Chương 1729 – Kinh thế chi chiến (Cuộc chiến kinh thế hãi tục) – phần 1



Tiếng rít gió bất ngờ dọa cho Tỏa Hồn bỏ chạy, nhiễu loạn giao chiến, khiến bốn bề trở nên yên lặng, ngay cả hoa tuyết trên không cũng đã âm thầm lặng lẽ dừng lại. Chuyện quái lạ này đến quá quỷ dị, không những mấy người Tân Nguyệt, Dao Quang vẻ mặt biến sắc kinh hãi, ngay cả Thiên Tàm lão tổ cũng trầm trọng, đáy mắt xuất hiện vài phần cảnh giác.



Lâm Y Tuyết vẻ mặt hiếu kỳ, kinh ngạc nói:



- Một tiếng kêu khẽ không ngờ lại có sức hấp dẫn lớn lao như vậy, không biết là thần thánh phương nào?



Giang Thanh Tuyết vẻ mặt nặng nề, khẽ bảo:



- Chỉ sợ người đến không tốt, muốn làm chuyện bất lợi cho Thiên Lân.



Khiếu Thiên hào hển đáp:



- Ta thăm dò được có yêu khí, người đến chắc không phải là loài người.



Dao Quang vẻ mặt nghiêm trọng, hơi bất an cất lời:



- Theo phân tích tình hình trước mắt, chỉ sợ thực lực người đến đây không ở dưới Thiên Tàm lão tổ. Nếu như người đến chống đối với chúng ta, chỉ sợ chúng ta không cách nào ứng phó được.



Lâm Y Tuyết nói:



- Không có sức đấu địch thì có thể dùng trí.



Khiếu Thiên khổ sở đáp:



- Con còn nhỏ, nhìn vấn đề còn quá đơn thuần.



Giang Thanh Tuyết cảm xúc lên tiếng:



- Nhớ lại trước đây Thiên Lân đã từng nói qua một câu, nếu như thực lực khoảng cách không lớn, thiện nghệ dùng mưu có thể đảo chuyển kết cục. Nhưng nếu như khoảng cách giữa hai bên quá xa, cho dù có được trí tuệ lớn như trời đất cũng khó mà có thể xoay chuyển cục diện thất bại sắp sẵn.



Lâm Y Tuyết nghe vậy, cau mày, trầm ngâm đáp:



- Nói là như vậy, nhưng chúng ta không thể nào chịu thua được.



Dao Quang lên tiếng:



- Không phải chịu thua mà phân tích cẩn thận. Chỉ có nắm chuẩn xác chi tiết của địch nhân, chúng ta mới có thể đối phó tốt hơn.



Giang Thanh Tuyết nói:



- Lúc này người đến hoàn toàn còn chưa xuất hiện, chúng ta phải phân tích ra sao?



Khiếu Thiên đáp:



- Cuộc diện giằng co sẽ có lợi cho chúng ta, mọi người có thể thừa cơ trị thương, lợi dụng từng giây từng phút.



Lâm Y Tuyết nghi hoặc:



- Nước đến trôn mới nhảy, chỉ sợ không thể dùng đến nữa rồi.



Giang Thanh Tuyết hơi cau mày, liếc Bát Bảo trên đầu, khẽ nói:



- Sư muội, hay là muội lên trên lưng của Bát Bảo đi. Như vậy có thể khôi phục nhanh một chút.



Lâm Y Tuyết hơi chần chừ, sau đó tung mình bay lên đến bên cạnh Vũ Điệp. Khi phát hiện Lâm Y Tuyết bị thương tổn, Bát Bảo tự động phân ra một bộ phận linh khí hỗ trợ nàng trị thương, hơn nữa còn tìm hiểu rõ ràng hơn về tu vi của Lâm Y Tuyết.



Lâm Y Tuyết hừ giọng dịu dàng nói:



- Biện pháp của ta chẳng ra gì, Âm Dương pháp quyết của cha ta thì ta luyện không thành, chỉ có thể đi theo mẹ ta tu luyện Phượng Hoàng pháp quyết, cộng thêm tu luyện khá nhiều kiếm quyết của Dịch viên.



Bát Bảo nghe xong trầm ngâm một lúc, khẽ nói:



- Ta vừa thu được một viên Thủy Hỏa nguyên châu từ trên người của Giao Ly, nó không có ích lợi gì cho ta nhưng lại bổ ích cho ngươi rất nhiều.



Lâm Y Tuyết vừa mừng rỡ vừa sợ, dịu dàng trả lời:



- Thủy Hỏa nguyên châu. Đó là bảo bối khó mà có được.



Bát Bảo giọng bình thường đáp:



- Đối với trung thổ, Thủy Hỏa nguyên châu đúng là khó có được. Nhưng trước mắt mà nhìn, đây là những kẻ năm xưa vang danh là kẻ mạnh của trăm tộc một phương, trên người bọn chúng có ẩn chứa không ít vật. Bây giờ ta đưa Thủy Hỏa nguyên châu dung nhập vào trong người ngươi, chỉ cần cẩn thận nắm vững cả quá trình này, tu vi sau này của ngươi sẽ có được trợ giúp rất to lớn.



Lâm Y Tuyết vâng một tiếng, lập tức bỏ hết tạp niệm, chuyên tâm phối hợp với Bát Bảo bắt đầu hấp thu linh khí sung túc của Thủy Hỏa nguyên châu để củng cố tu vi bản thân.



Bên cạnh, Vũ Điệp nhắm mắt điều tức, không hề biết được chuyện quanh mình chút nào cả.



Đứng một mình đơn độc, Tân Nguyệt cách mọi người ước chừng bảy tám trượng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa xăm, đang im lặng thăm dò lai lịch của tiếng kêu kia. Thân là đệ tử Đằng Long cốc, Tân Nguyệt vốn không thiện nghệ thuật thăm dò, nhưng lại có cơ duyên xảo hợp mà từ Ngự Băng quyết lĩnh ngộ một bộ phép thăm dò, lợi dụng sức mạnh băng tuyết để thám thính động tĩnh. Lúc này, Tân Nguyệt đang thi triển Ngự Băng quyết, chuyển ý thức của bản thân hóa thành sóng thăm dò kéo dài vô hạn, dung nhập vào trong băng tuyết, triển khai tìm kiếm theo hình thức ngầm dưới mặt đất trong phương viên trăm dặm quanh đó.



Rất nhanh, Tân Nguyệt tìm qua một lượt, ở phía trước khoảng chừng ngoài vài dặm trên không trung, phát hiện một khu vực không có tuyết rất đặc biệt. Còn tình hình bên trong nó như thế nào, nàng lại không thể nào biết được.



Hiểu được tình hình rồi, Tân Nguyệt ngầm suy tính, người đến đây nếu như ở trong khu vực đó, từ xa xa nhìn lại tình hình bên này thì chứng tỏ có phần mâu thuẫn. Người đến kêu nhỏ một tiếng mà làm mọi người khiếp sợ. Điều này cho thấy người đó đang cảnh cáo những người có mặt ở đây. Hiện nay, người khách thần bí kia ẩn mình không hiện ra, còn cố ý che giấu khí tức, điều này so với hành động phát ra tiếng kêu trước kia của người này không phải tạo nên mâu thuẫn sao? Có phần nghi vấn, Tân Nguyệt nhìn bốn con thú lạ trên mặt đất, thấy vẻ mặt chúng sợ hãi, tâm thần bất định, trong lòng lập tức hiểu được vài phần. Không hề hỏi han, Tân Nguyệt chọn lựa im lặng, ngạo nghễ giữa không trung, cảm nhận từng đợt lạnh lẽo trong màn đêm.



Thiên Tàm lão tổ thần sắc quái lạ, liếc qua mọi người đang trầm ngâm, đột nhiên mở miệng nói:



- Đêm lạnh cô đơn, nếu đến rồi sao không xuất hiện ra?



Trong gió đêm, một thanh âm trầm trầm mà lạnh lùng tàn khốc vang lên bên tai mọi người.



- Nếu ta xuất hiện, ngươi chắc sẽ hối hận.



Thiên Tàm lão tổ hừ lạnh đáp:



- Không nên cuồng vọng, ta dám mở miệng thì không sợ ngươi.



- Phải vậy chăng? Ta cũng muốn xem thử coi tộc Thiên Tàm ngươi có bản lĩnh thế nào?



Trong tiếng chất vấn, bóng đen đột ngột ập đến. Người đến lập tức vượt qua vài dặm xuất hiện trước mắt mọi người.



Nhìn cẩn thận, bóng đen hình người đó thon thả, cao chừng hai trượng, toàn thân có sương đen tràn ngập, khiến cho người ta chỉ có thể thấy được một đường viền đại khái giống như con người vậy thôi.



Thiên Tàm lão tổ hai mắt khép hờ, công kích tinh thần âm thầm bắn đến như điện, đánh cho sương đen quanh người đến lay động. Miệng quát nhỏ một tiếng, lúc này Thiên Tàm lão tổ chấn động thân thể, đột nhiên thu lại tinh thần dị lực, trầm giọng nói:



- Ngươi thật ra là ai?



Người đến giọng âm lạnh, hỏi ngược lại:



- Ngươi thấy ta là ai đây?



Thiên Tàm lão tổ hơi chần chừ, không khẳng định lắm trả lời:



- Ta suy đoán ngươi chính là Kim Sí Huyết Ảnh trong truyền thuyết.



Người đến hừ khẽ một tiếng hệt như sét đánh, châm chọc nói:



- Không ngờ ngươi còn có chút nhãn lực, có thể liếc qua đã nhìn ra được lai lịch của ta.



Dứt lời, người đến toàn thân ánh vàng kim lóe lên, ánh đỏ rực hẳn, để lộ ra một người đàn ông khôi ngô toàn thân có ánh sáng vàng kim và đỏ rực đan xen vây bọc. Người này ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt sắc nhọn ngập tràn ý tứ mạnh mẽ. Con ngươi màu xanh lục thẫm có chút tím, hiện lên ánh lạnh sắc bén như đao, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Trên người đàn ông đó ánh đỏ như máu luân chuyển không ngừng, chỉ duy nhất có thứ chói mắt chính là đôi cánh chim màu vàng kim trên lưng lúc này đang từ từ giang ra. Người đàn ông này cao gấp bội so với người bình thường, hai cánh vàng kim khi giang ra dài đến năm trượng, mờ hiện ánh vàng kim chói mắt, có vô số hình ảnh thờ cúng rồng vàng.



Đánh giá qua Kim Sí Huyết Ảnh, Thiên Tàm lão tổ vẻ mặt kỳ dị, cất tiếng hỏi:



- Ngươi đến có mục đích như thế nào?



Kim Sí Huyết Ảnh kiêu ngạo vô cùng, hỏi ngược lại:



- Ngươi thấy sao?



Thiên Tàm lão tổ hừ giọng đáp:



- Ta đang hỏi ngươi!



Bật cười khinh bỉ, Kim Sí Huyết Ảnh cúi đầu nhìn xuống bốn con thú lạ thời thượng cổ trên mặt đất, dặn dò:



- Nhanh chóng bắt lấy những người này (chỉ Giang Thanh Tuyết, Dao Quang mấy người) cho ta.



Gầm nhẹ một tiếng, Hồng Mao Sư Lang, Nhân Đầu Mã, Ám Mị Ưng Điêu, Ngọc Lộc Man Ngưu tung mình bay thẳng đến mấy người Dao Quang, Khiếu Thiên, Giang Thanh Tuyết, Mẫu Đơn.



Tân Nguyệt thấy vậy, cau đôi mày đẹp lại, chuyển mình múa kiếm phát động công kích ngăn chặn cả bốn cường địch. Dao Quang và Khiếu Thiên nhanh chóng xuất kích, đến bên cạnh Tân Nguyệt. Cả ba người dàn hàng ngang giận dữ nhìn địch nhân trước mắt. Mẫu Đơn khi phát hiện tình hình bất lợi, lập tức ngừng việc trị thương cho Hoa Hồng, cùng đi đến bên Tân Nguyệt để gia nhập vào hàng ngũ phòng ngự. Bát Bảo lúc này đã dung hòa Thủy Hỏa nguyên châu vào trong cơ thể của Lâm Y Tuyết, khiến tu vi nàng tăng vọt, thương thế không trị cũng lành hẳn. Vũ Điệp trải qua thời gian trị liệu của Bát Bảo, cơ thể trọng thương đã chuyển biến tốt nhiều, khôi phục được chừng bốn phần thực lực.



Gầm nhẹ một tiếng, Bát Bảo đẩy Lâm Y Tuyết ra, thức tỉnh Vũ Điệp, dặn dò:



- Ngươi (Vũ Điệp) đi hỗ trợ chăm sóc Thiên Lân, ta đi giúp bọn họ.



Vũ Điệp không hề bàn bạc, lập tức nhẹ nhàng hạ xuống đến bên Giang Thanh Tuyết, cùng nàng một trước một sau bảo vệ Thiên Lân.



Lâm Y Tuyết đến bên mọi người, dịu dàng hỏi:



- Chúng ta phải đối phó như thế nào đây?



Dao Quang vẻ mặt nặng nề, khẽ đáp:



- Những người này đều đến đây vì Thiên Lân, chúng ta phải phân phối cho hợp lý.



Mẫu Đơn khẽ than:



- Đối phương có sáu người, chúng ta nơi này cũng là sáu người, tình hình đối với chúng ta rất là bất lợi.



Hoa Hồng vẻ mặt nghiêm nghị, lên tiếng:



- Cho dù địch nhân nhiều ít, chỉ cần chúng ta còn một hơi thở cũng quyết không để cho bọn họ thương tổn Thiên Lân.



Khiếu Thiên nói:



- Lúc này nói những chuyện đó cũng vô dụng, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp ứng phó địch nhân thỏa đáng.



Lâm Y Tuyết nói:



- Bốn con quỷ quái trước mắt còn dễ đối phó. Quan trọng là Thiên Tàm lão tổ và Kim Sí Huyết Ảnh.



Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức trầm ngâm, không khí có phần mơ hồ. Tân Nguyệt phát hiện được áp lực trong lòng của mọi người, điềm nhiên nói:



- Thiên Tàm lão tổ để ta đi ứng phó.



Dao Quang nghe vậy vọt miệng nói:



- Kim Sí Huyết Ảnh kia thì để ta là được rồi.



Mẫu Đơn trầm ngâm:



- Như vậy, bốn người còn lại để chúng ta đi xử lý.



Khiếu Thiên nói:



- Hồng Mao Sư Lang thì ta sẽ thu thập.



Lâm Y Tuyết nói:



- Ta đối phó với Nhân Đầu Mã kia, còn lại hai tên thì giao lại cho hai vị tỷ tỷ.



Hoa Hồng lạnh lùng đáp:



- Không thành vấn đề, đảm bảo sẽ khiến bọn chúng có tới mà không còn đường về.



Thấy mọi người đã quyết định chủ ý, Mẫu Đơn nhắc nhở:



- Thời gian cấp bách, chúng ta phải nắm lấy quyền chủ động vào tay mình.



Khiếu Thiên nói:



- Động thủ thôi, quyết không để bọn chúng có cơ hội lợi dụng.



Dứt lời, Khiếu Thiên lóe lên đi liền, một chốc sau đã xuất hiện trước mặt Hồng Mao Sư Lang, phất chưởng đánh ra một chiêu. Lâm Y Tuyết thấy vậy cũng không hề chần chừ, tung mình bay thẳng đến Nhân Đầu Mã, trường kiếm trong tay chuyển động phát xuất công kích liên miên không ngừng.



Mẫu Đơn đánh giá qua Ám Mị Ưng Điêu và Ngọc Lộc Man Ngưu, khẽ nói:



- Hoa Hồng, con quỷ tương đối to hơn thì giao cho cô, con còn lại để ta ứng phó.



Hoa Hồng cũng không nói nhiều, thân thể loáng cái đã xuất hiện ở cổ của Ngọc Lộc Man Ngưu, một chưởng đánh trúng vào xương cổ của nó. Mẫu Đơn chăm chú nhìn Ám Mị Ưng Điêu, trong mắt lóe lên vài phần cảnh giác, dùng phương thức ép gần từ từ để thăm dò địch nhân. Tân Nguyệt và Dao Quang đứng yên tại chỗ, hai người chăm chú nhìn Thiên Tàm lão tổ và Kim Sí Huyết Ảnh, vẻ mặt có mấy phần nặng nề. Kim Sí Huyết Ảnh có phần không vui, cảm thấy hơi tức giận đối với phản ứng của bọn Dao Quang, gầm nhẹ:



- Phí công phí sức, quả thật ngu muội.



Dao Quang hừ lạnh đáp:



- Nơi này là đất thị phi, không mời tự đến, ngươi cũng không thấy thông minh gì cả.



Thẳng thắn đấu nhau, Dao Quang ngữ điệu sắc bén. Kim Sí Huyết Ảnh cười giận ba tiếng, gằn giọng nói:



- Ngươi tìm chết!



Chỉ đơn giản ba chữ ngắn gọn mà có ma lực, khi truyền vào trong tai của Dao Quang lập tức một luồng sức mạnh hủy diệt ập đến, đánh cho Dao Quang thân thể lay động, lập tức thổ huyết trọng thương bay ngược về phía sau. Tân Nguyệt vẻ mặt kinh hãi, múa kiếm ngăn lại. Đáng tiếc đã quá trễ rồi. Bát Bảo hô nhẹ một tiếng, thuận thế đỡ lấy thân hình Dao Quang, vừa truyền một lượng lớn linh khí để trị thương cho gã, vừa tiến gần đến Kim Sí Huyết Ảnh.



Chăm chú nhìn Bát Bảo, khuôn mặt sắc bén của Kim Sí Huyết Ảnh toát ra vài phần cảnh giác, cất tiếng hỏi:



- Ngươi đến từ nơi nào?



Bát Bảo đáp lại:



- Ta đến từ Nại Hà giới ở Qủy vực.



Đối với lai lịch, đây là lần đầu tiên Bát Bảo nói đến, ngay cả Dao Quang cũng thấy kinh ngạc, không ngờ được Bát Bảo lại đến từ Quỷ vực. Kim Sí Huyết Ảnh vẻ mặt kinh ngạc, vọt miệng nói:



- Thì ra là ngươi!



Bát Bảo lạnh lẽo đáp:



- Chính là ta. Ngươi tốt nhất hãy rời đi.



Kim Sí Huyết Ảnh hừ khẽ nói:



- Ngươi cho là ta sợ ngươi sao? Nơi này không phải là Nại Hà giới của Quỷ vực.



Bát Bảo phản bác lại:



- Muốn đi Quỷ vực thực ra rất đơn gian, ta có thể lập tức dẫn ngươi đi đến đó.



Kim Sí Huyết Ảnh cười lớn đáp:



- Cho dù là đến Quỷ vực, ngươi cũng không có cách bắt ta. Ta khuyên ngươi hãy bỏ đi ý nghĩ này, ngoan ngoãn lùi lại một bên, chớ làm hư chuyện lớn của ta.



Bát Bảo tức giận đáp:



- Nếu ta không đồng ý?



Kim Sí Huyết Ảnh uy hiếp lại:



- Thế thì ngươi sẽ hối hận!



Dao Quang nghe chuyện này, cất tiếng hỏi:



- Bát Bảo, hai ngươi lẽ nào trước đây đã biết nhau?



Bát Bảo đáp:



- Chỉ mới lần đầu gặp mặt, bất quá đều đã từng nghe đến tên của nhau. Bây giờ, ngươi hãy xuống tự trị thương cho mình, để hắn lại cho ta.



Nghe vậy, Kim Sí Huyết Ảnh cười lớn nói:



- Khẩu khí thật to lớn, chỉ sợ ngươi không có được bản lĩnh đó.



Bát Bảo giận dữ nói:



- Có bản lĩnh hay không, ngươi lập tức biết liền.



Đặt Dao Quang xuống, Bát Bảo thấp giọng dặn dò mấy câu, sau đó từ từ bay ra đến thẳng Kim Sí Huyết Ảnh.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #520