Chương 1388: Tuyết phong quyết chiến (Quyết chiến ở ngọn núi tuyết).



Lúc này, một thứ nào đó đập vào mắt của Thiên Lân, khiến hắn chú ý.



Nhìn cẩn thận, đó là một thanh kiếm cắm ở bên chân của cô gái, chuôi kiếm khắc hoa văn tinh xảo, cùng với hai tua kiếm một đỏ một xanh phất phơ trong gió, hệt như một nam một nữ đang đuổi bắt lẫn nhau.



Vỏ kiếm ngập ba phân trong tuyết, vỏ có hoa văn tinh tế, hệt như một hình vẽ núi sông, lại không được hài hòa.



Quan sát giây lát, Thiên Lân ngửng đầu lên, chăm chú nhìn giai nhân tuyệt sắc đó, chỉ thấy nàng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, lại như mới hơn hai mươi tuổi, khiến người ta nghi ngờ, không biết được tuổi cụ thể của nàng thế nào.



Cảm ứng được Thiên Lân chăm chú, cô gái đưa mắt nhìn hắn không chút dao động như giếng cổ, phảng phất muốn nhìn thấu qua hắn.



Thiên Lân có chút đỏ mặt, phảng phất hơi xấu hổ, khi người phụ nữ chăm chú nhìn, hắn không khỏi tự để lộ nụ cười ngượng ngùng, lại có vài phần như chờ mong lại như không, âm thầm trao đổi với nàng.



Thật lâu, người phụ nữ vẻ mặt hơi động, thanh âm rung lòng người nói:



- Kẻ tìm ngươi đến rồi.



Thiên Lân nghe vậy vui mừng chỉ vì cô gái đã mở miệng, vội vàng nói:



- Ta tên Thiên Lân, mười chín tuổi, nàng thì sao?



Cô gái nhìn hắn, vẻ bình thản nói:



- Người mang oán hận của trời, truyền đời này qua đời khác, nếu không có duyên, chớ có hỏi nhiều.



Thiên Lân sửng người, hỏi ngược lại:



- Gặp nhau là duyên, định mệnh dây dưa. Nếu không có duyên, tại sao lại gặp?



Thiếu nữ bình tĩnh không dao động, ánh mắt dễ dãi dừng lại ở phía sau Thiên Lân, nơi đó xuất hiện một bóng người, chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao.



Lúc đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao quát lên:



- Tiểu tử, lần này ngươi …ồ … ngươi là …ai?



Kinh ngạc nhìn người phụ nữ áo trắng trước mặt, Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt biến hẳn, rõ ràng bị vẻ hoa nhường nguyệt thẹn của nàng làm cho chấn động.



Người phụ nữ quay đầu chăm chú nhìn chân trời, lạnh lẽo như băng giá nói:



- Ta là ta, là kẻ lạc mất thế gian.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi cau mày, trầm ngâm nói:



- Kẻ lạc mất thế gian? Khí tức trên người ngươi kỳ dị đặc biệt, tu vi dường như không yếu, thật ra …



Thiên Lân quay đầu lại trừng Tuyết Ẩn Cuồng Đao, quát lên:



- Đủ rồi, ngươi đến đây chỉ đề tìm ta, chớ quấy rầy nàng ấy.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận dữ nói:



- Ngươi rống lên cái gì, lão phu trong bụng đầy lửa giận, hôm nay nếu không giết được ngươi không được.



Chiến đao giương lên, sát khí ngập tràn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao toàn thân ánh đỏ rực cháy, ý thức bắt chặt lấy Thiên Lân.



Đứng yên bất động, Thiên Lân ngầm suy tư.



Địch nhân trước mắt liều mạng không vượt qua được, lại trước mặt tuyệt thế giai nhân, vậy thì dường như quá mất mặt, thật ra thì phải làm như thế nào đây?



Thời khắc này, trong lòng Thiên Lân nhiều lo lắng hơn, không phải vì sự mạnh mẽ của Tuyết Ẩn Cuồng Đao mà chỉ sợ sự lạnh lẽo của người thiếu nữ thần bí.



Thấy Thiên Lân đứng yên, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nổi giận quát lên:



- Tiểu tử thúi, ngươi dám coi thường lão phu, xem chiêu.



Tay phải rung lên, chiến đao lắc lư, làn đao dày đặc tầng tầng ập xuống hệt như một cơn gió lốc xoáy từ ngoài cuộn dần vào Thiên Lân ở trong.



Ánh mắt lay động, Thiên Lân không kịp suy nghĩ, miệng quát lạnh một tiếng thi triển Băng Thần quyết, chớp mắt đã đóng băng chiêu đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.



Sau đó, thân thể Thiên Lân loáng lên hóa thành ngàn vạn xuất hiện quanh người Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hai tay múa lên như mưa tạo thành bóng chưởng vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng thu lại vào giữa.



Cảnh tượng đó xem ra hỗn độn, thực sự lại huyền bí quỷ dị dung hợp một thân sở học của Thiên Lân, bao gồm công kích vô số loại thuộc tính bất đồng, đồng thời tác dụng lên người của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.



Ngầm mắng một tiếng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao sau khi thanh đao bị đóng băng rồi, nhanh chóng bố trí kết giới phòng ngự, hơn nữa còn múa tay phải đánh nát băng tầng trên thanh chiến đao.



Lúc này, công kích của Thiên Lân áp sát thân thể, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hoàn toàn không để ý, chỉ dùng kết giới phòng ngự chống lại.



Ai ngờ công kích của Thiên Lân âm độc vô cùng, đại bộ phận bị kết giới phòng ngự của Tuyết Ẩn Cuồng Đao hất bắn ra, nhưng có một dấu chưởng đen ngòm như mực lại như âm hồn không hề tiêu tán, liên tục đột phá chín tầng kết giới phòng ngự của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, ấn thẳng vào lưng của lão.



Như vậy, thân thể Tuyết Ẩn Cuồng Đao run lên, một luồng sức mạnh tà ác xâm nhập vào trong người lão, khiến lão nổi giận gầm lên một tiếng, thúc động chân nguyên toàn lực trục xuất luồng tà khí đó.



Lợi dụng cơ hội này, Thiên Lân bay lên không, bay lượn quanh đỉnh đầu của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, thân thể vừa xoay tròn hạ xuống, vừa lóe lên ánh sáng đỏ hồng.



Đồng thời, trong mắt Thiên Lân ánh đen lưu động, một luồng khí tức quỷ dị hóa thành công kích vô hình chớp mắt đã đánh trúng đại não của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, khiến lão gào thét như sấm đau khổ không thôi.



- Đáng ghét. Lại có thứ đồ quỷ dị như vậy, ta phải giết ngươi, giết ngươi cho được.



Gào thét giận dữ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao toàn lực thúc động chân nguyên, dùng thực lực mạnh mẽ dần dần xua đuổi được tà khí trong cơ thể, hơn nữa còn ngăn cản được công kích vô hình Thiên Lân phát ra cách người chừng vài thước.



Lúc này, quanh thân Thiên Lân chớp điện lóe sáng, hai tay bắt quyết hội tụ ánh sáng huyền diệu, cùng với từng đợt ánh tinh quang ẩn chứa chớp điện đỏ rực, bộc lộ một cảnh sắc kinh người.



Bầu trời, hoa tuyết không thấy, tầng mây hôn ám lấp lánh ánh sao, vô số ngôi sao chợt hiện lúc sáng lúc tắt, theo sự thúc động của Thiên Lân dần dần phát xuất hào quang rực rỡ từ trên chín tầng mây hạ xuống hội tụ trên người Thiên Lân.



Thời khắc đó, chín tầng mây chuyển động, ánh sao chói mắt.



Thiên Lân xoay tròn bị một cột sáng bao trùm, cả người bá khí vút cao, thực lực trong sát na bộc phát gấp bội, lòng bàn tay chớp điện lóe lên, sức mạnh to lớn hội tụ thành một quả cầu điện lấp lánh ánh sét, chầm chậm vượt qua khỏi đỉnh đầu.



Lúc này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao vừa hay hóa giải được tà khí trong cơ thể thở phào một hơi. Nhưng vừa ngửng đầu nhìn liền chấn động kinh hãi, lập tức rống lên giận dữ múa đao phản kích.



Đến lúc này, chỉ thấy thanh chiến đao trong tay của Tuyết Ẩn Cuồng Đao toàn thân phát sáng hệt như một con báo ánh sáng, chớp mắt đã bắn thẳng lên trời, mục tiêu là đầu của Thiên Lân.



Đến lúc này, hai tay Thiên Lân giơ cao phảng phất không chịu đựng nỗi, quả cầu vốn to nhỏ chừng một thước sau khi giơ lên, chớp mắt đã bành trướng lên gấp mười lần, hơn nữa còn thoát khỏi sự khống chế của Thiên Lân, lơ lửng khoảng ba trượng trên đỉnh đầu, vừa xoay tròn vừa hấp thu sức mạnh chín tầng trời, chớp mắt đã hội tụ một lượng lớn sức mạnh của ánh sao và chớp điện, hóa thành từng luồng chớp điện đỏ rực, liên miên không ngừng chém thẳng xuống đỉnh đầu của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.



Chớp mắt, sức mạnh hai bên gặp nhau, thanh đao mạnh mẽ gặp phải chớp điện từ chín tầng trời, lập tức phát nổ hất Tuyết Ẩn Cuồng Đao rung rinh cả người.



Sau đó, chớp điện không ngừng, ánh điện dày đặc truyền vào thanh chiến đao trong tay Tuyết Ẩn Cuồng Đao, truyền vào trong người lão, đánh cho lão tán loạn, kinh mạch rối rắm, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.



Cũng may mà Tuyết Ẩn Cuồng Đao tu vi kinh thiên, tuy bị một chiêu sét đánh nhưng chân nguyên thâm hậu, trải qua giai đoạn không thích ứng ban đầu rồi, sau đó cũng từ từ mò mẫm ra cách hóa giải, nhờ vậy mới may mắn thoát qua được một kiếp nạn.



Thiên Lân thân thể xoay tròn, thúc động Tinh Thần pháp quyết, hơn nữa còn dung nhập một số môn kỳ học kinh người vào, dung hợp sức mạnh hai bên, cuối cùng đánh Tuyết Ẩn Cuồng Đao trọng thương, đáng tiếc không tạo được thương hại trí mạng cho lão.



Cứ như vậy, khi công kích của Thiên Lân dần dần tán phát, Tuyết Ẩn Cuồng Đao cuối cùng thoát khỏi tình hình khốn khổ, lùi lại cách vài trượng, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thiên Lân.



- Tiểu tử, pháp quyết này của ngươi là gì, không ngờ lại dung hợp được ánh sao chín tầng mây và sức mạnh của sấm chớp?



Thiên Lân hơi thất vọng, miệng lại nói:



- Chỉ là một thuật bé mọn, không đáng nhắc đến.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận vô cùng, chiến đao trong tay múa lên xem như hư ảo nhưng chớp mắt đã đến, lập tức quét qua không gian vài trượng, xuất hiện trước mắt Thiên Lân khiến hắn không cách nào né tránh.



Thời khắc đó, Thiên Lân trong đầu kinh hãi, không ngờ được Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn cương mãnh cũng có mặt nào đó âm nhu quỷ dị.



Hai tay bắt chéo, ánh ma lại hiện. Thiên Lân vừa lợi dụng công kích vô hình tiến hành phản kích, vừa bố trí kết giới đen thẫm, dùng sức mạnh ăn mòn nuốt lấy một đao cương mãnh đó.



Chớp mắt, đao phong đã đến sát, ánh sáng tứ tán.



Phòng ngự của Thiên Lân tạo nên tác dụng nhất định, nhưng lại không địch được một chiêu phẫn nộ của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, cả người bị đánh rớt tại chỗ, miệng phun máu tươi, khuôn mặt tái nhợt.



Trong chớp mắt đó, trong mắt người thiếu nữ thần bí lóe lên một chút không nỡ, dường như cảm thấy đau thương cho việc Thiên Lân bị thương.



Nhưng cũng chỉ là đau thương, người thiếu nữ hoàn toàn chưa xuất thủ, chỉ bình lặng như nước đứng bên quan sát. Phảng phất mọi thứ không chút liên quan, nàng không phải là người phàm, không vương chút tục niệm.



Đột nhiên rơi xuống đất, thân thể Thiên Lân hơi run lên, há miệng phun ra một bụm máu tươi, cả ngươi lóe lên biến mất, kéo giãn khoảng cách với người thiếu nữ thần bí. Tâm tư của Thiên Lân rất đơn giản, không thể bởi vì bản thân mà khiến nàng bị ảnh hưởng đến.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao múa đao công đến, thân thể bị thương một chút không ảnh hưởng đến tiến công của lão, ánh đao dày đặc như nước chảy không ngừng, bất kể Thiên Lân né tránh thế nào cũng không thoát khỏi.



Phát hiện tình thế bất lợi, Thiên Lân lại thi triển Băng Thần quyết lần nữa, mạnh mẽ đóng băng công kích của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, kiếm thêm một chút thời gian quý báu.



Lợi dụng dịp này, Thiên Lân bắn mình lên không, hình bóng ảo hóa dùng thuật che mắt triển khai du kích, lại không hề bỏ đi.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao bật cười lạnh lùng, hừ giọng nói;



- Nếu ngươi thích nơi này, thế thì ta giúp ngươi toại nguyện. Chịu chết đi.



Tay phải giơ cao, chiến đao chỉ thẳng lên trời, sát khí mạnh mẽ như mây tản ra khắp nơi, hình thành một kết giới như máu trên đỉnh núi quanh đó, ngăn cách hoàn toàn bên ngoài.



Ở bên trong, Thiên Lân biến hẳn sắc mặt, thân thể bị thương có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, cùng với sức mạnh khó mà chống chọi nổi. Điều này khiến thân thể hắn bị hạn chế, và hắn cảm nhận chim bị gãy cánh.



Biết rõ thời điểm quan trọng đã đến, Thiên Lân nghĩ đến việc bỏ đi.



Nhưng trong lúc bất ngờ quay đầu nhìn lại, liền thấy thiếu nữ thần bí đang nhìn hắn, trong mắt toát ra sự phức tạp khó nói.



Thiên Lân trong lòng chấn động, chủ ý đã định lập tức thay đổi, nhiệt huyết trong lòng ngực sôi trào, tâm trạng hừng hực muốn tìm người phân cao thấp.



Ánh mắt đảo tròn, Thiên Lân đột nhiên nhìn thấy trường kiếm dưới chân thiếu nữ, trong lòng chợt nảy ra ý liền lóe lên xông đến, đưa tay nắm lấy thanh kiếm, hơn nữa còn nói:



- Mượn kiếm sử dụng, sau này sẽ trả lại.



Thiếu nữ vẻ mặt hơi biến, nhìn Thiên Lân muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao thấy vậy, hoàn toàn không ngăn cản, lạnh lùng tàn khốc nói:



- Thiên Lân, trước đây ngươi nói không có binh khí, trong lòng không phục, hiện giờ ngươi nắm chặt binh khí rồi, ta xem ngươi có thể làm được gì?



Thiên Lân lạnh lùng đáp:



- Một khi kiếm đã vào tay, tiên phật cũng phải cúi đầu. Ta cho ngươi được biết kiếm thuật của ta.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #270