tam Đầu Phong, Xích Quang quan sát Khiếu Thiên Lang. Trong đó, Phong Ngâm Hạc, Hắc Huyền Báo, Tam Đầu Phong, Phá Băng Lang phải được chú ý đặc biệt, trên người bọn chúng có ẩn chứa một số bí mật mà ta còn chưa nhìn thấu suốt được. Còn Ngưu Đầu Hổ mà Xích Thạch đang đối đầu cũng vô cùng quỷ dị, mọi người không thể khinh thường nó được.



Xích Kim lên tiếng:



- Tộc trưởng yên tâm, Hắc Ngục sâm lâm hung hiểm đến thế nào chúng ta đều đã trải qua rồi, sợ gì mấy địch nhân ở trước mặt đây?



Xích Viêm nghe vậy bật cười khổ sở, muốn nói nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt vào trong, dường như đang che dấu một số chuyện nào đó. Xích Thủy, Xích Hà, Xích Địa, Xích Vân, Xích Quang ai nấy chuẩn bị, quan sát kỹ lưỡng mục tiêu của mình để tùy lúc có thể chuẩn bị xuất kích.



Đối với phản ứng của tộc Bác Phụ, những con quái thú chung quanh hoàn toàn không kinh ngạc, bọn chúng ào ào ép gần vào trong, tốc độ không nhanh không chậm, hệt như đang thăm dò thử phản ứng của người khổng lồ Bác Phụ.



Giữa không trung, Phong Ngâm Hạc và Tam Đầu Phong vẫn bay loanh quanh kêu nhẹ, ánh mắt vô hình hệt như lưỡi đao sắc bén có thể thông qua không gian để thể hiện một loại hàm nghĩa nào đó.



Giữa hư không, một loại sát khí tràn ngập cả khu vực, mang theo mùi vị tử vong bao trùm trong lòng của mọi người. Giữa chiến trường, Ngưu Đầu Hổ sau khi liên tục chuyển động chín vòng rồi, chầm chậm dừng lại trước mặt Xích Thạch, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, cất tiếng hỏi:



- Nếu như ta cứ mãi như vậy, ngươi cũng cứ đứng mãi ở đó, không ra tay cũng không rời đi phải không?



Xích Thạch lạnh lùng đáp:



- Nếu như ngươi quả thật có được sự nhẫn nại như vậy, thế thì sẽ không hỏi ta vấn đề này. Đến đây, lòng ngươi đã không còn bình tĩnh nữa rồi, trì hoãn nữa chỉ khiến ngươi mất đi dũng khí ra tay mà thôi.



Ngưu Đầu Hổ có chút không vui, hừ khẽ nói:



- Ngươi cũng đánh giá bản thân ngươi cao quá.



Lời còn vang bên tai, Ngưu Đầu Hổ chi trước vươn ra biến thành một cái vuốt bén nhọn cùng với gió tanh cuồn cuộn bắn thẳng đến ngực của Xích Thạch.



Ánh mắt hơi động, Xích Thạch mặt không đổi sắc, búa đá trong tay khẽ rung lên, vài trăm làn đao bén phá không ập đến hệt như cánh tay quỷ quái của hồn ma, nhanh đến mức người ta thấy phải chắt lưỡi hít hà.



Ngưu Đầu Hổ thấy vậy hơi kinh hãi, khẽ “Ồ” một tiếng liền thu lại vuốt trước, thân hình khổng lồ bay vụt lên không trung, cái đuôi dài thườn thượt quét ngang hệt như một cây roi sắt phóng thẳng đến đỉnh đầu của Xích Thạch.



Khẽ quát một tiếng, Xích Thạch cúi đầu phất tay né tránh đánh lén của Ngưu Đầu Hổ, búa đá trong tay đảo chuyển bắn ra chớp mắt đã bộc phát ánh đỏ rực rỡ, hệt như trăm ngàn lưỡi đao sáng được nữ tiên rải ra bao trùm trong phương viên vài trăm trượng.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #536