Chương 1641-1644 – Phá không chấp niệm – Ý niệm cố chấp vượt không gian



Núi ở không cao, nhưng lại có tiên, nước không sâu nhưng lại linh thiêng. Nguyệt Lão lĩnh nằm trong vùng núi đất hoang chính là một ví dụ điển hình của điều này. Trong truyền thuyết, Nguyệt Lão lĩnh vốn là một ngọn núi nhỏ vô danh yên lặng, lại không có cảnh tượng đẹp đẽ, cũng không phải kỳ quan cao chót vót. Mãi đến một ngày Nguyệt Lão đột nhiên đến nơi này, hoàn thành kết bạn một đôi nhân duyên mỹ mãn, từ đó nơi này tiếng tốt vang xa, trở thành nơi tốt đẹp cho vô số thiện nam tín nữ thành tâm đến cầu nhân duyên. Sau đó, thời gian trôi qua mau, nhân thế chuyển biến. Nguyệt Lão lĩnh năm xưa náo nhiệt hiện nay đã sớm bị người thế nhân quên đi, ngay cả miếu Nguyệt Lão cũng sớm bị tàn phá không chống đỡ được, vài trăm năm mưa gió phá hủy khiến từng bước đi vào giai đoạn suy tàn.



Đứng trên đỉnh núi, Điệp Mộng suy tư nhìn về xa xăm, ánh mắt chăm chú nhìn ngôi miếu nhỏ bị thời gian tàn phá ở lưng chừng núi, chìm vào một sự hoài niệm không thôi. Từ Băng Nguyên đến đây, Điệp Mộng quay lại trung thổ đã được vài ngày. Trong thời gian đó ngoại trừ đi tới lui khắp nơi ra, cũng chưa từng gặp bất cứ người nào. Điệp Mộng vốn muốn đến vài nơi để thăm thú. Nhưng mỗi lần đứng lên đi lại do dự không thôi. Cũng như ngày hôm nay, Điệp Mộng vốn muốn về nhà thăm nom. Nhưng vừa đi được nửa đường, bà lại chần chừ không quyết, cuối cùng bỏ dở giữa chừng, dừng lại trên đỉnh của ngọn núi nhỏ xa lạ này.



Thở dài u oán, Điệp Mộng ánh mắt mê loạn, một tâm tình thất vọng tự nhiên ngập tràn trong lòng của bà. Đột nhiên, một tiếng chuông từ ngôi miếu nhỏ đã bị tàn phá ở sườn núi truyền đến kéo lại những suy tư của Điệp Mộng, khiến bà lập tức tỉnh táo trở lại. Ngưng thần tra xét, Điệp Mộng không khỏi thấy kỳ quái, tự nói:



- Quái lạ, trong miếu này lại có người sao?



Theo quan sát của Điệp Mộng, trong miếu hẳn phải không có người nào, vì sao lại có tiếng chuông?



Có phần hiếu kỳ, Điệp Mộng tung mình hạ xuống, nhấp nhô mấy cái đã đến bên ngoài miếu Nguyệt Lão. Dừng lại quan sát, Điệp Mộng phát hiện miếu nhỏ trước mắt hoang phế đã lâu rồi, nhện giăng dày đặc, mái ngói mục nát, tấm biển treo trên cửa nghiêng ngã, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Trên cửa miếu, vòng đồng sớm đã không còn, cánh cửa bằng gỗ cũng mục nát không chịu nỗi, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng với gió mưa.



Chần chừ một lúc, Điệp Mộng chầm chậm tiến lên, bước qua cửa tiến vào trong miếu, phát hiện tượng Nguyệt Lão ở giữa đại khái còn tốt, chỉ có điều phủ đầy bụi trần, dường như đã lâu rồi không có người nào quét dọn. Dời ánh mắt đi, Điệp Mộng nhìn qua hai bên, vách tường màu sắc xám xịt, ánh sáng trong miếu không rõ ràng. Chầm chậm di động, Điệp Mộng đi ra phía sau, rời khỏi cổng hậu của miếu tiến vào một ngôi nhà nhỏ cỏ dại um tùm, phát hiện một cái gác chuông, bên trong đang treo một cái chuông lớn. Chầm chậm tiến lên, Điệp Mộng quan sát cảnh tượng chung quanh, sau khi tiến vào gác chuông rồi, bà bất ngờ phát hiện, bên dưới cái chuông khổng lồ đó có một bóng xám gầy gò đang ngồi xếp bằng, trước mặt đặt một cái mõ, đang không ngừng gõ gõ.



Nhìn thật cẩn thận, bóng xám đó gầy gò như một đứa trẻ, toàn thân mặc bào xám phủ cả người, tay phải gõ mõ gầy như cây khô, chỉ còn lại một lớp da. Lúc này, bóng xám cúi đầu tụng kinh, mái tóc bạc trắng che phủ gương mặt, nhìn không rõ là nam hay nữ. Những điều này không khiến cho Điệp Mộng phải kinh ngạc, điểm khiến bà cảm thấy không thể nào hiểu nỗi chính là khi bóng xám gõ mõ, cái mõ rõ ràng có chấn động nhưng lại không hề phát xuất bất kỳ âm thanh nào cả. Ngoài ra, bóng xám rõ ràng ở ngay trước mặt của Điệp Mộng, nhưng bà lại không hề cảm ứng được bất kỳ khí tức nào của người đó cả. Chuyện quái lạ như vậy, Điệp Mộng mới lần đầu thấy được, trong lòng không khỏi nâng cao cảnh giác.



Với tu vi của Điệp Mộng, bà đủ sức để liệt vào hạng cao thủ đỉnh cao. Nhưng bóng xám trước mắt không ngờ lại có thể vượt qua khỏi pháp nhãn của Điệp Mộng, đây là chuyện cực kỳ hiếm có. Nghĩ đến chuyện này, Điệp Mộng đột nhiên sinh lòng bỏ đi, bà không muốn gây chuyện thị phi vì thế chọn lựa bỏ đi là lý trí nhất. Nhưng khi Điệp Mộng xoay người sắp sửa bỏ đi, bóng xám đó đột nhiên dừng lại mọi thứ, khẽ nói:



- Duyên đến gặp nhau, duyên tan chia lìa. Nếu bà đã đi vào trong miếu này rồi, hà tất phải vội vàng bỏ đi?



Thanh âm trầm thấp mà khô khốc, nhưng lại nghe ra được thanh âm của nữ nhân.



Điệp Mộng nghe vậy xoay người phát hiện bóng xám đã ngửng đầu lên, để lộ một bộ mặt già nua, cặp mắt đen nhánh xinh đẹp đang chăm chú nhìn bà. Đưa mắt sang chỗ khác, Điệp Mộng nói:



- Vô tình mà đến, đã quấy rầy nhiều, xin sư thái thứ lỗi.



Bóng xám đáp:



- Duyên do định mệnh, ý trời khó tránh.



Điệp Mộng nghi hoặc nói:



- Xin sư thái chỉ điểm.



Bóng xám ánh mắt hơi đổi, khẽ lẩm bẩm:



- Bà có biết được lai lịch của miếu này không?



Điệp Mộng lắc đầu trả lời:



- Không biết.



Bóng xám nói tiếp:



- Đây chính là Nguyệt Lão miếu, xây dựng một ngàn hai trăm năm trước, đã từng có hương hỏa rất thịnh vượng.



Điệp Mộng nghi hoặc nói:



- Vì sao hiện nay lại biến thành hình dạng như vậy?



Bóng xám đáp:



- Cực thịnh rồi phải suy, thiên lý tuần hoàn.



Điệp Mộng ngạc nhiên nói:



- Nguyệt Lão buộc dây là việc thiện, thế mà cũng theo lý cực thịnh rồi phải suy sao?



Bóng xám trả lời:



- Cùng cực tất quay ngược, vạn vật đều giống nhau. Hôm nay bà đã đến cũng là duyên sắp sẵn.



Điệp Mộng không hiểu hỏi:



- Thế nào gọi là duyên định mệnh?



Bóng xám nhìn Điệp Mộng, trầm giọng nói:



- Ta ở nơi này ngồi yên đã ba trăm sáu chục năm, chính là để chờ đợi bà đến đây.



Điệp Mộng nghe vậy chấn động, hỏi lại:



- Miếu này có ý nghĩa như thế nào đối với ta đây?



Bóng xám đáp:



- Nguyệt Lão buộc tơ tình tất nhiên là nhân duyên.



Điệp Mộng chấn động tâm thần, vọt miệng nói:



- Nhân duyên … đây …



Bóng xám nói tiếp:



- Đây không phải là điều bà mong muốn sao?



Điệp Mộng vẻ mặt hơi biến, chần chừ đáp:



- Ta … ta …



Bóng xám dường như hiểu rõ tâm tình của Điệp Mộng, khẽ nói:



- Đến đây, ngồi trước mặt của ta, để ta tẩy hết những ý niệm trần tục trong lòng của bà.



Điệp Mộng chần chừ trả lời:



- Ý tốt của sư thái ta xin ghi nhận, bất đắc dĩ trong lòng ta còn vấn vương, khó mà hết ý niệm trần thế.



Bóng xám nói:



- Cái gọi là ý niệm trần tục thực ra là những nuối tiếc. Bà đi vào cửa này chính là có duyên.



Điệp Mộng nghe vậy hơi kinh ngạc, trầm ngâm nói:



- Sư thái thật sự có thể giải được điều tiếc nuối trong lòng ta sao?



Bóng xám trả lời:



- Số mệnh an bài, không cần né tránh. Ngồi xuống đi.



Điệp Mộng gật nhẹ, ngồi xếp bằng trước mặt bóng xám, ánh mắt nghi hoặc nhìn bà ta. Bật cười điềm nhiên, bóng xám tay phải khẽ động đậy, bắt đầu gõ mõ tụng kinh. Điệp Mộng tĩnh tâm lắng nghe, tuy không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào cả, nhưng bề mặt thân thể lại mơ hồ cảm nhận một số chấn động nhè nhẹ. Thời gian trôi qua trong âm thầm, khi Điệp Mộng hoàn toàn tĩnh tâm trở lại, tiếng mõ yếu ớt đột nhiên vang vọng trong đầu của bà.



Thời khắc đó, ánh sáng trong đầu của Điệp Mộng nhiều vô kể, vô số ánh sáng màu vàng kim ảo hóa biến động, dùng một loại tần suất đặc thù để tiến vào nơi thâm sâu nhất trong linh hồn bà, trở thành một sự tồn tại không thể thiếu trong sinh mệnh bà. Ở trong trạng thái như vậy, trong lòng Điệp Mộng rất kỳ quái, thật ra những ánh sáng màu vàng kim này có tác dụng như thế nào, sự tồn tại của nó đối với bản thân bà sẽ có những thay đổi như thế nào đây? Trong lúc suy nghĩ, thời gian trôi qua đột nhiên tăng nhanh, mênh mông vô cùng ánh sáng màu vàng kim hệt như nước biển ập đến, chỉ một lúc đã lấp đầy không gian não vực của Điệp Mộng.



Lúc này, thân thể Điệp Mộng run lên, đang trầm tư chợt tỉnh lại. Bóng xám trước mặt đã dừng lại tất cả, đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn bà. Điệp Mộng dời mắt đi, đánh giá bản thân một chút liền phát hiện trên người bà hào quang ngàn vạn, một tầng ánh sáng màu vàng kim dày đặc đang vây quanh toàn thân trên dưới.



- Sư thái, đây là … đây là …



Có phần nghi hoặc, Điệp Mộng nhịn không được cất tiếng hỏi. Bóng xám cười cười, khẽ nói:



- Đây chính là Phật Tố Kim Thân đại pháp của Phật môn, diệu dụng vô cùng.



Điệp Mộng ngạc nhiên nói:



- Phật Tố Kim Thân? Ta căn bản không biết.



Bóng xám đáp:



- Trước đây dĩ nhiên không biết, nhưng bây giờ bà đã luyện thành rồi.



Điệp Mộng cảm kích nói:



- Sư thái ban ơn trọng, ta thật không biết phải hồi báo thế nào.



Bóng xám điềm nhiên đáp:



- Phật Tố Kim Thân thực tế là một môn pháp quyết vô cùng hiếm thấy trong Đại Thành Phật Pháp của Phật môn, trăm năm ngàn năm nay cơ hồ không có người tu luyện pháp này.



Điệp Mộng hiếu kỳ hỏi lại:



- Vì sao lại như vậy?



Bóng xám đáp:



- Pháp này xa lạ mà lại phí thời gian, hơn nữa không thiện nghệ trong công kích, vì thế đệ tử Phật môn bình thường đều không tình nguyện lãng phí tinh lực.



Điệp Mộng nói:



- Sư thái vừa rồi không phải nói là pháp này diệu dụng vô cùng sao?



Bóng xám cười trả lời:



- Pháp này thuộc về pháp quyết đơn giản thành phức tạp, từ lúc sáng lập đến nay, ta chính là người đầu tiên tu luyện, hao hết ba trăm sáu chục năm, khi bà bước vào miếu này thì mới vừa luyện thành. Trước đây, ta cũng không biết được sự huyền diệu bên trong, nhưng sau khi luyện thành rồi mới hiểu rõ, Phật Tố Kim Thân, Lập Vu Bất Bại. Đây là pháp quyết phòng ngự tốt nhất, có thể xuyên qua tam giới, đi tới đi lui thời gian và không gian, không chịu giới hạn của không gian. Trước mắt, pháp này đối với bà còn có một phần hàm nghĩa khác.



Điệp Mộng kinh ngạc lên tiếng:



- Ý nghĩa như thế nào?



Bóng xám cười đáp:



- Phật Tố Kim Thân, công đức viên mãn. Ngụ ý giúp tình ái của bà viên mãn.



Điệp Mộng vẻ mặt hơi biến, tâm tình phức tạp nói:



- Sư thái có khả năng thông trời biết đất, tự nhiên biết rõ ta vốn có một đoạn nghiệt duyên không nên phát sinh ra.



Bóng xám đáp:



- Coi là nghiệt duyên, thực ra là duyên trời định. Hai mươi năm chua xót, bà cuối cùng được như ý nguyện. Được rồi, phúc và họa nối nhau, có được nhân duyên rồi thì tự có chua xót.



Điệp Mộng không hiểu, hỏi lại:



- Sư thái, câu này nghĩa là sao?



Bóng xám bật cười phức tạp, khẽ than:



- Sau này sẽ tự biết được.



Điệp Mộng kinh ngạc, không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của sư thái thần bí trước mắt, thật ra bà ta muốn biểu đạt điều gì đây? Trong lúc đang suy nghĩ, bầu trời đột nhiên xám hẳn lại, mặt trời rực rỡ chìm vào trong tầng mây khiến cho mặt đất lập tức ảm đạm. Lúc này, một luồng ý niệm cố chấp phá không xông đến, truyền vào trong não của Điệp Mộng khiến bà thất kinh hồn vía, thân thể hơi run lên, vọt miệng nói:



- Không hay rồi, Lân nhi gặp nạn.



Cấp tốc đứng lên, Điệp Mộng muốn rời khỏi đó. Lúc này, bóng xám đột nhiên mở miệng:



- Con đường phải đi qua, bà chỉ có thể từ xa quan sát.



Điệp Mộng nóng nảy trả lời:



- Sư thái, con ta có nguy hiểm đến tính mạng, ta phải quay về cứu nó.



Bóng xám lắc đầu nói:



- Cái gì thuộc về định mệnh của hắn, ai cũng không thể thay đổi được. Nếu như bà tin ta, thì hãy nghe ta một lời, ngồi yên tĩnh tọa ở đây ba ngày, ta truyền thụ cho bà rất nhiều biến hóa của Phật Tố Kim Thân đại pháp.



Điệp Mộng lắc đầu đáp:



- Ý tốt của sư thái ta xin ghi nhận, nhưng ta hiện tại không có lòng ở lại nơi này, ta không thể mở to mắt nhìn con ta có nguy hiểm được.



Bóng xám than thở:



- Tâm tư của bà ta hiểu rõ, nhưng ta nói thực cho bà biết, cái gì thuộc về định mệnh thì tuyệt đối sẽ không thay đổi được vì bà. Nếu như bà cố tình rời khỏi đây, giữa đường cũng sẽ gặp phải trở ngại.



Điệp Mộng lo lắng nói:



- Vì sao lại như vậy?



Bóng xám đáp:



- Ngồi xuống đi, bình tĩnh một chút, ta cho bà biết nguyên nhân.



Điệp Mộng chần chừ một lúc, cuối cùng ngồi xuống lại. Bóng xám nhìn bà, ánh mắt rất cổ quái khẽ thở dài nói:



- Nếu như con bà chết đi, bà sẽ làm như thế nào?



Điệp Mộng tâm tình hỗn loạn, nóng nảy trả lời:



- Ta không biết, tóm lại ta không thể mất nó đi được.



Bóng xám thở dài u oán, nhìn lên mây đen trên bầu trời, khẽ lẩm bẩm:



- Biết vì sao thái dương phải trốn vào trong tầng mây không?



Điệp Mộng sửng sốt một lúc, hỏi lại:



- Vì sao như vậy?



Bóng xám đáp:



- Bởi vì tai ách sắp sửa xảy ra.



Điệp Mộng không cam lòng hỏi tiếp:



- Điều đó đâu có quan hệ gì đến ta?



Bóng xám nói:



- Tai ách nổi lên bởi vì hắn, làm sao không liên quan đến hắn được.



Điệp Mộng hỏi lại:



- Có biện pháp né tránh được không?



Bóng xám lắc đầu nói:



- Ý trời như vậy, ai có thể nghịch chuyển được.



Điệp Mộng vẻ mặt ảm đạm, cả người hệt như đang chìm vào trong bóng đêm đen tối, trong lòng đầy sự bất an.



Đột nhiên, một luồng khí tức quen thuộc lại truyền đến. Sau khi vào trong não của Điệp Mộng thì hóa thành một chùm khói xanh, sau đó liền tan biến đi. Vào lúc đó, Điệp Mộng đột nhiên run lên, lớn giọng kêu gọi:



- Không, không thể được …



Bắn mình bay lên, Điệp Mộng vội vàng bay thẳng lên trời. Lúc này, bóng xám khe khẽ thở dài, tay trái phất nhè nhẹ phát xuất một chùm ánh vàng kim chớp mắt đã kéo Điệp Mộng đang kích động vô cùng từ không trung quay về chỗ cũ.



Đột nhiên rơi xuống đất, Điệp Mộng cố gắng giãy dụa, trong mắt lệ tuôn trào, giọng đau thương nói:



- Sư thái, cầu xin người tha cho ta đi, ta phải quay về thăm nom Lân nhi …



Bóng xám nói:



- Tình thân mẫu tử, huyết mạch kết nối. Cảm thụ của bà ta hiểu rõ, nhưng ta có một lời, bà phải bình tĩnh trở lại nghe ta nói cho xong.



Điệp Mộng kích động đáp:



- Sư thái, ngài bảo ta ta tĩnh như thế nào đây?



Bóng xám chần chừ một lúc, tay trái hơi loáng lên, phát xuất một sức hút mạnh mẽ kéo Điệp Mộng đến bên thân mình. Sau đó, bóng xám đưa tay trái áp lên đỉnh đầu Điệp Mộng, truyền vào một luồng khí tươi mát, lập tức áp chế được tâm tình kích động của Điệp Mộng.



Thu tay trái lại, bóng xám nhìn Điệp Mộng khẽ than:



- Vận mệnh của con bà lay động thiên hạ, hắn hôm nay tuy chết nhưng điều này hoàn toàn không thể hiện mọi thứ đã kết thúc rồi.



Điệp Mộng giọng run rẩy:



- Xin sư thái nói rõ ràng hơn.



Bóng xám chần chừ một lúc, trầm ngâm đáp:



- Vận mệnh con bà khác với người phàm, đây là kiếp nạn hắn phải trải qua, ai cũng không thể cải biến được. Nếu như cố gắng nghịch chuyển vận mệnh của hắn, chỉ tạo thêm càng nhiều tai nạn cho hắn mà thôi.



Điệp Mộng đau lòng nói:



- Nhưng ta không thể bỏ qua nó được, ta làm sao có thể buông xuống được.



Bóng xám đáp:



- Đây là bước ngoặt to lớn nhất trong cuộc đời của hắn, ai cũng không thể giúp đỡ hắn được. Bà hãy ở lại nơi theo ta ba ngày, đến lúc đó ta sẽ cho bà được như ý nguyện.



Điệp Mộng nghe vậy, kinh hãi la lên:



- Sư thái có biện pháp cứu sống con ta?



Bóng xám đáp:



- Thiên cơ không thể lộ ra được, sống chết của con bà cũng chỉ là một ý niệm của hắn mà thôi.



Điệp Mộng nghi hoặc nói:



- Sư thái nói như vậy là con ta còn có một tia hy vọng sống sót.



Bóng xám không khẳng định, điềm nhiên đáp:



- Tĩnh tâm quên hết mọi thứ, ba ngày này đối với bà cũng vô cùng quan trọng. Bây giờ ta truyền thụ rất nhiều biến hóa của Phật Tố Kim Thân đại pháp cho bà, trong ba ngày bà phải học cho xong.



Điệp Mộng không nói, cẩn thận suy nghĩ lời nói của bóng cám, thấy mọi thứ còn có chút hy vọng, tâm tình lập tức bình thản lại không ít. Theo thời gian trôi qua, Điệp Mộng dần dần bình tĩnh trở lại, theo sự chỉ bảo của bóng xám, bắt đầu thực sự tiếp xúc với Phật Tổ Kim Thân đại pháp, thực sự học tập và tu luyện.



Sương mù mờ mịt, như mộng như ảo, ráng màu tán loạn, màu sắc xinh đẹp. Đây là một cung điện rực rỡ ẩn trong tầng mây mù, lúc ẩn lúc hiện, biến ảo vô cùng. Bốn bề, gió nhẹ thổi từ tốn, mây mù xoay chuyển, ánh sáng đỏ, xanh, xanh lam, xanh lục, đen năm màu ẩn trong tầng mây mù, biến ảo không ngừng. Khuôn mặt tươi cười, đứng ở trên đỉnh cao nhất của cung điện, thánh nữ chăm chú nhìn về chân trời, ráng đỏ nơi đó ngũ sắc tuyệt đẹp, hệt như cầu Thước bắc ngang qua trời, bọc lấy một đại điện nguy nga hào quang ngũ sắc. Thánh nữ trong lòng hiểu rõ, đại điện đó chính là sự tồn tại cao cả nhất, tượng trưng cho uy nghiêm và bất bại, bất cứ người nào cũng không dám khinh khi và xem thường.



Yên lặng chăm chú nhìn, ánh mắt thánh nữ có phần kỳ quái, dường như có mấy phần nghi hoặc, nhưng lại được ẩn giấu đi một cách xảo diệu. Lúc này, gió nhẹ thổi lên, lay động mái tóc của thánh nữ, để lộ một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, khiến người ta cảm thấy chấn động. Nhìn cẩn thận, đó là một khuôn mặt hình trái xoan, cặp lông mày hình lá liễu, một đôi mắt như mộng như ảo toát ra ánh sáng trí tuệ, kết hợp với cái miệng nhỏ nhắn, da thịt như tuyết, khiến người ta cảm thấy thánh khiết như tiên lại phiêu dật bất phàm.



Thuận theo khuôn mặt nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy toàn thân thánh nữ áo quần thẳng thớm kết hợp nhiều màu sắc hài hòa, ngực cao vút động lòng, vòng eo thon nhỏ, đai lưng trắng tinh như tuyết vẽ nên đường cong khiến người rung động, cảm giác hài hòa hoàn mỹ không một chút ấn tượng có tỳ vết. Đứng yên bất động, thánh nữ hệt như một thần tiên trong bức họa, đôi môi kiều diễm khẽ mở ra, để lộ một nụ cười mỉm tự tin, lại thêm ánh mắt thâm thúy mà u oán, đủ khiến cho vạn vật phải cúi đầu.



Trong yên lặng, tiếng bước chân đột nhiên truyền đến khiến thánh nữ phải quay lại nhìn. Chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh lục đang từ trong sương mù bước ra ngoài, vẻ mặt hơi nóng nảy, khi đến gần thánh nữ thì yêu kiều nói:



- Tiểu thư, Thần Vương phái người truyền tin, mời tiểu thư đi đến đại điện một chuyến.



Thánh nữ nghe vậy, điềm nhiên đáp lại:



- Thúy nhi, có biết là chuyện gì không?



Thiếu nữ áo xanh lục dung nhan không tầm thường, tuy không được thánh khiết cao quý như thánh nữ, lại cũng có mấy phần xinh đẹp kiều diễm, khiến cho người ta vừa thấy liền cảm mến.



- Nghe nói có liên quan đến việc Thiên Ngô thần tướng xuất chinh.



Thánh nữ ánh mắt hơi biến, trầm ngâm nói:



- Thiên Ngô thần tướng đã đến Thần Vương đại điện rồi sao?



Thiếu nữ áo xanh lục Thúy Nhi đáp:



- Đúng thế, bây giờ chỉ còn chờ tiểu thư nữa thôi.



Thánh nữ đưa mắt nhìn ra xa xăm, khẽ lẩm bẩm:



- Bên ngoài có tin tức gì chăng?



Thúy Nhi chần chừ một lúc, khẽ nói:



- Nghe nói bốn vị thần tướng phái đi trước đây làm việc gặp bất lợi, dường như gặp phải phiền phức, vì thế Thần Vương mới quyết định trước hết phái Thiên Ngô thần tướng ra tay.



Thánh nữ vẻ mặt bình thản, hỏi lại:



- Còn gì nữa chăng?



Thúy Nhi nhỏ giọng nói tiếp:



- Nghe nói Hoa Hồng và Mẫu Đơn cũng đã đi nhân gian rồi.



Thánh nữ nghe vậy ánh mắt hơi động, dường như nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không hề nói nhiều. Thúy Nhi để ý đến tình hình của thánh nữ, khẽ nói:



- Tiểu thư, Thần Vương còn đang chờ đợi, tiểu thư hay là nhanh chóng lên một chút.



Thánh nữ liếc Thúy Nhi, dặn dò:



- Sau khi ta đi rồi, ngươi nhanh chóng thông báo cho cung chủ biết, bảo cung chủ đến đại điện đón ta.



Thúy Nhi gật đầu trả lời:



- Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm theo.



Thánh nữ vô lên vai thiếu nữ, sau đó xoay mình rời đi biến mất vào trong sương mù.



Cầu vồng vây phủ, ánh sáng ẩn hiện. Một tòa đại điện xinh đẹp lơ lửng giữa không trung khiến cho người ta cảm thấy uy nghiêm thần bí. Nhìn từ xa xa, hệt như một thiên cung. Nhìn gần, còn vượt hẳn hoàng cung. Đây chính là nơi chí tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực – Thần Vương đại điện. Đối với ngôi vị chí cao vô thượng ở Ngũ Sắc Thiên Vực, Thần Vương đại điện ngoài uy nghiêm tuyệt đối ra, phòng ngự của nó cũng nghiêm mật xưng tụng tuyệt thế, khiến cho mọi người phải chấn động.



Đứng bên ngoài đại điện, thánh nữ chăm chú nhìn Thần Vương đại điện nguy nga trước mắt, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn. Thân là thánh nữ của Ngũ Sắc Thiên Vực, chắc chắn phải tuyệt đối trung thành với Ngũ Sắc Thần Vương, đây chính là tôn chỉ nhiều đời truyền lại của Thải Ngọc tiên cung, nhưng bản thân mình vì sao lại có cảm giác chán ghét? Bởi vì bản thân mình lòng không đủ trung, hay chính mình có phần thái quá… Còn đang suy nghĩ như vậy, những tiếng bước chân truyền đến cắt đứt suy nghĩ của nàng.



- Thần Vương có lệnh, tuyên triệu thánh nữ vào gặp.



Người truyền lời chính là Thần Vương đại điện Nội Vụ Tổng Quản Tiêu Nhiên, y có thể nói là người tâm phúc bên cạnh Thần Vương, bề ngoài bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi, tướng người tầm vóc trung bình, mặt trắng không râu, khiến cho người ta cảm thấy âm lạnh hiểm ác. Lần này, Tiêu Nhiên tiến ra ngoài truyền lệnh bởi vì thân phận đặc biệt của thánh nữ, đổi lại là người khác thì thực sự y không cần phải tự mình ra mặt. Liếc nụ cười cứng đờ của Tiêu Nhiên, thánh nữ lạnh lẽo trả lời:



- Phiền tổng quản phải truyền lời, xin mời dẫn đường.



Tiêu Nhiên liếc thánh nữ, khóe miệng thoáng hiện nụ cười mỉm kỳ quái, sau đó xoay mình cất bước không nhanh không chậm.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #474