Chương 1715 – Thiên Tàm trọng sinh – phần 3



Hừ lạnh một tiếng, Thiên Tàm lão tổ giải trừ phong ấn không gian, đánh bay bốn người Tân Nguyệt, cúi đầu nhìn nguyên thần yếu ớt trong tay, khẽ nói:



- Đừng sợ, ta sẽ khiến con khôi phục lại thực lực ngày xưa, hơn nữa còn tăng thêm một bước.



Nguyên thần của Thiên Tàm yếu ớt vô cùng, lúc này đã nghe không ra được thanh âm của Thiên Tàm lão tổ, chỉ có thể duy trì được đặc tính sinh mạng cơ bản nhất mà thôi. Thấy vậy, Thiên Tàm lão tổ hơi tức giận, lập tức hút lấy nguyên thần của Thiên Tàm vào trong cơ thể, rồi ngửng đầu giận dữ trừng Tân Nguyệt, hận thù nói:



- Ngươi sẽ hối hận vì chuyện này!



Tân Nguyệt vẻ mặt nặng nề, phản bác lại:



- Năm xưa khi ngươi bị phong ấn có phải cũng rất hối hận không?



Thiên Tàm lão tổ quát lên:



- Câm miệng, chớ có nhắc đến chuyện năm xưa trước mặt ta.



Tân Nguyệt cười lạnh nói:



- Ngươi không dám đối mặt?



Thiên Tàm lão tổ hơi dừng lại, phản bác:



- Nói bậy, ta chỉ không muốn nổi giận.



Tân Nguyệt vẻ mặt không tin, hừ lạnh nói:



- Ta thấy ngươi chỉ không cách nào đối mặt với thất bại năm xưa của mình, không muốn thừa nhận đã bại trong tay tổ tiên Đằng Long cốc.



Biến sắc mặt, Thiên Tàm lão tổ bị câu nói của Tân Nguyệt khơi dậy cơn tức trong lòng, gằn giọng nói:



- Câm miệng, các ngươi là nhân loại hèn hạ vô sỉ. Năm xưa nếu như không phải các ngươi xảo trá, ta làm sao bị trúng kế đến nỗi bị khốn khổ tận bây giờ.



Hoa Hồng cười lạnh nói:



- Ngươi tài không bằng người, trách ai được đây.



Tân Nguyệt lên tiếng:



- Chuyện năm xưa đã không còn thể nào khảo chứng được, ngươi tùy miệng nói loạn bọn ta cũng không làm gì được ngươi.



Thiên Tàm lão tổ nghe vậy nổi giận, rống lên:



- Ngươi dám xem thường lão tổ ta?



Tân Nguyệt lạnh nhạt đáp:



- Với tính cách đến chết cũng không nhận của ngươi, thêm những câu nói này, ngươi thấy chúng ta sẽ nhìn ngươi như thế nào?



Mẫu Đơn cười châm chọc:



- Xem bộ dạng như vậy, chuyện xấu năm xưa của lão cũng không còn mặt mũi nào để nhắc đến, chắc sẽ nói loại chế ra một số chuyện tạp loạn để qua mặt người đời sau.



Bị mọi người ngh ngờ, Thiên Tàm lão tổ tâm cao khí ngạo vừa nóng vừa gấp, không kịp nghĩ nhiều vọt miệng nói:



- Lão tổ ta nói một câu nặng như chín đỉnh, làm gì có chút nào không thực?



Hoa Hồng hừ giọng nói:



- Phải vậy không? Thế thì ta hỏi ngươi, năm xưa không phải ngươi bị bại trong tay tổ tiên Đằng Long cốc rồi bị phong ấn đến giờ sao?



Thiên Tàm lão tổ hơi chần chừ trả lời:



- Đúng là có chuyện này, nhưng đây là lão tổ ta trúng phải gian kế...



Mẫu Đơn nói:



- Đó là chiến thuật, chỉ có thể nói ngươi quá tự phụ, không nhìn rõ được tình thế mà thôi.



Thiên Tàm lão tổ giận dữ nói:



- Nói bậy. Năm xưa nếu như không phải ta đáp ứng đánh một trận công bằng với hắn, làm sao có thể trúng phải mưu sâu?



Tân Nguyệt cẩn thận lắng nghe câu nói của Thiên Tàm lão tổ, nghi hoặc hỏi:



- Với thực lực ngươi thể hiện trước đây, tiên tổ Đằng Long cốc của ta nếu như không có được thực lực cực mạnh thì làm sao có thể phong ấn được ngươi?



Hoa Hồng cũng phụ họa theo:



- Với tình hình trước đây mà xét, chúng ta cho dù thi triển mưu kế, bằng vào sức của chúng ta cũng không làm gì được ngươi. Như vậy có thể rút ra một kết luận, ngươi năm xưa sở dĩ thất bại hoàn toàn bởi tài không bằng người.



Thiên Tàm lão tổ phủ nhận:



- Chuyện căn bản không giống như vậy, các ngươi hoàn toàn chỉ có tưởng tượng mà thôi.



Mẫu Đơn nghi hoặc nói:



- Phải vậy không? Vậy ngươi chi bằng cũng nói qua xem, trận chiến năm xưa ngươi thất bại như thế nào trong tay của tổ tiên Đằng Long cốc?



Thiên Tàm lão tổ nghe vậy hơi chần chừ, dường như không muốn đề cập đến. Hoa Hồng khiêu khích:



- Thế nào, ngươi sợ mất mặt rồi phải không?



Thiên Tàm lão tổ tự phụ cuồng ngạo, vừa nghe câu này liền nổi giận rống lên:



- Nói bậy, ta cả đời này làm gì mà sợ ai?



Hoa Hồng hừ giọng nói:



- Nếu không sợ thì ngươi nói ra đi.



Thiên Tàm lão tổ giận dữ trả lời:



- Kể thì kể, ta trước giờ còn chưa có cơ hội phát tiết. Năm xưa, ta thấy Đằng Long cốc chủ Ngô Quân Hạo cũng là một nhân tài, tu vi bất phàm, ta hai lần giao chiến với hắn, tuy hắn lúc thắng lúc bại nhưng tâm trí kiên nghị, ta cũng có phần kính phục hắn. Đến trận chiến cuối cùng, Ngô Quân Hạo và ta cùng giao ước, hai bên tỉ thí công bằng, nếu hắn thua thì Đằng Long cốc phải quy phục dưới cờ của ta. Nếu ta thua, thì phải phong ấn ta lại.



Mẫu Đơn chen vào:



- Kết quả ngươi bị thua?



Thiên Tàm lão tổ kích động đáp:



- Ta không hề thua, bị hắn gạt. Chúng ta vốn nói rõ là đánh một trận công bằng, ai ngờ trong quá trình giao chiến, hắn thi triển quỷ kế đưa ta đến một chỗ có địa hỏa phun trào, lợi dụng hoàn cảnh địa lý nơi đó để vây khốn ta hết ba ngàn năm.



Tân Nguyệt nghe vậy biến sắc, hỏi lại:



- Chỉ bằng ngọn lửa lòng đất làm sao ảnh hưởng đến thực lực của ngươi, ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng được?



Thiên Tàm lão tổ hừ giọng đáp:



- Cao thủ giao chiến, sai một ly đã đi ngàn dặm, bất kỳ nhân tố bên ngoài nào đều có thể thay đổi kết cục.



Hoa Hồng cười lạnh đáp:



- Nói như vậy, ngươi cũng thừa nhận Đằng Long cốc chủ có thực lực không hề kém ngươi?



Thiên Tàm lão tổ chần chừ trả lời:



- Đằng Long Cửu Biến của Đằng Long cốc đúng là không hề tầm thường, chỉ bằng một chút đó, Ngô Quân Hạo căn bản không làm gì được ta.



Dao Quang nghe cả ngày rồi, không phục đáp:



- Đây chỉ là những lời một mình ngươi nói, chúng ta căn bản không cách nào khảo chứng được, ai biết ngươi có ý khoa trương mình không?



Mẫu Đơn để ý thần thái của Thiên Tàm lão tổ, thấy lão hơi tức tối, không khỏi cười nhẹ tiếp:



- Theo lời ngươi nói, bản thân có thể nói là bất bại. Nhưng trên thực tế, ngươi lại bị vây khốn cả ba ngàn năm, điều này cho thấy hiện thực và suy nghĩ còn có khoảng cách xa xôi. Nếu như năm xưa, Đằng Long cốc chủ không có một phần ý nghĩ nhân từ, sợ là ngươi đã sớm không còn rồi.



Thiên Tàm lão tổ cười giận đáp trả:



- Nhân từ? Thật là tức cười. Năm xưa Ngô Quân Hạo sao lại không muốn giết chết ta, nhưng hắn không có được bản lĩnh như vậy.



Hoa Hồng không tin, hừ giọng nói:



- Ngươi chỉ khoác lác, cho là chúng ta sẽ tin tưởng ngươi?



Thiên Tàm lão tổ cười lớn đáp:



- Không tin? Nói thực cho các ngươi biết, lão tổ ta có thân thể bất diệt, năm xưa Ngô Quân Hạo nghĩ hết biện pháp, dùng hết thủ đoạn nhưng cuối cùng không làm gì được ta, chỉ đành phong ấn ta lại thôi.



Chăm chú nhìn vẻ mặt của Thiên Tàm lão tổ, Hoa Hồng chần chừ hẳn, quay đầu liếc Tân Nguyệt và Mẫu Đơn, phát hiện vẻ mặt bọn họ nặng nề, rõ ràng đều tin tưởng vào lời của Thiên Tàm lão tổ.



- Mọi người ...



Hoa Hồng khe khẽ nói, dường như muốn hỏi gì đó. Lắc nhẹ, Tân Nguyệt liếc Hoa Hồng, sau đó chăm chú nhìn Thiên Tàm lão tổ, điềm đạm nói:



- Cho dù trước đây ngươi mạnh mẽ đến như thế nào, đều không liên quan đến chúng ta. Chúng ta chỉ quan tâm hiện tại, cùng với tương lai ...



Tiếng cười chợt dừng lại, Thiên Tàm lão tổ khóe miệng hiện lên nụ cười mỉm kỳ quái, hỏi tiếp:



- Sao không tiếp tục hỏi? Các ngươi không phải cảm thấy rất hứng thú sao, muốn hiểu ta một chút, muốn từ đó tìm ra nhược điểm của ta để tiện đối phó với ta tốt hơn sao?



Tân Nguyệt vẻ mặt hơi khác, không khẳng định gì cả trả lời:



- Điều muốn hỏi đều hỏi rồi, chuyện còn lại ngươi cũng không nói nhiều.



Hoa Hồng vẻ mặt kinh ngạc, lên tiếng:



- Ngươi từ khi bắt đầu đã biết rồi?



Thiên Tàm lão tổ hỏi ngược lại:



- Ngươi thấy sao?



Mẫu Đơn khép hờ hai mắt, trầm giọng nói:



- Có thể tung hoành Băng Nguyên tám trăm năm, ngoại trừ thực lực ra tự nhiên còn phải có đầu óc. Ngươi nói chuyện với chúng ta cả nửa ngày rồi, tất nhiên cũng có mưu đồ, ta đoán không sai phải không?



Thiên Tàm lão tổ cười âm hiểm đáp:



- Không sai, ngươi rất thông minh, ta đúng là có mục đích khác.



Dao Quang hừ lạnh nói:



- Ngươi muốn làm trò quỷ nào đây?



Thiên Tàm lão tổ cười đáp:



- Không sai, đây không gọi là quỷ kế, phải nói là mỗi người có nhu cầu riêng. Các ngươi thì muốn hiểu chi tiết về ta, vì thế đi một vòng, diễn một vở kịch, dùng chuyện này để nghe thêm về ta. Còn với ta, cần một chút thời gian bởi vì ta muốn thuận nước đẩy thuyền bồi tiếp các ngươi chơi đùa, thuận tiện có thêm chút thời gian.



Hoa Hồng nghe xong mắng:



- Ngươi thật gian trá!



Thiên Tàm lão tổ cười đáp:



- Đều học theo các ngươi thôi.



Mẫu Đơn không ưa vẻ đắc ý của Thiên Tàm lão tổ, hừ lạnh nói:



- Ngươi nói chuyện thẳng thắn, không sợ chúng ta sẽ phá hỏng kế hoạch của ngươi sao?



Thiên Tàm lão tổ ra vẻ không sao:



- Không sao cả, ta đã hoàn thành rồi.



Câu này vừa nói ra, Tân Nguyệt, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Dao Quang lập tức thất kinh, vội vàng đề cao cảnh giác.



Thấy tình hình của bốn người như vậy, Thiên Tàm lão tổ cười to đáp:



- Đừng gấp, chỉ mấy người các ngươi thì ta còn chưa thèm đánh lén.



Hoa Hồng nghe vậy tức tối, giận dữ nói:



- Câm miệng! Ngươi có gì hơn người đâu chứ? Chúng ta cũng không sợ ngươi đâu.



Thiên Tàm lão tổ mất đi nụ cười, có phần lạnh lùng tàn khốc đáp:



- Không sợ chỉ là tạm thời mà thôi, đợi đó rồi các ngươi sẽ hiểu rõ, chọc giận ta là chuyện đáng sợ đến như thế nào. Bây giờ, trước hết hãy cho các ngươi được thấy thành tích của ta trước đã, hiểu rõ được truyền kỳ về sự bất diệt của tộc Thiên Tàm ta.



Dứt lời, Thiên Tàm lão tổ quét mắt qua bốn người, chờ cho cả bốn bắt đầu tập trung tinh lực rồi, Thiên Tàm lão tổ mới từ từ đưa tay phải ra, buông cả năm ngón tay. Lập tức, một luồng sáng khiến mấy người Tân Nguyệt chú ý, bọn họ cùng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Thiên Tàm lão tổ, vẻ mặt xuất hiện sự kinh hãi, ngạc nhiên cùng không thể nào tin được. Té ra, vào thời khắc đó, lòng bàn tay của Thiên Tàm lão tổ xuất hiện một quả cầu lấp lánh ánh sáng, bên trong là Thiên Tàm đang vùn vụt lớn lên, khi toàn thể quả cầu ánh sáng rực hẳn lên, thể hình to lớn dần dần dài ra, nhanh chóng thoát khỏi khống chế của Thiên Tàm lão tổ, lơ lửng giữa không trung.



Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, sau đó Thiên Tàm hình dáng to hẳn ra bắt đầu uốn éo thân thể, toàn thân hiện lên ánh sáng kỳ lạ rực rỡ, một luồng hào quang chói mắt lóe qua, tạo thành một người đàn ông anh tuấn, chính là hình dáng của Thiên Tàm trước đây. Bật cười tà mị, Thiên Tàm liếc mọi người, trừng Tân Nguyệt nói:



- Thật không hay rồi, ta đã trở lại.



Tân Nguyệt vẻ mặt phức tạp, giọng lạnh lùng bạo liệt đáp:



- Ngươi không cần phải quay lại.



Hoa Hồng nhìn thấy cảnh này, cất tiếng hỏi:



- Thiên Tàm lão tổ, thật ra chuyện này là thế nào?



Bật cười đắc ý, Thiên Tàm lão tổ đáp:



- Đây là bí ẩn bất diệt của tộc Thiên Tàm ta, không thể cho người ngoài biết được.



Mẫu Đơn cau mày nói:



- Theo như ngươi nói, các ngươi không thể nào bị giết chết?



Thiên Tàm lão tổ cười đáp:



- Nếu không phải vậy, lão tổ ta làm sao có thể tung hoành Băng Nguyên tám trăm năm mà chưa hề thất bại?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #506