Chương 1593 - 1596 – Thu phục Tuyết Nhân



Chấn động liên tục đã kéo dài được vài ngày, đối với người tu đạo trên Băng Nguyên cũng đã quen dần. Lâm Y Tuyết mới tới Băng Nguyên, tuy đã trải qua vài lần động đất nhưng đối với chấn động kéo dài như lần này thì cảm thấy tâm thần bất an, không khỏi mất tự chủ chạy đi ra ngoài. Lúc này, không ít người trong Đằng Long cốc đều chịu ảnh hưởng, chia nhau chạy ra ngoài cửa cốc, vừa hay gặp được cảnh tượng kia trên đỉnh Thiên Đao phong.



Từ xa nhìn lại, Lâm Y Tuyết kéo áo Giang Thanh Tuyết cất lời hỏi:



- Sư tỉ, chuyện này là thế nào?



Giang Thanh Tuyết vuốt mái tóc của Lâm Y Tuyết lắc đầu trả lời:



- Ta cũng mới lần đầu thấy được, phỏng chừng là núi lửa bộc phát như trong truyền thuyết, chỉ vì sao lại xuất hiện ở trên Băng Nguyên thì có chút kỳ quái.



Câu này vừa nói ra, Cơ Tuyết Ny của Ly Hận thiên cung tiếp lời liền:



- Băng Nguyên là đất cực lạnh, từ đó đến giờ còn chưa nghe thấy có núi lửa tồn tại.



Vũ Điệp nhìn về phía xa xăm, khẽ lẩm bẩm:



- Hiện tượng lạ xuất hiện, chắc chắn có kiếp nạn. Đây chỉ là một loại điềm báo trước.



Đồ Thiên cảm xúc nói:



- Tình hình Băng Nguyên biến hóa trăm lần, ai có thể suy đoán được đây?



Mọi người nhìn nhau không đáp, lại phát hiện cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Tiết Phong, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân không hề xuất hiện.



Khiếu Thiên phát hiện ra tình hình này, khẽ nói:



- Chuyện này hay là đi báo cho cốc chủ, xem thử ông ấy có ý kiến như thế nào.



Hàn Hạc nghe vậy, nói với Lâm Phàm:



- Con đi báo cho sư tổ, xem người có ý kiến thế nào.



Lâm Phàm vâng một tiếng, sau đó liền bay đi vào trong cốc.



Ở cửa cốc, mọi người nói chuyện với nhau, trong lúc vô tình lại chuyển đề tài sang Thiên Lân, kết quả biết được từ miệng Thiên Ảnh Trương là Thiên Lân và Ngọc Tâm sớm ra ngoài cốc, Tân Nguyệt cũng bỏ đi trước đó không lâu.



Biết chuyện này rồi, Lâm Y Tuyết hơi bận tâm nói:



- Thiên Lân có chạy đi xem núi lửa đó không vậy?



Giang Thanh Tuyết an ủi:



- Không cần lo lắng, Thiên Lân là một người thông minh lanh lợi, đệ ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu.



Phỉ Vân nói:



- Đợi cốc chủ đến rồi, chúng ta hỏi ý kiến ông ấy xem, nếu có thể, chúng ta hãy phái người đi thám thính thế nào.



Sở Văn Tân tán đồng:



- Đề nghị này của Phỉ Vân rất tốt, trước hết chúng ta hãy đợi cốc chủ ra rồi mới nói tiếp.



Chốc lát sau, cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân đi theo Lâm Phàm ra, sau khi quan sát tình hình phía Thiên Đao phong một lúc, Triệu Ngọc Thanh hỏi:



- Mọi người có suy nghĩ như thế nào?



Dao Quang đáp:



- Chuyện này đến bất ngờ, chúng tôi dự tính phái người đi xem thế nào.



Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu nói:



- Phái người đi tra xét qua cũng tốt, nhưng người này phải chọn lựa …



Thấy cốc chủ Triệu Ngọc Thanh đột nhiên dừng lại không nói, Khiếu Thiên tiếp lời liền:



- Cốc chủ phải chăng có điều gì kiêng kỵ?



Triệu Ngọc Thanh trầm giọng đáp:



- Hiện tượng lạ thứ nhất này là một loại biểu hiện, đại biểu cho một loại ý nghĩa đặc thù. Để cho an toàn, ta dự tính phát hai nhóm người hỗ trợ lẫn nhau.



Hàn Hạc kinh ngạc nói:



- Tình hình trước mắt không rõ, chúng ta chắc chắn phải cẩn thận, sư huynh vì sao lại phân binh hai đường để càng thêm nguy hiểm?



Triệu Ngọc Thanh đáp:



- Chuyện này nói ra dài dòng, ta không thể giảng giải ở đây. Ta dự tính để Lâm Phàm và Linh Hoa đi làm một chuyện …



Mã Vũ Đào lên tiếng:



- Cốc chủ, Lâm Phàm hiện nay thân phận không tầm thường, dường như không nên mạo hiểm.



Triệu Ngọc Thanh lắc nhẹ, tiếp tục nói:



- Lâm Phàm và Linh Hoa là tổ thứ nhất, đi tìm kiếm Tuyết Nhân. Còn tổ thứ hai, ta dự tính để Dao Quang, Khiếu Thiên, Phỉ Vân ra trận, Y Tuyết đi theo để tăng thêm kiến thức. Mọi người thấy thế nào?



Phương Mộng Như đáp:



- Tổ chức như vậy rất tốt, cho dù gặp phải cường địch cũng không sợ.



Giang Thanh Tuyết hỏi:



- Thế chúng ta thì sao?



Triệu Ngọc Thanh nhìn những người còn lại, vẻ mặt quái dị nói:



- Thời điểm quan trọng nhất sắp đến rồi, mọi người phải dưỡng sức để đón lấy trận phong ba này.



Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức cảm thấy nặng nề, không ai còn đề xuất thêm gì cả.



Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh quay lại nhìn Lâm Phàm nói:



- Chuyến này đi phải thu phục Tuyết Nhân cho được, tương lai y sẽ giúp con rất lớn.



Lâm Phàm trầm giọng đáp:



- Sư tổ yên tâm, con nhất định sẽ không phụ lòng người.



Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, đưa mắt nhìn Dao Quang, Khiếu Thiên, Phỉ Vân, Lâm Y Tuyết dặn dò:



- Mọi chuyển phải cẩn thận, chớ cậy mạnh. Đi đi.



Gật khẽ, bốn người Dao Quang lập tức bỏ đi, cùng với Lâm Phàm, Linh Hoa một đường bay thẳng đến Thiên Đao phong.



Giây lát sau, mọi người thôi không nhìn theo nữa, yên yên lặng lặng nhìn Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi ông lên tiếng.



Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp, liếc sư đệ Hàn Hạc rồi nhẹ nhàng nói:



- Đệ đi Thiên Hoa phủ một chuyến, nói là thời điểm đến rồi, mời sư thúc và ba vị trưởng lão xuất quan thôi.



Hàn Hạc biến hẳn sắc mặt, run giọng nói:



- Sư huynh, có cần như vậy không?



Triệu Ngọc Thanh không đáp, chỉ gật nhẹ, dường như trong lòng đầy phiền muộn.



Phương Mộng Như thấy vậy, khẽ than:



- Nhị sư huynh, chớ nên hỏi nhiều nữa, đi nhanh đi.



Hàn Hạc bật cười nặng nề, có mấy phần đau thương rời đi.



Công Dương Thiên Tung hỏi lại:



- Cốc chủ, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây?



Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm rồi trả lời:



- Tạm thời không thể làm gì cả, mọi người hãy tận dụng thời gian tu luyện, cơ hội như vậy sau này sẽ rất khó có.



Mã Vũ Đào cười khổi nói:



- Với tình trạng của chúng ta, luyện thêm mấy ngày thì có thể làm gì?



Triệu Ngọc Thanh chần chừ rồi đáp:



- Vũ Điệp, Từ Tĩnh, Giang Thanh Tuyết còn có khoảng trống để tăng thêm rất lớn, thời gian đối với bọn họ phải nói là rất trọng yếu.



Băng Tuyết lão nhân nói:



- Như vậy hãy để bọn họ an tâm tu luyện, chúng ta phụ trách những chuyện khác.



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Được, ba người bọn họ từ bây giờ bắt đầu chuyên tâm tu luyện, không có tình hình gì đặc biệt thì không được nhúng tay vào. Công tác phòng ngự do mọi người luân phiên phụ trách, không được ngơi nghỉ chút nào.



Cô Tuyết Ny nghe vậy, hỏi lại:



- Tiết Phong đâu rồi?



Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hơi biến đổi, khẽ lẩm bẩm:



- Hắn đang tu luyện, mọi người cũng không nên làm phiền hắn. Bây giờ mọi người ai nấy có việc, cần làm gì thì cứ làm đi.



Mọi người nghe vậy đều chia nhau bỏ đi, không bao lâu cửa cốc đã bình lặng trở lại.



Thiên Đao phong, hiện tượng lạ đột nhiên biến đổi. Thiên Lân không kịp suy nghĩ, chớp mắt đã bay vào trong cột lửa tìm kiếm tung tích của Tỏa Hồn. Xung quanh, nhiệt độ rất nóng, Thiên Lân lần đầu gặp phải cảnh này, trong lòng cũng không tránh khỏi chấn động, chưa thích ứng ngay được. Điều chỉnh lại tâm tình, Thiên Lân chuyển biến pháp quyết thi triển Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia, quanh người lập tức có lửa đỏ vây phủ, cảm giác nóng bỏng lập tức giảm bớt.



Ổn định lại thân thể, Thiên Lân quan sát tình hình ở trong cột lửa, phát hiện dòng khí trong này cứ xông thẳng lên cao, thân thể hắn đang từ từ bay lên. Ý niệm thoáng cái, Thiên Lân hạ trọng tâm xuống để giữ nguyên trạng thái cân bằng không thăng không giáng, bắt đầu cẩn thận truy tìm tung tích của Tỏa Hồn. Do cột lửa nối liền trời đất, phạm vi của nó hơi rộng lớn, không khí bên trong cột lửa vô cùng bất ổn định nên Thiên Lân muốn tìm kiếm được Tỏa Hồn đang ẩn thân trong đó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng tìm kiếm tung tích thì cần phải có mưu lược, Thiên Lân tuy không biết vị trí cụ thể của Tỏa Hồn nhưng chỉ cần nghĩ qua liền đoán là Tỏa Hồn chắc phải đến gần miệng núi lửa, bởi vì nơi đó nhiệt độ cao nhất, sức lửa nóng cũng mạnh mẽ nhất. Đã có phương hướng rồi, Thiên Lân vừa hạ xuống, vừa phân tích đặc điểm của cột lửa này.



Từ khi Thiên Lân tiến vào đến giờ, thời gian chỉ trong chớp mắt. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thiên Lân đã thu được không ít tình hình. Trước hết, độ nóng của cột lửa này có thể nung chảy mọi thứ kim loại, hủy diệt tất cả sinh linh. Thứ đến, ngọn lửa trong cột lửa này có sức mạnh ẩn chứa khá nhiều tạp chất, phần lớn nhất chia thành hai thứ, một là liệt hỏa chi linh, thứ hai là liệt hỏa quyết khí. Thứ ba, sức lửa bên trong cột lửa rất quen thuộc với Thiên Lân, bởi vì thời thơ ấu Thiên Lân đã từng đi vào trong ngọn Thiên Đao phong, không những đã ăn được huyết sâm vạn năm, còn hấp thu một lượng lớn liệt hỏa linh khí, cảm giác rất tương tự như bây giờ. Hiểu được những điều này rồi, Thiên Lân ý nghĩ thay đổi, vừa thúc động pháp quyết Hạo Nhiên Thiên Cương hấp thu liệt hỏa chi linh, vừa phát xuất sóng thăm dò tìm kiếm tung tích của Tỏa Hồn. Rất nhanh, sóng thăm dò phản hồi tin tức, Tỏa Hồn đang ở nơi cách miệng núi lửa chừng năm mươi trượng, đang điên cuồng hấp thu sức mạnh lửa đỏ. Âm thầm hạ xuống, Thiên Lân không muốn đả thảo kinh xà liền dung nhập bản thân vào trong lửa đỏ, ai ngờ cử động này lại dẫn đến một chuyện bất ngờ khác.



Chuyện là Thiên Lân vì để không cho Tỏa Hồn phát hiện, đã điều chỉnh tần suất chân nguyên của bản thân đạt đến mức đồng nhất với sức lửa đỏ bên trong cột lửa, từ đó ẩn đi thân mình. Cách làm này vốn vô cùng chính xác, nhưng Thiên Lân quên mất tình trạng bản thân, quên đi bản thân đang thi triển pháp quyết Hạo Nhiên Thiên Cương. Như vậy, khi tần suất chân nguyên trong cơ thể của Thiên Lân và sức mạnh lửa đỏ đã hoàn toàn hệt nhau, kết hợp hoàn mỹ với nhau, liệt hỏa chi linh trong cột lửa lập tức hội tụ trên người Thiên Lân, hình thành một quả cầu ánh sáng màu đỏ tía, từ đó khiến cho tung tích của Thiên Lân bị bại lộ.



Phát giác được có khác lạ, Tỏa Hồn lập tức cảnh giác, thân kiếm vốn đen ngòm lúc này đã trở nên đỏ rực một màu, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Thiên Lân. Ánh đỏ tía lóe lên, Thiên Lân dời ngang vài thước, khôi phục lại hình dạng, cười nhẹ nói:



- Tốc độ rất mau, đáng tiếc kém một chút.



Thân kiếm Tỏa Hồn khẽ run lên, lập tức ảo hóa thành một người đàn ông áo đỏ, vẻ mặt hung hăng mà cuồng bạo.



- Thiên Lân, ngươi muốn phá chuyện lớn của ta, đáng tiếc ngươi đến trễ rồi, ta đã dung hợp hoàn toàn nguyên thần trong cơ thể, nắm được pháp quyết của tám mươi mốt người tu đạo, trở thành người học rộng trên thế gian.



Thiên Lân ánh mắt hơi biến, hừ giọng nói:



- Pháp quyết trên thế gian tương sinh tương khắc, tạp mà không tinh thì chỉ khiến trở ngại cho tu vi của ngươi mà thôi. Lại thêm thể chất tiên thiên của ngươi và người thường có khác biệt, có một số pháp quyết cho dù ngươi học được cũng không phát huy được uy lực.



Tỏa Hồn kinh hãi nói:



- Không nhìn ra ngươi lại thông minh vậy, không ngờ ngay cả điểm này cũng biết được. Nhưng chỉ biết thì làm thế nào, ngươi làm gì được ta nào?



Thiên Lân cười kỳ dị:



- Nếu như ta không làm được gì ngươi, ta hà tất phải tiến vào làm gì?



Tỏa Hồn không tin, cười hỏi:



- Phải vậy không? Thế thì ngươi hãy thi triển ra cho ta xem thế nào.



Thiên Lân hoàn toàn không để ý đến, điềm nhiên đáp:



- Thuật thiên luyện thế gian khó tìm được, kết quả đạt tốt đẹp thì mờ mịt không biết thế nào. Ngươi hiện nay tuy dung hợp được tám mươi mốt nguyên thần trong cơ thể, nhưng thật sự có thể để ngươi sử dụng cũng bất quá không quá hai phần ba mà thôi.



Tỏa Hồn tâm thần chấn động, phản bác lại:



- Nói loạn, ngươi có bằng cứ thế nào?



Thiên Lân ánh mắt như cười, không nhanh không chậm nói:



- Ngươi tổng cộng nuốt được tám mươi mốt nguyên thần, trải qua vài trăm năm mới có được thành tựu ngày hôm nay, bên trong chuyện này tự nhiên có một số bí ẩn không cho người ta biết được.



Tỏa Hồn hừ giọng hỏi lại:



- Thế thì sao?



Thiên Lân nói:



- Theo suy đoán của ta, những nguyên thần ban đầu ngươi nuốt được chỉ là một số du hồn yếu ớt, thực lực bọn chúng rất thấp, chẳng qua chỉ tính cho đủ số mà thôi. Những nguyên thần thật sự ảnh hưởng quan trọng đến ngươi chắc là những nguyên thần ngươi mới nuốt được gần đây. Bởi vậy có thể thấy, ngươi tuy nuốt được chín chín tám mươi mốt nguyên thần, nhưng trên thực tế để ngươi có thể sử dụng cũng bất quá vài người mà thôi. Như vậy, cái mà gọi rất nhiều pháp quyết của ngươi cũng bất quá chỉ là mạnh miệng dọa người mà thôi, không đáng để tin tưởng.



Tỏa Hồn âm hiểm nói:



- Thiên Lân, ta không thể không nói ngươi quả thật rất thông minh, nhưng có một số chuyện chỉ bằng thông minh thì không thể hiểu được. Trước mắt, thân kiếm của ta đã tồn tại vĩnh viễn, bất diệt vĩnh viễn, thế gian cũng không người nào có thể làm được gì ta, ngươi cũng không làm gì được.



Thiên Lân nghe vậy, thu lại nụ cười, trầm giọng nói:



- Tỏa Hồn, thuật thiên luyện cố nhiên thần bí, nhưng lại có cực hạn rất lớn. Ngươi trước mắt tuy đã dung hợp được rất nhiều nguyên thần trong cơ thể, nhưng lại chưa từng điều chỉnh bọn họ đến trạng thái tốt nhất, đây chính là nguyên nhân vì sao mà ta lại có mặt ở đây.



Tỏa Hồn trong mắt lóe lên ánh lạnh như kiếm, tàn khốc nói:



- Thiên Lân, xem ra ta không thể để ngươi ở lại được.



Thiên Lân vẻ mặt hơi biến, lạnh lùng nói:



- Tỏa Hồn, hiện nay thực lực của ngươi tăng rất mạnh nên rất đáng sợ, nhưng ngươi muốn nhờ vào sức mạnh ngọn lửa ở lòng đất để dung hợp nguyên thần trong người ngươi nhằm đạt đến cảnh giới hoàn mỹ thì không thể nào làm được.



Tỏa Hồn cười lớn nói:



- Không khả năng? Ha ha ha … Ngươi lẽ nào còn có thể cản trở thành công của ta?



Thiên Lân hừ giọng nói:



- Ngươi thấy sao?



Trong tiếng chất vấn, quanh người Thiên Lân đột nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ tía, liệt hỏa chi linh vô cùng vô tận chớp mắt đã hội tụ trên người của Thiên Lân, khiến cho Tỏa Hồn lập tức mất đi liệt hỏa chi linh bồi dưỡng, liền hấp thu không ít liệt hỏa quyết khí.



Phát hiện được tình hình này, Tỏa Hồn đột nhiên bật cười quỷ dị, tà mị nói:



- Thiên Lân, đây là ngọn lửa trong lòng đất vô cùng vô tận, nếu ngươi muốn dùng loại phương thức này để ngăn trở ta, cho thấy ngươi quá ngu xuẩn rồi.



Thiên Lân cười lạnh đáp lại:



- Nếu biện pháp của ta là rất ngu xuẩn thì ngươi hà tất phải để ý đến làm gì?



Tỏa Hồn mất đi nụ cười, hừ giọng nói:



- Không cần phải đắc ý, ta sẽ cho ngươi biết được thủ đoạn của ta.



Dứt lời, quanh người Tỏa Hồn ánh đỏ rực hẳn, bắt đầu toàn lực tranh cướp với Thiên Lân, ý đồ phân hóa luồng liệt hỏa chi linh mạnh mẽ đó, để thu được một bộ phận liệt hỏa chi linh nhằm tăng cường tu vi bản thân mình. Thiên Lân thấy vậy lập tức chăm chú hết sức phát huy Hạo Nhiên Thiên Cương đến cực hạn, triển khai một trận tranh đấu sinh tử toàn diện với Tỏa Hồn. Thời gian trôi qua trong im lặng. Tỏa Hồn và Thiên Lân tranh đấu kịch liệt, nhưng kết quả lại phân hóa thành hai cực.



Điểm này nhìn từ góc độ người ngoài thì càng rõ ràng hơn. Ban đầu, Thiên Lân và Tỏa Hồn đều ở bên trong cột lửa nên người ở ngoài quan sát bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa mà không thấy rõ được hình dáng của Thiên Lân và Tỏa Hồn. Sau đó, theo thời gian trôi qua, Thiên Lân và Tỏa Hồn ai nấy hình thành một cột lửa xoay tròn chung quanh mình, mạnh mẽ phân hóa cột lửa cũ thành hai cột lửa, tạo thành hiện tượng phân hóa thành hai cực. Đối với loại tình hình này, người quan sát đều vô cùng kinh ngạc, trong mắt lộ ra ánh nghi hoặc. Theo cảnh tượng trước mắt, cột lửa quanh người Thiên Lân trong suốt rõ ràng, cột lửa quanh người Tỏa Hồn lại hỗn tạp mờ đục, có sự khác biệt rất rõ ràng. Nhưng thật ra khác biệt là ở đâu vậy? Điểm này, những người xem không tự mình cảm nhân nên không có được đáp án chính xác. Thiên Lân và Tỏa Hồn ở trong đó thì có biết được hay không?



Ở trong cột lửa, Thiên Lân lòng không tạp niệm, chỉ muốn hấp dẫn toàn bộ liệt hỏa chi linh đến bên mình, không cho Tỏa Hồn bất kỳ cơ hội nào. Kết quả, nguyện vọng như vậy rất nhanh chóng thành công, vô cùng vô tận liệt hỏa chi linh vây phủ quanh người Thiên Lân, bồi dưỡng thân thể hắn. Lúc đó, từ phản ứng của bản năng, Thiên Lân bắt đầu hấp thu luồng sức mạnh này. Nhưng chỉ giây lát sau, trong người Thiên Lân đã ngập tràn linh khí lửa đỏ, không thể dung nạp thêm chân nguyên liệt hỏa nữa. Lúc này, trong não Thiên Lân đột nhiên lóe lên ý niệm, nghĩ đến Não Vực Nguyên Châu. Nhớ lại trước đây, trong Hắc Ngục sâm lâm, khi Thiên Lân đã hấp thu Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí, thì hắn cũng thông qua phương pháp kỳ lạ của Não Vực Nguyên Châu để hấp thu sức mạnh vô cùng vô tận. Hiện nay, liệt hỏa chân nguyên trong lòng đất này cũng bao la bát ngát, nếu như có thể thu nó để tích trữ dành cho mình sử dụng thì không phải tốt hơn để lãng phí uổng công sao?



Nghĩ đến đây, Thiên Lân lập tức thúc động pháp quyết thần bí đó, bắt đầu hấp thu chân nguyên liệt hỏa quanh người, toàn thân chìm vào trạng thái không linh. Cũng đúng lúc này, ở trong cột lửa kia, Tỏa Hồn cũng đang toàn lực thi triển pháp thuật, hấp thu sức mạnh ở cột lửa quanh mình. Đối với Tỏa Hồn mà nói, y không giống Thiên Lân, tuy linh khí liệt hỏa có tác dụng hỗ trợ rất nhiều cho y nhưng điều y thật sự cần thiết chính là khí nóng của liệt hỏa, cái này có thể tăng cường lực sát thương cho y. Điểm này, Tỏa Hồn có ý giấu diếm, cố ý tranh cao thấp với Thiên Lân để khiến cho Thiên Lân phân rẻ liệt hỏa linh khí và liệt hỏa quyết khí, thuận tiện cho y hấp thu được tốt hơn luồng khí nóng quyết sát từ đó tăng cường nhuệ khí của bản thân. Hiện nay, Thiên Lân không hề phát hiện ra, Tỏa Hồn thừa cơ hành động, đem những chân nguyên vốn có thuộc tính âm độc trong cơ thể chuyển hóa thành chân nguyên có thuộc tính bạo liệt, từ cực âm cực tà thành hỗ sát hỗ cương, hình thành một loại khí thế ngạo nghễ thiên hạ, vượt trên mọi người. Loại cải biến này đối với Tỏa Hồn là một bước nhảy vọt về chất, y từ một cá thể âm độc quỷ dị chuyển hóa thành một hạng cuồng vọng tự phụ, có thể nói là cực âm hóa thành cực dương.



Thời gian thúc động mọi sự phát triển.



Khi Tỏa Hồn hấp thu đủ khí nóng liệt hỏa rồi, trên người y bắt đầu tán phát ra khí thế cuồng dã bạo liệt, chớp mắt đã bao trùm phương viên vài trăm dặm, khiến người đang quan sát cảm thấy bất ngờ. Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó Tỏa Hồn rống to một tiếng, toàn thân lửa đỏ như sóng tản ra, hình thành một đóa hoa sen màu đỏ như máu, thể hiện tư thế điên cuồng hoang dã của Tỏa Hồn. Thân hình loáng lên, Thiên Lân từ cảnh giới không linh tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng kinh ngạc, một cảm giác bất ổn trào lên trong lòng hắn. Trước đây, Thiên Lân vận dụng phép thần bí của Não Vực Nguyên Châu hấp thu một lượng lớn chân nguyên liệt hỏa, khiến cho tu vi bản thân vô hình trung có tăng lên. Hiện nay, khi Tỏa Hồn dùng tư thế tự cao xuất hiện, Thiên Lân đột nhiên hiểu được rõ ràng, bản thân không ngờ đã lầm mưu của Tỏa Hồn. Chuyện này khiến Thiên Lân giận đến nghiến răng nghiến lợi.



- Thiên Lân, ngươi không ngờ được rồi. Ha ha ha …



Bật cười lớn đắc ý, Tỏa Hồn trong mắt lấp lánh ánh đỏ, có một sự điên cuồng khiến người ta phải run rẩy trong lòng.



Thiên Lân khuôn mặt tuấn tú phủ một lớp sương, lạnh lẽo nói:



- Chớ có đắc ý, ngươi hấp thu một lượng lớn liệt hỏa quyết khí, chỉ khiến ngươi đi lên trên con đường ma đạo, lại không cách nào đạt đến cảnh giới cao nhất của thuật thiên luyện.



Tỏa Hồn cười đáp:



- Ngươi sai rồi, cảnh giới cao nhất của thuật thiên luyện chia thành hai loại. Thứ nhất chính là cảnh giới chí thánh, thứ hai chính là cảnh giới chí tà. Với tình hình của ta thì vĩnh viễn không cách nào có thể tiến vào cảnh giới chí thánh, vì thế ta chỉ có thể chọn lựa cảnh giới chí tà. Hiện nay, ta đã thu được khí nóng của lửa đỏ, từ cực âm chuyển thành cực dương, cực độc thành cực nóng, đã từ cực này đi đến cực ngược lại rồi, đủ điều kiện cho cảnh giới chí tà. Điều tiếp theo cần thiết chính là máu tươi để đúc và bồi dưỡng.



Thiên Lân ánh mắt âm lạnh trầm giọng nói:



- Tỏa Hồn, đạo chí tà tất nhiên sẽ đi vào đường hủy diệt, ngươi cuối cùng khó mà tránh được kiếp trời phạt.



Tỏa Hồn cười như điên trả lời:



- Kiếp trời phạt? Ha ha ha … Từ khi bắt đầu, ông trời đã không làm khó dễ được ta rồi.



Thiên Lân lãnh đạm nói:



- Phải vậy không? Thế thì chúng ta thử qua coi thế nào.



Dứt lời, thân thể Thiên Lân dời ngang, kéo theo linh khí của lửa đỏ, chớp mắt xuất hiện bên cạnh Tân Nguyệt, giơ tay bắt lấy cánh tay của Tân Nguyệt. Lập tức, một lượng lớn linh khí lửa đỏ truyền vào thân thể của Tân Nguyệt, khiến cho Thiên Tuyệt trảm pháp của nàng chớp mắt đã có bước tiến rất to lớn.



Tỏa Hồn không hiểu, hỏi ngược lại:



- Thiên Lân, ngươi muốn để cô ta đi đối phó với ta?



Thiên Lân bật cười kỳ dị, không nhanh không chậm nói:



- Kiếm trong tay của Tân Nguyệt vừa hay là khắc tinh của ngươi.



Tỏa Hồn vẻ mặt thất kinh, liếc Thiên Ly thần kiếm trong tay của Tân Nguyệt, vẻ mặt hơi quái dị. Thân là kiếm được thiên luyện, Tỏa Hồn hiện hay đã có thể cảm ứng được khí cực thánh có trên Thiên Ly thần kiếm, có phần sợ hãi nó, bởi vì Thiên Ly thần kiếm chính là do linh khí của trời đất biến thành, khí cực thánh của nó có thể khắc chế mọi sức mạnh tà ác, vừa hay là khắc tinh của Tỏa Hồn.



Quan sát vẻ mặt của Tỏa Hồn, Thiên Lân tiếp tục nói:



- Chỉ cần Tân Nguyệt còn sống, kiếm này còn tồn tại, ngươi vẫn mãi không thể vượt lên tiêu diêu tự tại được.



Tỏa Hồn có chút tức giận, không cam lòng đáp trả:



- Không cần phải đắc ý, sớm muộn có một ngày ta sẽ vượt lên trên chín tầng mây. Bây giờ, trước tiên ta tha cho các ngươi …



Ánh đỏ lóe lên, tiếng kêu thảm truyền lại. Tỏa Hồn chớp mắt xuất hiện bên sau của chim hai đầu, làn kiếm sắc bén bắn xuyên qua thân thể của chim hai đầu, lập tức khiến nó trọng thương. Thiên Lân thấy vậy nhướng cao mày, trong mắt ánh Ma lóe lên, một luồng tinh thần dị lực mật độ rất cao tác dụng lên Tỏa Hồn, hất cho y rên lên một tiếng, chớp mắt đã biến mất về phía xa xăm.



Thôi không nhìn theo, Thiên Lân quay lại nhìn Tân Nguyệt, thấy vẻ mặt kiều diễm của nàng, nhịn không được cười nói:



- Thật đẹp, cảm như thế nào?



Tân Nguyệt ánh mắt hơi động đậy, thanh nhã đáp lời:



- Chân nguyên liệt hỏa hỗ trợ ta rất lớn.



Thiên Lân cười nói:



- Thế thì hấp thu thêm nhiều một chút, cơ hội như vậy rất ít.



Tân Nguyệt nhìn hắn, trầm ngâm nói:



- Ngọn lửa phun trào đã giảm nhỏ?



Thiên Lân gật đầu đáp:



- Đúng thế, thêm một lúc nữa sẽ dần khô kiệt, từ từ biến mất đi.



Tân Nguyệt cảm xúc nói:



- Từ nay về sau, Thiên Đao phong sẽ không còn tồn tại nữa.



Thiên Lân không còn lời nào, đưa mắt nhìn Ngọc Tâm, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt rất là phức tạp. Thân hình thoáng động, Thiên Lân đến bên Ngọc Tâm, khẽ nói:



- Có tâm sự chăng?



Ngọc Tâm chăm chú nhìn vào hai mắt hắn, lắc đầu nói:



- Ta chỉ muốn nhớ nụ cười mỉm của ngươi.



Thiên Lân vẻ mặt sượng lại, đang suy nghĩ nói như thế nào thì đột nhiên phát hiện Hắc Ma ở gần mình có động tĩnh. Thiên Lân liếc nhìn chung quanh, phát hiện Lam Phát Ngân Tôn đang giận dữ trừng mình, chậm rãi đi thẳng về phía này. Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn Hắc Ma chằm chằm, hai bên vẻ mặt nghiêm túc, ai cũng không hề nói nửa câu. Bạch Đầu Thiên Ông chăm chú nhìn Tân Nguyệt, trong mắt lấp lánh ánh sáng quỷ dị. Còn lại Tuyết Nhân vẻ mặt hiếu kỳ, dường như đang muốn xem náo nhiệt. Lúc này, lại có một tiếng kêu thảm thiết của chim hai đầu vang lên. Chỉ thấy thân thể bị thương của nó đột nhiên rơi xuống, miệng phát ra tiếng thét thê lương.



Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy, lớn giọng nhắc nhở:



- Cẩn thận, có cao thủ đến đây.



Câu này vừa vang lên, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Lam Phát Ngân Tôn, Hắc Ma và Tuyết Nhân đều cảnh giác hẳn, quan sát tình hình chung quanh.



Thiên Lân khóe miệng hơi nhếch, cười nhẹ nói:



- Không phù hợp chút nào, thật đáng tiếc.



Lam Phát Ngân Tôn giận dữ nói:



- Câm miệng, chớ có đắc ý tự cao.



Dứt lời, cột lửa phun trào xuất hiện hiện tượng thoái trào, một lúc sau thì cột lửa phun lên tận tầng mây đã từ từ tiều tụy đi, không bao lâu đã biến mất, chỉ còn lại sương khói mù mịt tràn ngập trong không khí. Tân Nguyệt đến bên Thiên Lân, khuôn mặt hồng hào xuất hiện sự kiều diễm, cười nhạt nhẽo nói:



- Xem ra gió bão đã chuyển về phía chúng ta rồi.



Thiên Lân cười nói:



- Gió bão luân chuyển, đáng tiếc rất nhiều người lại nắm không chắc.



Bạch Đầu Thiên Ông cười lạnh nói:



- Thiên Lân, ngươi chớ có kiêu ngạo, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.



Thiên Lân nụ cười tà mị đáp:



- Phải vậy chăng? Thế thì đến đây so tài, xem thử lần này người nào phải bỏ chạy trối chết đây?



Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận dữ nói:



- Cuồng vọng.



Giữa hư không, một thanh âm đột nhiên vang lên:



- Cuồng vọng và không cuồng vọng, thử qua sẽ biết thôi mà.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe vậy, ngửng đầu nhìn lên không trung kinh ngạc nói:



- Thì ra là ngươi.



Dao Quang phá không xuất hiện, lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nói:



- Chính là ta. Hôm nay chính là dịp tốt để kết thúc ân oán.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao không trả lời, đưa mắt nhìn Lam Phát Ngân Tôn muốn hỏi suy nghĩ của lão ta.



Nhìn quanh, Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:



- Nếu đến rồi, hà tất phải né tránh ẩn núp?



Câu này vừa nói ra, Phỉ Vân, Lâm Phàm và Linh Hoa lập tức từ trên tầng mây hạ xuống bên cạnh Thiên Lân.



Lam Phát Ngân Tôn quét mắt qua mấy người mới đến, khinh bỉ nói:



- Nhân số không ít, đáng tiếc đều là hạng mèo quào.



Bạch Đầu Thiên Ông truyền âm nói:



- Ngân Tôn, cơ hội mất rồi, chúng ta tốt nhất là rời đi.



Lam Phát Ngân Tôn trả lời:



- Những người này không đủ sức làm gì.



Bạch Đầu Thiên Ông nói:



- Chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, không thể kích động lỗ mãng được.



Lam Phát Ngân Tôn chần chừ một lúc, suy nghĩ chìm vào thế lưỡng nan.



Bên này, Lâm Phàm trừng Lam Phát Ngân Tôn, hận thù nói:



- Chớ có cuồng vọng, hôm nay nhất định phải khiến các ngươi không còn đường lui.



Linh Hoa cừu hận nhìn Bạch Đầu Thiên Ông, giận dữ nói:



- Hôm nay ta phải báo thù cho Đào Nhâm Hiền và thằng mập đã chết, tự tay giết chết ngươi.



Phỉ Vân khuyên bảo:



- Chớ có kích động, bọn chúng hôm nay không thoát được rồi.



Thiên Lân cau mày nói:



- Mấy người này nếu như còn có lòng muốn chạy, phỏng chừng rất khó giữ bọn họ lại, chúng ta chi bằng chọn một mục tiêu, thực thi phương pháp đột phá từng cái một.



Phỉ Vân hỏi lại:



- Ngươi dự tính chọn ai đây?



Thiên Lân trầm ngâm đáp:



- Trong năm người trước mắt, Tuyết Nhân là đối phó dễ nhất. Thứ đến chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Bạch Đầu Thiên Ông, sau đó chính là Lam Phát Ngân Tôn và Hắc Ma.



Lâm Phàm nghe vậy, xen vào:



- Tuyết Nhân không cần tính đến, ta chính là phụng lệnh sư tổ đi thu phục Tuyết Nhân, hãy giao lão cho ta là được rồi.



Thiên Lân nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng không hề hỏi nhiều, khẽ nói:



- Như vậy, chúng ta chọn lựa Tuyết Ẩn Cuồng Đao để tiêu diệt lão trước tiên.



Thanh âm của Thiên Lân không to không nhỏ, mọi người có mặt đều có thể nghe được. Mọi người tuy không tin tưởng lắm, nhưng lại ít nhiều có phần khẩn trương.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận dữ bật cười nói:



- Muốn giết ta, đến đây, ta đứng ở nơi này.



Bạch Đầu Thiên Ông quát lên:



- Chớ có nổi giận, câu này của Thiên Lân chỉ là muốn chọc giận ngươi, ngàn vạn lần không được rơi vào mưu của hắn.



Bật cười tà mị, Thiên Lân nhìn khuôn mặt tức giận của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, không nhanh không chậm nói:



- Giết ngươi thực ra không khó, có khó chăng chỉ là phải ngăn ngươi bỏ chạy mà thôi.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao bật cười tức giận, đang muốn phản bác lại vài câu thì nghe Bạch Đầu Thiên Ông nói:



- Chớ có nổi giận, đây chính là kế khích tướng của hắn thôi.



Lam Phát Ngân Tôn thấy vậy, không khỏi liếc Tân Nguyệt và Ngọc Tâm tiếc nuối, hạ lệnh:



- Rút lui, lần sau mới tính toán với bọn chúng.



Câu này còn vang bên tai, Lam Phát Ngân Tôn chớp mắt đã biến mất rồi.



Bạch Đầu Thiên Ông có phần chậm một chút, kéo tay Tuyết Ẩn Cuồng Đao, bay thẳng về phía xa xa.



Thấy vậy, Thiên Lân hoàn toàn không thất vọng, đưa mắt nhìn Hắc Ma, cười lạnh nói:



- Lần này ngươi nói xem kết cục sẽ như lần trước hay không?



Hắc Ma vẻ mặt hờ hững, từ khi bắt đầu đã quan sát tình hình, nắm vững động thái chung quanh như trong lòng bàn tay.



Khi Thiên Lân chuyển mục tiêu sang, Hắc Ma bật cười lạnh lẽo, âm hiểm nói:



- Có vết xe đổ rồi, ngươi cho là ta sẽ mắc mưu sao?



Thiên Lân phản bác lại:



- Có lúc rất nhiều chuyện thì bản thân ngươi không làm chủ được.



Vung tay lên, Thiên Lân phát ra ám hiệu công kích.



Lập tức, Tân Nguyệt, Ngọc Tâm, Phỉ Vân, Dao Quang đồng thời động thân, xuất hiện chung quanh lão, vây phủ lấy lão.



Bật cười âm lạnh, Hắc Ma nói:



- Bản môn chủ không muốn giao đấu, ai có thể làm gì được?



Trong tiếng chất vấn, Hắc Ma thân hình hóa thành ngàn vạn, chớp mắt đã biến mất rồi.



Thiên Lân quát to một tiếng, quanh người ánh sáng lóe mạnh, một kết giới như ẩn như hiện bao trùm phương viên vài dặm, vừa hay ngăn chặn được Hắc Ma đang dự tính bỏ chạy. Dao Quang thấy vậy, thân thể lóe lên xông đến, phất tay đánh ra một chưởng. Hừ khẽ một tiếng, Hắc Ma dời ngang vài trượng né tránh công kích của Dao Quang, bay thẳng về phía Ngọc Tâm. Đôi mày tú khẽ nhếch lên, thần kiếm trong tay Ngọc Tâm rút ra khỏi vỏ, làn kiếm bảy màu phá không hiện ra, ngưng tụ thành một màn kiếm hình cánh quạt đè thẳng xuống Hắc Ma. Ánh mắt hơi động, Hắc Ma trong lòng hơi kiêng kỵ, chọn lựa phương án lý trí là vòng qua để tiến lên, ý đồ tiến gần đến Ngọc Tâm thừa cơ bắt lấy nàng. Ngọc Tâm trong lòng hiểu rõ ý đồ của Hắc Ma, trong đáy mắt lóe lên ánh lạnh, thần kiếm trong tay đột nhiên bay đi, tự động bay vòng vòng quanh người nàng hệt như một con rồng thần hộ giá vậy.



Lúc này, Tân Nguyệt, Phỉ Vân, Dao Quang, Thiên Lân đều nhìn ra ý đồ của Hắc Ma, bốn người nhanh chóng vây lại triển khai tiến công mạnh mẽ. Trong đó, Thiên Lân thi triển tuyệt kỹ tối cao của Ma tông là Tâm Dục Vô Ngân, dùng phương thức không chừa trống chỗ nào, triển khai công kích liên tục đối với Hắc Ma. Tân Nguyệt thi triển Thiên Tuyệt trảm pháp, phối hợp với uy thế của Thiên Ly thần kiếm liền có khí thế ngạo thị thiên hạ. Phỉ Vân thúc động Long Văn kim địch, dùng khí cực thánh để áp chế Hắc Ma. Dao Quang lại thi triển Phật pháp cực thánh của Phật môn phối hợp với tu vi to lớn để triển khai công kích mãnh liệt mà rất nhanh.



Đối mặt với liên hợp của năm đại cao thủ tấn công, Hắc Ma tình thế vô cùng bất lợi, trong đó điều khiến lão tức giận nhất chính là công kích bằng tinh thần không chừa chỗ nào của Thiên Lân, công kích này rất khó mà phòng ngự được. Lần trước, Hắc Ma cũng từng lĩnh giáo qua Tâm Dục Vô Ngân của Thiên Lân, nhưng lần đó Thiên Lân đang bị thương, không hề phát huy được uy lực phải có của nó. Hiện nay, Thiên Lân thương thế đã lành rồi, ở trong trạng thái tập trung tinh thần, uy lực Tâm Dục Vô Ngân của hắn lập tức thể hiện không nghi ngờ gì nữa. Đương nhiên, chỉ bằng vào tu vi thì Thiên Lân hiện nay còn chưa so được với Hắc Ma. Nhưng tinh thần dị lực của Thiên Lân có quan hệ đến Não Vực Nguyên Châu, nên vô hình trung đã tăng lên vài lần. Từ điểm này mà nói, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân của Thiên Lân tu tập đã vượt lên trên Dao Quang, đột phá được cực hạn của ý nghĩa truyền thống, tiến vào một lĩnh vực thần kỳ khác. Như vậy, tuy tu vi của Thiên Lân đại khái vẫn y như cũ, thậm chí có hơi cao hơn một chút nhưng uy lực Tâm Dục Vô Ngân của hắn lại hoàn toàn không thể nào so sánh với trước kia được. Gặp phải loại công kích tinh thần dị lực vượt quá tưởng tượng này, Hắc Ma tuy có tu vi kinh khiếp lại cũng khó mà chịu đựng được, miệng phát ra những tiếng rống giận dữ càng thêm vang rền, ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực ứng biến của lão. Lợi dụng thời cơ này, Tân Nguyệt, Phỉ Vân, Dao Quang, Ngọc Tâm tăng cường công kích, một lòng muốn đưa Hắc Ma vào đất chết.



Ánh sáng âm u tiêu tan, bóng người lơ lửng.



Hắc Ma tuy trung khu đại não chịu công kích tinh thần đáng sợ nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo, toàn lực né tránh công kích của địch nhân. Đồng thời, Hắc Ma phân tích qua tình hình trước mắt, bản thân lão muốn thừa cơ bắt lấy Ngọc Tâm thì không còn cơ hội để tháo chạy, tốt nhất là chọn phương án bỏ chạy. Có ý bỏ chạy rồi, Hắc Ma không còn do dự, toàn thân ánh sáng u ám nhấp nhô, khí màu đen như sóng tản ra, thể hiện sự vận động gãy khúc, chớp mắt đã hóa thành khí mây phiêu hốt bất định.



Thấy vậy, Thiên Lân lớn tiếng nhắc mọi người:



- Các vị cẩn thận, Hắc Ma đã có ý muốn bỏ chạy rồi.



Phỉ Vân nói:



- Cơ hội như vậy, chúng ta quyết không thể để lão ta bỏ chạy thoát.



Dao Quang trầm ngâm nói:



- Với tu vi của Hắc Ma, nếu như lão ta có lòng bỏ chạy, phỏng chừng rất khó mà giữ lão lại.



Tân Nguyệt nhìn quanh, khẽ nói:



- Thiên Lân, chàng có thể truy tìm được tung tích của Hắc Ma không?



Thiên Lân nghe vậy, chần chừ một lúc rồi nói:



- Ta thử qua thế nào, xem thử có được không.



Dứt lời, trong đầu Thiên Lân lóe lên ý nghĩ, trong não phát xuất mệnh lệnh truy tìm. Lập tức, sức mạnh Linh Phách vận hành rất nhanh chóng, dùng phương thức vượt qua tưởng tượng để triển khai thăm dò và phân tích khu vực quanh đó. Giây lát, sức mạnh Linh Phách dùng đặc điểm duy nhất đặc biệt của nó liền nắm bắt được tung tích của Hắc Ma rồi truyền về lại trong đầu của Thiên Lân. Thông qua phân tích, Thiên Lân biết được Hắc Ma lúc này còn chưa đi xa, mà ở vị trí vùng biên của tầng kết giới do Thiên Lân bố trí kia, đang dùng một loại phương thức âm thầm từ từ thẩm thấu qua tầng kết giới do Thiên Lân bố trí, chuẩn bị thoát ly khỏi khu vực này. Hiểu được những chuyện này, Thiên Lân đột nhiên nghĩ lại chuyện so tài lần trước với Thiên Tàm. Lúc đó, Thiên Tàm vận dụng phép ẩn thân tuy có chút khác biệt với Hắc Ma trước mắt, nhưng lại vô cùng tương tự. Lẽ nào đây chính là tuyệt kỹ đặc biệt trời xanh phú cho yêu thú có được?



Nghĩ đến đây, Thiên Lân lập tức chuyển biến tần suất kết giới khiến cho kết giới vô hình vô sắc đó thoáng cái có màu hồng phấn. Đến lúc này, Hắc Ma tuy ngưng tụ thành một điểm sáng nhỏ bé nhưng dưới sự chiếu rọi của ánh sáng hồng phấn lập tức lộ hẳn ra. Khẽ quát một tiếng, Thiên Lân phát xuất tin tức cho mấy người Tân Nguyệt, năm người chớp mắt đã đến gần, tất cả khí mạch liên thông, hình thành một kết giới kín bưng hoàn toàn mới. Phát hiện được hành tung đã bại lộ, Hắc Ma tức giận kinh hãi vô cùng, lập tức khôi phục lại hình dạng, hận thù nói:



- Thiên Lân, người sẽ phải hối hận.



Thản nhiên không hề sợ hãi, Thiên Lân lạnh lẽo nói:



- Hiện nay người hối hận chính là ngươi.



Hắc Ma cười giận nói:



- Hối hận? Ha ha ha… Ngươi thật sự cho là có thể làm gì được ta chăng?



Trong tiếng chất vấn, quanh người Hắc Ma bóng sáng tản ra thi triển Hắc Sát U La giới.



Thiên Lân thấy vậy, vẻ mặt nặng nề, lớn tiếng nói:



- Công kích! Không thể cho lão ta bất kỳ cơ hội phản kích nào.



Tân Nguyệt, Ngọc Tâm, Phỉ Vân, Dao Quang nghe vậy, ai nấy thúc động chân nguyên hình thành một luồng đỏ rực mênh mông buộc chặt lấy Hắc Ma ở giữa. Lúc này, Hắc Ma toàn lực phản kích, ý đồ lợi dụng Hắc Sát U La giới để đánh nát kết giới vây kín do năm người thiết lập nhằm đạt mục đích bỏ chạy của mình. Như vậy, một bên thu lại một bên nở ra, chống đối thẳng thắn, hai bên triển khai một trận so kè kịch liệt. Bên ngoài, Lâm Phàm, Linh Hoa, Tuyết Nhân đều chăm chú cao độ, tất cả đều bị cuộc chiến trước mắt hấp dẫn.



Cũng đúng lúc đó, cách vài dặm, chim hai đầu cũng đang trải qua một trận chiến sinh tử. Trước đây, Tỏa Hồn khi rời đi đã đánh chim hai đầu trọng thương. Sau đó, chim hai đầu đột nhiên rơi xuống, còn phát xuất tiếng kêu thê lương. Nguyên do bên trong hoàn toàn chưa khiến cho mọi người để ý, thật ra chuyện này là như thế nào đây?



Nói đến chuyện này thì phải nói từ đầu. Khi Thiên Lân và Tỏa Hồn đang giằng co nhau, mấy người Dao Quang, Lâm Phàm đang từ Đằng Long cốc chạy đến. Khi đó Lâm Y Tuyết cưỡi Bát Bảo cũng vội vã chạy đến, Khiếu Thiên vì đề phòng bất ngờ, liền theo nàng cùng nhau tiến lên, có một khoảng cách nhất định với mấy người Lâm Phàm. Trên đường đi, Lâm Y Tuyết vô tình phát hiện trong một hẻm núi tuyết phủ có một hàng dấu chân khổng lồ, điều này khiến nàng vô cùng hiếu kỳ, nảy ra ý nghĩ tìm tòi đến cùng. Lúc đó, mấy người Dao Quang chạy đến gần đó, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người thương nghị một lúc rồi quyết định để Khiếu Thiên cùng Lâm Y Tuyết cưỡi Bát Bảo tìm kiếm quanh đó, những người còn lại tiếp tục tiến đến Thiên Đao phong.



Sau đó, Tỏa Hồn bỏ đi, Thiên Lân và các cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đối đầu, mấy người Dao Quang, Lâm Phàm xuất hiện, Lâm Y Tuyết và Khiếu Thiên vẫn còn đang trên đường đi. Không lâu sau, Khiếu Thiên và Lâm Y Tuyết đến gần Thiên Đao phong, vừa hay phát hiện chim hai đầu bị trọng thương, điều này khiến Khiếu Thiên nảy ra một ý nghĩ, dẫn Lâm Y Tuyết chạy thẳng đến chỗ chim hai đầu, phát động công kích với nó. Lúc đó, Khiếu Thiên không hề tham dự, cũng không hề lệnh cho Bát Bảo ra tay, mà để Lâm Y Tuyết đơn độc giao đấu, ý muốn mượn dịp này để tăng cường năng lực tác chiến cùng với kinh nghiệm giao chiến cho nàng.



Lâm Y Tuyết vô cùng thông minh, nàng hiểu rõ dụng ý của Khiếu Thiên, lập tức múa kiếm tiến công, triển khai Phượng Hoàng kiếm quyết của Dịch viên để giao đấu sinh tử với chim hai đầu. Thân là cao thủ còn lại của tộc Cự Sí, chim hai đầu có thực lực kinh người, tuy bị Tỏa Hồn đánh lén trọng thương, nhưng với thể hình khổng lồ vẫn có được sức công kích đáng sợ, giương cánh ra đã dễ dàng thổi Lâm Y Tuyết bay đi ngoài vài trượng. Đối mặt với địch nhân khổng lồ như vậy, Lâm Y Tuyết chọn cách tấn công lẹ hết sức lý trí, dùng thân pháp xảo diệu để né tránh tiến công của chim hai đầu, khiến cho chim hai đầu mệt mỏi vô cùng. Phát hiện được ý định của Lâm Y Tuyết, chim hai đầu tỏ ra cảnh giác vô cùng, lập tức thả lỏng tốc độ công kích, không muốn lãng phí tinh lực.



Lâm Y Tuyết trong lòng thất kinh, thánh thót cất tiếng:



- Không ngờ loài quái vật hai đầu ngươi lại thông minh như vậy, biết được cách vận dụng mưu lược.



Chim hai đầu trầm giọng nói:



- Ngươi là người nào, vì sao lại đánh lén?



Lâm Y Tuyết cười duyên trả lời:



- Ta là cô của ngươi, thích đánh lén ngươi như vậy.



Đằng không vọt lên, Lâm Y Tuyết đột nhiên giơ kiếm chỉ thẳng lên trời, toàn thân ánh đỏ chớp mắt đã dâng cao lên, hội tụ vào thân trường kiếm, hình thành một cột kiếm trăm trượng chém thẳng xuống chim hai đầu. Ánh mắt hơi thất kinh, chim hai đầu không hề tránh né, cái đầu bên trái ngửa mặt kêu dài, miệng phát ra một chùm hào quang màu xanh đón lấy một chiêu của Lâm Y Tuyết. Lúc đó, cột kiếm và hào quang gặp nhau giữa không trung, hai bên thế lực quân bình, lập tức phát nổ, liền hất Lâm Y Tuyết bay đi.



Đảo người lùi lại, Lâm Y Tuyết mặt đầy vẻ tức giận, không phục nói:



- Ta không tin không thu thập được ngươi, coi chiêu.



Múa kiếm đánh tới, người kiếm hợp nhất.



Thời khắc này, Lâm Y Tuyết đã tập trung tu vi đến cực hạn, được niềm tin không đổi nâng đỡ đã phát xuất một chiêu cực mạnh. Chim hai đầu ánh mắt khép hờ, nó vốn đã trọng thương rất muốn né tránh, nhưng thân hình to lớn vào thời điểm này lại trở thành điểm yếu khi né tránh, nó chỉ có thể chính diện nghênh địch mà thôi. Khẽ kêu một tiếng, cái đầu bên phải của chim hai đầu run rẩy không thôi, miệng phát xuất một chùm hào quang màu đỏ rực hệt như một thanh kiếm sáng khổng lồ đâm thẳng về phía Lâm Y Tuyết.



Chớp mắt, hai bên đã gặp nhau giữa không trung. Thanh kiếm sáng do chim hai đầu phát xuất bị một chiêu người kiếm hợp nhất của Lâm Y Tuyết đánh nát, tình thế tỏ ra vô cùng bất lợi. Gầm giận một tiếng, chim hai đầu phi thân lên né tránh chỗ yếu hại, nhưng bụng đã bị một kiếm của Lâm Y Tuyết đâm thủng, một lượng lớn máu tươi tung tóe ra mặt đất. Một chiêu thành công, Lâm Y Tuyết thừa thắng truy kích, thân thể nhỏ nhắn ảo hóa thành ngàn vạn quanh chim hai đầu, triển khai thuật mê ảo khiến cho chim hai đầu vô phương phòng ngự. Đột nhiên, chim hai đầu gào lên một tiếng, thân thể khổng lồ đột nhiên rơi xuống, trong mắt toát ra mấy phần thê lương. Thời khắc đó, Lâm Y Tuyết từ trong cơ thể của chim hai đầu bay ra, trường kiếm trong tay vương đầy máu tươi, nàng đã phá hủy nghiêm trọng nội tạng cơ quan của chim hai đầu, khiến sinh mạng của nó từ từ đi vào con đường hủy diệt.



Rơi ầm xuống mặt đất, chim hai đầu kêu lên mấy tiếng bi ai, một lượng lớn máu tươi từ trong cơ thể tuôn ra, trong bốn mắt hiện lên bi thương thật nhiều. Khiếu Thiên cưỡi Bát Bảo đến bên Lâm Y Tuyết, tán thưởng:



- Không tồi, có tiến bộ, nhưng còn phải cố gắng thêm nhiều lắm.



Lâm Y Tuyết cười duyên đáp:



- Đối phó với tên ngu này thì chỉ là hành động dễ dàng.



Khiếu Thiên quát lên:



- Chớ có tự mãn, ngươi lần này chiến thắng thực ra là nhờ may mắn. Nếu nó không bị thương thì ngươi tuyệt đối không làm gì được nó.



Lâm Y Tuyết chu cái miệng nhỏ, không vui vẻ gì đáp:



- Thật đáng ghét, cũng biết nói người ta không được vậy.



Khiếu Thiên thấy vậy lắc đầu bật cười, bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc, khẽ nói:



- Y Tuyết, con biết ta vì sao để con ra tay thu thập con chim hai đầu này không?



Lâm Y Tuyết ánh mắt hơi động, hỏi lại:



- Lẽ nào không phải để con được tăng thêm kinh nghiệm giao chiến?



Khiếu Thiên đáp:



- Đó chỉ là phần thứ nhất.



Lâm Y Tuyết hiếu kỳ hỏi:



- Thế thứ hai là gì?



Khiếu Thiên nhìn chim hai đầu trên mặt đất, trầm ngâm trả lời:



- Con chim hai đầu này là vật khó gặp, cơ thể ẩn chứa hai viên đơn châu, trợ ích rất lớn cho người tu đạo. Nếu như con có thể ăn được hai viên đơn châu này thì con liền có thể thu được khí âm dương, từ đó có cơ hội tu luyện Âm Dương pháp quyết của cha con.



Lâm Y Tuyết rất mừng, vội vàng nói:



- Quả thật vậy? Thế thì tốt quá rồi.



Khiếu Thiên vẻ mặt kỳ lạ, trầm ngâm nói:



- Con trước hết lấy hai viên đơn châu đến đây, ta chút nữa sẽ nói cho con biết được chi tiết bên trong.



Lâm Y Tuyết bật cười duyên một tiếng, lập tức bắn mình xuống, múa kiếm phá vỡ một lỗ trên người chim hai đầu, sau đó mới tiến vào trong cơ thể khổng lồ của nó. Lúc này, chim hai đầu kêu lên thê lương, nó bị mất máu quá nhiều nên mặc dù ý thức được ý định của Lâm Y Tuyết, đáng tiếc lại không còn sức để phản kích. Thời gian, âm thầm trôi qua. Khi tiếng kêu gào thét của chim hai đầu dừng lại, thân thể khổng lồ của nó lập tức ngừng hô hấp. Lúc này, Lâm Y Tuyết phá thân chui ra, lòng bàn tay trái đỡ lấy hai viên thịt to chừng hai thốn, một đỏ một xanh, vẻ mặt tươi rói quay lại bên cạnh Khiếu Thiên.



- Khiếu Thiên thúc thúc, đây có phải là đơn châu mà thúc nói hay không?



Gật nhẹ, Khiếu Thiên nói:



- Bây giờ trước hết con hãy ăn đan châu màu xanh, sau đó mới ăn đan châu màu đỏ.



Lâm Y Tuyết nghe vậy làm theo, lập tức trước sau dùng hai viên đan châu, sau đó vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Khiếu Thiên chờ ông dặn dò.



Bật cười kỳ dị, Khiếu Thiên nói:



- Y Tuyết, đan châu âm dương này ẩn chứa linh khí cực mạnh, trước mắt con hoàn toàn không cách nào hấp thu được toàn bộ, tối đa chỉ có thể hấp thu được ba đến bốn phần, chuyện này còn phải cần Bát Bảo hỗ trợ mới được.



Lâm Y Tuyết ngạc nhiên nói:



- Thế thì con phải làm thế nào mới có thể hấp thu hoàn toàn luồng linh khí này?



Khiếu Thiên bật cười thần bí, nhỏ giọng nói:



- Con có biết cha con năm xưa làm thế nào mới có thể luyện thành Âm Dương pháp quyết không?



Lâm Y Tuyết nghi hoặc hỏi lại:



- Chuyện này có quan hệ đến con chăng?



Khiếu Thiên cười đáp:



- Cha con năm đó tuy luyện thành được Âm Dương pháp quyết nhưng mãi vẫn không cách nào tu luyện đến cảnh giới tối cao. Mãi cho đến có một lần, cha con trong tình trạng bất đắc dĩ phải hợp thể với mẹ con, như vậy mới đột phá được bước ngang của Âm Dương pháp quyết, chớp mắt đã tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới.



Lâm Y Tuyết vẻ mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói:



- Thế thì làm sao?



Khiếu Thiên cười nhẹ đáp:



- Con muốn hấp thu toàn bộ linh khí của hạt đan âm dương này thì phải trải qua chuyện cha con năm xưa đã trải qua. Hơn nữa, trước đó, con phải tu luyện pháp quyết Âm Dương, như vậy mới có thể phát huy hết mức hiệu lực của hạt đan.



Lâm Y Tuyết đỏ mặt, nũng nịu mắng:



- Đáng ghét, người ta không lý đến thúc thúc nữa, thúc thúc xấu lắm.



Dứt lời, Lâm Y Tuyết lắc mình rời đi, để lại Khiếu Thiên cười lớn ở đó.



Bên này, mấy người Thiên Lân giằng co với Hắc Ma một lúc thì cục thế xuất hiện biến hóa. Trong tâm lý mấy người Thiên Lân đều cho bên mình liên hợp năm người, sức công kích mạnh mẽ đủ để áp đảo Hắc Ma. Nhưng sau khi giao tranh thực tế rồi, mọi người mới bất ngờ phát hiện Hắc Sát U La giới của Hắc Ma quỷ dị vô cùng, đường cong màu đen đó có sức phá hủy không gì ngăn được, trước tiên phá tan thế công của Phỉ Vân, từ đó tìm ra điểm đột phá, lập tức đánh nát một chiêu liên hợp của năm người Thiên Lân. Lúc này, Phỉ Vân rên lên một tiếng, hắn bị trọng thương hất bắn ra xa. Hắc Ma nắm lấy cơ hội thuận theo thế Phỉ Vân lùi lại để bỏ chạy thật nhanh, chớp mắt đã thoát khỏi vùng kiềm tỏa ý thức của năm người Thiên Lân.



- Thiên Lân, lần tới gặp lại, may mắn sẽ không thể vĩnh viễn ở với ngươi được!



Lóe lên biến mất, Hắc Ma bỏ lại một câu nói độc địa rồi không còn thấy nữa. Tuyết Nhân thấy vậy, biết không thể lưu lại được, lập tức tung mình bay đi xa, ai ngờ Lâm Phàm đã sớm có phòng bị liền chuyển mình ngăn đường đi của lão.



Hừ lạnh một tiếng, Tuyết Nhân trừng Lâm Phàm, hơi giận dữ nói:



- Tiểu tử, ngươi muốn tìm cái chết?



Lâm Phàm nghiêm mặt nói:



- Tuyết Nhân, Băng Nguyên hiện nay hỗn loạn, ngươi tốt nhất là hợp tác với chúng ta, mọi người cùng nhau ứng phó với tình thế trước mắt.



Tuyết Nhân hừ giọng nói:



- Hợp tác? Ta một mình một ngựa, muốn gì thì làm, vì sao phải hợp tác với bọn ngươi, chịu sự hạn chế của bọn ngươi?



Linh Hoa đến phía sau Tuyết Nhân, khẽ nói:



- Hợp tác thì mọi người đều có lợi, chúng ta đây là vì muốn tốt cho ngươi.



Tuyết Nhân không tin, châm chọc cười nói:



- Muốn tốt cho ta, các ngươi cho ta là hạng ngu si sao?



Linh Hoa tức giận nói:



- Không biết phân biệt, nếu sư tổ không hạ lệnh không cho làm hại đến ngươi thì hôm nay ngươi cho là bản thân mình có thể còn sống rời đi sao?



Lúc này, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Ngọc Tâm ba người đã đến gần Tuyết Nhân, Dao Quang thì đang đỡ Phỉ Vân bị thương bay lên, đứng ở vị trí xa xa.



Lâm Y Tuyết từ xa bay đến bên cạnh Thiên Lân, dịu dàng nói:



- Thiên Lân sư huynh, ta vừa mới thu thập được con chim hai đầu kia.



Thiên Lân bật cười điềm nhiên, khen tặng:



- Sư muội rất lợi hại, ta phải theo muội học tập thêm.



Lâm Y Tuyết chu cái miệng nhỏ, dịu dàng nói:



- Đáng ghét, huynh cố ý châm chọc ta.



Thiên Lân cười nói:



- Ta là người như vậy sao?



Lâm Y Tuyết nũng nịu mắng:



- Đúng vậy!



Thiên Lân nghe vậy lập tức cười lớn, ngay cả Ngọc Tâm và Tân Nguyệt ở bên cạnh cũng nhịn không được phải bật tiếng cười nhỏ.



Ánh nhạt lóe lên, Bát Bảo đến gần.



Khiếu Thiên nhìn qua tình hình quanh đó, nói với Lâm Y Tuyết:



- Thời gian không còn nhiều, con hãy mau lên trên người Bát Bảo để khiến nó hỗ trợ con hấp thu luồng linh khí trong cơ thể.



Lâm Y Tuyết hơi chần chừ, đưa mắt liếc Thiên Lân một cái, sau đó mới bay thẳng về phía Bát Bảo. Thiên Lân nhìn ra ánh mắt của Lâm Y Tuyết, trong lòng đột nhiên chấn động, xuất hiện một loại tình cảm không nói được. Tân Nguyệt nhìn thấy tất cả, trong lòng không khỏi thở dài, nhẹ nhàng nhìn sang chỗ khác, lại thấy Ngọc Tâm đang nhìn Thiên Lân, dường như nàng ấy cũng để ý đến tình hình này. Đưa mắt nhìn nhau, Tân Nguyệt và Ngọc Tâm ai cũng không nói gì nhưng trong mắt đều toát ra tâm tình giống nhau.



Lâm Phàm quan sát vẻ mặt của Tuyết Nhân, thấy lão không có thái độ thỏa hiệp chút nào, lập tức đổi giọng, trầm hẳn xuống lên tiếng:



- Tuyết Nhân, ngươi thật sự cố chấp không chịu quay đầu?



Tuyết Nhân nhìn thấy cường địch chung quanh, trong lòng biết không cách nào nhẹ nhàng, quật cường nói:



- Ta thích vậy đó, các ngươi có thủ đoạn gì thì cứ thể hiện ra đi.



Lâm Phàm và Linh Hoa đánh mắt ra hiệu cho nhau, khẽ hừ giọng nói:



- Nếu như ngươi đã cố chấp không tỉnh, thế thì chớ trách ta ra tay vô tình. Đến đây, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi có thể thoát khỏi tay của ta, lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi.



Tuyết Nhân kinh ngạc nói:



- Chỉ bằng ngươi?



Lâm Phàm điềm đạm nói:



- Không sai, chỉ bằng ta thôi.



Tay phải phất lên, ánh sáng rọi chiếu chung quanh, một luồng chưởng lực đỏ rực từ từ ép gần đến khiến người ta không cách gì né tránh được. Tuyết Nhân hừ khẽ một tiếng, múa chưởng nghênh đón, luồng chưởng lực mạnh mẽ chớp mắt đã chạm nhau, xuất hiện một thế giằng co ngắn hạn. Sau đó, một tiếng ầm vang lên kinh động chung quanh, thân thể cao lớn của Tuyết Nhân đột nhiên lắc lư, hệt như một kẻ say rượu lùi lại từng bước, vẻ mặt lão đầy kinh hãi. Thân thể Lâm Phàm hơi lay động, chớp mắt đã ổn định được thân thể, tay phải lại múa ra, tốc độ vẫn như cũ chậm rãi vô cùng. Tuyết Nhân rống to một tiếng, chân trái dùng sức đạp vào băng tuyết, mạnh mẽ ổn định thân thể, sau đó một chưởng đánh ra, lại tiếp tục cùng Lâm Phàm lấy cứng chọi cứng. Lần này, Tuyết Nhân có thể nói đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng kết quả vẫn hệt như cũ, vẫn bị Lâm Phàm đánh lui lần nữa.



Thu chưởng dừng thân, Lâm Phàm điềm nhiên nói:



- Tuyết Nhân, ta hỏi ngươi thêm một lần, chọn lựa như thế nào?



Tuyết Nhân tính cách thà chết không cúi đầu, giận dữ nói:



- Đừng nói một lần, mười lần trăm lần ta đều đáp như cũ, không thể nào.



Lâm Phàm hơi thất vọng, khẽ than:



- Nếu đã như vậy, ngươi cũng chớ trách ta vô tình.



Đưa tay vào trong lòng, Lâm Phàm lấy ra Ma địch, nhẹ nhàng thổi lên.



Tuyết Nhân không hiểu, nghi hoặc nói:



- Ngươi đây là … ồ … thanh âm này … đáng … ghét … thấu … không … không …



Những tiếng kêu thê thảm từ Tuyết Nhân vang lên, một nỗi đau như đập trùy vào tim khiến lão nhịn không được lớn tiếng rống to, thân thể quay cuồng nhảy loạn trên mặt tuyết, khổ não vô cùng. Quanh đó, mọi người nhìn thấy vậy đều thất kinh, không hiểu được chuyện này là thế nào, rối rít mở miệng hỏi han.



Linh Hoa bật cười kỳ dị, giải thích:



- Ma địch sư huynh đang sử dụng chính là vật do Tuyết Vực Điên Quái năm xưa lưu lại, có thể khắc chế được Tuyết Nhân, khiến hắn ngoan ngoãn nghe lệnh. Sư tổ lúc trước sai chúng ta đi tìm vật này chính là để thu phục Tuyết Nhân, khiến hắn đi vào con đường chánh đạo, cũng tính là không có lỗi với Tuyết Vực Điên Quái.



Hiểu được nguyên nhân bên trong rồi, Khiếu Thiên cười nói:



- Cốc chủ khổ sở dụng tâm, các ngươi phải quý trọng thật tốt.



Dao Quang nói:



- Tuyết Nhân thực lực không tầm thường, nếu có thể thu phục được lão, sẽ hỗ trợ rất lớn cho chúng ta.



Mọi người mỉm cười không nói, đồng lòng quan sát tình hình tại đó, phát hiện Tuyết Nhân lúc này tình cảnh vô cùng thê thảm. Lâm Phàm quan sát vẻ mặt của Tuyết Nhân, thấy lão nghiến răng nghiến lợi, lại không hề chịu cầu xin, trong lòng cũng có ít nhiều kính phục. Nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Phàm chỉ có thể tàn nhẫn quyết tâm tiếp tục thổi tiếp theo kế hoạch. Đến lúc này, tiếng địch du dương liên miên không ngừng trong gió tuyết, người thường nghe thấy thì vô cùng tuyệt vời, nhưng khi truyền vào trong tai của Tuyết Nhân thì hệt như ngàn vạn mũi tên xuyên tâm khiến lão vô cùng khổ sở.



Đối mặt với tình hình như vậy, Tuyết Nhân tuy có sức nhẫn nại kinh người nhưng trải qua thời gian hành hạ lâu, cuối cùng cũng từng bước đi đến thỏa hiệp. Cuối cùng, tiếng kêu thảm của Tuyết Nhân yếu ớt đi, miệng kêu lên tiếng cầu xin đứt khúc.



- Không cần … tiếp tục … thổi … nữa. Ngươi muốn … ta điều gì … ta đều … đồng ý… với ngươi …



Lâm Phàm nghe vậy, hoàn toàn không mềm lòng mà tiếp tục thổi tiếp cho đến khi Tuyết Nhân cầu xin lần thứ ba hắn mới thu Ma địch lại.



Đi đến bên Tuyết Nhân, Lâm Phàm nhìn Tuyết Nhân đang thở hổn hễn, trầm giọng nói:



- Ngươi thật sự cam tâm chưa?



Tuyết Nhân yếu ớt đáp:



- Ta nghe mọi điều của ngươi, chỉ cầu ngươi chớ có thổi lần nữa.



Lâm Phàm nói:



- Nếu trong tương lai ngươi đột nhiên đổi ý, thế thì phải làm thế nào?



Tuyết Nhân thở dốc đáp:



- Ta Tuyết Nhân nói một là một, nếu như đổi ý thì hãy để thiên lôi đánh thẳng xuống đầu.



Lâm Phàm nói:



- Được, ta tin ngươi.



Nói rồi đỡ lấy Tuyết Nhân yếu ớt, truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong người lão để hỗ trợ lão khôi phục lại thể lực.



Bên này, Lâm Y Tuyết trên người Bát Bảo cũng đã hấp thu được chừng bốn phần linh khí của đan châu Âm Dương, tu vi toàn thân lại tăng tiến một ít.



Khiếu Thiên thấy vậy, khẽ cười nói:



- Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta phải quay về phục mệnh.



Dao Quang nói:



- Chuyện ở nơi này tạm thời còn chưa kết thúc, nhưng dấu hiệu mà cốc chủ nói trước đây là ám chỉ thế nào?



Phỉ Vân trầm ngâm đáp:



- Có lẽ thời cơ còn chưa đến, đây chỉ là mới bắt đầu.



Thiên Lân nói:



- Ta thấy dấu hiệu mà cốc chủ nói đến trước đây rất có khả năng là ám chỉ Tỏa Hồn.



Dao Quang kinh ngạc nói:



- Tỏa Hồn?



Thiên Lân gật khẽ, đem lại những chuyện trước đây của Tỏa Hồn kể lại một lượt.



Nghe Thiên Lân thuật lại xong, Dao Quang vẻ mặt hơi biến, trầm giọng nói:



- Chuyện này không phải là chuyện đùa, chúng ta phải lập tức quay về nói cho mọi người biết mới được.



Mọi người không bàn gì thêm, lập tức quay về Đằng Long cốc.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #460