Chương 1381: Đắc thường tâm nguyện (Tâm nguyện đền bù).



Dao Quang vẻ mặt kinh ngạc, dường như còn lo lắng nhìn nàng, khẽ khàng nói:



- Tỷ tỷ, tỷ thật sự không tức giận đệ?



Giang Thanh Tuyết nghe vậy cười cười, ép đầu vào ngực của hắn, nhẹ giọng mắng:



- Ngu ngốc, năm đó đệ tuổi hãy còn nhỏ, tỷ tỷ là bé gái, tự nhiên phải rụt rè một chút, lại thêm việc chính của đệ đang lúc thời điểm quan trọng, tỷ tỷ không muốn khiến đệ phân tâm, vì thế mới không theo ý đệ. Ai ngờ đệ cố ý chọc tỷ, đi một cái là suốt mười hai năm, hại cho tỷ tìm đệ suốt cả mười hai năm, đệ nói xem tỷ phải phạt đệ thế nào đây?



Dao Quang nghe vậy rất mừng, khuôn mặt lạnh lùng toát ra nụ cười tươi rói, ôm chặt lấy thân thể của Giang Thanh Tuyết, đi ba vòng tại chỗ, vui mừng nói:



- Mặc cho tỷ tỷ xử phạt.



Giang Thanh Tuyết thấy hắn cao hứng như vậy, trong lòng hết sạch u buồn, cười duyên nói:



- Thật sự để tỷ xử phạt phải không?



Dao Quang cười nói:



- Nói không hai lời.



Giang Thanh Tuyết cười nói:



- Tốt lắm, thế tỷ phạt đệ thêm mười hai năm nữa mới cho gặp tỷ.



Dao Quang sửng sốt, cười khổ nói:



- Tỷ tỷ, trừng phạt vậy không phải là quá nặng sao.



Giang Thanh Tuyết hừ giọng nói:



- Đệ biết nặng à, đệ không phải bắt tỷ đi tìm suốt mười hai năm sao?



Dao Quang cười làm lành nói:



- Đó là đệ đệ không đúng, tỷ tỷ đại lượng, sao cứ hẹp hòi như vậy?



Giang Thanh Tuyết trêu đùa:



- Nếu tỷ cố chấp như vậy thì sao?



Dao Quang cười nói:



- Nói như vậy, từ nay về sau đệ đi tìm tỷ tỷ chỉ có thể nhắm mắt, như vậy cũng tính là không gặp mặt rồi.



Giang Thanh Tuyết cười mắng:



- Đệ miệng lưỡi quá đi, lại sử dụng chiêu này.



Dao Quang cười ha hả nói:



- Thật ra còn có một chiêu, nhưng năm đó sau khi thất bại, đệ luôn không dám. Bây giờ đã đến lúc …ha ha ha …



Giang Thanh Tuyết đỏ mặt, quát lên:



- Dám làm, coi chừng tỷ không thèm để ý đến đệ.



Dao Quang không thèm để ý, cúi đầu tìm kiếm đôi môi của nàng, lại lên tiếng nói:



- Tỷ tỷ bản thân nói rồi, năm đó hoàn toàn không tức giận đệ, lại thêm … đệ … đã trưởng thành rồi.



Giang Thanh Tuyết cơ thể căng cứng, xoay đầu né tránh nụ hôn của Dao Quang, nhưng nhanh chóng bị Dao Quang hôn lên đôi môi.



Khuôn mặt nóng bừng, Giang Thanh Tuyết ừm một tiếng rồi không còn sức nép vào ngực của Dao Quang, để cho tâm ý tương thông.



Dao Quang ôm thân thể nàng, mười hai năm cách biệt khiến hai người vô cùng nhung nhớ, lúc này hiểu lầm đã giải mở, tình yêu trong lòng dào dạt không cách nào hóa giải.



Ôm chặt Giang Thanh Tuyết, Dao Quang kích động vô cùng, tay trái thuận thế đưa lên rơi vào hai ngọn ngọc nữ phong dụ người của Giang Thanh Tuyết, hắn ra sức cảm nhận sự êm ái và mềm mại.



Mười hai năm trước, Dao Quang cũng đã từng như vậy, nhưng khi đó Giang Thanh Tuyết do quá căng thẳng, tránh khỏi lòng của hắn, khiến hắn rất thất vọng, từ đó đi vào ngõ cụt, một hơi đi đến mười hai năm.



Hiện giờ sau mười hai năm, Dao Quang và Giang Thanh Tuyết lại gặp nhau, dưới tình hình hiện nay, hành động giống vậy lại xuất hiện lần nữa.



Lần này, Giang Thanh Tuyết lại có phản ứng như thế nào đây?



Lúc này, thân thể Giang Thanh Tuyết run rẩy, né tránh nụ hôn của Dao Quang, nói:



- Bại hoại, lại muốn khi dễ tỷ tỷ.



Dao Quang lúc này không còn sợ hãi, vừa hôn lên môi nàng không thôi, vừa cười nhẹ nói:



- Đệ đệ trưởng thành rồi, tự nhiên muốn yêu mến tỷ tỷ thật tốt.



Giang Thanh Tuyết xinh đẹp ôn nhu như nước, lườm hắn một cái thật êm ái tình cảm, sau đó nhắm mắt lại, để cho hai tay tham lam của hắn.



Bát Bảo kêu khe khẽ một tiếng, bay đi qua bên cạnh, tại chỗ đó chỉ còn lại hai người đang thân thiết.



Bầu trời, hoa tuyết tung bay, gió lạnh chầm chậm.



Dao Quang và Giang Thanh Tuyết sau khi âu yếm một lúc, Giang Thanh Tuyết cố gắng lùi lại, dịu dàng nói:



- Lúc này đã thỏa mãn tâm nguyện của đệ rồi, mãn ý rồi đó.



Dao Quang thần thái tươi tỉnh, vừa được tình ái, ánh mắt chăm chú nhìn vào đỉnh ngực ngạo đời của Giang Thanh Tuyết, không nỡ thôi nói:



- Thời gian ngắn quá.



Giang Thanh Tuyết vẻ mặt đỏ hồng, chỉnh lý lại quần áo, hung dữ lườm hắn một cái rồi quát lên:



- Không nghiêm chỉnh, tỷ đột nhiên thấy đệ quá sức kiêu căng rồi.



Dao Quang tiến lên đỡ lấy Giang Thanh Tuyết, thân mật cười nói:



- Từ lúc tỷ tỷ gặp đệ lần đầu, lúc nào cũng sủng ái đệ. Trước kia là vậy, sau này cũng là vậy.



Giang Thanh Tuyết vẻ mặt toát ra tình yêu nồng nàn, vuốt ve hắn, cảm thán nói:



- Quả thật từ lúc gặp đệ, tỷ tỷ đã bị sự sầu lo của đệ hút hồn rồi. Sau khi biết được những trải nghiệm của đệ, tỷ tỷ một lòng muốn đệ vui vẻ, một lòng yêu thương đệ. Như vậy, vài năm qua đi, đệ trở thành càng lớn càng sáng sủa, cũng đi càng lúc càng mạnh mẽ, có lúc thỉnh thoảng đánh lén tỷ tỷ, âu yếm với tỷ tỷ. Thật ra tâm tư của đệ tỷ tỷ biết rõ, nhưng đệ hãy còn nhỏ, tỷ không thể dung túng đệ được để tránh cho đệ tu hành bị sai lầm.



Dao Quang cảm động nói:



- Tỷ tỷ, tỷ không cần nói, đệ sai rồi, đệ …



Giang Thanh Tuyết đưa tay áp lên môi của hắn, lắc đầu nói:



- Quá khứ không vui vẻ chúng ta không cần đề cập lại. Lần này tỷ tỷ đến Băng Nguyên, truy xét chuyện có liên quan đến Ngũ Sắc Thiên vực …



Dao Quang nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc, cau mày nói:



- Nói như vậy, sẽ có một trường tai kiếp to lớn sắp sửa đến rồi. Tỷ tỷ hy vọng đệ làm thế nào?



Giang Thanh Tuyết nói:



- Đệ có Bát Bảo hỗ trợ, đến đi tự nhiên. Tốt nhất là quay về trung thổ trước để liên hệ với nhân sĩ Chính đạo. Tỷ lưu lại ở nơi này tiếp tục thăm dò, nếu có nguy hiểm gì tỷ sẽ gọi đệ.



Dao Quang chần chừ nói:



- Vừa mới gặp tỷ tỷ đã phân ly, đệ có chút không đành lòng.



Giang Thanh Tuyết nói:



- Thiên hạ mới quan trọng, chúng ta sau này tùy lúc có thể gặp được.



Dao Quang gật đầu nhè nhẹ, lại âu yếm Giang Thanh Tuyết một lúc mới cùng Bát Bảo bỏ đi.



Trên đường quay về Đằng Long cốc, Thiện Từ luôn luôn trầm tư không nói, tỏ ra có chút buồn phiền.



Thiên Lân hiểu tâm tình của hắn, nói với Vũ Điệp bên cạnh:



- Muội hãy đi khuyên Thiện Từ, để hắn chớ quá để ý.



Vũ Điệp nhìn Thiên Lân nhỏ giọng nói:



- Vì sao muội phải đi?



Thiên Lân cười nói:



- Ta bây giờ đi không thích hợp lắm, mà những người khác lại không quen biết với Thiện Từ, muội là người thích hợp nhất.



Vũ Điệp chăm chú nhìn Thiên Lân, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói:



- Huynh hy vọng muội đi hay là muốn đem ta đặt vào tay của hắn vậy?



Thiên Lân biến sắc mặt, hỏi ngược lại:



- Bản thân muội chọn lựa ai đây?



Vũ Điệp u oán nói:



- Trong lòng huynh biết rõ mà.



Thiên Lân nói:



- Nếu muội đã sớm tự mình chọn lựa, hà tất phải để ý làm gì?



Vũ Điệp nói:



- Muội nhớ rõ mười năm trước, lúc đó huynh đối với muội nhiệt tình hơn giờ.



Thiên Lân liếc về Tân Nguyệt không xa, thấy nàng nhìn về phía trước, hoàn toàn không để ý mình và Vũ Điệp nói chuyện, trong lòng đột nhiên thất vọng.



Vũ Điệp thấy vậy, u oán lẩm bẩm:



- Huynh thích người khác.



Thiên Lân nhìn nàng, bình tĩnh nói:



- Ta cũng thích muội.



Vũ Điệp cười cười hỏi lại:



- Thế Thiện Từ sao?



Thiên Lân trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:



- Câu này phải ta hỏi muội mới đúng.



Vũ Điệp khó xử nói:



- Muội không biết, muội hy vọng chúng ta đều vui vẻ.



Thiên Lân nói:



- Mọi thứ tùy duyên, có một số chuyện ai cũng không nắm chắc được. Đi đi, trước hết hãy an ủi Thiện Từ đã.



Vũ Điệp gật khẽ, nhẹ giọng nói:



- Thiên Lân, nhớ kỹ lời của huynh, muội sẽ rất để ý đó.



Gật đầu khe khẽ, Thiên Lân không nói, trong lòng hơi mâu thuẫn.



Thiên Lân thích Tân Nguyệt, điều này không có gì phải nghi ngờ, không ai có thể tranh đoạt với hắn, hắn cũng không chút lo lắng.



Nhưng nói đến Vũ Điệp, Thiên Lân cũng thích như vậy, nhưng ở giữa lại có một Thiện Từ, đây là chuyện khiến Thiên Lân đau đầu nhất.



Do bởi tình bạn và tình ái đan nhau, Thiên Lân đối với Vũ Điệp tỏ ra lạnh lùng hơn, hắn không biết làm thế nào mới đúng. Vì thế hắn chọn lựa cách thức tiêu cực, mọi thứ phó mặc cho ý trời.



Thời gian theo việc bay lượn mà qua đi.



Khi một đoàn người về đến cách Đằng Long cốc chừng năm mươi dặm, Tuyết Sơn thánh tăng đang bay đầu tiên đột nhiên dừng lại, nói với mọi người:



- Có tin tức rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đã.



Mọi người hiểu được ý của thánh tăng, đều ở nguyên tại chỗ chờ đợi, chỉ một lúc liền thấy Vương Chí Bằng xuất hiện trong tầm nhìn.



Vừa gặp, Vương Chí Bằng chào hỏi mọi người vài câu, rồi nói:



- Vừa rồi Tuyết Nhân chạy đến Đằng Long cốc gây sự, nói rõ là tìm Thiên Lân … Sư phụ phái ta đến đây là muốn báo cho mọi người biết, bảo Thiên Lân tạm thời né tránh.



Tuyết Sơn thánh tăng nói liền:



- Theo hành vi của Tuyết Nhân mà nói, chắc chắn có người gây chia rẽ, chúng ta lúc này so đo với hắn thì trúng phải kế của người khác. Thiên Lân tạm thời không quay về, để Tân Nguyệt đi chung với con thăm dò tình hình quanh đây.



Thiên Lân không có ý kiến, chấp nhận kiến nghị của Tuyết Sơn thánh tăng, hai bên chia tay ở đây.



Đưa mắt tiễn sáu người Tuyết Sơn thánh tăng đi rồi, Thiên Lân đến bên Tân Nguyệt, nắm bàn tay ngọc của nàng, cười nói:



- Chúng ta bây giờ đi theo hướng nào?



Tân Nguyệt nhìn hắn, điềm nhiên nói:



- Về phương diện thăm dò, chàng mạnh hơn ta, chàng quyết định đi.



Quay đầu nhìn nàng, Thiên Lân nhẹ giọng hỏi:



- Nàng không cao hứng sao? Bởi vì Vũ Điệp?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #263