Chương 1619 – Hồi thủ vãng sự (Quay lại chuyện cũ) – Phần 3



Vũ Điệp nghe vậy bật cười, mất đi sự đau lòng vì chuyện cũ nữa, theo Thiên Lân và ba cô bay thẳng về phía Thiên Nữ phong.



Rất lâu sau, đoàn năm người của Thiên Lân đến gần Thiên Nữ phong, từ xa xa đã thấy Mẫu Đơn và Hoa Hồng đang đứng trên đỉnh núi, quan sát tình hình chung quanh. Bật cười khẽ, Thiên Lân vẻ mặt đầy mồ hôi với nụ cười mỉm tinh nghịch, cả người chớp mắt đã vượt qua không gian vài dặm, xuất hiện bên Mẫu Đơn và Hoa Hồng, giang tay lập tức ôm cả hai cô vào lòng.



- Lâu lắm không gặp, có nhớ ta không?



Hoa Hồng biến sắc, mắng:



- Một ngày không đến, lâu là làm sao? Nhớ cái đầu của ngươi đó.



Thiên Lân bật cười ha hả nói:



- Cái đó gọi là một ngày không gặp như cách ba thu, hiện nay ba thu còn thiếu một chút, nhưng hai thu thì có dư, lẽ nào không tính là lâu sao?



Hoa Hồng đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói:



- Khó mà để ý đến ngươi được.



Thiên Lân cười cười ra vẻ không sao, ánh mắt nhìn lại Mẫu Đơn, hỏi:



- Tỷ tỷ người sao, có phải rất nhớ đến ta không.



Mẫu Đơn hấp dẫn liếc hắn, khẽ lẩm bẩm:



- Nếu ngươi tiếp tục ôm ta như vậy, ta nghĩ ngươi sợ là sẽ gặp rắc rối đó.



Thiên Lân bật cười ha hả, lập tức buông Mẫu Đơn trong lòng ra, liếc bốn cô đang đến gần, khẽ nói:



- Tỷ tỷ khẳng định các nàng sẽ ghen sao?



Mẫu Đơn bật cười dịu dàng đáp:



- Phụ nữ không ghen ngươi rất khó mà gặp được.



Thiên Lân không hiểu hỏi lại:



- Như vậy là ý gì?



Mẫu Đơn đáp:



- Sau này ngươi sẽ tự biết lấy.



Mẫu Đơn di động tiến lên nghênh tiếp bốn người Tân Nguyệt, nhiệt tình chào đón bọn họ.



Thiên Lân sửng một lúc, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn lại bức tượng băng Thần Nữ thật cẩn thận. Mỗi lần quay về đây, Thiên Lân đều sẽ quan sát bức tượng băng này, không chỉ bởi vì vẻ đẹp của Thần Nữ, mà quan trọng hơn chính là Thiên Lân muốn biết rõ phong ấn trên người Thần Nữ là do ai lưu lại. Thông qua vài ngày quan sát, Thiên Lân thu được một số tình hình, nhưng cũng vẫn còn nhiều nghi hoặc chưa hiểu rõ đang vây khốn lấy hắn. Đến trên ngọn Thiên Nữ phong, các cô tỏ ra rất hòa hợp, mọi người nói chuyện một lúc liền quay lại nhìn Thiên Lân. Đi đến bên bức tượng băng, Lâm Y Tuyết có chút ái mộ nói:



- Người phụ nữ này trông ngóng cả ngàn năm, đoạn tình si đó quả thật khiến người ta phải kính phục.



Vũ Điệp cười khổ nói:



- Điều đó phải khen ngợi, nhưng nhìn vẻ mặt của bà ấy thì đoạn tình ái đó dường như khiến bà phải chịu đau thương nhiều.



Ngọc Tâm nhìn bức tượng băng, thanh âm xa xôi mà có phần nhỏ thấp lên tiếng:



- Có lẽ đối với bà ấy, đó là tất cả của bà.



Tân Nguyệt thở dài nói:



- Chỉ đáng tiếc phần nhớ thương này hàm chứa quá nhiều chua xót.



Ngọc Tâm u oán nói:



- Tình yêu rất nhiều khi mang đến cho người ta hoàn toàn không phải chỉ có vui mừng mà cả những u ám đau thương không sao xua đi được.



Mẫu Đơn suy nghĩ lời nói của Ngọc Tâm, cau mày lên tiếng:



- Cô dường như quá thương cảm rồi, như vậy không tốt đâu.



Ngọc Tâm cười cười, vẻ mặt phức tạp, khẽ lẩm bẩm:



- Mỗi một cá nhân đối với sự vật đều có cái nhìn khác nhau. Những thân phận khác nhau sẽ có những tao ngộ khác nhau, kết quả của nó cũng không thể giống nhau được.



Mẫu Đơn trầm ngâm đáp:



- Ngọc Tâm, cô có phải là biết gì không, lại không tiện nói ra phải không?



Câu này vừa nói ra, các cô đều quay lại nhìn Ngọc Tâm, ngay cả Thiên Lân cũng quay đầu nhìn lại. Vẻ mặt điềm đạm thanh nhã, Ngọc Tâm phiêu dật lạnh lẽo, cười yếu ớt đáp:



- Tỷ tỷ chớ nghĩ nhiều quá, ta trước giờ luôn nói như vậy, tỷ chẳng qua là còn chưa quen được thôi.



Mẫu Đơn nhìn nàng, trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ, miệng lại trả lời:



- Như vậy là tốt nhất, ta sợ trong lòng cô có tâm sự ẩn chứa không muốn nói ra thôi.



Ngọc Tâm khẽ lẩm bẩm:



- Tỷ tỷ quá lo rồi.



Lâm Y Tuyết nói:



- Tốt rồi, không nói những chuyện đó nữa, hay là chúng ta bàn luận về bức tượng băng này đi.



Hoa Hồng hỏi lại:



- Đối với bức tượng băng này, muội muốn bàn luận thế nào đây?



Lâm Y Tuyết trầm tư đáp:



- Chúng ta đoán tới đoán lui cũng không biết được quá khứ của bức tượng này, nguyên nhân thực ra rất đơn giản, chúng ta ai cũng không biết những chuyện bà ấy đã trải qua. Nếu như chúng ta có thể giải mở được phong ấn trên người bà ấy, để bà ấy nói ra được, mọi thứ không phải sẽ được giải quyết nhanh chóng sao?



Vũ Điệp cười đáp:



- Suy nghĩ rất tốt, nhưng muội có thể giải mở được phong ấn trên mình bức tượng băng chăng?



Lâm Y Tuyết thẳng thắn trả lời:



- Ta không làm được, nhưng chúng ta có thể cùng nhau suy nghĩ biện pháp.



Chữ pháp còn chưa ra khỏi miệng, Thiên Nữ phong đột nhiên lắc lư một hồi, xuất hiện chấn động và đổ sụp trên phạm vi lớn. Thiên Lân nhắc nhở:



- Mọi người cẩn thận, nhanh chóng bay lên.



Các cô nghe vậy làm theo, bay lên không trung, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tình hình chung quanh, phát hiện một lượng lớn ngọn núi sụp đổ chìm xuống, mặt đất có khe nứt tung hoành, vài chục đường kéo dài từ đông sang tây, từ nam xuống bắc tạo thành một tấm lưới những đường nứt của mặt đất, chớp mắt đã kéo dài đến ngoài vài dặm. Tình hình như vậy kéo dài liên tục không ngừng, Thiên Lân và cả sáu cô trong lòng dâng lên sự bất an mãnh liệt.



Tân Nguyệt lo lắng nói:



- Chấn động lần này biên độ vô cùng kinh người, không biết tình hình trong cốc như thế nào rồi.



Mẫu Đơn cười khổ đáp:



- Theo sự thúc đẩy của thời gian, tần suất và biên độ chấn động đang từng bước tăng lên, xem ra không còn bao lâu nữa, Băng Nguyên sẽ biến thành các sông băng rồi.



Vũ Điệp nói:



- Theo tình hình chúng ta hiểu được, mọi thứ đều do Thái Huyền Hỏa Quy tác quái, nó dường như nóng lòng muốn thoát lên mặt đất.



Lâm Y Tuyết nghi hoặc nói:



- Nếu con Thái Huyền Hỏa Quy đó có khả năng to lớn như vậy, có thể khiến cả Băng Nguyên đất rung núi chuyển, nó vì sao không sảng khoái một chút, trực tiếp đi thẳng ra ngoài được rồi?



Thiên Lân trả lời:



- Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn không phải không muốn ra ngoài, mà nó bị một luồng sức mạnh kỳ dị đặc biệt trói buộc, trước mắt còn chưa thoát khỏi sự hạn chế của luồng sức mạnh đó, vì thế mới xuất hiện tình trạng trước mắt.



Hoa Hồng kinh ngạc nói:



- Ngươi làm sao lại biết những chuyện này?



Thiên Lân đáp:



- Ta đã từng vì truy tìm Thiên Tàm mà đi xuống dưới tầng băng, có thể xem là tự mình thấy được.



Vũ Điệp hiếu kỳ nói:



- Sức mạnh nào trói buộc được Thái Huyền Hỏa Quy, khiến nó không thoát ra được vậy?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #467