Chương 1538: Phong động Băng Nguyên (bão động Băng Nguyên) phần 2



Đứng ở trung tâm của Tử Hải, ngắm nhìn đại điện thần kỳ lơ lửng giữa không trung xa xa, Hải Mộng Dao vẻ mặt hiện lên nụ cười kỳ dị. Hai mươi năm chớp mắt đã trôi qua, những hồi ức tốt đẹp trước đây lúc này hiện lên trong đầu khiến nàng phảng phất như quay lại quá khứ.



Hải Thiên đứng ở một bên, nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần phong tư tuyệt vời trước mắt, trong lòng có phần khiếp sợ rất nhiều.



Hai mươi năm trước, Hải Nữ (Hải Mộng Dao) đi theo Lục Vân đến đây, khi đó còn có Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh ba vị mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần đi theo. Lúc đó Hải Nữ tuổi còn chưa lên bốn, nhưng đáng yêu bướng bỉnh. Hiện nay đã trôi qua hai mươi năm, Hải Nữ đã trưởng thành, dung mạo có phần vượt qua cả Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh, khiến cho người ta cảm thấy chấn động vô cùng.



Bật cười điềm nhiên, Hải Mộng Dao thôi nhìn, quay lại hỏi Hải Thiên:



- Tiền bối dường như có điều gì muốn nói?



Hải Thiên giật mình tỉnh lại, cảm xúc trả lời:



- Hai mươi năm không gặp, con thay đổi rất nhiều, ta có chút không dám nhận là có quen biết.



Hải Mộng Dao thanh nhã trả lời:



- Tiền bối quá khen rồi, con chính là Hải Nữ năm xưa, chỉ có điều đã trưởng thành rồi.



Hải Thiên nói:



- Đúng thế, trưởng thành rồi, tính cách cũng có biến hóa nhiều ít.



Hải Mộng Dao nói:



- Có lẽ đã ngoan ngoãn hơn một chút, không còn bướng bỉnh như ngày trước nữa.



Hải Thiên gật khẽ, hỏi lại:



- Con lần này về đây là dự tính đến thăm hỏi Thiên Địa huyền môn phải không?



Hải Mộng Dao cười đáp:



- Đúng thế, hai mươi năm rồi không đến, con vẫn luôn rất nhớ đến chuyện năm xưa. Tiền bối có muốn cùng con đi đến đó một chút không?



Hải Thiên lắc đầu trả lời:



- Đó không phải là nơi ta có thể đặt chân đến, con đi đi.



Hải Mộng Dao gật nhẹ, thân thể nhẹ nhàng bay lên, quần áo trắng như tuyết như đỡ lấy nàng hệt một tiên tử đang bay lượn, thân thủ và thân pháp đều xinh đẹp vô cùng, khiến cho Hải Thiên nhìn thấy không khỏi thất thần kinh ngạc.



Rất nhanh, Hải Mộng Dao đến trước đại điện, mắt nhìn lại đôi câu đối, trong lòng xuất hiện một chút mơ hồ. Khi đó, Lục Vân nhìn thấy đôi câu đối này cũng đã từng mơ hồ. Hai mươi năm sau, Hải Mộng Dao quay lại nơi xưa, thấy được đôi câu đối cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc như cũ, thật ra đôi câu đối này có ẩn chứa ý nghĩa như thế nào?



Trong lúc suy tư, Hải Mộng Dao phát hiện có một luồng khí tức đến gần khiến nàng lập tức bỏ đi tạp niệm, đưa mắt nhìn cửa điện. Lúc này, tấm vách sáng che cửa điện hơi rung động một chút, sau đó một lão già xuất hiện.



Thấy vậy, Hải Mộng Dao cười nói:



- Thì ra là tiền bối, Vạn Tượng Huyền Tôn.



Đánh giá qua Hải Mộng Dao, Vạn Tượng Huyền Tôn cười đáp:



- Không tệ chút nào, hai mươi năm qua, Lục Vân tốn không ít tâm huyết cho con.



Hải Mộng Dao cười nhẹ đáp:



- Hai mươi năm nay sư phụ quản giáo con rất là nghiêm khắc.



Vạn Tượng Huyền Tôn cười nói:



- Nếu không như vậy thì làm sao con có được tu vi như ngày nay? Đến đây, theo ta tiến vào trong.



Hải Mộng Dao hỏi:



- Không cần gấp, con có một vấn đề muốn hỏi, đôi câu đối Thiên Cực Thương Khung này có hàm nghĩa thế nào?



Vạn Tượng Huyền Tôn nghe vậy, hơi cau mày, ngửng lên nhìn đôi câu đối một lúc, rồi giọng đầy thâm ý trả lời:



- Thiên Chi Cực, Hải Chi Giác là có ý ám chỉ Thiên Địa Huyền Môn. Thương Khung Tuyết, Vạn Lý Diêu là có ý ám chỉ Thiên Ngoại Động Thiên. Còn về Thiên Cực Thương Khung là ám chỉ hai người.



Hải Mộng Dao hiếu kỳ nói:



- Thiên Ngoại Động Thiên? Nó ở vùng thâm sâu trong Tuyết Vực ngoài ngàn dặm chăng?



Vạn Tượng Huyền Tôn gật đầu trả lời:



- Phải nói là ở nơi thâm sâu nhất vùng Băng Nguyên.



Hải Mộng Dao hỏi tiếp:



- Thế Thiên Cực Thương Khung ám chỉ hai người là ai vậy?



Vạn Tượng Huyền Tôn chần chừ một lúc rồi trả lời:



- Ở thời kỳ khác nhau thì có ý nghĩa khác nhau, nhân vật ám chỉ cũng khác nhau.



Hải Mộng Dao nói:



- Trước mắt thì sao?



Vạn Tượng Huyền Tôn trầm ngâm rồi đáp:



- Nếu như nói chuyện trước mắt, Thiên Cực là ám chỉ con, Thương Khung là ám chỉ một người khác.



Hải Mộng Dao lấy làm kỳ lạ, hỏi lại:



- Thiên Cực là ám chỉ con? Vì sao vậy? Thế người khác là ai vậy?



Vạn Tượng Huyền Tôn bật cười kỳ dị, hơi thần bí đáp:



- Thiên Cực ám chỉ con bởi vì con có quan hệ với Thiên Địa Huyền Môn. Thương Khung ám chỉ người hác bởi vì người đó có quan hệ đến Thiên Ngoại Động Thiên.



Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:



- Nếu như vậy, người đó tu vi nhất định cũng rất mạnh mẽ?



Vạn Tượng Huyền Tôn lắc đầu trả lời:



- Người đó và con cùng nổi danh không phải ỷ vào tu vi, mà ở một số phương diện có thể so sánh với con.



Hải Mộng Dao nghi hoặc nói:



- Phương diện nào?



Vạn Tượng Huyền Tôn cười trả lời:



- Chớ có hỏi nhiều, đến lúc đó tự nhiên con sẽ biết. Đi thôi.



Xoay người, Vạn Tượng Huyền Tôn tiến vào cửa thời không. Hải Mộng Dao cũng không hề chần chừ, lập tức theo sát phía sau rồi biến mất trong cửa điện.



Trải qua tẩy rửa của linh mạch Thiên Địa, Hải Mộng Dao nhanh chóng đến Thiên Địa Huyền Môn, đứng trước Thiên Thần điện ngoại.



Nhìn mọi thứ trước mắt, Hải Mộng Dao khuôn mặt hơi cười cười, tuy hai mươi năm xa cách, nhưng ký ức về nơi này trong đầu nàng vẫn còn như mới.



Vạn Tượng Huyền Tôn đứng bên, mỉm cười nói:



- Đi thôi, môn chủ đang chờ con.



Hải Mộng Dao khẽ hỏi lại:



- Tiền bối ấy có khỏe không?



Vạn Tượng Huyền Tôn cười trả lời:



- Con không đợi để tự mình hỏi thì hay hơn sao?



Hải Mộng Dao sửng người, sau đó khôi phục lại khí chất điềm đạm như tiên, theo Vạn Tượng Huyền Tôn tiến vào trong Thiên Thần điện.



Bên trong đại điện, tình hình vẫn hệt như hai mươi năm trước, môn chủ Thiên Địa Huyền Môn ngồi trên vương tọa, đang mỉm cười nhìn Hải Mộng Dao, đáy mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.



Ngừng lại, Hải Mộng Dao cung kính thi lễ lên tiếng:



- Mộng Dao ra mắt môn chủ tiền bối, hơn nữa còn thay mặt sư phụ và sư nương thỉnh an môn chủ tiền bối.



Thiên Địa môn chủ khuôn mặt anh tuấn hơi mỉm cười, phất tay nói:



- Không cần phải đa lễ, con tiến lên đây để ta nhìn con.



Hải Mộng Dao vâng một tiếng, trong lòng có phần kỳ quái, môn chủ vì sao bảo mình đi đến gần, lẽ nào khoảng cách hai trượng ông lại nhìn không rõ?



Kéo cánh tay ngọc ngà của Hải Mộng Dao, Thiên Địa môn chủ quan sát một lúc, bật cười thỏa mãn nói:



- Rất tốt, xem ra con đã thừa kế hết chân truyền của Lục Vân, khoảng cách đến cảnh giới tối cao chỉ còn một đường ranh nhỏ.



Hải Mộng Dao trả lời:



- Môn chủ tiền bối quá khen, Hải Mộng Dao tu vi hãy còn rất nông cạn.



Thiên Địa môn chủ cười nói:



- Không cần phải quá khiêm tốn, ta có mấy vấn đề muốn hỏi con.



Hải Mộng Dao trả lời:



- Môn chủ tiền bối xin cứ hỏi, Mộng Dao nếu biết sẽ nói hết, không biết sẽ không nói.



Thiên Địa môn chủ hiền từ cười nói:



- Con ngoại trừ tu vi tinh thâm ra, trên người còn có hai thần khí, không biết từ đâu mà có?



Hải Mộng Dao nghe vậy, lấy một vòng ngọc ngũ sắc từ trên cổ xuống, khẽ nói:



- Đây là lễ vật sư phụ tặng con, có tên là Như Ý Hoàn, con từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng mang trên người, nó hỗ trợ cho việc con tu luyện rất nhiều.



Thiên Địa môn chủ cười nói:



- Đây là thần vật, con nhớ phải cất kỹ trong mình, không được đưa cho người khác.



Hải Mộng Dao cười đáp:



- Môn chủ tiền bối yên tâm, sư phụ đã từng đặc biệt dặn dò con phải quý trọng vật này.



Thiên Địa môn chủ mỉm cười gật đầu hỏi tiếp:



- Còn thần khí kia là vật gì vậy?



Hải Mộng Dao cất kỹ Như Ý Hoàn, đưa tay vào trong lòng lấy ra một vật, chớp mắt đã ảo hóa thành một ngọn đèn hình dáng kỳ dị to nhỏ chừng sáu tấc.



Thiên Địa môn chủ kinh ngạc nhìn vật trong tay của Hải Mộng Dao, cất tiếng nói:



- Đây là tinh túy của Bất Diệt Thần Đăng, Vạn Niên Thần Hỏa phải không?



Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:



- Môn chủ tiền bối biết vật này? Nó tên là Vĩnh Minh đăng, đúng là tinh túy của Vạn Niên Thần Hỏa. Lần này con xuất sư, sư phụ liền bảo con mang theo vật này, hơn nữa còn nói cho con biết, trừ phi vạn bất đắc dĩ ra, tuyệt đối không được dùng đến thần vật này.



Thiên Địa môn chủ vẻ mặt kỳ lạ, khẽ nói:



- Vật này nghe nói thất truyền từ thời thượng cổ, sao lại rơi vào trong tay của sư phụ con?



Hải Mộng Dao chần chừ rồi trả lời:



- Chuyện này nói ra dài dòng, chúng ta hãy nói chuyện khác trước, sau này con sẽ từ từ nói cho tiền bối nghe việc này có được không?



Thiên Địa môn chủ cười đáp:



- Miệng lưỡi rất ngọt ngào, học theo sư nương của con phải không?



Hải Mộng Dao cười nói:



- Mộng Dao có được bốn vị sư nương, ít nhiều cũng đã học được chút tài nghệ.



Thiên Địa môn chủ kinh ngạc nói:



- Bốn vị? Dường như là năm vị mới đúng.



Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:



- Năm vị? Không thể nào.



Vạn Tượng Huyền Tôn đứng bên cạnh cười nói:



- Mộng Dao, môn chủ nói từ trước đến giờ không bao giờ sai, nói năm vị thì là năm vị, tuyệt đối không sai lầm được.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #420