Chương 1693+1694 – Bạo tuyết lăng thiên (Bão tuyết rợp trời) – phần 1+2



Tung mình quay về, Xà Ma giận dữ trừng Triệu Ngọc Thanh, quát lên:



- Nhanh thả người, nếu không đừng trách ta vô tình.



Triệu Ngọc Thanh hờ hững đáp:



- Sớm biết có ngày này, hà tất phải làm gì? Nếu ngươi đã chọn con đường này rồi, chắc phải nghĩ đến kết quả như vậy.



Dứt lời, Triệu Ngọc Thanh tay phải nắm ngón dùng sức thu lại, áp lực to lớn tác dụng lên đầu của Vân Cơ, lập tức khiến nàng ta kêu thảm thê lương, cả người thu nhỏ lại, thống khổ vô cùng. Xà Ma thấy vậy, lớn giọng nói:



- Dừng tay! Có ngon thì quang minh chính đại so tài với nhau.



Triệu Ngọc Thanh không hề nhúc nhích, năm ngón tay phải tiếp tục bóp lại, mắt lóe tia lạnh như điện, giọng lạnh lùng tàn khốc nói:



- Rất nhiều khi, chỉ có giáo huấn bằng máu mới khiến người ta thật sự hiểu được, giá phải trả cao là như thế nào.



Xà Ma lửa giận bừng bừng, gằn giọng nói:



- Triệu Ngọc Thanh, ngươi sẽ hối hận!



Thời khắc đó, tức giận vô cùng hóa thành cừu hận, khiến cho Xà Ma quên hết lo lắng, múa tay đánh ra một chưởng nhắm thẳng vào ngực của Triệu Ngọc Thanh.



Bật cười âm lạnh, Triệu Ngọc Thanh tay phải đột nhiên bóp chặt, lập tức hủy diệt nguyên thần của Vân Cơ, tiếng kêu thảm khốc lập tức ngừng lại. Đồng thời, tay trái của Triệu Ngọc Thanh phất lên giữa không trung, bóng chưởng kéo dài phát ra ánh sáng màu vàng kim, nhanh chóng hóa thành một con rồng vàng hệt như chớp điện gào thét xông đến, vừa hay đón lấy tiến công của Xà Ma đang đầy lửa giận. Lập tức, một tiếng vang lên như sấm nổ chấn động của núi non, sóng khí nổi lên hệt như sóng biển ầm ầm cùng với sức lực điên cuồng hoang dã mà tàn bạo, lập tức hất bắn cả Xà Ma và Triệu Ngọc Thanh.



Tung mình thối lui, Xà Ma nhanh chóng triển khai tấn công lẹ làng, hai tay múa lên không ngừng, bóng chưởng dày đặc tầng tầng nhấp nhô, sóng ánh sáng màu xanh lục từng lớp tiếp từng lớp, hệt như những con rắn độc tự động truy đuổi theo hành tung của Triệu Ngọc Thanh. Ngạo nghễ bất động, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt lạnh lùng, sau khi thu thập xong Vân Cơ, hai tay bắt quyết trước ngực thúc động Đằng Long Cửu Biến pháp quyết, toàn thân ánh sáng tràn ngập đủ màu tự động ảo hóa thành chín con thần long, bố trí theo vị trí nhất định tạo thành một tổ hợp có hiệu quả khiến người ta kinh hãi khi nhìn thấy.



Thời khắc này, Triệu Ngọc Thanh hùng hồn uy vũ, toàn thân có chín con rồng vây phủ hệt như thiên thần tạo nên cảm giác khiến người ta phải run sợ trong lòng. Xà Ma trong lòng chấn động, chưởng lực đánh ra vừa đến gần thân thể của Triệu Ngọc Thanh thì tự động dời đi, hoàn toàn không có một tác dụng nào. Đối mặt với kết quả như vậy, Xà Ma vừa kinh hãi vừa tức giận, trong nhất thời nghĩ đến đầu tiên là thối lui, theo lý trí lùi lại vài trượng, cẩn thận quan sát và suy nghĩ.



Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt điềm đạm, trong mắt ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, mơ hồ toát ra vài phần thần bí khó lường. Bốn bề, cuồng phong điên cuồng nổi lên, tuyết bay rơi xuống. Chín con thần long vây quanh Triệu Ngọc Thanh tự động bay ra, ép thẳng đến Xà Ma một cách có ý thức, tự động tổ chức tiến công. Chuyển mình né tránh, Xà Ma không hề kích động, cẩn thận vô cùng quan sát tình hình của chín con thần long, trong lòng suy nghĩ kế sách ứng phó.



Cũng đúng lúc này, Tuyết Nhân và Ứng Thiên Cừu, Lâm Phàm và Bạch Đầu Thiên Ông, Phương Mộng Như và Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Tiết Phong và Hắc Kim Cương, Phỉ Vân và Lam Phát Ngân Tôn đã có phân thắng bại trong giao chiến. Trước hết, Tuyết Nhân và Ứng Thiên Cừu đánh nhau, Tuyết Nhân chiếm được thế thượng phong nhất định. Nhưng theo thời gian trôi qua, Ứng Thiên Cừu vượt qua được lúc khó khăn ban đầu, dần dần thích ứng với phương thức công kích của Tuyết Nhân, tìm ra một chút bí quyết, bắt đầu lợi dụng Lục Hồn kiếm quyết tà ác của bản thân để tiến hành phản kích, dần dần ổn định lại thế trận.



Lâm Phàm và Bạch Đầu Thiên Ông hai người thực lực cách xa. Tuy Lâm Phàm trước mắt đã luyện thành Phi Long quyết, còn thu được Phi Long đỉnh, tu vi từ cảnh giới sơ kỳ Địa Tiên thoáng cái đã tiến vào hậu kỳ cảnh giới Địa Tiên, nhưng so với Bạch Đầu Thiên Ông thì còn tồn tại một khoảng cách nhất định. Cho tới lúc này, Bạch Đầu Thiên Ông đang giấu diếm thực lực bản thân, lão tuy bị Ngũ Sắc Thần Vương phong ấn hết chừng ba phần năng lực vốn có, nhưng vẫn còn có tu vi cảnh giới Huyền Chân như cũ. Nhưng Bạch Đầu Thiên Ông vẫn luôn mâu thuẫn, vừa muốn thoát khỏi khống chế của Ngũ Sắc Thần Vương, lại không muốn bỏ đi ba phần tu vi bản thân kia, vì thế mà tiếng thoái lưỡng nan, vài lần giao tranh với Đằng Long cốc đều cố ý che giấu năng lực thực sự. Nếu không, với thân phận một trong chín đại cao thủ năm xưa của Bạch Đầu Thiên Ông thì làm sao có thể đối phó dễ dàng được?



Đối mặt với địch nhân như vậy, áp lực lên Lâm Phàm là cực nặng. May mà tâm tình của Bạch Đầu Thiên Ông bất định, vẫn còn mãi do dự không thể chọn lựa được, vì thế không có lòng đả thương người, điều này khiến cho Lâm Phàm tạm thời ổn định được tình thế. Đối với Bạch Đầu Thiên Ông, Xà Thần trong buổi nói chuyện hôm trước có ý khuyên bảo rõ ràng. Tuy Bạch Đầu Thiên Ông lúc đó không nói gì cả, nhưng trong lòng lại vẫn đang suy nghĩ. Năm xưa, Bạch Đầu Thiên Ông tiến vào Ngũ Sắc Thiên Vực là một trải nghiệm cay đắng không muốn người ta biết, lão bề ngoài tỏ vẻ thần phục Ngũ Sắc Thần Vương, nhưng hận thù trong lòng lại có được bao nhiêu người biết đâu?



Hiện nay, quay về lại nhân gian, Bạch Đầu Thiên Ông tuy thân là một trong năm đại thần tướng, nhưng trong lòng lão chỉ nghĩ cho bản thân mình, căn bản không thèm để ý đến đại kế của Ngũ Sắc Thần Vương. Có loại tâm lý này trong lòng, Bạch Đầu Thiên Ông trở nên lá mặt lá trái, vừa ứng phó với mấy người Xà Ma, vừa tìm kiếp cơ hội thích hợp để thừa cơ rút lui. Nhưng trải qua thời gian chờ đợi quá lâu, Bạch Đầu Thiên Ông vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, chỉ có thể mở to mắt quan sát biến hóa thôi. Điểm này, Xà Ma và Lam Phát Ngân Tôn chưa từng phát hiện được, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tuy biết một chút nhưng cũng chưa từng tiết lộ, dù sao dã tâm của lão cũng là bất phục.



Phương Mộng Như và Tuyết Ẩn Cuồng Đao chiến đấu kịch liệt nhất, thực lực hai người đáng kinh hãi, lại thêm tính cách gần giống, đều là người cao ngạo kích động, một khi nổi lòng hơn thua, kết quả tự nhiên đến núi đổ sông cạn, không hề thối lui. Trong lúc giao chiến, Phương Mộng Như dùng Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết đấu với Lạc Nhạn đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hai người ai có sở trường nấy, không giống với nhau, trong thời gian ngắn khó mà phân thắng bại. Tiết Phong và Hắc Kim Cương là kẻ thù, vừa gặp nhau đã nổi giận trong lòng, vừa xông đến đã thi triển tuyệt kỹ, thế đối đầu sinh tử mới thôi.



Luận về tu vi, Hắc Kim Cương hơi vượt một chút, quyền kình cương mạnh bá đạo tuyệt luân hệt như Thái Sơn áp xuống. Tiết Phong trong lòng đầy thù hận, vì báo thù không tiếc gì cả, khi dùng sức không thắng được địch nhân thì thi triển Đoạn Tràng Ly Hồn Kinh Cửu Châu, để gia tăng tốc độ đề cao người ta không thể nào tưởng tượng được, nhanh chóng đuổi kịp được thực lực của Hắc Kim Cương, hai bên triển khai chém giết cương mãnh tuyệt luân, tình trạng thảm liệt đến mức người thấy phải đau cả lòng.



Phỉ Vân nghênh chiến Lam Phát Ngân Tôn, tình hình vô cùng khó khăn. Hắn tuy có được Long Văn kim địch trong tay, nhưng do thực lực hơn thua quá xa, rất khó có cơ hội phát huy được hiệu quả của kim địch. Lam Phát Ngân Tôn chiếm được thế thượng phong, những buồn khổ trong lòng ngày trước được quét sạch, toàn thân tỏ ra đắc ý phi thường, thế công vô hình trung càng tăng cường hơn nhiều. Đối mặt với cục diện bất lợi, Phỉ Vân vô cùng bình tĩnh, tuy đấu sức không lại nhưng hắn lại không hề sợ hãi chút nào, mỗi lần đều phát huy toàn lực, dùng Lam Phát Ngân Tôn làm đá để mài vàng, nhờ đó để đề cao thực lực bản thân.



Đối với người tu đạo, khổ tu chỉ là công đoạn cơ sở nhất, thực tiễn mới là phương thức tốt nhất để phô bày được năng lực bản thân. Chỉ cần cơ sở tốt rồi, lại trải qua thực tiễn thích hợp, tu vi tự nhiên sẽ nhanh chóng tăng cao. Trước mắt, Phỉ Vân cũng đang ở trong hoàn cảnh như vậy. Tu vi của hắn tuy không thâm hậu như Lam Phát Ngân Tôn, nhưng cơ sở lại vô cùng chắc chắn, dưới áp lực và điều khiển của ngoại lực, vì sinh tồn, hắn chuyên tâm nhất trí học để dùng, trong lúc nguy hiểm dung hợp được sở học bản thân. Trận chiến này, Phỉ Vân vẫn luôn ở thế hạ phong. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã học được nhiều thứ từ trong đó. Đây là điều mà hắn chưa hề dự liệu được trước.



Ở xa xa, Mã Vũ Đào và Đồ Thiên vừa quan sát tình hình của Sở Văn Tân và Băng Tuyết lão nhân, vừa chú ý đến kết quả giao chiến. Đối với những cuộc chiến hiện tại, hai người kinh ngạc nhất chính là cảnh tượng cuộc chiến của Tiết Phong và Hắc Kim Cương, đối với biểu hiện của Tiết Phong, hai người quả thật khó mà tin tưởng được, căn bản không hiểu nổi sức mạnh to lớn kinh người đó của Tiết Phong thực ra đến từ chỗ nào. Thở dài u oán, Mã Vũ Đào có phần cảm xúc, tự nói:



- Ly Hận thiên tôn tuy chết rồi, nhưng ông ta dạy được một đồ đệ giỏi, điểm này mạnh hơn ta nhiều.



Đồ Thiên nhìn Tiết Phong, cau mày nói:



- Sức mạnh của Tiết Phong thật kỳ quái, sợ là phải trả một giá nhất định.



Mã Vũ Đào nghe vậy kinh ngạc, quan sát cẩn thận Tiết Phong một lúc, cũng đồng cảm đáp:



- Ông nói không sai, sức mạnh của hắn nguồn gốc quả thực kỳ quái, đáng tiếc ta cũng không nhìn ra bất cứ điều gì cả.



Đồ Thiên bật cười phức tạp, có phần khổ sở nói:



- Thời gian sẽ khai mở mọi kết quả, nhưng rất nhiều kết quả khiến người ta khó mà có thể chấp nhận được.



Mã Vũ Đào trầm ngâm, ông hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Đồ Thiên, nhưng ông có thể nói thế nào đây? Lúc này, giữa chiến trường đột nhiên có tiếng vang lên như sấm, đó là kết quả đánh thẳng của Tiết Phong và Hắc Kim Cương. Trước đây hai người vẫn luôn bất phân thắng bại. Nhưng lúc này, Tiết Phong một quyền đánh bay Hắc Kim Cương, khiến hắn bị hất tung đến trọng thương, miệng phun máu tươi kêu thảm rơi xuống. Một quyền đó uy lực mạnh đến mức người ta phải kinh ngạc. Ai nấy đều nhìn lại, chỉ thấy Tiết Phong lơ lửng giữa không trung, gương mặt đầy cừu hận.



Thời gian, phảng phất như dừng lại vào lúc đó. Mọi âm thanh đều theo gió bay đi xa, chỉ còn lại một sức mạnh âm thầm đang tràng ngập chung quanh. Về phía Đằng Long cốc, mọi người đều nhìn Tiết Phong, trong mắt ẩn chứa vài phần kích động, cũng có mấy phần ưu sầu. Đối với Ngũ Sắc Thiên Vực, Xà Ma rống lên điên cuồng, buông bỏ Triệu Ngọc Thanh chạy thẳng đến chỗ Hắc Kim Cương rơi xuống. Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Lam Phát Ngân Tôn ai nấy rút lui, yên lặng tụ lại với nhau, vừa cảnh giác chăm chú nhìn tình hình chung quanh, vừa quan sát nhất cử nhất động của Xà Ma.



Phương Mộng Như, Lâm Phàm, Phỉ Vân quay lại bên mình Triệu Ngọc Thanh, bốn người cùng chăm chú để ý động thái của địch nhân, ai cũng không hề nói gì cả. Tuyết Nhân và Ứng Thiên Cừu tự mình lùi lại, hai người sau khi trải qua một phen giao chiến kịch liệt, trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, như tìm được kỳ phùng địch thủ vậy. Tiết Phong ngạo nghễ bất động, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, sắc bén như đao, lại chứa đựng cừu hận khiến người ta phải lạnh cả lòng, hệt như lưỡi hái truy hồn đang gác ở trên cổ của Hắc Kim Cương.



Xà Ma chấn động tức giận vô cùng, vốn lần này đến đánh lén Đằng Long cốc, ai ngờ xuất sư bất lợi, trước hết Vân Cơ bỏ mình, hiện nay Hắc Kim Cương lại bị trọng thương, điều này sao lại không khiến lão đau đầu được? Nắm cánh tay của Hắc Kim Cương, Xà Ma nhanh chóng bay lên, sau khi họp lại với ba đại thần tướng Bạch Đầu Thiên Ông, Xà Ma giận dữ trừng Triệu Ngọc Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Ngày hôm nay không phải ngươi chết thì ta mất, giữa chúng ta phải có một phe chết ở nơi này.



Triệu Ngọc Thanh hừ lạnh đáp:



- Chỉ sợ ngươi đến lúc lâm trận đã thối lui.



Xà Ma giận dữ cười nói:



- Chớ có dùng mắt chó mà coi thường người, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!



Bạch Đầu Thiên Ông khuyên bảo:



- Xà Ma đại nhân chớ kích động, chúng ta phải phân nặng nhẹ.



Lam Phát Ngân Tôn kích động:



- Chuyện đến thế này rồi, chúng ta sao có thể khiến người ta coi thường được.



Xà Ma gằn giọng nói:



- Ý ta đã quyết rồi, chớ có nói nhiều. Hôm nay quyết một phen thắng bại với bọn họ.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi lo lắng nói:



- Địch mạnh ta yếu, chỉ sợ ...



Xà Ma giận dữ nói:



- Đủ rồi, chớ có kiếm cớ với ta, bây giờ mọi người toàn lực xuất kích, không thành công quyết không quay đầu.



Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:



- Đây mới là bản sắc của cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực.



Nghe vậy, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao đánh mắt cho nhau, hai người trong lòng không hề muốn chút nào nhưng lại không thể biểu lộ được.



Xà Ma buông Hắc Kim Cương ra, tra xét thương thế của hắn, thấy chưa tới chỗ yếu hại, dặn dò:



- Ngươi tự mình cẩn thận một chút, đợi có cơ hội hãy rời đi, hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi.



Hắc Kim Cương gật nặng nề, vẻ mặt trầm trọng, nghiêm mặt nói:



- Đại nhân yên tâm, ta tuyệt đối không phụ lòng ủy thác của đại nhân.



Xà Ma gật khẽ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía xa xăm, sau đó thu lại hết tình cảm, lạnh lùng chăm chú nhìn Triệu Ngọc Thanh, hạ lệnh:



- Ra tay.



Thân hình loáng động, bốn đại thần tướng đồng thời ra tay, bốn bóng sáng màu sắc khác nhau chớp mắt đã chụp đến Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Lâm Phàm và Tiết Phong.



Ánh mắt hơi động, Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:



- Sư muội, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta phải hạ sát thủ thôi.



Phương Mộng Như đáp:



- Sư huynh yên tâm, muội sẽ toàn lực ứng phó...



Lời còn vang bên tai, Lam Phát Ngân Tôn đã ép gần đến, Phong Vương thứ mờ hiện ánh sáng màu xanh lam toát ra vài phần tà ác. Phương Mộng Như tay ngọc nhẹ nhàng, lòng bàn tay lóe lên ánh lạnh như băng, một ngọn núi băng đột nhiên xuất hiện ngăn cản tiến công của Lam Phát Ngân Tôn.



Cùng lúc đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lại chọn Tiết Phong, Bạch Đầu Thiên Ông vẫn chọn Lâm Phàm như cũ. Các chọn lựa này xem có vẻ tùy tiện, trên thực tế đã có suy xét theo tính toán của Bạch Đầu Thiên Ông. Với biểu hiện trước đây của Tiết Phong, mặt quyền pháp có thành tựu kinh người, nếu dùng quyền chưởng mà ứng phó thì có thể không chiếm được tiện nghi. Vì thế Bạch Đầu Thiên Ông để Tuyết Ẩn Cuồng Đao ra mặt, dự tính với Lạc Nhạn đao của lão dùng để phá giải Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu của Tiết Phong, nhưng kết quả có được như ý không?



Đứng yên bất động, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt trầm ngâm dặn dò:



- Phỉ Vân, con hãy hỗ trợ Tuyết Nhân, dùng tốc độ nhanh chóng nhất để hạ Ứng Thiên Cừu, bất kể sống chết.



Phỉ Vân đáp:



- Cốc chủ yên tâm, con nhất định hoàn thành nhiệm vụ.



Dứt lời, Phỉ Vân chuyển mình đến bên Tuyết Nhân, hai người một trái một phải tiến đến Ứng Thiên Cừu. Phát hiện được ý đồ của Phỉ Vân, Ứng Thiên Cừu đảo tròn mắt, trước thì lùi lại một bước, không ngờ lại chọn né tránh.



Tuyết Nhân có phần tức giận, rống lên:



- Tiểu tử, ngươi có ngon thì đừng chạy.



Ứng Thiên Cừu cười tà dị đáp:



- Đây là chiến thuật, há có thể để loại súc sinh lông lá như ngươi hiểu được.



Tuyết Nhân rất tức giận, tâm tình kích động. Phỉ Vân lại có phần bình tĩnh, an ủi:



- Không cần phải lỗ mãng, hắn có ý muốn khích giận ngươi, sau đó mới thừa cơ ra tay. Bây giờ, chúng ta chỉ cần khóa chặt chẽ lấy hắn, sớm muộn hắn cũng sẽ chết trong tay của chúng ta.



Tuyết Nhân nghe vậy hơi bớt giận, dưới sự chỉ bảo của Phỉ Vân bắt đầu xuất toàn lực truy kích vây chặt lấy Ứng Thiên Cừu.



Cũng đúng vào lúc đó, Triệu Ngọc Thanh sau khi phân phó nhiệm vụ xong, ánh mắt nhìn lại Xà Ma, trong đó toát ra sự băng lạnh, vẻ mặt khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Xà Ma thấy như vậy, trong lòng có phần mơ hồ, cố nén lửa giận trong lòng, chất vấn:



- Ngươi làm gì mà nhìn ta dữ vậy?



Triệu Ngọc Thanh đáp:



- Ta không phải nhìn khuôn mặt của ngươi mà là tướng mệnh của ngươi.



Xà Ma nghe vậy cười lớn, khinh bỉ đáp:



- Giả thần giả quỷ, ngươi cho là ta sẽ quan tâm những chuyện ma quỷ của ngươi hay sao?



Triệu Ngọc Thanh phản bác lại:



- Nếu đã không để ý, ngươi hà tất phải hỏi làm gì?



Xà Ma tức giận đáp:



- Ta cao hứng đó, ngươi làm gì được?



Trong tiếng chất vấn, Xà Ma toàn thân hóa thành ngàn vạn, biến ra vô số chùm sáng màu xanh lục, hệt như đàn ong vỡ tổ vây phủ quanh người của Triệu Ngọc Thanh, không ngừng tán loạn co vào giữa. Nhìn thật cẩn thận, những chùm sáng màu xanh lục đó hệt như những con rắn độc cùng hướng về Triệu Ngọc Thanh, con nào cũng há mồm thè lưỡi, bộc lộ bộ mặt hung ác, hận không thể nuốt chửng được ông.



Đứng yên bất động, Triệu Ngọc Thanh toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chín con thần long chia ra chín phía, thể hiện hùng hồn bá khí, ngưng tụ thành một kết giới thần thánh vững vàng ngăn cách công kích của Xà Ma ở bên ngoài. Phát hiện phản ứng của Triệu Ngọc Thanh, Xà Ma hoàn toàn không tức giận, ngàn vạn ánh xanh lục nhanh chóng dung hợp lại, dùng một phương thức quỷ dị để tạo thành chín con rắn khổng lồ có thuộc tính âm ám, phát động tấn công mãnh liệt có tính chống đối thẳng. Cứ như thế, giao chiến giữa hai bên trở thành trận so tài giữa rồng và rắn. Đằng Long Cửu Biến của Triệu Ngọc Thanh gặp phải Lục Mị Cự Linh của Xà Ma, cuối cùng ai mạnh ai yếu đây?



Thời gian trôi qua trong giao chiến, Ngũ Sắc Thiên Vực, Ứng Thiên Cừu chiến đấu với Đằng Long cốc không ngừng, ba phe có mục đích riêng, dùng hết toàn lực của mình, hệt như một cái kết định sẵn không gỡ ra được, đang càng buộc càng chặt. Trong lúc đó, Hắc Kim Cương đang bị trọng thương thừa cơ bỏ đi, các phe giao chiến tình trạng lên xuống thất thường, nhưng đại khái vẫn giữ được thế cục giằng co, hoàn toàn không có ưu khuyết quá rõ ràng. Loại hình thức này đối với song phương đều là bất lợi, nhưng ai cũng khó mà xoay chuyển được cục diện trong ngắn hạn, vì thế vào lúc này, tình hình song phương có phần đặc biệt.



Đương nhiên, Đằng Long cốc còn ẩn chứa một phần thực lực, có năng lực đảo chuyển cục thế. Nhưng Triệu Ngọc Thanh hoàn toàn không làm như vậy, điều này khiến cho Mã Vũ Đào và Đồ Thiên quan sát đều không hiểu chút nào, không biết trong lòng Triệu Ngọc Thanh đang tính gì. Trong chỗ núp, mấy người Băng Thiên cũng đầy nghi hoặc, vài lần muốn ra mặt hỗ trợ mọi người, lại đều bị Tuyết Sơn thánh tăng cản lại. Như vậy, sau một khoảng thời gian trôi qua, song phương giao chiến chìm vào khổ chiến, bên nào cũng tận hết năng lực để đối quyết, cục diện giằng co xuất hiện một chút biến hóa.



Trong đó, rõ ràng nhất chính là Lâm Phàm và Tiết Phong. Trước đây, Tiết Phong bỗng nhiên kinh người. Nhưng sau khi đối mặt với Tuyết Ẩn Cuồng Đao rồi, quyền kình tay không đấu với Lạc Nhạn đao, thế cục rất nhanh chóng có biến hóa. Trước đây, Hắc Kim Cương giao chiến với Tiết Phong, đó là rắn đấu rắn. Hiện nay, Tuyết Ẩn Cuồng Đao biết Tiết Phong có quyền pháp lợi hại, có ý né nặng tìm nhẹ, điều này khiến Tiết Phong có sức mà không nơi dùng, sở trường vốn có lập tức rơi vào thất bại, tự nhiên áp lực tăng hẳn.



Còn đối với Lâm Phàm, cuộc chiến của hắn và Bạch Đầu Thiên Ông cũng không giống ngày trước. Bạch Đầu Thiên Ông lúc trước không có lòng đả thương người. Nhưng hiện nay, Bạch Đầu Thiên Ông do tình thế vội vã, không khỏi phải ra chiêu sát thủ, cường độ công kích đột nhiên tăng lên gấp bội. Điều này khiến cho áp lực lên Lâm Phàm tăng hẳn, không bao lâu đã thấy rõ hơn kém, Lâm Phàm rơi vào tình cảnh khốn khó. Đối mặt với tình hình này, Lâm Phàm cố sức phản kích, tuy lực không theo kịp nhưng không hề lộ ra chút nào khiếp sợ.



Nhưng khoảng cách thực lực đã định sẵn thắng thua. Lâm Phàm tuy có Phi Long đỉnh bên mình, nhưng thời gian dài càng rơi vào cảnh bất lợi, thứ nhất đã mệt mỏi rồi, thương thế lại không nhẹ, thứ hai cường địch mạnh mẽ cũng không hề cho hắn cơ hội lấy hơi, điều này khiến hắn có thần khí cũng không hề có cơ hội phát huy. Như vậy, sau một phen khổ chiến, Lâm Phàm bị Bạch Đầu Thiên Ông đánh một chưởng hất bắn đi, lập tức trọng thương phun máu.



Thời khắc đó, Mã Vũ Đào và Đồ Thiên đang quan sát thất kinh, hai người cũng không còn lo bảo vệ cho Băng Tuyết lão nhân và Sở Văn Tân, cùng xông thẳng đến Bạch Đầu Thiên Ông. Trong chỗ núp, Linh Hoa kích động vô cùng, muốn xuất hiện tra xét thương thế của Lâm Phàm lại bị Tuyết Sơn thánh tăng mạnh mẽ ngăn lại. Lúc đó, Bạch Đầu Thiên Ông muốn thừa thắng truy kích đánh gục địch nhân. Nhưng Mã Vũ Đào và Đồ Thiên đã gia nhập làm cản trở đại kế của lão. Đồng thời, mấy cao thủ Đằng Long cốc đang giao chiến bên kia sau khi phát hiện Lâm Phàm đã bị thương, đều không khỏi mất tự chủ quay đầu quan sát, dù sao Lâm Phàm còn có thân phận.



Lợi dụng lúc này, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực tăng cường công kích, ý đồ muốn thừa cơ đánh địch nhân trọng thương. Nhưng đúng lúc này, Triệu Ngọc Thanh biến hẳn sắc mặt, dứt khoát ra lệnh:



- Mọi người lùi lại, nhanh chóng quay lại bên cạnh ta.



Lùi nhanh lại phía sau, Triệu Ngọc Thanh bỏ qua Xà Ma, quay lại quanh Băng Tuyết lão nhân và Sở Văn Tân. Những người đang giao chiến kinh ngạc, ai cũng không ngờ được Triệu Ngọc Thanh lúc này lại ra mệnh lệnh giống như vậy, mọi người đều không khỏi sửng cả mình ra.



Sau đó, Phương Mộng Như, Phỉ Vân, Tuyết Nhân, Tiết Phong, Mã Vũ Đào, Đồ Thiên, Lâm Phàm mấy người nhanh chóng giật mình tỉnh lại, vội vàng lùi lại bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, ánh mắt thắc mắc nhìn ông, chờ đợi ông giải thích. Bên này, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực tập trung lại, đưa mắt nhìn nhau, không hiểu được Triệu Ngọc Thanh đang chơi trò như thế nào. Các đó vài trượng, Ứng Thiên Cừu cũng rất hiếu kỳ, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, chờ đợi đáp án được công bố.



- Sư huynh, thật ra chuyện thế nào?



Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như nhịn không được cất tiếng hỏi. Bên cạnh, mấy người Mã Vũ Đào cũng chú ý cẩn trọng, tỏ ra vô cùng quan tâm. Triệu Ngọc Thanh sắc mặt nặng nề, nhìn về phía xa xăm, mơ hồ toát ra vài phần ưu tư, khẽ nói:



- Định mệnh chờ đợi đã lâu, lúc này đã tới rồi.



Câu này có phần thần bí, mọi người nghe không hiểu ra sao, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #487