Chương 1520: Trí mệnh phản kích (Phản kích trí mạng) phần 4



Tìm một chỗ ngồi xuống, Tuyết Sơn thánh tăng nhìn Dao Quang, điềm nhiên nói:



- Nghe nói ngươi là đồ đệ của Phật Thánh Đạo Tiên, trong người của ngươi có một viên Nại Hà châu phải không?



Dao Quang gật đầu trả lời:



- Đúng vậy. Thánh tăng hỏi chuyện này không biết có dụng ý thế nào?



Tuyết Sơn thánh tăng cười đáp:



- Nại Hà châu là thế nào, có lẽ ngươi cho là mình hiểu rõ ràng. Nhưng Nại Hà châu bản thân có ý thức riêng của mình, điểm này không biết ngươi có biết chăng?



Dao Quang gật đầu trả lời:



- Sư phụ trước đây có nhắc qua, vãn bối cũng biết một hai điểm.



Tuyết Sơn thánh tăng cười nói:



- Ta kêu ngươi dừng tay là muốn nói với ngươi, nếu như ngươi đổi sang dùng Nại Hà châu để luyện hóa nguyên thần này, như thể có thể giúp cho tu vi của ngươi tăng thêm một bước tiến. Trên thế gian này, tu vi có thể đạt đến trung hậu kỳ cảnh giới Quy Tiên hoàn toàn không nhiều, ngươi chớ nên lãng phí mới đúng.



Dao Quang hơi kinh ngạc, cảm kích nói:



- Đa tạ thánh tăng đã dạy dỗ, vãn bối sẽ làm như vậy.



Nói rồi, toàn thân Dao Quang lấp lánh ánh sáng, trước ngực tự động bay ra một hạt châu đen ngòm, vừa xoay tròn vừa bay thẳng đến Bạch Phát Tiên Đồng. Lập tức, nguyên thần của Bạch Phát Tiên Đồng kinh khủng vô cùng, miệng phát ra tiếng rống to lớn, cố gắng giãy dụa, đáng tiếc chỉ chớp mắt đã bị viên Nại Hà châu thôn tính mất. Khi đó, Nại Hà châu xoay tròn rất nhanh, ánh sáng bề ngoài nhấp nhô bất định, sau khi kéo dài một lúc, cuối cùng lóe lên ánh sáng mạnh mẽ khiến người ta phải nhắm mắt lại, rồi quay vào lại trong cơ thể Dao Quang.



Mọi người hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới tỉnh táo trở lại phát biểu không ít lời cảm thán. Triệu Ngọc Thanh cười cười, phất tay ra dấu yên lặng, nghiêm túc nói:



- Cảnh tượng vừa rồi chỉ là mới bắt đầu. Tiếp theo, chúng ta phải nghĩ cách loại trừ địch nhân, nhanh chóng mang lại bình an cho Băng Nguyên.



Công Dương Thiên Tung nghe vậy, hỏi lại:



- Cốc chủ có phải đang nghĩ biện pháp gì đó không?



Triệu Ngọc Thanh đáp:



- Trước mắt chúng ta chưa hiểu rõ tình hình của địch nhân, nói là tìm kế hoạch cũng chỉ là bàn việc binh mà thiếu thực tế, vì thế nhiệm vụ trước mắt chính là hiểu rõ động thái của địch nhân.



Mã Vũ Đào gật đầu nói:



- Cốc chủ nói vậy rất có lý, nhưng phái ai đi mới là thích hợp.



Triệu Ngọc Thanh trả lời:



- Về phương diện này, Thiên Lân trong Đằng Long cốc là thiện nghệ hơn, ta dự tính phái Thiên Lân ra tay. Còn về năm người vừa đến, Khiếu Thiên tinh thông thuật Không Gian Khiêu Dược, cũng tính ra thích hợp.



Khiếu Thiên nói:



- Chuyện này không thành vấn đề, ta đồng ý nhận lệnh.



Dao Quang tiếp:



- Ngoại trừ việc thám thính tin tức ra, chúng ta còn phải dự phòng chuyện sáng nay lại phát sinh lần nữa.



Hàn Hạc nói:



- Địch nhân Cửu Hư nhất mạch đó pháp quyết quái dị, trước đó chúng ta không phát giác được gì, đều nhờ có Thiên Lân cảm ứng được mới nhắc nhở mọi người, chuyện này chúng ta phải đề phòng như thế nào?



Dao Quang đáp:



- Chuyện này mọi người không cần phải lo lắng, Thiên Ảnh Trương của Trừ Ma liên minh thiện nghệ bố trí trận pháp, tinh thông thuật Kỳ Môn Độn Giáp. Chúng ta có thể để huynh ấy bố trí trận thế phòng ngự quanh Đằng Long cốc, chắc chắn có hiệu quả nhất định.



Đàm Thanh Ngưu lên tiếng:



- Tu vi vãn bối thấp kém, vừa hay có thể hỗ trợ Thiên Ảnh Trương bố trí trận pháp, cũng xem như cống hiến một chút sức lực.



Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:



- Được, chuyện này giao cho hai vị phụ trách, nhớ càng nhanh càng tốt. Còn những người khác tạm thời nghỉ ngơi lấy sức, đợi Thiên Lân và Khiếu Thiên có phát hiện chúng ta mới tiếp tục tính toán kế hoạch tương ứng.



Thiên Lân nói:



- Chuyện không nên chậm trễ, vãn bối sẽ hành động liền, thuận tiện quay về Thiên Nữ phong xem một chút.



Triệu Ngọc Thanh đáp:



- Đi đi, nhớ cẩn thận một chút.



Thiên Lân vâng dạ, liếc Tân Nguyệt, Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết, sau đó đứng lên rời đi. Khiếu Thiên thấy vậy cũng đứng lên nói:



- Ta cũng theo Thiên Lân rời đi, đêm nay trước hết tìm hiểu địa hình của Băng Nguyên trước. Còn về Y Tuyết, con theo sư tỷ của con ở đây cho ngoan ngoãn, chớ làm náo loạn.



Lâm Y Tuyết nghe vậy làm mặt quỷ, bề ngoài tinh nghịch lập tức chọc cho không ít người phải bật cười.



Triệu Ngọc Thanh không có ý kiến, đợi sau khi Thiên Lân và Khiếu Thiên đi rồi, liền dặn dò mọi người cũng lui về nghỉ ngơi, chỉ lưu lại Tuyết Sơn thánh tăng và Thiện Từ.



- Lão bằng hữu, ngươi tìm ta đến có chuyện gì chăng?



Thấy chung quanh không còn ai, Tuyết Sơn thánh tăng mở miệng hỏi. Triệu Ngọc Thanh mở năm ngón tay phải ra, lòng bàn tay để lộ một luồng sáng màu đỏ hồng, điềm nhiên đáp:



- Đây chính là nguyên thần của Hoàng Kiệt, ý thức đã bị ta luyện hóa rồi, chỉ còn lại tu vi nhiều năm khổ luyện của hắn mà thôi, có tính cực dương cực cương , rất có ích cho Thiện Từ, đây là một chút tâm ý.



Tuyết Sơn thánh tăng nghe vậy thất kinh, cảm tạ nói:



- Lão bằng hữu, hậu lễ này của ngươi thật không nhỏ đâu. Ta sợ là không có cơ hội trả lại chút ân tình này của ngươi rồi. Thiện Từ, còn không nhanh tạ ơn cốc chủ thương yêu.



Thiện Từ nghe vậy cúi mình hành lễ nói:



- Đa tạ cốc chủ.



Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:



- Hãy trân trọng điều ngươi có được, hy vọng ngươi trong tương lai sẽ không khiến chúng ta phải thất vọng.



Nói xong, Triệu Ngọc Thanh đứng lên giao luồng sức mạnh thuần chính đó vào tay của Tuyết Sơn thánh tăng, dặn dò:



- Hay là ông tự mình ra tay, phỏng chừng tốt hơn ta ra tay.



Tuyết Sơn thánh tăng gật nhẹ, đứng lên đến bên Thiện Từ, bảo hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau đó đem luồng sáng đó áp vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của hắn, từ từ ép nó nhập vào trong cơ thể của Thiện Từ.



Lúc đó, Thiện Từ bảo tướng trang nghiêm, vô ngã vô tướng, toàn thân ánh Phật rực rỡ, sau khi đạt được tu vi cả đời của Hoàng Kiệt rồi, tu vi toàn thân đại tiến bước qua cảnh giới Quy Tiên để tiến vào cảnh giới Địa Tiên.



Như vậy, Thiện Từ nếu thuần về tu vi thì đã vượt qua Thiên Lân, Tân Nguyệt và Vũ Điệp. Tuyết Sơn thánh tăng nhìn thấy vậy, sắc mặt có phần cổ quái, có mấy phần vui mừng, lại có mấy phần bất an. Triệu Ngọc Thanh không làm phiền thánh tăng, một mình âm thầm rời đi, tại chỗ chỉ còn lại Tuyết Sơn thánh tăng và Thiện Từ. Cùng nhau rời khỏi Đằng Long cốc rồi, Thiên Lân vui mừng nói với Khiếu Thiên:



- Trên Băng Nguyên có một người tiền bối phải đặc biệt chú ý. Đó chính là Xà Thần.



Khiếu Thiên gật đầu đáp:



- Tên Xà Thần ta có biết, khi ta mới tu luyện, nghe nói bà ta đã có công phu vượt cả tạo hóa, nắm giữ sức mạnh kinh khủng, đại biểu vô cùng sinh động trong giới tu chân của linh dị.



Thiên Lân nói:



- Tiền bối biết rõ là tốt rồi, địch nhân chúng ta đối mặt chắc phải phân bố trong phương viên ngàn dặm quanh Đằng Long cốc, tiền bối nhớ cẩn thận, vãn bối đi trước đây.



Khiếu Thiên nói:



- Thiên Lân, ta dự tính truyền thuật Không Gian Khiêu Dược cho ngươi.



Thiên Lân cười đáp:



- Không cần thiết, đêm qua mẹ vãn bối đã truyền cho vãn bối rồi.



Dứt lời, quanh người Thiên Lân lóe lên ánh bạc, cả người chớp mắt đã biến mất rồi. Khiếu Thiên hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu bật cười rồi mới tùy tiện chọn lựa một phương hướng, dùng phương thức ngự gió bay lượn, không nhanh không chậm bay trong gió tuyết.



Trong Chức Mộng động, Mẫu Đơn và Hoa Hồng từ sớm sau khi Thiên Lân rời đi đến giờ vẫn chưa thấy về nên không tránh khỏi nhớ nhung. Từ khi Điệp Mộng đi rồi, quan hệ của Mẫu Đơn và Hoa Hồng phảng phất đã xích gần lại không ít, hai người không còn đấu võ mồm với nhau như trước nữa mà ngồi hàn huyên với nhau, chủ đề cũng xoay quanh Thiên Lân. Lúc này, trong động ánh sáng ảm đạm, Hoa Hồng nhỏ giọng lẩm bẩm:



- Trời đã tối rồi.



Mẫu Đơn cười nói:



- Lại nhớ đến Thiên Lân rồi phải không?



Hoa Hồng không hề tức giận, ngược lại vẻ mặt quái dị nói:



- Ta vẫn luôn nhớ, có lẽ chúng ta không nên đến đây, mà phải tiếp tục ở nơi vốn thuộc về chúng ta.



Mẫu Đơn không cho như vậy trả lời:



- Cô lại suy nghĩ tiêu cực rồi. Cho dù chúng ta không đến, với thế lực của Ngũ Sắc Thiên Vực như hiện nay, bọn họ cũng tất nhiên sẽ đánh thông đường nối với nhân gian, đến lúc đó cô không phải cũng bắt buộc đối mặt với tình hình vậy sao.



Hoa Hồng đáp:



- Lúc đó, chúng ta có lẽ sẽ không gặp Thiên Lân chăng?



Mẫu Đơn chất vấn:



- Cô thật sự thích cuộc sống trước đây, thích một mình cả ngày đánh đánh giết giết sao?



Hoa Hồng trầm ngâm, nàng đang tự hỏi chính mình, bản thân nàng thật sự như vậy sao?



Đáp án trong lòng nàng biết rõ, nhưng nàng không muốn tin như vậy, cũng không dám đối mặt, có lẽ có một số chuyện còn chưa đến lúc.



Đột nhiên, trong động sáng hẳn lên.



Thiên Lân phá không mà đến, hắn dùng thuật Không Gian Khiêu Dược xuất hiện bên hai cô. Thấy hai cô vẻ mặt kinh ngạc, không nói gì cả, Thiên Lân cười nói:



- Thế nào rồi, có phải thấy rất kỳ quái không?



Hoa Hồng trừng hắn một cái, không nói gì cả.



Mẫu Đơn cười mắng:



- Vừa học đã dùng rồi, xem ra mẹ chàng dạy có phương pháp đó. Nói đi, hôm nay vì sao đến giờ mới trở về, có phải phát sinh tình hình gì không?



Thiên Lân ngồi giữa hia người, mỗi tay ôm chặt một cô vào lòng, im im lặng lặng trầm ngâm một lúc mới trả lời:



- Hôm nay, ta cuối cùng mới biết rõ được thân thế của mình.



Mẫu Đơn sửng người, đưa mắt cho Hoa Hồng. Cả hai đồng thanh hỏi:



- Thân thế? Mẹ ngươi không phải luôn ở bên cạnh ngươi sao?



Thiên Lân vẻ mặt phức tạp đáp:



- Mẹ ta từ nhỏ đã ở cùng ta, nhưng cha ta là ai ta lại chưa từng biết được. Trước đây, luôn có người nói ta lớn lên giống hệt một người, hôm nay ta mới hỏi rõ được, té ra ta lớn lên giống hệt cha ta.



Hoa Hồng mắng:



- Ngươi không phải nói năng lung tung để chọc chúng ta cười đó chứ?



Mẫu Đơn nhìn vẻ mặt không bình thường của Thiên Lân, cất tiếng hỏi:



- Thế cha ngươi là ai vậy?



Thiên Lân nắm chặt lấy cánh tay, đưa mắt nhìn từng cô giây lát, nghiêm mặt nói:



- Cha ta hai mươi năm trước chính là thần của Thất giới, ta chính là con của Lục Vân!



Hoa Hồng thất kinh la lên:



- Cái gì? Sao có khả năng đó?



Mẫu Đơn lại bình tĩnh hơn, hỏi lại:



- Thế mẹ chàng là ai vậy? Bà ấy có thể là ai?



Thiên Lân lắc đầu đáp:



- Ta cũng không biết. Những người đã từng gặp Lục Vân, vừa thấy đã cho ta chính là con của Lục Vân. Nhưng mọi người nghĩ nát cả đầu cũng không có một người nào đoán ra được mẹ ta là ai.



Hoa Hồng bán tín bán nghi nói:



- Trên thế gian không ngờ có chuyện quái lạ như vậy?



Mẫu Đơn đánh mắt cho Hoa Hồng, nhẹ nhàng nói:



- Thiên Lân, kể cho chúng ta nghe chuyện ngày hôm nay, chúng ta giúp ngươi suy nghĩ thêm.



Thiên Lân gật nhẹ, vẻ mặt có mấy phần đau thương, cẩn thận kể lại chuyện phát sinh ngày hôm nay.



Nghe xong mọi chuyện, Hoa Hồng kinh ngạc nói:



- Chuyện lạ, xem ra mẹ ngươi còn có mấy phần thần bí.



Mẫu Đơn suy đoán:



- Theo ta nghĩ, mẹ ngươi sáng sớm nay rời đi phỏng chừng là đã sớm tiên liệu được chuyện sẽ phát sinh, vì thế có ý né tránh, không muốn đối diện mọi người.



Thiên Lân nói:



- Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ta không hiểu được vì sao mẹ lại phải né tránh như vậy?



Mẫu Đơn tiếp lời:



- Theo phân tích của ta, mẹ ngươi làm như vậy khả năng có hai mục đích. Thứ nhất, chính là giống như ngươi suy nghĩ, bà ấy hy vọng ngươi có thể nên người, khiến cha ngươi biết được sự tồn tại của ngươi. Thứ hai, cha ngươi năm xưa vang danh thiên hạ, mà thân phận của mẹ ngươi lại không người biết được, điều này cho thấy bà ấy và cha ngươi năm xưa đã phát sinh một số chuyện không muốn cho người ta biết được. Những chuyện đó rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cả hai người bọn họ, vì thế bọn họ không ai muốn nói cả. Còn về chuyện mẹ và cha ngươi vì sao chia ly, ta suy đoán chính là có sự tồn tại khác biệt thân phận giữa hai bên.



Hoa Hồng không hiểu hỏi lại:



- Thận phận khác biệt? Có ý nghĩa thế nào?



Mẫu Đơn nói:



- Theo lời kể của mấy người Dao Quang, Lục Vân năm xưa có ba vị hồng nhan tri kỷ, cuối cùng đều theo về sống chung với ông ấy. Mà mẹ của Thiên Lân thân phận không rõ, điều này cho thấy năm xưa bà ấy và Lục Vân không tính là quen thuộc được. Bọn họ có khả năng trong một hoàn cảnh đặc thù nào đó đã phát sinh quan hệ không nên có. Mà chuyện này lại có khả năng tạo thành ảnh hưởng vô cùng bất lợi cho cả hai bên, cuối cùng mẹ Thiên Lân đi xa mãi về Băng Nguyên để sinh ra Thiên Lân, thế cho nên Lục Vân cũng không biết, bản thân ông ấy có một đứa con ở bên ngoài như vậy.



Nghe Mẫu Đơn nói xong, Hoa Hồng gật đầu lên tiếng:



- Không sai, suy đoán này rất có lý.



Thiên Lân vẻ mặt tốt hơn, hơi kỳ vọng nói:



- Nói đến như vậy, cha ta hoàn toàn không phải không quan tâm ta, mà ông ấy hoàn toàn không biết được?



Mẫu Đơn dường như hiểu được điều Thiên Lân suy nghĩ trong lòng, khẳng định lại:



- Nhất định là như vậy. Nếu không với hào tình tráng cử đơn thân nghịch thiên của Lục Vân năm xưa thì ông ấy không có khả năng biết rõ bản thân có con mà lại bỏ mẹ của ngươi.



Thiên Lân nghe xong tâm tình tốt hẳn, gương mặt rạng rỡ trở lại, cười lớn nói:



- Nếu là như vậy, ta sẽ không nên trách ông ấy rồi. Ta phải thực hiện nguyện vọng của mẹ, sớm có ngày dương danh thiên hạ, khiến cho cha biết được sự tồn tại của ta, bản thân phải tự mình ra mặt mời mẹ trở về để bổ túc lại cho mẹ những khổ sở trong hai mươi năm qua.



Mẫu Đơn nhìn Thiên Lân bừng bừng khí thế, vui mừng nói:



- Được, cố gắng lên, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được.



Hoa Hồng ánh mắt hơi biến, khẽ lẩm bẩm:



- Ngươi như vậy mới là người chúng ta chờ đợi trong lòng.



Thiên Lân ôm chặt Hoa Hồng và Mẫu Đơn vào lòng, đầy hào tình tráng chí, vô cùng tự tin nói:



- Cứ nhìn đi, không lâu sau, ta sẽ vang danh thiên hạ, khiến cho mọi người phải chú ý.



Hoa Hồng nghe vậy bật cười, yên yên lặng lặng nép vào lòng của Thiên Lân, ánh mắt lấp lánh.



Mẫu Đơn vẻ mặt cười mỉm, khẽ lẩm bẩm:



- Muốn nổi tiếng, ngươi không đùa bỡn được mà phải có thực lực mới được. Đừng quên tập trung tu luyện.



Thiên Lân cười nói:



- Nói hay lắm, ta hiện giờ phải tận dụng từng giây từng phút, bây giờ đi luyện công thôi.



Nói rồi Thiên Lân sau khi hôn lên mặt hai cô mấy cái, liền đi vào trong một động khác, tập trung tu luyện trở lại. Mẫu Đơn khuôn mặt đỏ hồng lên, khẽ lẩm bẩm:



- Đệ ấy thật sự đã thay đổi rồi, có lẽ không bao lâu sau, một vị thần mới của Thất giới lại sẽ xuất hiện.



Hoa Hồng nói:



- Như vậy không phải tốt lắm sao? Chúng ta đều luôn mong chờ hắn như vậy mà.



Mẫu Đơn cười yếu ớt nói:



- Chỉ sợ sau này ngươi sẽ không hy vọng đệ ấy như vậy.



Hoa Hồng không hiểu, điềm nhiên nói:



- Phải vậy chăng? Vì sao vậy?



Mẫu Đơn cười đáp:



- Người đàn ông có quá nhiều sức hấp dẫn thì phụ nữ bên cạnh chắc chắn sẽ không ít.



Hoa Hồng trầm ngâm hẳn, ánh sáng trong động càng lúc càng mờ dần, một lúc sau bầu trời đã tối hẳn lại.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #402