Chương 1564: Hoạn nan chân tình (Hoạn nạn chân tình) – phần 4



Hắc Ma thấy vậy, trong lòng ý nghĩ biến chuyển, liếc Thiên Lân rồi sau đó lắc mình đi vòng qua, không ngờ cũng đang ập đến Ngọc Tâm, rõ ràng lão không muốn để Tứ Dực thần sứ chiếm trước. Thiên Lân bay người ngăn trở, nhưng Hắc Ma thân pháp quỷ dị vô cùng, chớp mắt đã né tránh được Thiên Lân múa tay tấn công thẳng về Ngọc Tâm.



- Băng ngưng.



Thấy tình thế bất lợi, Thiên Lân phát huy ưu điểm bản thân, lợi dụng Băng Thần quyết để đóng băng cả ba người đang giao chiến, tranh thủ được một chút thời gian tuyệt vời.



Đến bên Ngọc Tâm, Thiên Lân mang nàng lùi lại vài trượng, khẽ nói:



- Nhìn tình thế bọn họ có ý quyết lấy cho được Huyết Linh Nhục Chi, chúng ta chi bằng rời bỏ đi trước.



Ngọc Tâm bình thản nhìn hắn, khẽ lẩm bẩm:



- Có ngươi ở đây, mọi thứ để cho ngươi tính toán.



Thiên Lân vẻ mặt sửng ra, vừa nghĩ lời nói của Ngọc Tâm vừa kéo nàng bỏ đi.



Hắc Ma và Tứ Dực thần sứ chớp mắt đã thoát khỏi sự vây khổn của đóng băng, thấy Thiên Lân và Ngọc Tâm tính chạy trốn, hai người lập tức truy đuổi, chớp mắt đã ngăn lại được.



Thiên Lân nhìn bầu trời, vẻ mặt kỳ dị nói:



- Nơi này không xa Đằng Long cốc, hai vị hay là đi đến đó một chuyến.



Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:



- Chớ có nói chuyện đùa bỡn, nếu như bản thân ngươi không chạy đi thì chớ trách ta ra tay vô tình.



Hắc Ma không nói câu nào, chọn lựa phương thức đánh lén, một chưởng xem ra đơn giản lại dễ dàng chấn cho Thiên Lân và Ngọc Tâm lùi lại vài trượng, thoáng cái đã phân rẻ hai người.



Thiên Lân thấy tình hình không thoát được, lớn giọng nói:



- Ngọc Tâm, nàng cẩn thận một chút, chúng ta đấu một trận với bọn họ.



Ngọc Tâm đáp:



- Hắc Ma này để cho ta, ngươi ứng phó với người kia đi.



Lời còn vang bên tai, thần kiếm trong tay Ngọc Tâm đã ra khỏi vỏ, làn sáng bảy màu rực rỡ phá không tung hoành lập tức đánh tan chưởng lực của Hắc Ma.



Để ý đến tình cảnh của Ngọc Tâm, Thiên Lân thấy nàng có thần kiếm hỗ trợ, Hắc Ma có phần kiêng kỵ, trong thời gian ngắn hẳn không có gì đáng ngại lắm. Như vậy, Thiên Lân hơi an lòng, tập trung tinh lực lên người Tứ Dực thần sứ, hai bên cách nhau ba trượng, chăm chú nhìn đối phương. Thông qua quan sát, Thiên Lân nhạy bén phát hiện được trên người Tứ Dực thần sứ có thương tích, trong lòng không khỏi hiếu kỳ cất tiếng tố khổ:



- Với tình hình ngươi đang bị thương như bây giờ, ta và ngươi giao đấu không phải là khinh dễ ngươi sao?



Tứ Dực thần sứ nổi nóng giận dữ đáp lại:



- Câm miệng, cái này là do Tân Nguyệt ban cho, ta cũng muốn tính món nợ này lên đầu của ngươi.



Thiên Lân cười to đáp:



- Té ra bị thần kiếm của Tân Nguyệt đánh bị thương, chẳng trách lại nóng nảy như vậy. Đến đây, ta giúp ngươi bớt nóng nảy, để ngươi bình bình tĩnh tĩnh trở lại.



Lời còn vang bên tai, trong mắt Thiên Lân ánh Ma lay động, hắn phát xuất một luồng tinh thần dị lực có tần suất đạt đến mười vạn lần, chớp mắt đã kích trúng đại não của Tứ Dực thần sứ. Kêu lên quái dị, Tứ Dực thần sứ lập tức tổ chức phòng ngự, phát xuất một luồng ý niệm to lớn hình thành một kết giới kín bưng quanh người để ngăn cách công kích tinh thần của Thiên Lân. Phương thức loại này có chút quái dị, chính là bí thuật đặc biệt của Dực Phong tộc, đối với công kích tinh thần của Thiên Lân tuy không thể nói là có hiệu quả trăm phần nhưng lại có thể ngăn cản được bảy tám mươi phần trăm sức công kích. Như vậy, Tứ Dực thần sứ đối với công kích tinh thần liền không để ý, bắt đầu phát động phản kích. Nhưng mà Thiên Lân thông minh hơn người, hắn biết rõ Tâm Dục Vô Ngân không có tác dụng quá lớn, lại vẫn dùng phương thức này để đột ngột tập kích, mục đích rõ ràng là chuẩn bị cho công kích tiếp theo.



Khi Tứ Dực thần sứ phân tâm phòng ngự, Thiên Lân đã bắt đầu bước công kích thứ hai, hắn thúc động Băng Thần quyết, lợi dụng sức mạnh băng tuyết ngưng tụ thành vô số ngọn núi băng to nhỏ khác nhau từ trên không trung rơi thẳng xuống Tứ Dực thần sứ. Phương thức này đơn giản chất phác nhưng lại hao phí không ít tinh lực của người thi triển. Thiên Lân không chọn thuật đóng băng mà lại chọn loại thủ đoạn này, cử động khác thường này của hắn khiến người ta hơi có phần không hiểu được.



Đối với điểm này, Tứ Dực thần sứ cũng thấy không thể hợp lý, y vừa né tránh những núi băng rơi xuống, vừa cất tiếng hỏi:



- Thiên Lân, ngươi cho rằng đây là đùa chơi sao?



Thiên Lân vẻ mặt kỳ dị, thần bí cười đáp:



- Có lúc giao chiến chính là trò chơi, ngươi phải để ý đến kết cục.



Lời còn vang bên tai, Thiên Lân đột nhiên tiến gần đến Tứ Dực thần sứ trong vòng sáu thước, lòng bàn tay phải đen ngòm như mực với Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực, một chưởng đánh thẳng vào ngực của Tứ Dực thần sứ.



Bật cười khinh bỉ, Tứ Dực thần sứ khinh thường nói:



- Tốc độ rất nhanh nhưng ngươi cho là bằng thực lực của ngươi có thể đụng chạm vào người của ta chăng?



Trong tiếng chất vấn, Tứ Dực thần sứ quanh người lóe lên hào quang, xuất hiện một khu vực đặc biệt vây kín Thiên Lân vào trong đó.



- Có thể hay không, sao không thử qua?



Chưởng lực không giảm đi, Thiên Lân vừa tăng cường thế công, vừa dùng khí hàn băng ngưng đọng không gian quanh đó để đề phòng kết giới đó của Tứ Dực thần sứ sẽ thu nhỏ lại.



Ánh đen lóe lên, tay trái Thiên Lân ấn vào trên kết giới hộ thể của Tứ Dực thần sứ, tính ăn mòn cực mạnh của Hóa Hồn đại pháp trong chớp mắt đã lưu lại trên bề mặt kết giới đó dấu tay đen ngòm, hơn nữa còn dần dần thẩm thấu qua kết giới. Tứ Dực thần sứ hơi ngạc nhiên, vội vàng bố trí thêm chín tầng kết giới nữa, đồng thời còn thu nhỏ kết giới bên ngoài. Nhưng điểm này đã bị Thiên Lân sớm phòng bị, khi Tứ Dực thần sứ tiến hành phản kích, Thiên Lân đột nhiên thoát ra lùi lại, lợi dụng đặc điểm của Hư Vô Không Ngân pháp quyết âm thầm thoát khỏi vị trí mà Tứ Dực thần sứ đã khống chế, xuất hiện trên đầu của y.



Công kích trước đây xem ra hỗn loạn lại không đầu đuôi, có chút đầu voi đuôi chuột. Nhưng mọi thứ đều do Thiên Lân cố ý tạo ra để khiến cho Tứ Dực thần sứ giảm thấp sự đề phòng, để tiện cho Thiên Lân có thể tranh thủ thời cơ tiến công tốt hơn.



Hiện nay, Thiên Lân ở trên đầu của Tứ Dực thần sứ, nhìn thấy y đang bận rộn thu nhỏ kết giới, khóe miệng không khỏi nở nụ cười mỉm tàn khốc. Đây là cơ hội khó có, Thiên Lân tự nhiên không dễ dàng bỏ qua. Hắn lập tức điều chỉnh trạng thái, hai tay giơ cao bắt đầu thúc động Lôi Thần quyết.



Từ khi bắt đầu, Thiên Lân đã biết chỉ thuần về sức mạnh thì bản thân hắn không địch lại Tứ Dực thần sứ. Vì thế Thiên Lân chơi trò hoa dạng, làm rối loạn ý nghĩ của Tứ Dực thần sứ, khiến y không hiểu rõ mục đích của bản thân hắn để có thể lợi dụng thời cơ tốt thi triển Lôi Thần quyết, nhờ vào khí cực dương cực cương của trời đất để phát động một chiêu cực mạnh. Hiện nay, Tứ Dực thần sứ bị hành vi quái dị phản thường của Thiên Lân khiến cho rối tung cả lên, khi phát hiện Thiên Lân đã âm thầm rời khỏi rồi, y mới mơ hồ phát hiện không ổn.



Nhưng đúng lúc này, bầu trời đã có chớp điện gào thét, sấm chớp nổi lên, ánh điện chói mắt vờn quanh Thiên Lân, đỡ lấy hắn hệt như một thần Sét, khí thế kinh người. Trong màn đêm, chớp điện trắng như bạc hệt như thần long bay lượn tung hoành trong mây đen, từ bên ngoài tầng tầng thu nhỏ vào bên trong, cuối cùng ngưng tụ thành một cột sáng tác dụng vào trên đỉnh đầu Thiên Lân. Lúc này, giữa hai tay giơ cao của Thiên Lân xuất hiện một quả cầu ánh điện, sau khi hấp thu được sức mạnh đáng sợ của cột sáng chớp điện đó liền theo sự di động của hai tay Thiên Lân mà phát xuất một luồng ánh điện chói mắt đánh thẳng xuống Tứ Dực thần sứ vừa mới giật mình tỉnh lại.



Thân là tộc nhân Dực Phong, Tứ Dực thần sứ có được tuổi đời vượt quá hai ngàn năm, tu vi mạnh mẽ ít ra cũng cao hơn cảnh giới Quy Tiên của Thiên Lân đến hai tầng. Nhưng cho dù tu vi y kinh người thế nào, đối mặt với sức sét điện cực dương cực cương của thế gian thì bản tính trời sinh y cũng có sự khiếp sợ trong lòng. Lúc này, Tứ Dực thần sứ không kịp né tránh, vẻ mặt kinh khiếp, trong lúc vội vàng phát động phòng ngự bố trí ba mươi bảy tầng kết giới quanh người, hai tay nhanh chóng đẩy lên cao, lòng bàn tay ngưng tụ một luồng sóng ánh sáng màu nâu nhạt, hệt như một tấm thuẫn bại đón lấy Lôi Thần quyết do Thiên Lân phát ra.



Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sấm điếc tai. Vô số chớp điện luồng sau mạnh hơn luồng trước đánh vào trên đầu Tứ Dực thần sứ, chớp mắt đã đánh nát tấm thuẫn ánh sáng do y phát xuất, tác dụng lên kết giới phòng ngự của y. Như vậy, Tứ Dực thần sứ toàn thân run rẩy không thôi, thân thể lơ lửng bị sấm điện đánh rơi thẳng xuống mặt đất. Trong bầu trời đêm, hoa tuyết quanh đó không xuất hiện, ngoại trừ những tia chớp liên tiếp ra thì chỉ còn tiếng sấm cuồn cuộn, rung chuyển lòng người. Ở xa xa, Ngọc Tâm và Hắc Ma đều dừng lại nhìn qua, cảm thấy vô cùng khiếp sợ với Lôi Thần quyết của Thiên Lân.



Trong cuộc chiến, Thiên Lân thần thái uy nghi, hai tay khống chế sức mạnh sấm chớp, điều khiển sức mạnh chín tầng trời để tiến hành công kích cuối cùng. Trên mặt đất, Tứ Dực thần sứ kinh hãi không thôi, ba mươi bảy tầng kết giới phòng ngự đã sớm vỡ nát hết, y lại bố trí tiếp vài chục phòng ngự, dùng tất cả tu vi cả đời nhưng cuối cùng kết giới toàn bị bị vỡ nát, sức mạnh của chớp điện đánh trúng thân thể của y, khiến y phát xuất ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Thời khắc đó, thân thể Tứ Dực thần sứ xuất hiện biến hóa, y vốn có hình người đột nhiên biến thành thân thú, khôi phục lại hình dáng nguyên thủy của Dực Phong tộc. Đến lúc này, Lôi Thần quyết của Thiên Lân dần dần giảm bớt, chỉ giây lát sau đã hoàn toàn biến mất.



Gào lên một tiếng, Tứ Dực thần sứ múa đôi cánh bay lên không, y thân thú đầu người trong mắt đầy vẻ hận thù, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Thiên Lân, ta muốn khiến ngươi phải chết không toàn thân, có vậy mới giải được mối hận trong lòng của ta.



Thiên Lân trong lòng khiếp sợ, không ngờ được Tứ Dực thần sứ bị Lôi Thần quyết đánh trúng mà vẫn bình an vô hại, chẳng qua chỉ là biến đổi hình dáng một chút mà thôi. Thực lực như vậy mạnh mẽ khó thấy, so với Phong U đã gặp trước đây còn đáng sợ hơn một chút.



Thu lại tâm thần, Thiên Lân lạnh lẽo đáp:



- Muốn giết ta, ngươi hãy để mạng lại nơi này.



Hai tay giơ cao, Thiên Lân toàn thân đột nhiên xuất hiện lửa đỏ, ngọn lửa nóng bỏng theo sự khống chế của Thiên Lân xuất hiện quanh người của Tứ Dực thần sứ, mạnh mẽ đốt lấy thân thể của y.



Tứ Dực thần sứ múa cánh rồi hận thù nói:



- Chỉ bằng sức nóng mà dám đem ra bêu xấu. Để ta khiến cho ngươi được thấy qua thực lực chân chính là như thế nào.



Khẽ kêu một tiếng, quanh người Tứ Dực thần sứ cuồng phong nổi lên, tầng tầng dòng khí xoay tròn nhanh chóng ngưng tụ thành ba cột gió, bố trí theo hình chữ phẩm chỉ trong chớp mắt đã thổi tắt ngọn lửa quanh mình, khiến cho ánh sáng đã ảm đạm đi nhiều. Phóng người lên không, Tứ Dực thần sứ đột nhiên thân thể bành trướng, biến thành một quái vật khổng lồ đến mấy trăm trượng, che nhìn xuống Thiên Lân bên dưới. Vẻ mặt hơi kinh hãi, Thiên Lân trong lòng xoay chuyển. Đối mặt với con quái vật khổng lồ này thì những công kích bình thường căn bản không có hiệu quả gì cả, bản thân hắn phải ứng phó như thế nào đây?



Thời khắc này, kịch biến của Tứ Dực thần sứ khiến Thiên Lân chìm vào trầm tư, đối mặt với những giao chiến càng thêm phần hung hiểm sắp tới, Thiên Lân phải chọn lựa mất đi cái gì mới có thể ở vào thế không hề thất bại được?



Hắn và Ngọc Tâm cuối cùng có thể thuận lợi rời đi né tránh tai kiếp này không?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #446