Chương 1617 - 1620– Hồi thủ vãng sự (Quay lại chuyện cũ)



Trải qua một ngày buông thả, không khí đau thương trong Đằng Long cốc đã giảm bớt, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại.



Sau khi ăn điểm tâm, Triệu Ngọc Thanh vẫn không hề an bài bất cứ chuyện gì cả, mọi người tiếp tục thả lỏng như hôm qua, điều chỉnh tâm tình bản thân cho tốt.



Buồn khổ một ngày, Lâm Y Tuyết lộ ra tiều tụy. Khiếu Thiên không nỡ thấy nàng như vậy, cố ý đưa nàng đến với Thiên Lân.



Nhìn vẻ mặt sầu lo của Lâm Y Tuyết, Thiên Lân êm ái nói:



- Kiên cường lên một chút, đây là chuyện không thể né tránh được.



Lâm Y Tuyết dịu dàng đáp lại:



- Thiên Lân sư huynh, ta không thích cảm giác như vậy.



Thiên Lân khổ sở đáp:



- Đây là mùi vị của trưởng thành, mỗi một người đều phải trải qua nó.



Lâm Y Tuyết đau lòng nói:



- Ta thà rằng không trưởng thành, cũng không muốn người thân rời đi.



Thiên Lân an ủi:



- Thời gian sẽ không dừng lại cho ai cả, chuyện phải xảy ra thì ai cũng không cách nào ngăn được. Muội hiện nay còn nhỏ tuổi, đợi khi trải qua nhiều chuyện rồi, muội tự nhiên sẽ thấy nhạt nhẽo đi một chút. Một lát nữa, ta dẫn muội ra khỏi cốc để giải sầu, như vậy muội sẽ quên đi những chuyện không vui vẻ.



Lâm Y Tuyết nghe vậy, khuôn mặt đau thương lập tức hiện lên chút vui vẻ, khẽ lẩm bẩm:



- Chỉ hai người chúng ta?



Thiên Lân cười đáp:



- Đương nhiên không chỉ hai người chúng ta, còn có Vũ Điệp, Tân Nguyệt và Ngọc Tâm nữa.



Lâm Y Tuyết có phần thất vọng, nhưng chỉ chớp mắt liền khôi phục được bình tĩnh, dịu dàng nói:



- Người nhiều một chút mới vui, thế càng hứng thú hơn.



Thiên Lân cười không nói, kéo cánh tay nhỏ bé của Lâm Y Tuyết, nhanh chóng tìm được Vũ Điệp, Tân Nguyệt và Ngọc Tâm. Năm người cùng nhau rời đi.



Cảnh tượng này, mọi người trong cốc đều nhìn thấy, mỗi người có vẻ khác nhau.



Giang Thanh Tuyết nhìn năm người Thiên Lân ra đi, cảm khái nói:



- Thiên Lân người nào gặp cũng mến, sợ là sư muội cũng bị chìm vào trong đó rồi.



Dao Quang an ủi:



- Đừng quá lo lắng, với thân phận của Y Tuyết, loại phản ứng như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường.



Khiếu Thiên cười nói:



- Nhân duyên trời định, Y Tuyết và Thiên Lân đã định sẵn bị tơ tình giữ chặt.



Đồ Thiên cười nói:



- Chưa bước chân ra khỏi Băng Nguyên, Thiên Lân đã có mấy hồng nhan tri kỷ. Cứ như vậy mà tiếp tục, sợ là không bao lâu nữa, Thiên Lân còn vượt qua cả cha mình về phương diện này.



Dao Quang cười nói:



- Với tính cách hoạt bát hướng ngoại của Thiên Lân, sợ là về phương diện này Lục thúc thúc còn kém xa Thiên Lân.



Nghe được những lời này, đại đa số người có mặt đều cười cười, cao hứng với Thiên Lân. Chỉ có Từ Tĩnh và Tiết Phong hai người vẻ mặt tỏ ra lạnh lẽo một chút.



Từ Tĩnh vẫn thích Tân Nguyệt, đáng tiếc vì Thiên Lân mà cuối cùng trở thành vô duyên. Vì thế, Từ Tĩnh ngoài miệng không nhắc đến nhưng trong lòng không tránh khỏi có lòng oán hận Thiên Lân. Đương nhiên, Từ Tĩnh là người cũng xem là ân oán phân minh, tuy bất mãn Thiên Lân nhưng cũng chưa hề nghĩ qua sẽ mưu hại Thiên Lân, điểm này cũng phải tính là đáng quý trọng.



Còn đối với Tiết Phong, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu người nào, toàn bộ tâm tư của hắn đều tập trung vào việc tu luyện, về mặt cảm tình xem nhẹ. Hiện nay, sư phụ và dì Tuyết lần lượt bỏ đi, Tiết Phong tập trung vào ngọn núi hận thù này trong lòng. Mục đích sống của hắn chính là để báo thù, sớm đã không quan tâm đến bất kỳ chuyện nào khác. Vì thế, về thành tích trong phương diện tình cảm của Thiên Lân, Tiết Phong lại không quan tâm đến chú nào cả.



Ngừng lại một hồi, mọi người chia nhau đi ra.



Công tác phòng ngự ở cửa cốc vẫn do ba vị trưởng lão phụ trách, mọi người đi lại với nhau, nói chuyện tâm sự lung tung.



Lâm Phàm và Linh Hoa chọn việc luyện công để biểu lộ cõi lòng của mình. Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân ở riêng với nhau.



Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng đánh cờ cả ngày, Phỉ Vân kéo tay Sở Văn Tân nói chuyện trời đất.



Từ Tĩnh một mình luyện công tỏ ra cô độc, Tiết Phong đứng ở vách đá nhớ chuyện đã qua.



Đồ Thiên và Khiếu Thiên bàn luận tình hình Băng Nguyên, gấu Bắc Cực lại theo Tuyết Hồ để lãnh giáo thêm chuyện tu luyện.



Còn lại Tuyết Nhân và Mã Vũ Đào ai nấy có suy tư riêng, Dao Quang thì kéo Giang Thanh Tuyết đi bộ trong Đằng Long cốc để giải sầu.



Đi lại chầm chậm, Giang Thanh Tuyết vẫn chìm đắm trong đau thương, nàng đối với cái chết của Trần Phong thì tự trách rất nhiều.



Dao Quang hiểu được tâm tình của nàng, an ủi:



- Đây là kiếp nạn, không thể nào tránh, không trách tỷ được.



Giang Thanh Tuyết áy náy nói:



- Chính tỷ đã dẫn sư đệ đến đây. Ta có lỗi với sư phụ, cũng có lỗi với sư đệ.



Dao Quang êm ái nói:



- Có kiếp nạn thì có hy sinh. Cho dù Trần Phong chưa từng đến đây, cũng sẽ có người khác chết đi. Nhớ lại trận tai kiếp khủng khiếp hai mươi năm trước, Tu Chân giới cũng chết khá nhiều người. Bọn họ chính trực vô tư, một tấm lòng son, nhưng ai có thể thoát khỏi định mệnh được.



Giang Thanh Tuyết khổ sở nói:



- Ý của đệ ta hiểu được, nhưng biết vẫn không nhất định có thể làm được, ta cần thời gian để bình tĩnh trở lại.



Dao Quang đưa tay ôm nàng vào trong lòng, yêu thương nói:



- Không cần phải nén lòng, có thế nào tỷ cứ phát tiết ra đi, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho tỷ, che chở cho tỷ, để tỷ được vui vẻ.



Giang Thanh Tuyết nhìn vào trong mắt của Dao Quang, động tình nói:



- Đệ đệ …



Dao Quang ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, giọng trầm thấp nói:



- Tỷ tỷ, bỏ hết mọi thứ trong lòng đi, quên hết toàn bộ những thứ không vui đi.



Giang Thanh Tuyết thở dài nho nhỏ một tiếng, vùi đầu vào ngực của Dao Quang, bắt đầu khóc đến đau lòng.



Dao Quang vuốt ve lưng của nàng, dùng ánh mắt êm dịu để chữa lành vết thương trong tâm linh của nàng.



Giang Thanh Tuyết khóc lóc một lúc dần dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt nguyệt thẹn hoa nhường lộ vẻ động lòng người, khiến Dao Quang nhìn đến si đến mê, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi của nàng.



Vào lúc đó, Giang Thanh Tuyết do bởi trải qua quá nhiều đau thương, quá nhiều vui mừng, tạm thời bỏ hết ngượng ngùng, lớn mật nhiệt tình đáp lại Dao Quang, điều này khiến cho hai người nhanh chóng chìm vào thế giới ấm áp.



Dao Quang kích động vô cùng, hắn ba mươi tuổi sớm đã cô độc nhiều năm, đối với Giang Thanh Tuyết có sự si mê rất sâu sắc, lúc này đang kích động trong tình yêu, vuốt ve những đường cong động lòng người của Giang Thanh Tuyết, cảm nhận được vẻ mỹ lệ của người tình nhân.



Giang Thanh Tuyết khuôn mặt ửng hồng, khép hờ mắt lại, miệng phát ra tiếng yêu kiều đến động lòng người, khẽ nói:



- Đệ đệ, không, không thể …



Dao Quang cầu cạnh:



- Tỷ tỷ …



Giang Thanh Tuyết kiễng chân muốn ngăn miệng Dao Quang lại, sau một nụ hôn nóng bỏng thì êm ái nói:



- Đợi khi quay lại trung thổ, tỷ tỷ sẽ đáp ứng đệ.



Dao Quang nghe vậy lửa dục tắt mất, khẽ nói:



- Tỷ tỷ, ta không đúng rồi, ta không nên vào lúc này mà đề cập đến chuyện này.



Giang Thanh Tuyết yêu thương vuốt ve khuôn mặt của Dao Quang, cười yếu ớt nói:



- Tỷ tỷ hiểu rõ, không giận đệ đâu, bây giờ tỷ tỷ còn phải chờ đệ dẫn tỷ đi giải sầu.



Dao Quang nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, kéo Giang Thanh Tuyết vừa đi vừa nói:



- Tỷ tỷ yên tâm, ta tự có biện pháp khiến tỷ quên đi đau thương, khôi phục lại sự bình tĩnh và tự tin trong quá khứ.



Giang Thanh Tuyết cười mà không nói, nàng biết Dao Quang nhiều trò, vì thế cũng không hỏi nhiều, chỉ dùng ánh mắt êm ái nhìn hắn, cùng hắn thả bước trong Đằng Long cốc yên tĩnh.



Nhìn Băng Nguyên mênh mông không biên giới, Lâm Y Tuyết đột nhiên khẽ thở dài, nhỏ nhẹ nói:



- Té ra đây mới là Băng Nguyên.



Thiên Lân hơi ngạc nhiên, hỏi lại:



- Muội sao vậy?



Lâm Y Tuyết có chút đau thương, khổ sở nói:



- Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ sống trong Dịch viên, cả ngày muốn đi rời ngoài chơi một chút. Mỗi lần như vậy, mẹ luôn nói với ta rằng, bên ngoài hoàn toàn không có vui vẻ như trong tưởng tượng đâu, ta đều cho là không phải vậy. Hiện nay, thật sự đến Băng Nguyên rồi, nhìn rõ được diện mạo của Băng Nguyên rồi, ta mới phát hiện ra, té ra lời của mẹ nói là sự thật.



Thiên Lân nghe vậy bật cười, hỏi ngược lại:



- Muội có phải cho là mọi lời của mẹ muội đều là chân lý rồi phải không?



Lâm Y Tuyết nhìn hắn, nghi hoặc nói:



- Huynh đang cười ta?



Thiên Lân cười đáp:



- Ta không phải cười muội, chỉ là thấy muội quá đơn giản và ngây thơ.



Lâm Y Tuyết nói:



- Có lẽ điều này có liên quan đến hoàn cảnh sống của ta.



Thiên Lân cười mà không nói, liếc Tân Nguyệt, Ngọc Tâm và Vũ Điệp bên cạnh, phát hiện vẻ mặt bọn họ ai nấy đều có u oán nhàn nhạt.



- Thế nào, các nàng cũng có nỗi lòng chua xót muốn nói?



Nhìn Thiên Lân một lúc, Tân Nguyệt điềm đạm nói:



- Không phải là đau lòng, ta chỉ có một chút hoài niệm.



Ngọc Tâm cười nhạt, giọng mềm mại xa xôi:



- Ta cô đơn quen rồi.



Vũ Điệp không nói, vẻ mặt kỳ quái, yên lặng nhìn về phía chân trời.



Thiên Lân phát hiện được sự khác lạ của nàng, êm ái hỏi:



- Vũ Điệp, nhớ lại nàng đã từng nói qua, mẹ của nàng dường như không được Thái sư tổ của nàng ưa thích?



Vũ Điệp ánh mắt khẽ biến, liếc mọi người, tâm tình hơi nặng nề đáp:



- Đúng thế, mẹ vẫn luôn rất cay đắng, Thái sư tổ có oán hận rất nặng nề với mẹ.



Tân Nguyệt kinh ngạc nói:



- Ngũ sư thúc tổ xem ra không phải là loại người như vậy.



Vũ Điệp bật cười u oán, muốn nói lại thôi:



- Thái sư tổ bởi vì tình mà hận thù, đau khổ năm trăm năm, tính cách tự nhiên không phải đơn giản như thấy được ở bề ngoài.



Lâm Y Tuyết hiếu kỳ nói:



- Vũ Điệp, Thái sư tổ của tỷ vì sao không thích mẹ của tỷ vậy?



Vũ Điệp chần chừ không đáp, dường như có điểm kiêng kỵ.



Thiên Lân khuyên bảo:



- Không nên giấu trong lòng nữa, làm vậy sẽ khiến nàng vĩnh viễn khó chịu, vĩnh viễn không bỏ qua được.



Vũ Điệp nghe vậy do dự trở lại, liếc những người bên cạnh, thấy tất cả đều nhìn lại với ánh mắt quan hoài, điều này khiến nàng vô cùng cảm động, lập tức trong lòng sinh ra cảm giác áy náy.



Có tâm trạng như vậy, Vũ Điệp nói ra bí mật che giấu trong lòng đã lâu, tình cảm dần dần trở nên kích động.



- Trong ký ức của ta, mỗi lần gặp mẹ thì trong mắt của mẹ đều chứa đầy nước mắt, đáy mắt ẩn chứa nỗi đau thương không tan được. Thái sư tổ nhốt bà trong một động, bảo bà phải tự mình hối cải, mỗi tháng ta chỉ gặp mặt bà có một lần. Khi ta còn nhỏ, ta đơn thuần cho là mẹ ta phạm phải sai lầm to lớn nên Thái tư tổ muốn trách phạt bà, nhưng theo dòng thời gian lớn lên, mẹ lại vĩnh viễn bị nhốt trong động, điều này khiến ta dần cảm nhận được nỗi oán hận của Thái sư tổ đối với mẹ, sau đó, có một ngày, ta lén chạy đến thăm mẹ, hỏi bà vì sao lại như vậy? Mẹ chỉ ôm ta khóc lóc, không nói câu nào. Lần đó, ta cảm nhận được nỗi thống khổ và ai oán sâu đậm trong lòng của mẹ ta, vì thế chủ động chạy đi cầu xin Thái sư tổ bỏ qua cho mẹ ta, nhưng chỉ có được lời trách mắng nghiêm khắc mà thôi. Vì thế, ta đau lòng rất lâu, từ đó không bao giờ cầu xin bà nữa.



Lâm Y Tuyết nghe đến đây, tức giận nói:



- Thái sư tổ của tỷ không biết nhân tình, quả thật là người quá bảo thủ.



Thiên Lân quát lên:



- Chớ có nói lung tung, hãy nghe Vũ Điệp nói cho xong đã.



Thấy Lâm Y Tuyết bất bình cho mình, Vũ Điệp không khỏi cười với nàng, tiếp tục nói:



- Thực ra Thái sư tổ cưng ta vô cùng, có kỳ vọng rất cao đối với ta. Bà trách mắng ta chỉ bởi vì mẹ ta đã khiến bà đau lòng quá.



Lâm Y Tuyết không cho như vậy nói:



- Cho dù là như thế nào, mẹ tỷ cũng là đồ tôn của Thái sư tổ tỷ, chính là môn nhân của bà, bà trừng phạt mẹ tỷ như vậy cũng quá nghiêm khắc rồi.



Tân Nguyệt vẻ mặt phức tạp, nhẹ giọng nói:



- Nguyên nhân từ đâu?



Vũ Điệp nhớ lại, thở dài u oán đáp:



- Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của ta, Thái sư tổ phá lệ để ta và mẹ được gặp nhau. Lần đó, mẹ kích động vô cùng, ta lại cầu khẩn thêm nữa, cuối cùng bà đã nói rõ chân tướng cho ta được biết. Té ra hai mươi mốt năm trước, Thái sư tổ có hai đồ tôn, một người có thân thể thuần âm, một người có thân thể cửu âm, đều xinh đẹp như hoa vậy, Thái sư tổ hy vọng rất nhiều vào họ, một lòng muốn bồi dưỡng bọn họ thành tài. Ai ngờ một ngày kia, đột nhiên có mấy cao thủ xông vào trong Nhạn Đãng sơn, trước sau bắt mất hai đồ tôn của Thái sư tổ, từ đó mọi thứ thay đổi hoàn toàn.



Thấy Vũ Điệp đột nhiên ngừng lại, Lâm Y Tuyết thôi thúc:



- Nói nhanh, sau đó thế nào?



Vũ Điệp thở dài u oán, hơi căm phẫn nói:



- Thái sư tổ vì tìm kiếm đồ tôn trở về mà phải rời khỏi núi, ai ngờ lần đó đi mất mấy tháng, cuối cùng đồ tôn có thân thể thuần âm bị người ta đoạt mất sự thanh bạch, phá hủy cơ thể thuần âm, khiến tâm huyết nhiều năm của Thái sư tổ bị hủy diệt mất. Còn đồ tôn thân thể cửu âm cũng không thoát khỏi kiếp nạn, không những bị người ta đoạt đi sự thanh bạch của thân thể, còn yêu thương đối phương, và mang trong thân thể đứa trẻ của đối phương.



Thiên Lân kinh hãi la lên:



- Mẹ nàng chính là Cửu âm nữ?



Vũ Điệp bật cười đau thương, gật đầu đáp:



- Bởi vì chuyện này, Thái sư tổ tính tình biến đổi hẳn, sư bá Thuần âm nữ của ta cũng yêu thương người đã đoạt đi sự thanh bạch của mình, theo người đó bỏ đi. Mẹ ta bị Thái sư tổ bắt về được, nhốt ở trong động để suy nghĩ hối cải, thoáng cái đã hai mươi năm.



Lâm Y Tuyết hỏi lại:



- Thế cha của tỷ đâu?



Vũ Điệp vẻ mặt thê lương, tự ti nói:



- Mẹ nói cho ta biết, cha ta đã chết trước khi ta ra đời, sau đó mẹ mới theo Thái sư tổ quay về núi. Đã nhiều năm rồi, mẹ luôn nhớ kỹ khoảng thời gian vài tháng ngắn ngủi đó, bởi vì đó là đoạn thời gian khoái lạc nhất trong đời của mẹ.



Tân Nguyệt khẽ thở dài rồi lên tiếng:



- Nói như vậy, Ngũ sư thúc tổ của ta chỉ vì yêu quá sâu mà hận thật lớn.



Vũ Điệp đáp:



- Đúng thế, vì thế ta không hận bà, ta chỉ hận ông trời quá bất công với mẹ của ta thôi. Mẹ vì sao lại không thể như sư bá được, cùng người yêu thương sống cùng với nhau vậy?



Ngọc Tâm khẽ lẩm bẩm:



- Ông trời nếu có tình, nhân gian đã không hận thù, tỷ phải hiểu rõ điều này.



Thiên Lân khuyên bảo:



- Được rồi, quá khứ đã thành quá khứ rồi. Lần này Thái sư tổ của nàng tìm được người yêu thương ở đây, tính cách đã vui vẻ rất nhiều. Đợi khi quay trở về, nàng hãy cầu xin Thái sư tổ, ta tin tưởng bà ấy sẽ bỏ qua cho mẹ nàng, để mẹ con nàng được đoàn viên.



Vũ Điệp hơi lo lắng, nói nhỏ:



- Thật sự như vậy sao?



Tân Nguyệt an ủi:



- Chỉ cần nỗ lực là có hy vọng, muội cũng có thể đi cầu xin Tứ sư thúc tổ, chỉ cần ông ấy gật đầu thì mẹ muội không bị gì rồi.



Lâm Y Tuyết cười nói:



- Yên tâm đi, mẹ tỷ sẽ không sao đâu. Nếu như tỷ không yên tâm, có thể lén đem chuyện của mẹ tỷ nói cho cốc chủ biết, ta đảm bảo cốc chủ sẽ nói đỡ cho mẹ tỷ.



Thiên Lân cười nói:



- Có Băng Tuyết lão nhân và cốc chủ năn nỉ cho mẹ nàng, Thái sư tổ của nàng sẽ tuyệt đối không làm khó mẹ nàng nữa. Được rồi, hãy cười lên cho vui vẻ, ta dẫn mọi người đi Thiên Nữ phong một chuyến, bức tượng băng Thần Nữ ở đó rất thú vị.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #466