Chương 1546: Quần ma loạn vũ (Quần ma múa may quay cuồng) phần 2



Tứ Dực thần sứ nhìn thấy vậy liền quát bảo:



- Đủ rồi, tất cả dừng tay.



Quy Bá không hiểu, hỏi lại:



- Sao phải dừng tay, sói tuyết số lượng còn nhiều, ta muốn giết sạch bọn chúng.



Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:



- Ngu xuẩn, một chút đầu óc cũng không có được.



Quy Bá hơi tức giận, quay lại chất vấn:



- Ngươi làm gì mà mắng ta vậy?



Tứ Dực thần sứ nổi nóng nói:



- Ta đây là dạy cho ngươi, ngu ngốc. Sói tuyết nơi này có trên trăm ngàn, một hơi ngươi giết sạch rồi, các ngươi có ăn hết được không?



Quy Bá phản bác:



- Chúng ta có thể bảo tồn lại, từ từ ăn.



Tứ Dực thần sứ giận dữ nói:



- Ngu muội. Thay vì giết sạch bọn chúng, hãy lưu lại bọn chúng, để bọn chúng tự sinh sôi nảy nở. Như vậy, mỗi khi các ngươi đến lúc muốn ăn, giết vài con là đủ rồi, những con còn lại sẽ sinh sôi nảy nở, các ngươi vĩnh viễn sẽ không thiếu đồ ăn. Một khi các ngươi giết sạch chúng rồi, sau này các ngươi hớp gió Tây Bắc mà sống à?



Quy Bá sửng người, cẩn thận suy tính thấy hoàn toàn có lý, lập tức ngượng ngùng đáp:



- Câu này của ngươi cũng có lý.



Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:



- Đây là triết lý sinh tồn của chúng ta, so với phương thức của các ngươi thì hoàn toàn đối lập. Ngươi nếu muốn sống nhẹ nhàng một chút thì phải từ từ đi theo ta mà học đi.



Tứ Dực thần sứ bay lên, thẳng về phía Nam.



Quy Bá thấy vậy, chần chừ giây lát rồi sau đó dặn dò Triển Sí, Triển Vũ mang theo những con sói tuyết đã bị giết đuổi theo Tứ Dực thần sứ.



Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Lân kinh ngạc nói:



- Những con hạc khổng lồ này ngu xuẩn hay là quả thật có thể khống chế bọn chúng một cách đơn giản?



Điểm này, Thiên Lân lúc này còn chưa thể kết luận được, hắn chỉ biết rằng, Tứ Dực thần sứ từ đây có thêm ba tên tùy tòng, thực lực tổng thể đã tăng lên rất lớn.



Rời khỏi Tuyết Lang cốc, Thiên Lân tiếp tục tiến về phía Bắc, sau rất lâu thì đến gần khe núi băng mà lúc trước cao thủ ba phái đã phong ấn lại.



Quan sát cẩn thận, Thiên Lân phát hiện kết giới đó đã không còn sót lại chút gì, một luồng khí tức kỳ lạ tràn ngập quanh đó, khiến sóng thăm dò của hắn mang về khác nhiều tin tức rắc rối phức tạp.



Chầm chậm bay đến, Thiên Lân quan sát tình hình quanh đó, sau khi xác định quanh đó không hề có bất kỳ dấu tích của sinh mạng nào, hắn hạ xuống vị trí trước đây có kết giới, một mình yên yên lặng lặng đứng ở nơi đó.



Hai ngày trước đây, Thiên Lân đã từng đi qua nơi này, thiếu chút nữa đã chết dưới tay của Tam Túc Minh Điểu. Hiện nay, hai ngày qua rồi, Thiên Lân lại quay về nơi cũ, ở đây đã sớm không còn tình trạng như ngày xưa.



Đứng yên giây lát, Thiên Lân đang trầm tư chợt giật mình tỉnh lại, liếc mặt đất bị băng tuyết che phủ rồi bắt đầu thúc động Băng Thần quyết, dự tính thu hoạch một số tin tức nhất định từ chỗ này.



Trong lòng của Thiên Lân, hắn hy vọng nhờ vào đặc tính huyền bí thần kỳ của Băng Thần quyết để khiến cho khí tức của tất cả mọi sinh mạng đã đi qua nơi này đều nhất nhất thể hiện ra, dùng một loại phương thức kỳ lạ phản ánh vào trong não của hắn, khiến hắn có thể hiểu được thêm ít nhiều về những thú lạ viễn cổ đã đi qua nơi này.



Đây là một loại thí nghiệm lớn gan, nghe qua hết sức đáng cười, quả thực là không thể nào hợp lý. Nhưng Thiên Lân không hề để ý, hắn đang muốn thử qua một lần, xem thử có thể nhờ vào những khí tức sinh mạng của những thú lạ lúc đó để tái tạo lại hiện trường thực sự, khiến hắn có thể như tự mắt mình nhìn được tất cả mọi thứ phát sinh ở nơi này trước đây. Nói cách khác, Thiên Lân đang muốn làm rõ ràng, thời gian có thể đảo ngược hay không, chuyện quá khứ đó có thể dùng một loại phương thức đặc thù để nó tái diễn trở lại không.



Hành động từ suy nghĩ kỳ lạ này của Thiên Lân thì người thường ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đến, nhưng Thiên Lân lại muốn hành động như vậy, đến tận cùng thì hắn có thể thu được kết luận như thế nào đây?



Tĩnh tâm ngưng thần, Thiên Lân bỏ hết tạp niệm, toàn tâm toàn ý thúc động Băng Thần quyết, bắt đầu tiến hành thăm dò tường tận toàn diện mọi chuyện phát sinh quanh nơi đó.



Trong lòng Thiên Lân, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, lợi dụng sự thần kỳ của Băng Thần quyết để từng bước phân tích khí tức còn lưu lại ở quanh đó, từ đó rút ra thời gian xuất hiện trước sau của nó, rồi mới đem từng phần thử lại để có thể tái diễn một lần mọi chuyện xảy ra lúc đó.



Suy nghĩ này trong lý luận là có thể được, nhưng phải làm được hai điểm. Trước hết, phải có thể thu thập đầy đủ khí tức của mọi sinh linh đã từng qua nơi này. Thứ đến, phải có thể phán đoán chuẩn xác thời gian xuất hiện trước sau của nó, không được có chút sai lạc.



Hai điểm này nghe ra dường như rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại không hề dễ dàng chút nào. Bởi vì chuyện này phát sinh đã hơn nửa ngày, nơi này gió tuyết lạnh lẽo, những khí tức lưu lại yếu ớt đó đã sớm theo gió tiêu tán, làm sao có thể thu thập từng phần của bọn chúng lại đây? Vả lại, cho dù thu được những khí tức đó, có một số con thú lạ xuất hiện trước sau chỉ trong thời gian chớp mắt, vậy phải làm thế nào để phán đoán được thời gian xảy ra trước sau đây?



Trong lòng không một ý niệm, Thiên Lân chăm chú hết sức thúc động Băng Thần quyết đến mức cực hạn, sớm miêu tả được từng phần khu vực quanh đó, nhanh chóng thu được một lượng lớn tin tức, rồi hội tụ toàn bộ vào trong não của Thiên Lân, tự động sửa sang chỉnh lý và phân loại.



Đối với loại tình hình này, người thường rất khó mà làm được. Nhưng Thiên Lân sở dĩ có thể thu hoạch được nhiều tình hình đến như vậy, chủ yếu nhờ có sự huyền diệu của Băng Thần quyết.



Trước đây, Thiên Lân vận dụng những phép thăm dò khác như Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông, chỉ có thể thăm dò được những tình hình thực sự tồn tại, một khi thời gian trôi qua quá lâu, hoặc là có cái nào tan biến đi, bình thường sẽ rất khó mà thăm dò được.



Hiện nay, Thiên Lân thông qua Băng Thần quyết nắm vững một số tình hình, biết được trên thế gian có rất nhiều thứ có chức năng ghi nhớ ngắn ngủi, chỉ cần hiểu được phương pháp, liền có thể từ trong đó thu được một số ký ức trước đây, từ đó hiểu được tình hình lúc trước.



Trên Băng Nguyên, băng tuyết dường như có đặc tính lưu trữ ký ức nào đó. Chỉ có điều người bình thường hoàn toàn không biết được, cũng không thể liên thông với băng tuyết, vì thế rất khó mà thu được ảo diệu ở bên trong đó.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #428