Chương 1707 – Xảo diệu ứng phó địch nhân – phần 3



Bật cười khinh bỉ, Thiên Tàm lão tổ khinh miệt nói:



- Chỉ bằng các ngươi?



Tân Nguyệt hờ hững đáp:



- Không sai, chỉ bằng chúng ta.



Giọng khẳng định không chút nghi hoặc. Thời khắc này, trên người Tân Nguyệt xuất hiện một luồng khí tức đế vương. Thiên Tàm lão tổ hơi kinh ngạc, hừ giọng nói:



- Nha đầu, ngươi cũng không nên quá tự phụ, coi chừng xuống đài không được.



Tân Nguyệt hừ lạnh đáp:



- Thế sự như quân cờ, kết quả như thế nào thì phải để thời gian quyết định.



Thiên Tàm lão tổ cười to nói:



- Thời gian? Quả thật là nhân loại ngu xuẩn.



Thiên Tàm lên tiếng:



- Tổ phụ, thời gian không còn sớm nữa, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta hay là tốc chiến tốc thắng.



Thiên Tàm lão tổ vẻ mặt bình thản, không hề để ý đến nói:



- Cũng được, trước tiên thu thập bọn họ, sau đó mới tìm Đằng Long cốc kết thúc ân oán.



Thiên Tàm bật cười ha hả, phất tay gọi Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử đến dặn dò:



- Thắng bại ở lần này đây, các ngươi hãy xuất hết thực lực cho ta, phải tiêu diệt cho được địch nhân trước mắt.



Đằng Phi hai môi mím chặt, vẻ mặt vô tình. Thải Điệp tiên tử bật cười duyên dáng, khẽ nói:



- Các ngươi yên tâm, nếu chúng ta chọn lựa đi theo các ngươi, tự nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ các ngươi.



Thiên Tàm nói:



- Cẩn thận, chớ nên sơ ý coi thường.



Thải Điệp tiên tử mỉm cười gật đầu, bắt đầu quan sát mấy người Tân Nguyệt. Trước đây Thải Điệp tiên tử đã từng giao đấu với Hoa Hồng, Đằng Phi cũng đã có kinh nghiệm với Vũ Điệp. Bây giờ hai phe lại gặp nhau, tâm tình tự nhiên là có thể biết được.



Để ý động tĩnh của địch nhân, Tân Nguyệt vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói:



- Mọi người cẩn thận, theo kế mà hành động.



Dứt lời, hàng năm người nhanh chóng tản ra, phóng thẳng đến mục tiêu của mình. Thời khắc đó, trong mắt Thiên Tàm lão tổ xuất hiện chút kinh ngạc, nhìn Hoa Hồng và Mẫu Đơn trước mắt có phần bất ngờ nói:



- Chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn ngăn cản bản tôn?



Mẫu Đơn lạnh lẽo đáp:



- Nhìn ngươi đầu tóc hoa râm, cũng sắp xuống đất rồi, lẽ nào ngươi còn có thể cãi trời đổi mệnh sao?



Thiên Tàm lão tổ hơi tức giận, cười nói:



- Câm miệng, ngươi là thứ thế nào, không ngờ dám vô lễ với ta như vậy?



Hoa Hồng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Thiên Tàm lão tổ, tiếp lời nói:



- Đối với địch nhân, chúng ta từ trước đến giờ chưa từng khách khí. Nếu ngươi không phục, chỉ cần thể hiện bản lĩnh của mình, xem chúng ta có sợ ngươi hay không thôi?



Mẫu Đơn cười khẩy nói:



- Nhìn bộ dạng của lão ta như vậy, già đến chết tới nơi rồi, phỏng chừng cũng không có bản lĩnh nào cao cường.



Thiên Tàm lão tổ cười gằn đáp trả:



- Nếu các ngươi đã thực lòng tìm cái chết, lão tổ ta sẽ giúp cho các ngươi ...



Cơn tức giận bị đèn nén nhanh chóng tăng cao, cùng với cuồng phong lập tức ập đến, hình thành một cột gió quanh Mẫu Đơn và hoa Hồng, đang nhanh chóng thu nhỏ lại. Bật cười lạnh nhạt, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đưa mắt cho nhau, khi cột gió thu nhỏ lại, thân thể hai người hệt như ảo ảnh vỡ nát ra, chớp mắt đã không còn thấy tung tích.



Thiên Tàm lão tổ hơi kinh ngạc, nhanh chóng bố trí kết giới phòng ngự quanh mình, hơn nữa còn triển khai truy xét. Chớp mắt, một luồng sức mạnh âm thầm va chạm vào kết giới do Thiên Tàm lão tổ bố trí, khiến lão phải để ý đến, lão lập tức xoay mình, trước mắt xuất hiện hình bóng của Hoa Hồng. Khẽ hừ một tiếng, Thiên Tàm lão tổ nói:



- Chút tài mọn cũng dám bêu xấu, quả thật không tự lượng sức mình.



Hoa Hồng nghe vậy không vui, phản bác lại:



- Chớ có ngông cuồng, ngươi cũng không biết có được bao lăm sức.



Thiên Tàm lão tổ hơi nhắm mắt, âm hiểm đáp:



- Chớ gấp, lập tức sẽ cho ngươi ...



Lời còn vang bên tai, Thiên Tàm lão tổ đột nhiên đánh ngược lại một chưởng, đón chính xác một chưởng đánh lén của Mẫu Đơn. Lập tức, một thanh âm vang to như sấm đánh bên tai, Mẫu Đơn bị hất bắn đi, vẻ mặt toát ra sự kinh hãi. Thiên Tàm lão tổ hơi lay động thân thể, đáy mắt cũng hiện lên chút kinh ngạc. Rõ ràng một chiêu này của Mẫu Đơn cũng vượt khỏi dự tính của Thiên Tàm lão tổ.



Hoa Hồng để ý vẻ mặt của Thiên Tàm lão tổ, vào lúc lão đang kinh ngạc liền phát động đánh lén. Thời khắc đó, thân thể Hoa Hồng bắn đến, khi gặp phải kết giới phòng ngự của Thiên Tàm lão tổ thì thân thể Hoa Hồng tự động vỡ nát ra, chốc lát sau liền xuyên qua được kết giới phòng ngự của Thiên Tàm lão tổ, xuất hiện trước mặt của Thiên Tàm lão tổ, một chưởng đánh trúng vào tim của Thiên Tàm lão tổ. Rên lên một tiếng, Thiên Tàm lão tổ trong lòng rất giận, lão ta tự phụ vô địch không ngờ mới bắt đầu đã liên tục thất bại, chuyện này làm sao lại không khiến cho lão ta nổi giận?



Kêu khẽ một tiếng, toàn thân Thiên Tàm lão tổ hội tụ ánh sáng, sau khi thu lại liền nhanh chóng khuếch tán, từ đó sinh ra một luồng sức mạnh phá hủy đáng sợ, chớp mắt đã cuốn hết mọi thứ quanh mình. Phát hiện được nguy hiểm đến gần, Hoa Hồng nhanh chóng ẩn thân, dùng thuật không gian kỳ dị thoát khỏi phạm vi công kích của Thiên Tàm lão tổ, xuất hiện bên cạnh Mẫu Đơn, khẽ hỏi:



- Thế nào, có nặng không?



Mẫu Đơn vẻ mặt tái nhợt, lắc đầu trả lời:



- Còn tốt, ta đã sớm phòng bị rồi, còn chưa bị thương tổn kinh mạch, chỉ bị chấn động không nhỏ mà thôi.



Hoa Hồng nói:



- Địch nhân thực lực kinh người, chúng ta lại không hiểu được chi tiết, tạm thời cố gắng đáp ứng một phen, đợi sau khi hiểu được mới nghĩ cách đối phó.



Mẫu Đơn gật khẽ, nhỏ giọng nói:



- Hoa Ảnh Hồi Hồn.



Hoa Hồng vẻ mặt thất kinh, chần chừ một chút rồi sau đó gật đầu đồng ý. Lập tức, Mẫu Đơn và Hoa Hồng kéo giãn cự ly, hai người một trái một phải xuất hiện bên Thiên Tàm lão tổ, triển khai một công kích đặc biệt.



Đối mặt với công kích của hai cô, Thiên Tàm lão tổ vẻ mặt khinh thường, trong mắt hiện lên lửa giận, toàn thân nhanh chóng điều chỉnh tần suất. Thân là một kẻ mạnh, Thiên Tàm lão tổ trong tình hình mới giao chiến bị bất lợi liền nhanh chóng điều chỉnh, dùng đặc điểm đặc biệt của bản thân, bắt đầu giấu đi khí tức. Ban đầu, Thiên Tàm lão tổ nhìn không có gì khác thường. Nhưng chỉ chốc lát sau, khí tức của Thiên Tàm lão tổ liền biến mất không còn tung tích trong não của mọi người, chỉ lưu lại hình bóng hư ảo bất định.



Đối mặt với tình hình như vậy, Mẫu Đơn và Hoa Hồng hoàn toàn không để ý đến, hai người tiếp tục thế công của bản thân mình, di động tới lui giữa không trung, thân hình biến hóa kỳ ảo. Nhìn từ xa xa, Hoa Hồng và Mẫu Đơn lúc này xoay tròn không ngừng, tư thế hai người khác nhau, dáng điệu uyển chuyển, lần lượt thay đổi xen kẽ tạo thành một kết hợp thực hư, bóng người, ảo ảnh, tàn ảnh, hồn ảnh tổng hợp lại thành một khu vực kỳ dị đặc biệt.



Ở đó, Mẫu Đơn và Hoa Hồng lúc ẩn lúc hiện, hư thực khó phân, vô số bóng hoa Mẫu Đơn và Hoa Hồng đan xen kết hợp lại, hình thành khá nhiều những hoa lạ như thực như không, cùng với một số bóng ảo ảnh quỷ thần khó lường. Từ bên ngoài nhìn vào, hệt như một phép ảo thuật lừa mắt người, có hiệu quả mê hoặc lòng người. Nhưng trên thực tế, đây chính là kỳ trận Hoa Ảnh Hồi Hồn của Ngũ Sắc Thiên Vực rất nổi danh, có uy lực đáng sợ nhiếp hồn đoạt phách, giết người vô hình.



Ở trong hoàn cảnh như vậy, Thiên Tàm lão tổ tuy ẩn đi khí tức, thân hình nhạt đi nhưng dù sao lão cũng chưa hề rời khỏi đó, tự nhiên cũng không thoát khỏi uy lực của trận pháp. Đương nhiên, Thiên Tàm lão tổ trong lòng tự phụ, lão căn bản không coi trận pháp này vào đâu cả. Nhưng cũng vì tâm lý khinh địch như vậy mới khiến cho Thiên Tàm lão tổ trong khoảng thời gian sau đó bị thua thiệt không ít vì bị vây khốn trong trận pháp kia rất lâu.



Cũng đúng lúc này, Tân Nguyệt, Dao Quang, Vũ Điệp ba người có cục diện khác nhau, tất cả đều tiến hành công kích toàn diện. Đối mặt với Tân Nguyệt, Thiên Tàm có phần kinh dị, liếc qua tình hình của Thiên Tàm lão tổ và Hoa Hồng, Mẫu Đơn, Thiên Tàm trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác không ổn. Tân Nguyệt nắm được dấu hiệu trong đáy mắt của Thiên Tàm, cười lạnh nói:



- Ngươi trong lòng bất an, đây không phải là một sự khởi đầu tốt đẹp.



Thiên Tàm nghe vậy thất kinh, phản bác lại:



- Chút tài hèn mọn như vậy, ngươi cho là có thể xoay chuyển được cục diện cuối cùng chăng?



Tân Nguyệt hừ giọng trả lời:



- Thắng bại được thua, câu này nói ra còn sớm quá. Một năm trước chính ta đã để cho ngươi quay lại nhân thế, một năm sau chính ta lại tiễn ngươi về cực lạc, kết thúc cho số mệnh này.



Thiên Tàm hừ giọng nói:



- Lớn lối lắm, ngươi cho ngươi là ai đây?



Tân Nguyệt vẻ mặt lạnh lẽo như băng, chăm chú nhìn vào trong mắt Thiên Tàm, trầm giọng nói:



- Khi khiếp sợ chiếm lấy tâm linh của ngươi, lúc đó ngươi sẽ hiểu rõ mùi vị của hối hận.



Thiên Tàm có phần tức tối, cười giận đáp:



- Chỉ bằng vào ngươi?



Tân Nguyệt trả lời:



- Hãy nhìn đồng bọn của ngươi đi, ngươi nói xem bọn họ sẽ có kết cục thế nào?



Thiên Tàm ánh mắt khẽ nhìn qua, sau khi rõ ràng tình thế xung quanh rồi, trong lòng chấn động tức giận vô cùng, cười gằn nói:



- Nhân loại thật gian trá, các ngươi cho là làm như vậy có thể đánh bại chúng ta?



Tân Nguyệt hờ hửng trả lời:



- Ít ra ta muốn giết ngươi thì không phải là chuyện khó quá.



Lời còn vang bên tai, thần kiếm trong tay Tân Nguyệt đã bắn lên, tiếng kiếm rít lần này hệt như sấm động ngang tai, điều này khiến cho Thiên Tàm trong lúc không phòng bị mà chấn động tâm thần, xuất hiện một chút sơ hở trong phòng ngự.



Nắm lấy cơ hội này, Tân Nguyệt tung mình bay lên, thần kiếm trong tay múa lên rất nhanh, vài trăm làn kiếm trùm khắp trời đất hệt như mây đỏ phủ trên đỉnh đầu, vây lấy Thiên Tàm vào trong. Sau đó, Tân Nguyệt cổ tay đảo chuyển, thần kiếm giơ cao, làn kiếm đỏ rực phá không xông lên, hình thành một cột kiếm nối tận trời cao cùng với sức mạnh khai thiên lập địa, chớp mắt đã chém xuống. Thời khắc đó, trời đất như khiếp sợ. Ngay cả Thiên Tàm lão tổ cũng không khỏi chấn động trong lòng, cảm thụ được uy lực sâu sắc của một kiếm này.



Mất đi tiên cơ, Thiên Tàm tức giận vô cùng, khi đối mặt với một kiếm nặng như núi đó, phản ứng đầu tiên chính là phòng ngự. Nhưng Thiên Tuyệt trảm pháp của Tân Nguyệt có thể phá vỡ mọi phòng ngự, Thiên Tàm vẫn chưa hề biết được nguyên lý này, mãi đến khi làn kiếm đến sát mình, Thiên Tàm mới có chút lãnh ngộ, nhưng lúc này lại đã quá trễ rồi. Phòng ngự vỡ nát, làn kiếm đập vào người. Thiên Tàm gầm lên giận dữ tung mình né tránh, đáng tiếc làn kiếm của Tân Nguyệt lại dày đặc quá, chớp mắt đã để lại trên người Thiên Tàm vài chục vết thương.



Rên lên một tiếng, Thiên Tàm tung mình bắn nhanh đi, máu đỏ tươi hóa thành sương máu tràn ngập trong một khu vực nhất định. Lúc này, một luồng khí tức hủy diệt ập vào trong lòng của Thiên Tàm, khiến thân thể y run lên, hiện ra một dấu hiệu không an lành. Từ trực giác của kẻ mạnh, Thiên Tàm không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đẩy thực lực lên đến cực hạn, toàn thân lấp lánh ánh sáng bố trí phòng ngự mạnh mẽ nhất. Mọi thứ, chỉ chớp mắt đã hoàn thành. Nhưng cũng đúng lúc này, một kiếm không gì chống nổi của Tân Nguyệt đã ép thẳng xuống đỉnh đầu của Thiên Tàm. Áp lực to lớn của nó khiến người ta hô hấp khó khăn, hình thành một khu vực căng thẳng đột nhiên tác dụng lên người Thiên Tàm.



Một âm thanh to lớn vang lên, ánh sáng rọi chiếu khắp nơi. Sức phá hủy tiêu diệt lập tức thôn tính mọi thứ, hình thành một khu vực sóng ánh sáng khuếch tán. Ở trung tâm của vụ nổ, một kiếm thuận thế chém thẳng xuống mặt đất cùng với uy lực rung chuyển thế gian, để lại trên mặt đất một khe sâu khổng lồ đang theo phương hướng của kiếm khí mà từ từ kéo dài ra. Giữa không trung, sương khói dày đặc, cuồng phong tùy tiện, bụi khí đen nghịt che mất tầm nhìn, cũng giấu đi kết cục trước mắt.



Tung mình bay lên, Tân Nguyệt nhìn đám mây hình nấm trước mắt, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra có chút nào buồn vui, hệt như một kẻ bàng quan bên ngoài, không coi ra gì. Ở gần đó, Vũ Điệp và Thải Điệp tiên tử đang giao chiến với khí thế hừng hực, hai người mới lần đầu giao đấu, do chưa hiểu rõ được thực lực của đối phương, ai cũng tỏ ra vô cùng cẩn thận, không dám ngang nhiên tùy tiện đánh nhanh. Trong đó, Câu Hồn ti tuyến của Thải Điệp Tiên tử quỷ bí vô cùng, vài lần đã hóa giải được thế công của Vũ Điệp, còn ép cho Vũ Điệp liên tục thối lui.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #498