Chương 1382: Ý ngoại phát hiện (Phát hiện bất ngờ).



Tân Nguyệt trừng hắn một cái, rầu rĩ không nói.



Thiên Lân thấy vậy bật cười, ôm nàng vào trong lòng, thân mật dùng trán cụng vào trán nàng, nhỏ giọng nói:



- Ghen rồi phải không?



Tân Nguyệt nhìn hắn, thấy hắn cười tươi, trong mắt hiện lên tình cảm êm ái, không khỏi khẽ thở dài nói:



- Nụ cười của chàng đối với nữ nhân hệt như vũ khí trí mạng, lạm dụng quá chỉ khiến chàng đeo nặng đứng lên không nổi.



Thiên Lân nháy mắt, cười hỏi:



- Phải vậy chăng? Nụ cười của ta có khiến nàng động tâm không?



Tân Nguyệt nhìn bộ dáng vô lại của hắn, muốn nghiêm mặt lại không khỏi buồn cười, cuối cùng bị hắn chọc cho cười tươi.



Thiên Lân thấy vậy, si ngốc nói:



- Tân Nguyệt, nàng thật đẹp.



Nói rồi nhịn không được hôn lên đôi môi hồng nhuận của Tân Nguyệt.



Hơi chấn động, Tân Nguyệt chần chừ một lúc rồi đưa tay đẩy Thiên Lân ra, nhỏ giọng nói:



- Không được hồ đồ.



Thiên Lân cười cười, không hề kiên trì, đang chuẩn bị mở miệng đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức, vội vàng buông Tân Nguyệt ra, đưa mắt nhìn về xa xa.



- Có người, dường như là Trần Phong của Dịch viên.



Tân Nguyệt nhìn theo phương hướng của Thiên Lân, nhanh chóng phát hiện được một bóng hình đang bay lại rất nhanh, chính là môn hạ Trần Phong của Dịch viên.



- Nhìn bộ dáng hắn dường như có chuyện rồi.



Thiên Lân gật nhẹ, lóe lên ngăn Trần Phong lại, hỏi:



- Làm gì mà một mình vội vàng như vậy, Thanh Tuyết tỷ tỷ ở đâu rồi?



Trần Phong thấy được Thiên Lân, thở hỗn hển nói:



- Chuyện lớn không ổn rồi, mấy người sư tỷ gặp phải Tuyết Ẩn Cuồng Đao nên bảo ta quay về Đằng Long cốc để cầu cứu.



Thiên Lân biến sắc, hỏi tới:



- Vị trí ở nơi nào?



Trần Phong nói:



- Cứ đi thẳng hướng này khoảng chừng trăm dặm.



Thiên Lân nói:



- Ngươi nhanh chóng quay về Đằng Long cốc, ta và Tân Nguyệt chạy tới đó trước.



Nói rồi phi thân mang theo Tân Nguyệt vội vã đi liền.



Trên đường đi, Tân Nguyệt thấy Thiên Lân hơi lo lắng, lên tiếng an ủi:



- Không cần lo lắng, ta nghĩ mấy người Thanh Tuyết tỷ tỷ không có chuyện gì đâu.



Thiên Lân lắc đầu nói:



- Với thực lực của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, một khi hắn đã nổi sát tâm, bọn họ chắc chắn chết không nghi ngờ gì nữa.



Tân Nguyệt thở dài nhè nhẹ, hơi lo lắng, đi theo Thiên Lân tăng tốc, không bao lâu đã đi được năm mươi dặm.



Lúc này, một luồng khí tức yếu ớt ở phía trước khiến Thiên Lân chú ý.



- Có người, đi nhanh.



Lóe lên đi liền hệt như sao xẹt.



Thiên Lân và Tân Nguyệt chớp mắt đã xuất hiện ngoài vài dặm, phát hiện Quách Kiến trọng thươgn đang mang theo Tiết Phong hôn mê gắng sức bay đi.



Thấy tình hình như vậy, Thiên Lân chấn động trong lòng, hạ xuống bên hai người vội vàng nói:



- Thanh Tuyết tỷ tỷ đâu, tỷ ấy không sao chứ?



Quách Kiến vẻ mặt hơi mừng, vội vàng nói:



- Nhanh, nhanh đi cứu sư tỷ. Tuyết Ẩn Cuồng Đao đó lợi hại vô cùng, Lộc trưởng lão và Mạc đại hiệp đã chết trận rồi, sư tỷ cũng đang bị trọng thương, phỏng chừng … phòng chừng …



Thiên Lân vẻ mặt biến sắc, lạc giọng nói:



- Tân Nguyệt đi nhanh.



Như một cơn gió lốc, Thiên Lân toàn lực tiến lên, chớp mắt đã mang Tân Nguyệt nhanh chóng vượt qua cự ly vài dặm.



Trên đường chạy như điên, cuối cùng Thiên Lân gặp được Cơ Tuyết Ny.



Vừa gặp, Thiên Lân hỏi thẳng liền:



- Thanh Tuyết tỷ tỷ đâu, tỷ ấy ở nơi nào?



Thấy vẻ mặt lo lắng của Thiên Lân, Cơ Tuyết Ny an ủi:



- Đừng gấp, cô ấy chưa chết, ngươi không cần phải lo lắng như vậy.



Thiên Lân nghe vậy hơi an lòng, hỏi lại:



- Thật ra chuyện thế nào vậy, các vị sao gặp phải Tuyết Ẩn Cuồng Đao?



Cơ Tuyết Ny khổ sở nói:



- Đây có lẽ là định mệnh. Lúc đó … kết quả Lộc trưởng lão chết đi, Mạc Ngôn cũng chết, cuối cùng nếu không có Dao Quang xuất hiện đánh cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao thất kinh bỏ chạy, ngươi lúc này chạy lại cũng đã không còn kịp nữa rồi.



Thiên Lân kinh ngạc nói:



- Dao Quang? Người nào đây? Sao có thể đánh bại được Tuyết Ẩn Cuồng Đao?



Cơ Tuyết Ny bất ngờ nói:



- Ngươi ngay cả Dao Quang là ai cũng không biết được? Hắn có thể nói là nhân vật truyền kỳ trong gần hai mươi năm nay.



Còn đang nói, Tân Nguyệt theo sau cũng đến.



Hơi gật nhè nhẹ, Tân Nguyệt hỏi:



- Tình hình như thế nào rồi?



Thiên Lân nói:



- Dao Quang xuất hiện, đánh lui Tuyết Ẩn Cuồng Đao.



Tân Nguyệt cau mày nói:



- Dao Quang? Đây chính là nhân vật truyền kỳ uy danh thiên hạ đều biết.



Thiên Lân bất ngờ nói:



- Nàng cũng biết uy danh của người đó?



Tân Nguyệt cười cười, đang chuẩn bị mở miệng liền phát hiện Giang Thanh Tuyết đang từ xa bay đến, không khỏi vọt miệng nói:



- Thanh Tuyết tỷ tỷ quay lại rồi.



Thiên Lân thất kinh, thân thể lóe lên đi liền, chớp mắt đã xuất hiện cách vài dặm, ngăn Giang Thanh Tuyết lại, cẩn thận quan sát thân thể nàng.



- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?



Giang Thanh Tuyết kinh ngạc nói:



- Đệ à, đệ sao lại đến đây.



Thiên Lân nói:



- Đệ gặp Trần Phong, nói tỷ có nguy hiểm, đệ liền một mình chạy đến, tỷ thấy đệ quan tâm tỷ tỷ lắm không, có nên khen thưởng một chút không?



Giang Thanh Tuyết kéo tay Thiên Lân cười nói:



- Biểu hiện đệ không tồi, đáng khen thưởng, đệ muốn khen thưởng thế nào?



Thiên Lân đảo tròn mắt, cười nói:



- Đệ muốn hôn tỷ tỷ một cái.



Giang Thanh Tuyết đỏ mặt, cười mắng:



- Dám nói năng đùa giỡn tỷ tỷ, lần này hủy bỏ khen thưởng.



Nói rồi kéo Thiên Lân tiếp tục bay đi, chớp mắt đã đến trước mặt Tân Nguyệt và Cơ Tuyết Ny.



Thiên Lân hơi không vui, hừ giọng nói:



- Lần trước nhớ lại, lần tới cùng khen thưởng.



Giang Thanh Tuyết mắng:



- Tinh nghịch, sau này phải bảo Tân Nguyệt quản giáo đệ nghiêm khắc một chút.



Tân Nguyệt nghe vậy, điềm nhiên nói:



- Muội không quản được hắn đâu, hay để tỷ tỷ dạy dỗ thêm mới được.



Giang Thanh Tuyết cười khổ nói:



- Hắn đa dạng lắm trò, muội còn quản không được, ta cũng không phép nào quản hắn.



Thiên Lân cười ha hả nói:



- Không sao, ta quản cả hai người là được rồi.



- Đánh nè.



Tay phải giơ lên, Giang Thanh Tuyết làm ra vẻ muốn đánh.



Thiên Lân thấy vậy, kêu lên một tiếng quái dị, xoay người bay thẳng về phía Đằng Long cốc.



Ba người phụ nữ thấy vậy, không khỏi bật cười, không nhanh không chậm đi theo phía sau nhỏ giọng nói chuyện.



Một lúc sau, bốn người Thiên Lân gặp được cứu binh của Đằng Long cốc, người đến chính là Phương Mộng Như vừa mới quay về, hai bên gặp mặt rồi liền nói rõ mọi chuyện đã qua. Phương Mộng Như nghe được có chút tiếc nuối.



Lúc này, Thiên Lân, Tân Nguyệt chào tạm biệt mọi người, rồi bay thẳng về phía Bắc, chuẩn bị thu thập một số tin tức mới nhất.



Ban đầu, hai người hoàn toàn không phát hiện, cứ bay chầm chậm không mục đích.



Sau đó, hoa mẫu đơn và hoa hồng trong người Thiên Lân đột nhiên phát xuất chấn động khiến Thiên Lân chú ý.



Lấy hai vật ra, Thiên Lân quan sát cẩn thận, phát hiện hai đóa hoa đồng thời xoay tròn quanh người hắn, rồi nhanh chóng dừng lại phía trái, lấp lánh dường như đang dự báo chuyện gì đó.



Tân Nguyệt thấy vậy, kinh ngạc nói:



- Vật này từ đâu có vậy?



Thiên Lân cười khan nói:



- Đây là pháp bảo Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ tặng, nghe nói có thể cảm ứng được khí tức của cao thủ Ngũ Sắc Thiên vực. Hiện nay hai vật này đồng thời chấn động, lại cùng có một phương hướng, cho thấy quanh đây không xa đang có cao thủ của Ngũ Sắc Thiên vực.



Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân cười cười, khẽ than:



- Chàng quả thật là có duyên với phụ nữ, không trách sư tổ nói chàng đời này bị tình nghiệt quấn lấy mình.



Thiên Lân cười cười, kéo tay Tân Nguyệt nói sang chuyện khác:



- Đi thôi, chúng ta đi xem thử, coi hai thứ pháp bảo nào thật ra có linh hay không.



Tân Nguyệt bất đắc dĩ bật cười, bình tĩnh trở lại, để cho Thiên Lân tùy ý kéo tay mình bay thẳng về phía bên trái.



Trên đường đi, Thiên Lân thu giấu khí tức, hơn nữa còn nhờ vào sự thần dị của Băng Thần quyết để khuếch đại ý thức lan ra bốn phía đến phạm vi đường kính năm dặm để thu thập tin tức.



Rất nhanh, Băng Thần quyết của Thiên Lân phản hồi một số tin tức trọng yếu, trong một hẻm núi tuyết phủ phía trước ngoài bảy dặm xuất hiện một luồng khí tức mạnh mẽ.



Thăm dò cẩn thận, trong não Thiên Lân mờ hiện một hình ảnh, chỉ thấy ở giữa một hẻm núi tuyết phủ có một hàng dấu chân to lớn liên tục kéo dài vài trăm trượng đến ngọn núi băng.



Ở trên không của dấu chân khổng lồ, một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi, tay nắm chặt một thanh chiến đao dài cả trượng, vẻ mặt hơi tái nhợt, người này đang cúi đầu chăm chú nhìn dấu chân khổng lồ in trên mặt tuyết.



Phát hiện được những điều này, Thiên Lân lập tức dừng lại, nói với Tân Nguyệt:



- Phía trước bảy dặm có một hẻm núi tuyết phủ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lúc này đang ở đó. Trong hẻm núi xuất hiện một hàng dấu chân khổng lồ, không khác gì với những gì thấy được một năm trước, chuyện này xem ra càng phức tạp.



Tân Nguyệt kinh ngạc nói:



- Dấu chân khổng lồ? Một năm trước ba phái không phải đã phong ấn được vào rồi sao? Làm sao lại còn có dấu chân được?



Thiên Lân nghiêm túc nói:



- Chuyện này rất rõ ràng, dấu chân đó hoàn toàn không phải đến từ vài ngàn năm trước mà đến từ thế giới này của chúng ta, hoặc có lẽ đến từ Ngũ Sắc Thiên vực.



Tân Nguyệt trầm ngâm nói:



- Chàng có dự tính thế nào?



Thiên Lân suy xét một lúc rồi nhẹ giọng nói:



- Ta nghĩ đến một kế sách nhưng cần phối hợp thời gian. Nàng bây giờ lập tức quay về Đằng Long cốc, bẩm báo chuyện này cho cốc chủ để người dùng thời gian ngắn nhất tìm mấy người Công Dương Thiên Tung, lợi dụng lúc Tuyết Ẩn Cuồng Đao đang bị thương để tới đây áp chế lão. Ta ở quanh đây, từ xa quan sát động thái của Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Chỉ cần nắm được thời gian, hôm nay nhất định có thể tiêu diệt được lão.



Tân Nguyệt suy nghĩ một lúc, thấy kế này có thể thực hiện được, vì vậy dặn dò:



- Hứa với ta, không được đơn độc hành động.



Thiên Lân cười nói:



- Yên tâm, ta sẽ ở quanh đây, nếu như rời đi, ta sẽ lưu lại tiêu ký.



Tân Nguyệt hơi yên tâm, xoay người âm thầm bỏ đi.



Đợi Tân Nguyệt đi rồi, Thiên Lân thu giấu toàn bộ khí tức, nhờ vào sự huyền diệu của Băng Thần quyết để âm thầm tiến lên ba dặm, đến trên đỉnh một ngọn núi băng, từ xa xa quan sát động tĩnh của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.



Vì sợ bị phát hiện, Thiên Lân giữ khoảng cách bốn dặm, dùng Băng Thần quyết thăm dò tình hình của hẻm núi tuyết phủ, phát hiện chỉ cần mình tập trung tinh lực, mọi thứ trong hẻm núi tuyết phủ đó đều có thể hiện lên rõ ràng trong não, dùng hình thức vẽ hình ba chiều để thể hiện rõ ràng như thấy trước mặt.



Thấy vậy, Thiên Lân hơi kinh ngạc vui mừng, lợi dụng cơ hội giám thị để nhận thức cẩn thận lại sự huyền diệu của Băng Thần quyết, phát hiện theo sự gia tăng của tu vi bản thân, rất nhiều công năng chưa biết của Băng Thần quyết cũng lần lượt hiện lên trong lòng của hắn.



Vì vậy, theo thời gian trôi qua, Thiên Lân âm thầm ẩn núp bất động dưới băng tuyết, cả người chìm đắm trong lĩnh vực huyền bí kỳ diệu của Băng Thần quyết.



------------------------------------



Bên trong Đằng Long phủ, mọi người tập trung.



Mọi nhân vật chủ yếu hiện nay trong cốc lúc này đều có mặt ở đó, nghe Cơ Tuyết Ny kể lại chuyện vừa qua.



Hôm nay, cuộc đánh lén của Tuyết Ẩn Cuồng Đao khiến Ly Hận thiên cung tổn thất nặng nề, hai đại cao thủ Lộc Di Phong và Mạc Ngôn cùng chết trận, việc này đối với ba phái cũng là một loại đả kích vô tình.



Nghe qua hết mọi chuyện, Triệu Ngọc Thanh đau buồn lên tiếng:



- Từ sự kiện này chúng ta có thể rút ra kết luận, Ngũ Sắc Thiên vực né chỗ nặng tìm chỗ nhẹ, dùng kế quạt gió cho lửa nổi lên. Bọn chúng lợi dụng uy thế tu vi của bản thân, dự tính nuốt dần ba phái Băng Nguyên, hơn nữa còn chia rẽ những người khác đến Đằng Long cốc sinh sự, nhằm đạt đến bước xâm lấn nhân gian thứ nhất. Hiện nay, vấn đề trọng yếu của chúng ta là phải tìm cho được nơi bọn chúng ẩn thân, dùng thủ đoạn sét đánh lập tức tiêu diệt bọn chúng.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #264