Chương 1677-1680 – Việt phát thần bí (Càng lúc càng thần bí)



Trong huyệt động rộng rãi, một ao lửa đỏ rực chiếm đến hơn nửa không gian. Giữa ao, lửa đỏ nhảy múa, dung nham tràn ra bên ngoài, khí cực dương cực nóng hệt như sóng hoa cuốn bay cao vài chục trượng, thôn tính mọi thứ chung quanh. Bốn bề, một kết giới ánh sáng trong suốt bao trùm lấy ao lửa đỏ, ngăn cách khí nóng ở bên trong, xem ra hệt như một quả cầu lửa khổng lồ. Bên trong kết giới ánh sáng, hồn quỷ gào thét, vô số oan hồn quỷ dữ giãy dụa gào thét trong lửa đỏ, phát xuất những tiếng kêu thê lương, lại thêm vẻ ngoài khủng khiếp, quả thật hệt như trong địa ngục khiến người ta thấy mà lạnh cả lòng, toàn thân phát run.



Thương Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc vô cùng. Nàng không thể nào tưởng tượng được, nơi này so với Quỷ vực ngày trước còn khiến cho người ta chấn động khiếp hãi hơn khi thấy được.



- Thế nào rồi, có cảm giác ra sao?



Bóng hình khổng lồ ở nơi xa xa cất tiếng hỏi trầm thấp. Thương Nguyệt giật mình tỉnh lại, cảm thán nói:



- Ta đã từng đi qua Quỷ vực, được cho là nơi âm lạnh khủng khiếp nhất trên thế gian, ai ngờ hôm nay đến nơi này mới biết được, Hắc Vực so ra chỉ có hơn chứ không hề kém chút nào với Quỷ vực.



Bóng đen cao lớn điềm đạm lên tiếng:



- Đây chỉ mới là cảnh tượng thứ nhất, đợi sau khi ngươi xem xong hai tầng còn lại, tin chắc ngươi sẽ càng không thể nào quên được.



Thương Nguyệt cau mày nói:



- Ngươi dẫn ta đi xem những điều này thật ra là muốn làm gì?



Bóng đen cao lớn bay lên chầm chậm, khẽ cười đáp:



- Chỉ muốn cho ngươi biết được, thế giới này so với thế giới trước kia của ngươi còn khiến người ta khó mà quên hơn.



Thương Nguyệt hơi nghi hoặc, gần như chỉ như vậy sao? Không hề hỏi tiếp, Thương Nguyệt nhanh chóng đi theo.



Trên đường đi xuống, Thương Nguyệt được bóng đen cao lớn dẫn đường nhanh chóng đến tầng thứ hai của Hắc vực, ở đó lại thấy được cảnh tượng khác. Không gian cũng to nhỏ như vậy, nhưng ngọn lửa liền trở thành sương lạnh, còn thêm gió lạnh địa cực thổi quanh cuồn cuộn, nhìn thấy trong suốt như ngọc, nhưng oan hồn quỷ lạ ở bên trong lại thê thảm không nỡ nhìn, khiến cho người ta kinh hãi âm thầm. Lần này, Thương Nguyệt có tốt hơn, tuy vẫn kinh ngạc như cũ nhưng bề ngoài đã cơ bản không nhìn thấy tỏ lộ ra.



Bóng đen cao lớn vẫn luôn quan sát tình trạng của Tân Nguyệt, thấy nàng thần tình trấn định cũng không nói nhiều, dẫn nàng tiếp tục đi xuống, không bao lâu đã đến tầng thứ ba rồi. Lần này, Thương Nguyệt vẻ mặt kỳ quái, trong kinh hãi có mấy phần mơ hồ, bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn sâu sắc. Trước hết, không gian vẫn tương tự như vậy, nhưng lần này lại không có hình phạt băng lửa, mà lại là bình thường, khiến Thương Nguyệt nhìn mãi cũng không thấy được cảnh tượng kỳ dị đặc biệt huyền diệu nào. Tiếp đến, cũng có kết giới giống vậy tồn tại, không gian bên trong đó có sương khí vờn lượn, nhìn qua hệt như biển mây vậy, vô số hồn quỷ ở bên trong bay tới bay lui, vẻ mặt kinh khiếp vô cùng, phảng phất gặp phải cực hình gì đó nhưng Thương Nguyệt lại không hiểu rõ được.



- Có phải là rất nghi hoặc không nhìn rõ phải không?



Thanh âm đột nhiên vang lên ngắt đứt tư tưởng của Thương Nguyệt. Quay qua nhìn bóng đen, Thương Nguyệt thản nhiên đáp:



- Có một chút nghi hoặc, cảm giác tầng này không tàn khốc như hai tầng bên trên.



Bóng đen cười ha hả đáp:



- Ngươi sai rồi, trong Hắc vực, tầng sau tàn khốc hơn tầng trước, mà mỗi tầng hồn quỷ lại khác nhau, chỉ có trước giờ ngươi vẫn sơ sót thôi.



Thương Nguyệt điềm nhiên nói:



- Phải vậy không? Xin được nghe rõ.



Bóng đen đáp:



- Đầu tiên, hồn quỷ tầng thứ nhất bản sắc có ánh đỏ nhàn nhạt, hơn nữa toàn là đàn ông, do bởi ngọn lửa nên không dễ dàng phát hiện ra điểm này. Hồn quỷ tầng thứ hai lại toàn là phụ nữ, trong sương băng tuyết mù thì ánh sáng màu xanh nhạt lúc có lúc không, ngươi cũng không phát hiện được. Còn đối với tầng thứ ba, khí mây mù che phủ rất nhiều thứ, lại thêm bên trong không gian trống rỗng, khiến người ta nhìn không ra nguyên cớ, vì thế quên mất một điểm trọng yếu, hồn quỷ nơi này không giống với hai tầng bên trên.



Thương Nguyệt cau mày đáp:



- Lại có gì khác biệt?



Bóng đen đáp:



- Ba tầng của Hắc vực, tầng thứ nhất thu nhận quỷ hồn của thành Hắc Ám, tầng thứ hai thu nhận quỷ hồn của Kính Ảo thời không, tầng thứ ba lại thu nhận những quỷ hồn không thuộc hai địa phương đó.



Thương Nguyệt hỏi lại:



- Vì sao phân loại như vậy, điều này có ý nghĩa đặc thù nào chăng? Còn nữa, tầng thứ ba này có điểm nào huyền diệu, những vong hồn này vì sao lại kinh hoàng khiếp hãi như vậy, so với hai tầng trên còn nghiêm trọng hơn?



Bóng đen cười đáp:



- Muốn biết phải không, thế thì chúng ta bắt đầu giao dịch thôi.



Thương Nguyệt chần chừ một lúc, sau đó đáp:



- Được, ngươi hãy nói điều kiện đi.



Bóng đen trả lời:



- Mỗi người được hỏi đối phương ba vấn đề, bắt buộc phải trả lời.



Thương Nguyệt suy xét một lúc, gật đầu nói:



-Được, ai bắt đầu?



Bóng đen cười đáp:



- Tự nhiên là dùng vấn đề ngươi vừa mới hỏi để bắt đầu, có được không?



Thương Nguyệt trả lời:



- Được, ngươi nói đi.



Bóng đen lên tiếng:



- Trước khi bắt đầu, hãy để ta tự giới thiệu qua, ta chính là vua của Hắc vực, chuyên quản mọi vong hồn của thế giới này.



Thương Nguyệt nói:



- Té ra là vua của Hắc vực, ta tên Thương Nguyệt, đến từ nhân gian, xin mời tiếp tục.



Vua Hắc vực nói:



- Phân loại quỷ hồn ba tầng của Hắc vực là căn cứ vào trừng phạt của mỗi tầng mà định. Tầng thứ nhất là liệt hỏa luyện hồn (lửa đỏ luyện chế hồn) nhằm vào thế lực của thành Hắc Ám, bọn chúng nơi đó toàn là đàn ông, đều là hồn cương dương. Tầng thứ hai là băng phách ngưng hồn (đóng băng lạnh hồn), thuộc tính âm nhu, được thiết kế đặc biệt cho Kính Ảo thời không. Tầng thứ ba là tâm ma ảo cảnh (cảnh ảo của tâm ma), xem ra bình thường lại tàn khốc vô cùng, quỷ hồn ở trong đó có thể thấy được cảnh tượng khiến bình khiếp sợ nhất, bất kỳ cực hình nào cũng đều không thể so sánh được.



Thương Nguyệt nhớ kỹ những lời đó, hỏi tiếp:



- Tới phiên ngươi rồi, hỏi đi.



Vua Hắc vực nói:



- Ngươi vì sao từ nhân gian đến nơi này?



Thương Nguyệt điềm nhiên đáp:



- Ta đến đây để cứu người… bọn họ hiện nay tung tích không rõ, cho nên …



Nghe xong những lời kể của Thương Nguyệt, vua Hắc vực chìm vào trầm tư. Rất lâu sau ông ta mới tỉnh lại, khẽ nói:



- Tới phiên ngươi rồi, hỏi đi.



Thương Nguyệt sớm đã nghĩ ra câu hỏi, trầm giọng nói:



- Ta muốn cứu người thì cần phải chú ý đến những chuyện nào?



Vua Hắc vực nhìn nàng, rất lâu sau cười đáp:



- Ngươi rất thông minh. Trong thế giới của chúng ta, trước hết ngươi phải cẩn thận với thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không, kế đến phải cẩn thận với Hắc vực, thứ ba phải cẩn thận với bốn đại tuyệt địa. Thứ tư chính là chỗ phát ra những quỷ hồn này.



Thương Nguyệt không hài lòng lắm hỏi:



- Chỉ như vậy thôi?



Vua Hắc vực nói:



- Đúng thế, chỉ như vậy thôi. Bây giờ đến phiên ta hỏi. Nếu như các ngươi cứu người bị ngăn trở, thì các ngươi sẽ chọn lựa làm thế nào?



Thương Nguyệt nghi hoặc nhìn vua Hắc vực, trầm ngâm đáp:



- Chuyện này phải trông vào tình hình, nếu như không cách nào hòa giải thì chỉ còn cách động thủ liều mạng, khi cần thiết trực tiếp tiêu diệt địch nhân, bất quản người đó là ai.



Vua Hắc vực hừ giọng nói:



- Khẩu khí không nhỏ đó.



Thương Nguyệt đáp trả:



- Những người trêu chọc chúng ta từ trước đến giờ đều có kết quả như vậy. Bây giờ vấn đề thứ ba, giao dịch của ta và ngươi có mục đích thế nào?



Vua Hắc vực không lập tức trả lời, mà chìm đắm trong suy tư. Rõ ràng vấn đề Thương Nguyệt hỏi nằm ngoài suy tính của ông ta. Rất lâu sau, vua Hắc vực mở miệng đáp:



- Giao dịch với ngươi có hai mục đích, thứ nhất, ta muốn biết một số chuyện nhân gian, thứ hai là muốn cùng ngươi đánh cuộc với vận mạng.



Thương Nguyệt cau mày, hỏi lại:



- Vận mệnh? Ý là thế nào?



Vua Hắc vực giọng lạnh lẽo, hờ hững nói:



- Đây là vấn đề thứ tư, ta không có nghĩa vụ trả lời. Bây giờ, ngươi hãy nghe cho rõ vấn đề cuối cùng của ta, nhân gian hiện nay thì pháp khí lợi hại nhất là thứ gì?



Thương Nguyệt nghe vậy sửng mình, rõ ràng không ngờ được vua Hắc vực sẽ hỏi đến vấn đề này, nhất thời cũng không biết phải đáp ứng thế nào. Giây lát sau, Thương Nguyệt suy nghĩ qua một lượt, khẽ nói:



- Về phương diện pháp khí thì ta không quen thuộc lắm. Theo ta được biết, nhân gian lưu truyền có mười đại thần binh, hai mươi bốn thần khí. Trong đó lợi hại hơn có Hậu Nghệ thần cung, Thiên Vương tháp, Ngọc Linh lung, Cửu Thiên huyền cầm, Liệt Nhật Long thương. Còn pháp khí lợi hại nhất ta lại không rõ ràng lắm.



Vua Hắc vực có phần thất vọng, hỏi tới:



- Không có thượng cổ thần khí nào giống như Hậu Nghệ thần cung vậy sao?



Thương Nguyệt càng lúc càng không hiểu, thật ra vua Hắc vực đang nghĩ đến vấn đề nào đây?



- Hai mươi bốn thần khí trong truyền thuyết đứng đầu là Khai Thiên phủ trước giờ vẫn không rõ ai giữ, thần khí khác lại chưa từng nghe nói đến.



Vua Hắc vực tự nói:



- Xem ra suy đoán của ta là đúng rồi.



Thương Nguyệt hỏi lại:



- Suy đoán thế nào?



Vua Hắc vực liếc nàng, điềm nhiên đáp:



- Có một số chuyện không biết còn tốt hơn, biết càng khiến ngươi chìm sâu vào đó. Bây giờ giao dịch của chúng ta đã kết thúc, ta sẽ đưa ngươi đi.



Thương Nguyệt hai môi mấp máy định hỏi nhưng lại không hỏi, theo vua Hắc vực rời khỏi nơi đó. Một lúc sau, vua Hắc vực đưa Thương Nguyệt đến một cửa đường hầm, dặn dò:



- Ngươi cứ đi thẳng đến sẽ nhanh chóng rời khỏi Hắc vực, thấy được thành Hắc Ám.



Thương Nguyệt nhìn ông ta hỏi:



- Trước khi rời đi, có muốn nói thêm điều gì với ta không?



Vua Hắc vực trong mắt hiện lên vẻ Thương Nguyệt không hiểu được, giọng trầm thấp đáp:



- Khoảng cách giữa chúng ta không phải là không gian mà là thời gian. Đi đi, không bao lâu sau, ngươi sẽ tự hiểu được ý nghĩa trong câu nói này của ta.



Ánh âm u lóe lên, vua Hắc vực nói rồi liền đột nhiên biến mất. Thương Nguyệt thấy vậy, biết hỏi nhiều không được, liền đi dọc theo đường hầm ra khỏi đó.



- Ngươi là …



Kinh ngạc nhìn vật trước mắt, Bách Linh biến hẳn sắc mặt, giọng có mấy phần kinh hãi. Ngoài hai trượng, một quái vật to gần trượng, toàn thân ánh đỏ thẫm và xanh lục đan xen mờ hiện, yên lặng mở cặp mắt một đỏ một xanh lam chăm chú nhìn Bách Linh. Con quái vật này tướng mạo khiến người vô cùng khiếp hãi, một cái đầu hình tam giác, giữa mặt có một cột thịt nhô lên chia khuôn mặt ra làm hai phần. Bên trái có màu đỏ thẫm, ánh mắt hơi đỏ, bên phải màu xanh lam thẫm, mắt lấp lánh ánh xanh lam. Miệng hình bốn cạnh, lại thêm một đôi lỗ ta nhọn hoắt khiến cho người ta cảm thấy đây là yêu nghiệt. Ngoài ra, hai chi trước của con quái vật này hệt như vuốt ưng, chi dưới lại như vó ngựa, trên lưng có một đôi cánh thịt dài ba thước, toàn thân toát ra khí tức tà dị mà cổ quái.



- Ô … Ô … ta … muốn …



Đọc từng chữ khó khăn, con quái vật chỉ vào Ngũ Thải Tiên Lan trên đầu của Bách Linh, phát xuất âm thanh chói tai. Bách Linh cố trấn định tâm thần, thanh âm hơi run đáp:



- Ngươi là … ngươi là …



Con quái vật gào thét một tiếng, âm thanh nó có sức nhiếp hồn đoạt phách, đánh cho ánh sáng quanh người Bách Linh rối loạn, ánh mắt toát vẻ bất an.



- Không sai, ta là … Huyền …Sơn … Hồn Ma Quân.



Bách Linh thân thể run rẩy, kinh khiếp nói:



- Theo truyền thuyết ngươi biến mất đã nhiều năm, sao lại xuất hiện ở nơi này?



Quái vật Hồn Ma Quân cười khô khốc, mắt toát ánh hung dữ, gào thét:



- Cho ta …



Bách Linh di động thân thể, né tránh chính diện của quái vật, cố gắng áp chết kinh khiếp trong lòng.



- Hồn Ma Quân, ta nghe qua truyền thuyết của ngươi rồi, nhưng nếu muốn ta cam tình nguyện giao Ngũ Thải Tiên Lan cho ngươi thì đó là chuyện không thể nào được. Gầm lên một tiếng, quái vật Hồn Ma Quân bắt đầu nổi giận, chi trên tùy ý phất ra liền phát xuất hai cái trảo ánh sáng cùng với sức mạnh gió âm ăn mòn mọi thứ lập tức bắn thẳng đến bên Bách Linh.



Vẻ mặt nặng nề, Bách Linh thân pháp linh xảo, nhanh chóng rút ra Cửu Thiên huyền cầm đặt lên trên hai đùi, hai tay mười ngón nhanh chóng múa lên, dùng tuyệt học cực mạnh “Thương Khung phú” để ứng phó với quái diện mới lần đầu gặp mặt này. Bốn bề, ánh sáng bắn tung tóe, âm thanh Cửu Thiên cùng với khúc nhạc huyền diệu hóa thành vô số phù chú ánh sáng phân bố quanh người Bách Linh, hình thành một kỳ trận cầm âm, ngăn cách công kích của quái vật Hồn Ma Quân ở bên ngoài tầng tầng phòng ngự.



Rống to một tiếng, Hồn Ma Quân múa lên hai móng, đôi cánh thịt trên lưng vẫy lên, toàn thân xuất hiện một lượng lớn ánh sáng màu đỏ thẫm, hình thành từng luồng, từng luồng sóng ánh sáng màu đỏ, va chạm kịch liệt với Cửu Thiên cầm âm của Bách Linh giữa không trung, bộc phát hoa lửa dày đặc rồi tạo nên chớp điện như rắn bạc. Quanh đó, cuồng phong gào thét, thời không chấn động, khu vực giao chiến sức mạnh tích lũy tạo nên sức mạnh hủy diệt đủ sức kéo giãn thời không đang nhanh chóng ép gần đến Bách Linh.



Phát hiện được nguy hiểm, Bách Linh không dám sơ ý, toàn thân lóe lên ánh bảy màu, trên người xuất hiện một vầng bảy màu. Trên đầu, Ngũ Thải Tiên Lan lại bay lên lần nữa phát xuất sức mạnh thần thánh truyền vào trên người của Bách Linh, khiến tu vi của nàng tăng hẳn, sau lưng mờ hiện một con khổng tước bảy màu đang từ từ giang cánh ra.



- Gào …



Gầm lên một tiếng, Hỗn Ma Quân kinh ngạc nói:



- Không ngờ ngươi đã tu luyện thành bất tử kim thân.



Nói xong, đột nhiên thu lại công kích, thân thể lóe lên biến mất, Bách Linh hơi sửng sốt, quát lên:



- Đừng đi, ta có lời muốn hỏi.



Thu lại huyền cầm, Bách Linh khẩn cấp đuổi theo, chớp mắt đã biến mất vào trong bóng đêm.



Giây lát sau, Bách Linh đuổi theo ra khỏi Hắc Thạch sơn, phát hiện được hình bóng của Hồn Ma Quân trước một cửa giới hạn. Đuổi tớp kịp, Bách Linh trong lòng hơi nghi hoặc, Hồn Ma Quân làm vậy rõ ràng là muốn dẫn dụ mình đến đây, thật ra dụng ý của y là thế nào? Có thật sự chỉ vì Ngũ Thải Tiên Lan mà thôi không? Trong lúc suy tư lóe lên xông đến, Bách Linh đuổi sát đến cửa giới hạn. Hồn Ma Quân gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên xông thẳng vào cửa giới hạn, chớp mắt đã xuyên qua rồi. Bách Linh không hề chần chừ, thân thể bắn thẳng đến nhưng khi va chạm vào cửa giới hạn lại bị hất ngược trở ra.



Hơi khiếp sợ, Bách Linh lại thử lần nữa, lần này nàng ngưng thần tập trung, cuối cùng xuyên qua được cửa giới hạn, lại phát hiện một bí mật. Té ra cửa giới hạn này từ ngoài đi vào rất dễ dàng, nếu muốn đi ra lại phải hao phí gấp năm lần tu vi và nguyên khí, điều này người bình thường tuyệt đối không thể hoàn thành. Vượt qua cửa giới hạn, Bách Linh vừa thăm dò khí tức của Hồn Ma Quân, vừa quan sát tình hình chung quanh, phát hiện nơi này núi non vây bọc, đá núi cỏ cây đều phát xuất ra màu xanh lục, hình thành một thế giới màu xanh lục.



Cẩn thận tiến lên, Bách Linh rất nhanh chóng phát hiện được Hồn Ma Quân không ngờ vẫn còn đang ở phía trước không xa chờ đợi mình. Đến gần đó, Bách Linh ngầm cảnh giác, hỏi lại:



- Hồn Ma Quân, ngươi dẫn dụ ta đến đây là có mục đích thế nào?



Quay người lại, Hồn Ma Quân xấu đến kinh người nhìn Bách Linh, ánh hung tàn trước đó trong mắt lúc này đã không còn thấy gì nữa.



- Nơi này có vẻ ngươi hoàn toàn không quen biết, nhưng ngươi có cảm ứng được hay không, quanh đây có một luồng khí tức quen thuộc?



Bách Linh không đáp, phát xuất sóng thăm dò tra xét, nhanh chóng tìm ra một chút kỳ lạ.



- Ngươi nói cho ta biết chuyện này là có ý thế nào?



Hồn Ma Quân lạnh lẽo đáp:



- Trong khu vực này, ở giữa Song Cực Thiên và bốn bề chung quanh có bảy cửa thời không, có tên là cửa giới hạn. Muốn từ bên ngoài cửa giới hạn tiến vào bên trong Song Cực Thiên thì cần phải có thực lực cực mạnh, nhưng muốn từ Song Cực Thiên tiến vào bảy khu vực bên ngoài bao quanh thì lại là chuyện không thể làm được. Cho dù ngươi có sức mạnh to lớn đến gấp mười lần cũng không cách nào vượt qua được cửa giới hạn.



Bách Linh phản bác lại:



- Theo như ngươi nói, không có người nào có thể từ Song Cực Thiên đi ra ngoài được, thế thì chúng ta chẳng phải làm được sao?



Hồn Ma Quân hừ giọng đáp:



- Điều này nói lên một chuyện, có người đã phá vỡ cấm kỵ này nhưng lại hoàn toàn không phải ta và ngươi.



Bách Linh trầm tư một lúc, hỏi lại:



- Người mà ngươi nói ta biết là ai, nhưng sao lại như vậy?



Hồn Ma Quân trừng Bách Linh, đôi mắt một đỏ một xanh lam lấp lánh ánh tàn khốc, hừ giọng nói:



- Các ngươi đến nơi này, phá vỡ sự cân bằng của thế giới này, cuối cùng các ngươi cũng phải lưu lại nơi này.



Bách Linh bật cười nhạt, không để ý lắm nói:



- Hồn Ma Quân, ngươi không thấy câu này có phần giật gân sao?



Hồn Ma Quân hừ lạnh một tiếng, hỏi lại:



- Ngươi có biết được nơi này là thế giới thế nào, nơi này ẩn chứa bí mật ra sao không?



Bách Linh đáp:



- Điều này có quan trọng không?



Hồn Ma Quân gằn giọng đáp:



- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngươi cái gì cũng không biết mà lại cho mình là đúng.



Bách Linh hừ giọng đáp:



- Ngươi không thấy nói với ta những câu này rất nực cười sao? Trong truyền thuyết, Huyền Sơn Hồn Ma Quân chuyên môn nuốt tươi hồn phách yêu ma quỷ quái để sống, có uy lực thấy thần thì diệt thần, thấy phật giết phật, tiên ma quỷ gặp phải ngươi đều không may mắn thoát khỏi, ngươi được xưng tụng là hóa thân của tử thần. Người như vậy, lại nói với ta những chuyện này, ngươi cho là ta sẽ tin sao?



Hồn Ma Quân hừ giọng đáp:



- Không tin, ngươi lại đi theo chịu chết sao?



Bách Linh điềm nhiên đáp:



- Ngươi trong truyền thuyết tuy kinh khủng vô cùng, nhưng ta tự nhận là người có phúc, vì thế mà không sợ.



Hồn Ma Quân giận dữ nói:



- Ngươi cho là sẽ không chết trong tay của ta?



Bách Linh thấy Hồn Ma Quân nổi giận, sự khiếp sợ ẩn trong lòng nổi lên, thân là linh dị, nàng biết quá nhiều truyền thuyết liên quan đến Hồn Ma Quân, vì thế nếu nói không sợ là lừa người.



- Không phải là khẳng định chắc chắn, nhưng ngươi muốn giết ta cũng hoàn toàn không dễ dàng.



Hồn Ma Quân hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục vấn đề này nữa.



- Các ngươi lần này đến đây là có mục đích thế nào?



Bách Linh thản nhiên đáp:



- Cứu người…



Hồn Ma Quân nghe nàng kể đại khái tình hình xong, hỏi lại:



- Ngươi có biết nguyên nhân đối nghịch của thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không chăng?



Bách Linh lắc đầu đáp:



- Chuyện này không biết nhưng ta rất có hứng thú được nghe.



Hồn Ma Quân quát lên:



- Ngươi chớ có đắc ý, ta không giết ngươi không phải là không giết được ngươi mà niệm tình ngươi có được bất tử kim thân không dễ dàng, ngươi chớ có mà không thức tỉnh.



Bách Linh bật cười điềm đạm thanh nhã, thúc giục:



- Nói vào chính đề nhanh đi.



Hồn Ma Quân đáp:



- Đối địch của thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không đó là định mệnh, lại cũng vì người ta làm ra.



Bách Linh không hiểu hỏi lại:



- Nghĩa là thế nào?



Hồn Ma Quân không lý gì đến, tiếp tục nói:



- Trong Song Cực Thiên tổng cộng có bốn thế lực, thành Hắc Ám ở nơi sáng tỏ, Kính Ảo thời không mọi người đều biết. Hắc vực quỷ bí âm hiểm tự tạo thành một hệ, còn lại chính là một nhóm cô hồn dã quỷ.



Bách Linh kinh ngạc tiếp lời:



- Hai nơi đầu ta đã nghe qua, hai cái sau có thể nói rõ hơn được không.



Hồn Ma Quân đáp:



- Hắc vực bình thường không nhúng tay vào chuyện Song Cực Thiên, nhưng cô hồn dã quỷ lưu lãng ở trên Hắc Thạch sơn lại thường xuyên đối địch với thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không.



Bách Linh hỏi:



- Ngươi cũng thuộc hàng ngũ của cô hồn dã quỷ phải không?



Hồn ma quân hỏi ngược lại:



- Ngươi cho là thế nào?



Bách Linh vẻ mặt hơi biến, hỏi tới:



- Cô hồn dã quỷ mà ngươi nói thật ra nhiều ít?



Hồn Ma Quân nghe vậy, bật cười chói tai.



- Thế nào, ngươi sợ rồi phải không?



Bách Linh không nói, hai mắt chăm chú nhìn y, trong lòng suy đoán thật ra y đang nghĩ gì. Hồn Ma Quân thân hình loáng lên, quay về theo lối cũ, để lại một tiếng cảnh cáo giữa không trung.



- Bảy cửa giới hạn một khi mở ra, thế lực đen tối trong Song Cực Thiên sẽ bao trùm cả thế giới.



Bách Linh không hiểu lại truy theo không rời, miệng cất tiếng hỏi:



- Ngươi thật ra muốn thể hiện ý tứ thế nào? Có phải ngươi cũng muốn lợi dụng chúng ta loại trừ thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không chăng?



Hồn Ma Quân tốc độ kinh người, nhanh chóng quay lại cửa giới hạn, thân thể hệt như mũi tên bắn ra, khi vượt qua cửa giới hạn chỉ để lại một câu nói.



- Thành Hắc Ám có một ngọn đèn, Kính Ảo thời không có một bức họa, trong Hắc vực có một mặt cờ, trong tay du hồn có một tấm lệnh…



Bách Linh chậm mất một bước, bị cửa giới hạn ngăn lại, đợi sau khi xuyên qua được thì Hồn Ma Quân đã sớm đi đâu không rõ. Dừng lại, Bách Linh bỏ qua truy đuổi, tự nói:



- Xem ra thế giới này quỷ dị hơn trong suy nghĩ của ta. Ta phải nhanh chóng tìm cho ra những người còn lại.



Nói rồi lóe lên đi liền, biến mất vào trong bóng tối.



Ở trong khu vực bóng tối, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi nhìn thành Hắc Ám sáng ngời, đang âm thầm trao đổi tin tức.



- Lục Vân, thế thân huynh muốn tìm trước mắt đã có, vì sao còn chần chừ chưa ra tay?



Nhìn tuần sứ phổ thông bình thường đó, Lục Vân điềm nhiên đáp:



- Người này căn bản là không thích hợp. Người chúng ta tìm phải có thân phận nhất định, có thể tùy ý tiến vào trong thành Hắc Ám.



Diệp Tâm Nghi cười nói:



- May mà huynh thông minh.



Lục Vân cười đáp:



- Không phải ta thông minh mà tâm của muội không yên.



Diệp Tâm Nghi đỏ mặt, phủ nhận:



- Làm gì có, huynh chỉ nói bậy.



Lục Vân cười cười không đáp, cũng không nêu ra huyền bí trong đó.



Rất lâu sau, hai người chờ đợi đã lâu mà lại không có mục tiêu thích hợp, Diệp Tâm Nghi trong lòng không khỏi nóng nảy.



- Nếu tiếp tới cứ như vậy thì phải chờ đến lúc nào?



Lục Vân trầm ngâm một lúc, khẽ nói:



- Đừng gấp, muội cứ ở yên nơi này, ta đi rồi sẽ trở lại.



Nói xong lóe lên đi liền, không cho Diệp Tâm Nghi bất kỳ cơ hội nào mở miệng. Có phần không vui, Diệp Tâm Nghi rầu rĩ ở nơi đó, miệng cứ thì thầm tự nói.



Giây lát sau, khoảng chừng hai dặm sau lưng của Diệp Tâm Nghi đột nhiên dâng lên một cột sáng rực rỡ, trong đêm đen tỏ ra vô cùng chói mắt, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn về phía đó. Diệp Tâm Nghi sửng người, sau đó giật mình tỉnh lại, khẽ mắng:



- Thật là xảo quyệt, không ngờ lại dụ rắn ra khỏi hang…



- Nói xấu sau lưng người khác không phải là cách thục nữ nên làm.



Lục Vân đột nhiên xuất hiện hệt như u linh khẽ nói bên tai của Diệp Tâm Nghi.



Thân thể run lên, Diệp Tâm Nghi vọt miệng hô nhanh:



- Huynh … huynh…



Lục Vân bật cười đắc ý, kéo tay ngọc của nàng khẽ nói:



- Mục tiêu đã xuất hiện, đi nhanh thôi.



Diệp Tâm Nghi giãy ra một chút, khẽ nói:



- Muội không muốn nhập vào người những người đó.



Lục Vân không hề giảm tốc độ, hỏi lại:



- Thế muội muốn thế nào?



Diệp Tâm Nghi mặt sượng hẳn, khẽ nói:



- Muội muốn nhập vào người huynh, theo sát với huynh.



Lục Vân cười trêu:



- Ta cũng là đàn ông mà.



Diệp Tâm Nghi vọt miệng đáp:



- Huynh không giống vậy.



Dứt lời, Diệp Tâm Nghi lập tức tỉnh ngộ, sượng sùng tiếp lời:



- Huynh khinh dễ muội, sau này quay về muội sẽ méc với sư phụ.



Lục Vân bật cười khổ, dụ dỗ:



- Ta chỉ là chọc cho vui, muội đừng tức giận, ta sao lại khinh thường muội.



Diệp Tâm Nghi trong lòng mừng thầm, miệng lại kiên trì nói tiếp:



- Huynh chính là khinh khi muội.



Lục Vân biết nàng tùy hứng, lại không thể không nhân nhượng nàng, khi đến gần bóng hình màu đỏ thì truyền âm:



- Chú ý, chúng ta bắt đầu thôi.



Ánh sáng nhạt lóe lên, hai người chớp mắt đã nhập vào trên người bóng đỏ kia, để cho Lục Vân lựa chọn thế công, chớp mắt đã chiếm mất đại não của người đó, khống chế thân thể người đó. Diệp Tâm nghi bám vào trên người đó hệt như một đồ trang sức, người ngoài căn bản không nhìn ra được.



- Tâm Nghi, thành công rồi, bắt đầu từ bây giờ, muội phải nhớ cẩn thận, không được lộ bí mật.



Diệp Tâm Nghi nhỏ nhẹ nói:



- Muội biết rồi, bắt đầu thôi.



Lục Vân cười cười, ánh mắt quét qua chung quanh, chỉ thấy mười hai Tuần sứ của thành Hắc Ám đang đi khắp nơi truy tìm nguyên nhân hình thành của cột sáng, nhưng tìm một lúc rồi vẫn không thu được gì. Lúc này, một bóng hình đỏ nhạt đến trước Lục Vân cất tiếng:



- Khải bẩm đội trưởng, không có phát hiện nào thực sự.



Người bị Lục Vân khống chế ý thức lạnh lẽo đáp:



- Lưu lại một nửa người tiếp tục truy tìm, những người khác quay về thủ giữ, ta đi bẩm báo.



Nói rồi xoay mình bay lên phóng thẳng về phía thành Hắc Ám. Trong lúc này, Lục Vân thu lấy ký ức trong não của người đó, té ra người này tên là Tiết Nhân, chính là một trong bốn vị đội trưởng phụ trách tuần tra của thành Hắc Ám, thủ hạ có ba mươi sáu vị tuần sứ, chuyên môn phụ trách đi tuần ở mặt phía Tây.



Hiểu rõ những điều này rồi, Lục Vân lại bắt đầu thu lấy những tin tức có liên quan đến thành Hắc Ám, biết được một số chi tiết nhỏ có liên quan. Như vậy, Lục Vân thuận lợi gặp được một vị sứ giả ở phía Tây thành. Trong thành Hắc Ám, ngoại trừ thành chủ, bốn vị thần tướng và ba vị Đặc sứ ra, còn có mười sáu nhân vật cấp bậc màu đỏ phấn, bọn họ chính là sứ giả bốn phía thành, thuộc quyền quản lý của bốn đại thần tướng, mỗi vị thần tướng có bốn sứ giả là thủ hạ.



Lúc này, Lục Vân gặp được chính là Cẩu Vũ, một trong bốn vị sứ giả ở Tây thành. Khi gặp nhau, Lục Vân vừa chiếu theo lễ tiết của thành Hắc Ám để hành lễ bẩm báo tin tức, vừa phân tích thực lực của Cẩu Vũ, sau khi nắm vững tình hình rồi, liền thừa cơ Cẩu Vũ nhất thời sơ suất, chớp mắt đã xâm nhập vào trong đại não của Cẩu Vũ, rất dễ dàng khống chế được ý thức của y, nguyên thần của chàng từ Tiết Nhân chuyển sang Cẩu Vũ, sau đó liền báo cho Diệp Tâm Nghi, hai người cùng di chuyển đến.



Sau đó, Lục Vân cho Tiết Nhân có phần mơ hồ quay về, dùng thân phận của Cẩu Vũ quay vào thành Hắc Ám. Nhìn kiến trúc xa lạ hai bên đường, Lục Vân bắt đầu thu lấy ký ức của Cẩu Vũ, nhanh chóng hiểu được đại khái thành Hắc Ám, bao gồm các cao thủ chủ yếu cùng với địa hình của thành Hắc Ám. Diệp Tâm Nghi tiềm phục trên người chàng, thấy quanh đó không có người nên nhịn không được cất tiếng hỏi:



- Thế nào rồi, làm xong chưa?



Lục Vân đáp:



- Đừng gấp, ta đang chỉnh lý lại ký ức trong não của hắn, phát hiện gần như chỉ lưu giữ ký ức bốn trăm năm gần đây, ký ức trước đó không ngờ lại rỗng tuếch.



Diệp Tâm Nghi không hiểu hỏi lại:



- Điều này là thế nào?



Lục Vân đáp:



- Điều này cho thấy bốn trăm năm trước đây đã từng phát sinh một số chuyện. Được rồi, ta sử dụng ký ức của người này đã hiểu ra, thành Hắc Ám giữ phạm nhân ở ba chỗ, thứ nhất chính là nhà ngục của bốn phía thành, chia ra bốn chỗ Đông Tây Nam Bắc do bốn thần tướng phụ trách quản lý. Thứ hai là nhà ngục dưới lòng đất của Lục Dương đại điện, do Hắc Ám thành chủ tự mình cai quản. Thứ ba chính là Huyền Tàng Bí Cảnh, vừa hay ở phía Tây thành, lối vào chính trong phòng của Tây thành thần tướng Đinh Dương.



Diệp Tâm Nghi nói:



- Như vậy, cha huynh nếu bị thành Hắc Ám bắt giữ, có khả năng nhiều nhất là giam ở nhà ngục dưới lòng Lục Dương đại điện hoặc là Huyền Tàng Bí Cảnh.



Lục Vân nói:



- Đại khái suy đoán là như vậy, bất quá để cẩn thận, chúng ta trước hết đi nhà ngục Tây thành một chuyến, nếu như không có phát hiện mới đi Huyền Tàng Bí Cảnh, cuối cùng mới suy xét đến chỗ Hắc Ám thành chủ.



Dứt lời, chàng liền gia tăng tốc độ, thành thạo vượt qua những phố lớn ngõ nhỏ trong thành Hắc Ám, nhanh chóng đến nhà ngục Tây thành.



Do thân phận đặc biệt hiện nay của Lục Vân, chính là một trong bốn đại sứ giả của Tây thành, vì thế người phòng thủ cũng không hề hoài nghi, cứ để cho chàng tiến vào. Lần đầu đến đây, Lục Vân hoàn toàn không xa lạ, chàng đã nắm vững ký ức của Cẩu Vũ, ít nhiều quen thuộc với phạm nhân nơi này. Nhưng cho dù là như vậy, sau khi thật sự tiến vào rồi, chàng vẫn không khỏi kinh khiếp, té ra nơi này phạm nhân bị giam giữ đều là phụ nữ, đều từ Kính Ảo thời không, bất quá xem qua đều là dạng đệ tử loại thấp cấp nhất.



Đi một vòng, Lục Vân phát hiện nơi này giam giữ hơn trăm người, lại không hề có phụ thân của chàng, trong lòng không khỏi có phần kỳ quái. Diệp Tâm Nghi thấy quái lạ, hỏi lại:



- Những phạm nhân này tu vi không cao, giam giữ các cô này có ý nghĩa thế nào?



Lục Vân giải thích:



- Nghe nói trong thế giới này, người thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không đối địch với nhau, tuy có thể giết chết đối phương nhưng không bao lâu sau, người chết đi sẽ sống lại, hoàn toàn không khác gì với trước đó. Đương nhiên, đây là cách nói của bọn họ. Theo phỏng đoán của ta, sống lại có khả năng nhưng ký ức lại bị xóa đi hoàn toàn.



Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:



- Lại có chuyện như vậy sao?



Lục Vân đáp:



- Ta cũng tạm thời không lý giải rõ ràng được, nhưng từ tình hình hiện nay mà xét thì chắc là không giả trá. Thành Hắc Ám giam giữ những người này là vì không muốn bọn họ chết đi, như vậy Kính Ảo thời không sẽ giảm hẳn số người, thực lực yếu đi.



Diệp Tâm Nghi nói:



- Thông minh, xem ra Kính Ảo thời không cũng có ngục tù tương tự.



Lục Vân không nói, chấp nhận câu này sau đó rời đi.



Một lúc sau, Lục Vân đi đến trước một phủ đệ cao to, đi thẳng vào trong đó. Vượt qua vài cái giếng trời, Lục Vân đến chính đường, gặp được Tây thành thần tướng Đinh Dương. Do màu sắc ánh sáng bao trùm đỏ như máu, Lục Vân nhìn không rõ hình dáng của người này, lập tức thu lại khí tức, cung kính nói:



- Tướng quân, tuần sứ thành ngoại báo về, phát hiện có cột sáng khả nghi lại không tìm được bất kỳ người nào.



Ngồi trong nội đường, Đinh Dương toàn thân ánh sáng đỏ như máu thanh âm trầm thấp đáp:



- Cột sáng khả nghi? Có phải là những con quái vật nhàn rỗi hoạt động cho vui không?



Lục Vân đáp lại:



- Điều này thuộc hạ không biết nữa.



Đinh Dương nói:



- Thế thì không cần để ý đến.



Lục Vân vâng một tiếng, sau đó nói:



- Thực ra tướng quân đi tản bộ giải sầu cũng tốt, xem như giảm bớt tịch mịch.



Đinh Dương nghe vậy, tự nói:



- Câu này có lý, nơi này vài trăm năm nay khó mà náo nhiệt một lần, cũng quá buồn bực. Được rồi, ta đi xem thế nào, ngươi lưu lại ở nơi này để tiện liên hệ khi có chuyện.



Lục Vân vâng một tiếng, cung kính tiễn Đinh Dương rời đi.



Giây lát sau, thanh âm của Diệp Tâm Nghi vang lên bên tai.



- Mọi thứ thuận lợi, huynh quả thật là quá may mắn.



Lục Vân vừa đi về một bên nghe vậy, liền nói:



- Không phải tất cả là may mắn, còn phải biết lợi dụng thời cơ nữa.



Diệp Tâm Nghi cười đáp:



- Biết huynh lợi hại nhưng muội không muốn khoa trương huynh.



Lục Vân cười cười, không quan tâm đến nàng, phát xuất sóng thăm dò để tìm hiểu tình hình nơi này. Phủ đệ của Đinh Dương có ba mươi hai lính canh, điểm này Lục Vân đã sớm biết được, hiện giờ chàng đã nắm vững vị trí phân bố của ba mươi hai lính canh đó, vì thế dễ dàng né tránh tầm nhìn bọn họ, đến phòng ngủ của Đinh Dương.



Do thành Hắc Ám toàn là đàn ông, vì thế phòng ngủ của Đinh Dương rất là đơn giản, nhìn không thấy có bày biện đặc thù nào. Lục Vân đi lại vài vòng quanh trong phòng, cũng không hề phát hiện được lối vào Huyền Tàng Bí Cảnh ở nơi đâu. Diệp Tâm Nghi để hỗ trợ chàng, tự động hiện thân, hai người tìm tới tìm lui vài lần cũng không hề có chút đầu mối. Dừng lại, Lục Vân chìm vào trầm tư, bản thân còn quên đi điều gì chăng?



Diệp Tâm Nghi hơi bất phục, lẩm bẩm:



- Chỉ cần lối vào ở nơi này, ta không tin tìm không ra được, trừ phi nó có thể chui xuống đất.



Lục Vân nghe vậy sửng người, sau đó bật cười nhẹ.



- Hay cho câu chui xuống đất, chúng ta thử coi dưới chân có bí ẩn nào.



Hai chân giang ra, toàn thân Lục Vân ngũ sắc xuất hiện, làn sáng kỳ dị như thủy ngân chảy xuôi chậm rãi trên mặt đất, nhìn qua rất là quái dị.



Diệp Tâm Nghi không hiểu, chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt, nhanh chóng phát hiện mặt đất xuất hiện một số hoa văn vụn vặt, là những hình chữ trước giờ nàng chưa từng thấy qua. Theo những hình chữ đó dần dần rõ nét, mặt đất lộ ra một cái Tiên Thiên Bát Quái, đang phát ra hào quang chói mắt. Lục Vân nhìn Bát Quái dưới chân, điềm nhiên nói:



- Không ngờ phong ấn nơi này cũng có chút khác biệt, đáng tiếc đối với ta cũng như thùng rỗng kêu to mà thôi.



Thân hình loáng lên, chân bước không ngừng, ánh sáng ngũ sắc nhanh chóng hội tụ, chỉ chốc lát đã giải mở được phong ấn Tiên Thiên Bát Quái, để lộ ra một cửa bằng ánh sáng.



Để cho an toàn, Lục Vân bảo Diệp Tâm Nghi nhập vào người của chàng, dùng thân phận của Cẩu Vũ đi vào trong Huyền Tàng Bí Cảnh. Do lần đầu mới đến, Lục Vân còn cảm thấy rất xa lạ với Huyền Tàng Bí Cảnh, sau một phen thăm dò, không ngờ phát hiện được Huyền Tàng Bí Cảnh này lại là một không gian đặc biệt, bị thành Hắc Ám dùng để giam giữ phạm nhân. Thật ra nơi này có những nhân vật như thế nào đây? Do cấu tạo khác nhau, Huyền Tàng Bí Cảnh chia làm tám chỗ, Lục Vân thẳng đường thăm dò, năm chỗ phía trước đều không một bóng người. Ở chỗ thứ sáu, Lục Vân phát hiện một phạm nhân, trong lòng cảm thấy khiếp hãi.



Té ra người bị giam giữ nơi này tướng mạo kỳ dị đặc biệt, chính là một con đầu trâu mình người, tứ chi thô dài to lớn, thể hình khôi ngô, khiến cho người ta có cảm giác khiếp sợ. Lục Vân dừng bước quan sát một lúc, phát hiện quái vật đầu trâu mình ngựa này dường như không hề có cảm giác, rõ ràng nó hoàn toàn không biết bên ngoài có người. Diệp Tâm Nghi thấy quái vật này, khẽ la lên:



- Quái vật này là thế nào, sao lại có điểm giống như những thứ trong truyền thuyết viễn cổ vậy?



Lục Vân đáp:



- Ta cũng mới thấy lần đầu, còn chưa thể nào khẳng định được.



Nói rồi tiếp tục tiến lên đi vào nơi thứ bảy. Nơi này cũng giam giữ một quái nhân, toàn thân đầy lông vũ, trên lưng có một đôi cánh, đồ nhọn dài như đầu chim, cảm giác như một loại yêu thú sau khi tu luyện còn giữ nguyên những đặc tính ban đầu. Lục Vân chăm chú nhìn quái nhân, trong lòng mơ hồ có chút hiểu ra, nhưng nhất thời còn chưa phải rõ ràng.



Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:



- Kỳ quái, một con đầu trâu mình người, một con hai lưng có cánh, sao lại giống như đi vào thế giới của yêu thú vậy.



Lục Vân phủ định:



- Không phải, những con này với yêu thú của Yêu giới có khác biệt rất lớn, bọn chúng hoàn toàn không phải là yêu thú của Yêu giới, mà là một sự tồn tại chúng ta không quen thuộc.



Diệp Tâm Nghi hỏi:



- Câu này của huynh có ý thế nào?



Lục Vân đáp:



- Ý tứ rất đơn giản, hoàn toàn không như suy đoán của muội.



Diệp Tâm Nghi ồ một tiếng, hỏi lại:



- Thành Hắc Ám vì sao muốn giam bọn họ ở nơi này? Hai con quái vật này không biết từ đâu đến.



Lục Vân đáp:



- Theo ký ức của Cẩu Vũ mà ta thu được, Song Cực Thiên mà thành Hắc Ám ở trong đó có bốn lực lượng, ngoại trừ Kính Ảo thời không còn có Hắc vực, ngoài ra còn có một số cá thể tồn tại rất mạnh với số lượng không nhiều, bọn chúng vẫn tiềm ẩn trong nơi sâu thẳm của Hắc Thạch sơn, bình thường không dễ gì phát hiện được tung tích của bọn họ.



Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:



- Theo những gì huynh nói, hai quái vật trước mắt chắc chắn thuộc về những cá thể mạnh mẽ số lượng không nhiều đó?



Lục Vân đồng ý:



- Chuyện này chắc là như vậy không nghi ngờ gì. Được rồi, còn lại một nơi cuối cùng, hy vọng cha ta ở nơi đó.



Chậm bước tiến lên, Lục Vân tâm tình có phần nặng nề, trong mong chờ có vài phần lo lắng. Trong mắt người khác, chàng là thần của Thất giới, không sợ gì cả. Nhưng thân là con cái, đối với sự an nguy của cha mình, chàng và người thường lại có mấy phần khác biệt đây?



Rất nhanh, Lục vân đến nơi thứ tám, tâm tình lập tức kích động vô cùng. Diệp Tâm Nghi rất cao hứng, vui mừng nói:



- Tìm được rồi, cuối cùng tìm được rồi, cha huynh thật sự ở nơi này.



Lục Vân không nói, tập trung nhìn bóng người phía sau tấm vách sáng trong suốt, trong lòng rất mừng vui. Giây lát sau, Lục Vân dần dần bình tĩnh trở lại, chàng thấy phụ thân Lục Văn Vũ hôn mê nằm ở bên trong thì tâm lý bắt đầu suy tính. Hiện nay cứu người đối với chàng là chuyện rất dễ dàng, nhưng sau khi cứu rồi, phải dàn xếp cho phụ thân thế nào đây? Phải lập tức tìm mấy người Ngạo Tuyết để quay về nhân gian hay đi tìm Hắc Ám thành chủ, truy vấn y thật ra có ý đồ thế nào, vì sao lại phải làm ra những chuyện này?



Diệp Tâm Nghi thấy Lục Vân bất động liền tự động hiện thân ra, cất tiếng hỏi:



- Thế nào rồi, vì sao huynh lại không nói gì cả?



Lục Vân liếc nàng, khẽ nói:



- Ta đang suy tính sau khi cứu thoát cha rồi thì bước kế tiếp chúng ta phải hành động thế nào.



Diệp Tâm Nghi cũng không nghĩ nhiều, vọt miệng nói:



- Tự nhiên là tìm Hắc Ám thành chủ tính sổ. Nếu không phải vì hắn ta, chúng ta làm sao lại xuất hiện ở thế giới ly kỳ cổ quái như vậy?



Lục Vân đáp:



- Nếu muốn tìm Hắc Ám thành chủ tính sổ, mang theo cha ta thì sẽ gặp nguy cơ khắp nơi.



Diệp Tâm Nghi trả lời:



- Thế thì trước hết mang cha huynh đến một nơi an toàn, chúng ta lưu người lại canh giữ, những người khác đi tìm Hắc Ám thành chủ tính tội.



Lục Vân xem lại những lời của Diệp Tâm Nghi, trong lòng có phần ưu tư. Thực ra theo suy nghĩ của Lục Vân, tạm thời để phụ thân lưu lại nơi này, như vậy càng dễ dàng tìm ra mục đích của Hắc Ám thành chủ. Chỉ nghĩ đến vạn nhất xuất hiện bất ngờ, như vậy sẽ bất lợi cho phụ thân, Lục Vân lại không khỏi chần chừ. Ngoài ra, sau khi cứu phụ thân rồi, chắc chắn sẽ bị thành Hắc Ám phát hiện. Đến lúc đó tình thế biến hóa ra sao cũng khó mà nói rõ được. Ngoài ra, nhóm người bên mình đến nơi này, căn bản không có hậu thuẫn, rất có khả năng người cả thế giới này đều vì vậy mà sẽ đối địch với phe mình. Lúc đó cho dù không sợ lại cũng gặp rất nhiều phiền phức.



Diệp Tâm Nghi thấy Lục Vân không lên tiếng, kinh ngạc nói:



- Vì sao lại không nói gì, huynh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?



Lục Vân đem những lo lắng của mình nói cho Diệp Tâm Nghi, có phần khó khăn trả lời:



- Trước mắt chúng ta ở nơi hiểm cảnh, người ngoài hết thảy đều không đủ tin tưởng, vì thế ta đang tính toán lợi hại.



Diệp Tâm Nghi nói:



- Muội thấy với thực lực của chúng ta, không nên đem điểm yếu đặt vào trong tay người khác. Cho dù đến sau này thật sự có nguy cơ đi nữa, chúng ta cũng có thể phản kích không chút lo lắng.



Lục Vân nghe vậy, trầm tư một lúc, gật đầu nói:



- Nếu như muội thấy như vậy là tốt, thế thì hãy theo ý muội thôi. Bây giờ ta cứu cha ra đã, muội ở nơi này cẩn thận một chút.



Diệp Tâm Nghi cười đáp:



- Cẩn thận là hai chữ muội muốn tặng cho huynh.



Lục Vân khẽ gật đầu, thân thể chớp mắt đã hóa thành ánh sáng bắn mình vào trong tấm vách sáng ở trước mặt. Lúc này, nụ cười của Diệp Tâm Nghi mất đi, nàng có ít nhiều lo lắng, tập trung chăm chú nhìn.



Lục Vân xông thẳng vào trong nơi cấm, tuy nhờ vào thực lực cực mạnh xuyên qua được vách bằng ánh sáng đó, nhưng sau khi gặp được phụ thân rồi, chàng mới hiểu rõ bản thân đã sơ xuất một vấn đề. Tra xét qua tình hình của phụ thân, Lục Vân phát hiện trên người phụ thân bị bố trí cấm chế, lập tức cho giải trừ liền. Rất nhanh, Lục Văn Vu liền tỉnh lại.



- Ngươi là ai?



Lục Vân thoát khỏi thân mình của Cẩu Vũ, hiện rõ bản thể.



- Cha, chính là con.



Lục Văn Vũ rất mừng, hỏi lại:



- Vân nhi, chúng ta đang ở nơi nào?



Lục Vân kể lại đơn giản tình hình đại khái, hỏi tiếp:



- Cha còn nhớ lại chuyện xảy ra trước đây không?



Lục Văn Vũ lắc đầu đáp:



- Ta chỉ mơ hồ nhớ được bản thân bị một chùm sáng cuốn lấy, những thứ khác thì không biết gì cả.



Lục Vân điềm nhiên đáp:



- Không biết cũng tốt, bây giờ trước tiên chúng ta hãy rời khỏi nơi này.



Nói rồi Lục Vân cuộn thân thể Cẩu Vũ lại, sau đó quay lưng ra ngoài, phong kín toàn bộ các khiếu trên người. Lục Văn Vũ thấy vậy hỏi:



- Vân nhi, con tính dùng kế di hoa tiếp mộc.



Lục Vân cười đáp:



- Đây cũng là đề phòng vạn nhất, hoàn toàn không có bao nhiêu hy vọng. Được rồi, chúng ta đi thôi.



Đứng lên, Lục Vân nắm lấy tay của cha mình, toàn thân ánh sáng lóe lên như ngọc, chầm chậm đi đến gần vách sáng. Ban đầu, Lục Vân bị hất lùi trở lại, nhưng chàng hoàn toàn không chịu thua, không ngừng chuyển biến tần suất thử thăm dò tính cách của tấm vách ánh sáng này, rồi nhanh chóng đi xuyên qua ra ngoài. Diệp Tâm Nghi tiến lên mỉm cười thi lễ, ba người nói khách sáo vài câu rồi rời khỏi Huyền Tàng Bí Cảnh. Quay lại trong phòng của Đinh Dương, Diệp Tâm Nghi nghĩ đến một vấn đề.



- Lục Vân, bây giờ có nhiều người như vậy, huynh còn nắm vững sẽ thuận lợi rời đi không?



Lục Vân cười đáp:



- Chắc sẽ không có vấn đề lớn quá.



Nói rồi đi đến trước mặt Lục Văn Vũ, toàn thân hiện lên màu đỏ phấn, cơ bản cũng giống với Cẩu Vũ trước đây, không có khác biệt lớn. Diệp Tâm Nghi cười nói:



- Không ngờ được cách phân loại đẳng cấp của thành Hắc Ám lại tạo cơ hội cho huynh lợi dụng.



Lục Vân cười đáp:



- Cho dù không có tầng sáng này che phủ, chúng ta cũng có thể thoát ra. Đi thôi.



Diệp Tâm Nghi vâng một tiếng rồi sau đó bám vào trong người chàng.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #483