Chương 1379: Minh châu truyền tấn (dùng minh châu đưa tin).



Nhìn cẩn thận, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tay trái chắp sau lưng, tay phải nắm đao, thanh chiến đao dài cả trượng đột nhiên run lên, chớp mắt đã phát xuất một tiếng gầm giận dữ rung trời.



Sau đó đao xuất như gió, nhanh như thiểm điện, chỉ trong khoảnh khắc đã chớp động ba trăm sáu mươi lần, ngưng tụ thành hai luồng đao màu đỏ như máu, chia ra đón đỡ kiếm của Cơ Tuyết Ny và Giang Thanh Tuyết.



Ba phương giao chiến khí thế kinh trời.



Hai người phụ nữ gắng sức tranh đấu, kiệt hết toàn lực, hai cột kiếm đỏ trắng hòa lẫn vào nhau, chớp mắt đã va chạm vào đao đỏ như máu của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.



Lú đó, điểm tụ nhau của hai phía cách nhau vài thước, chân nguyên mạnh mẽ đáng sợ nhanh chóng tích lũy, chớp mắt đã hình thành hai quả cầu ánh sáng, dung hợp lại với nhau thành một.



Bốn phía, ánh sáng chói mắt, chớp điện như sấm, không gian chấn động, thời không vặn vẹo, xuất hiện một cảnh tượng hủy diệt khó thấy được.



Mọi thứ chớp mắt đã hình thành, hơn nữa còn biến ảo bất định.



Sức mạnh ba người có thuộc tính khác nhau, Cơ Tuyết Ny là Băng Huyền thuộc tính, Phượng Hoàng pháp quyết của Giang Thanh Tuyết là pháp quyết cực dương cực cương, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lai lịch kỳ dị đặc biệt, tuy không biết pháp quyết y tu luyện thuộc loại nào, nhưng với sắc thái là đao, thì lại là cương mãnh vô cùng.



Như vậy, ba phe tụ lại một chỗ, chớp mắt đã tạo nên phản ứng kịch hóa, gây nên vụ nổ có tính hủy diệt, kéo dài và tràn lan ra ngoài.



Tiếng sét dày đặc hệt như sét đánh từ chín tầng trời, ánh sáng như lửa tung tóe, mây khói cuồn cuộn lưu động hệt như là ôn dịch, không ngừng khuếch tán ra ngoài, chớp mắt đã bao trùm khu vực phương viên trăm trượng.



Lúc này, kết giới Tuyết Ẩn Cuồng Đao bố trí đã sớm bị phá vỡ, trong khu vực khói bụi cuồn cuộn che phủ, thời không xoay chuyển, chớp điện không ngừng đang tiến hành hủy diệt liên tục.



Ở trong hoàn cảnh như vậy, Cơ Tuyết Ny và Giang Thanh Tuyết toàn lực chống đỡ, hai người không tiếc gì cả, liều mạng thúc động chân nguyên, ý đồ áp chế khí thế của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, nhưng do khoảng cách tu vi lớn quá, sau khi giằng co được giây lát, cuối cùng đã có kết cục thất bại.



Thời khắc đó, hai người kêu thảm rồi đồng thời bị hất bắn đi vài chục trượng, ánh sáng quanh người ảm đảm, toàn thân kinh mạch bế tắc, bộ dạng chật vật vô cùng.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao thân thể run lên, lùi lại vài chục trượng, vẻ mặt tái nhợt, nhìn ra cũng bị thương không nhẹ.



Nhưng đối với hai người, một chút thương tích của Tuyết Ẩn Cuồng Đao cơ hồ có thể không cần tính đến, y vẫn bá khí mạnh mẽ như cũ, khống chế cả khu vực, chủ đạo chiến cuộc.



Giữa không trung, sương mù có cuồng phong thổi tan đi, dần dần để lộ kết cục của cuộc chiến.



Giang Thanh Tuyết và Cơ Tuyết Ny rơi xuống mặt đất, toàn thân máu tươi chói mắt, hai khuôn mặt xinh đẹp xám trắng ảm đạm, ánh mắt lờ đờ không còn ánh sáng, trường kiếm trong tay vỡ nát, hẳn là trọng thương không còn sức phản kích.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn vào nơi này, mơ hồ hơi thất vọng, dường như kết quả y hoàn toàn không thỏa mãn, chỉ vì hai người phụ nữ tu vi hãy còn kém lắm.



Gió lạnh thổi lên, hai người trên mặt tuyết thân thể run rẩy nhè nhẹ, ý thức từ từ hồi phục, quay đầu nhìn địch nhân giữa không trung.



Bật cười thất vọng, Cơ Tuyết Ny nhẹ giọng hỏi:



- Giang cô nương, một khắc cuối cùng của cuộc đời, cô có tiếc nuối nào trong lòng không?



Giang Thanh Tuyết quay đầu nhìn bà, vẻ mơ hồ nói:



- Tiếc nuối? Ai có thể không có được.



Cơ Tuyết Ny thở dài nói:



- Đúng thế, ai không có mộng ước trong đời? Nếu cho cô nương một cơ hội, trước khi chết cô nương hoàn thành được một ý nguyện đã lâu, cô nương muốn làm chuyện gì nhất?



Khi kết cục đã định, không còn sức chống cự, phụ nữ thông thường sẽ hoài niệm về quá khứ, nhớ về thời khắc cuộc đời cuối cùng.



Giang Thanh Tuyết hơi chần chừ, tâm nguyện trước khi chết đối với nàng làm sao mới biết là nàng mong ước nhất?



Nhớ lại quá khứ, từng ly từng tí, vô số bóng người hiện lên cuồn cuộn như sóng biển lướt qua, hệt như một bức vẻ, trước thì rõ ràng, sau lại mơ hồ, cuối cùng lại dần dần rõ ràng, nhưng bóng dáng trong hình đã có thay đổi nhiều.



Khi tử vong đến gần, đơn độc đối mặt.



Giang Thanh Tuyết không cần phải che dấu lòng mình, nàng đem hình ảnh thâm sâu trong nội tâm, cứ mãi bồi hồi trong đáy lòng, dần dần đưa lên trước mặt, chầm chậm muốn nhìn thấy rõ người đó.



Cơ Tuyết Ny nhìn Giang Thanh Tuyết, thấy gương mặt nàng đột nhiên xuất hiện nụ cười mỉm êm ái, trong lòng dường như hiểu được chuyện gì.



Bà tiếc nuối nói:



- Cô nương hãy còn nhỏ tuổi, có gương mặt xinh đẹp hơn người, chắc hẳn điều khiến cô nương không thể buông bỏ được là ý trung nhân ở nơi xa xôi. Nếu có một ngày người ấy biết được cô nương đã đi rồi, chắc hẳn người đó sẽ rất thương tâm …



Giang Thanh Tuyết sửng sờ bật cười một trận, chầm chậm quay đầu nhìn về chân trời, ánh mắt như có lời nói từ biệt, một khắc trước khi chết còn đưa ra một tình yêu ẩn giấu trong lòng.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao không có hứng thú với những thứ đó, thấy hai người phụ nữ líu lo không ngừng, lập tức lớn tiếng nói:



- Trời không còn sớm nữa, ta phải đưa các ngươi lên đường. Cáo biệt đi, chút thời gian sống sót cuối cùng.



Thanh chiến đao giơ cao, khí thế quá người, đao đỏ rực mang theo một luồng bá khí như núi, vừa nhanh chóng tràn ra, vừa nhanh chóng tích lũy, khiến cho người ta một cảm giác tử thần đang đến.



Đối mặt với tình hình này, hai người phụ nữ hoàn toàn không để ý, nếu đã không còn sức phản kháng, hà tất phải lãng phí tinh lực, chi bằng lợi dụng chút thời gian có hạn này để nhớ lại cuộc đời đã qua.



Nhìn về phía chân trời, suy niệm về mọi thứ.



Khi sinh mạng đi đến giới hạn cuối cùng, chút hối tiếc không cam lòng đó hóa thành một chút tương tư.



Thời khắc đó, Giang Thanh Tuyết khuôn mặt tái nhợt mơ hồ có nụ cười mỉm, mơ hồ nhìn thấy được hình bóng đối với nàng đã từng rất quen thuộc.



Cơ Tuyết Ny cười nhàn nhạt, nuối tiếc trong lòng, bà và Công Dương Thiên Tung đã yêu nhau vài trăm năm rồi cũng không cách gì kết hợp, cuối cùng đành dùng phương thức này để chia ly, đây là ông trời trêu người hay vốn phải là như vậy?



Đao đỏ rực đánh động lòng người mang theo bá khí không gì ngăn được, theo sự khống chế của Tuyết Ẩn Cuồng Đao chém thẳng xuống hai người phụ nữ.



Bắt đầu trong chớp mắt, mọi thứ đã kết thúc, nhưng thật sự là kết cục cuối cùng như vậy chăng?



Ánh đỏ tới đầu, Giang Thanh Tuyết đang trầm tư đột nhiên tỉnh lại, liếc nhìn tình hình quanh đó, lập tức cố hết sức quát to:



- Dừng tay.



Thanh âm thật ra rất nhẹ, bất quá Tuyết Ẩn Cuồng Đao lại nghe thấy rõ ràng, y hơi chần chừ một chút rồi sau đó thu lại thế công, hứng thú hỏi:



- Còn một khắc cuối cùng, ngươi còn lời di ngôn nào chưa hoàn thành đây?



Giang Thanh Tuyết nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao, lạnh lẽo nói:



- Không phải là di ngôn, mà ta đột nhiên muốn cùng ngươi đánh cuộc một lần với vận may.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao kinh ngạc nói:



- Đánh cuộc vận may?



Cơ Tuyết Ny trong lòng không hiểu, nhẹ giọng nói:



- Giang cô nương, đây là cô …



Giang Thanh Tuyết nhìn bà, điềm nhiên nói:



- Ta muốn đánh cuộc một lần, xem chúng ta có chết trong tay của hắn hay không.



Cơ Tuyết Ny kinh ngạc nói:



- Cô nương còn có sách lược ứng đối nào?



Tuyết Ẩn Cuồng Đao thấy hơi hứng thú, hỏi lại:



- Đánh cuộc thế nào?



Giang Thanh Tuyết chầm chậm lấy một hạt minh châu trong lòng ra, vừa cắn nát ngón tay, đem máu tươi nhỏ lên mặt ngoài hạt minh châu, vừa giải thích:



- Vật này có tên là Phượng Ngưng Huyết, nghe nói rất thần dị, một khi nhiễm huyết rồi liền liên thông tâm ý với người cho máu, trở thành cứng rắn vô cùng. Bây giờ chúng ta dùng hạt châu này đánh cuộc với mạng vận, nếu ngươi có thể một đao chém nát nó thì tính là ngươi thắng, tính mạng hai chúng ta giao cho ngươi. Nếu ngươi một đao không đánh nát nó, ngươi hãy tự động bỏ đi, hôm nay có thể nói là không được làm khó hai người chúng ta. Ngươi có dám đánh cuộc với ta không?



Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng nói:



- Hoang đường, loại trò nhỏ này mà ngươi cũng dùng, cho là ta ba tuổi sẽ rơi bẫy ngươi hay sao?



Giang Thanh Tuyết hừ giọng nói:



- Ngươi không phải tự phụ bất phàm sao? Một viên minh châu nhiễm máu cũng dọa được ngươi sao?



Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười lạnh nói;



- Chỉ là một ta còn không để trong lòng, ta chỉ thấy ngươi đang vũ nhục trí tuệ của ta.



Giang Thanh Tuyết cười lạnh nói:



- Nếu ta không có vài phần nắm chắc, sao dám đánh cuộc sinh mạng với ngươi?



Tuyết Ẩn Cuồng Đao khinh bỉ nói:



- Ngươi bất quá chỉ là chơi trò kéo dài thời gian mà thôi.



Giang Thanh Tuyết châm chọc nói:



- Nói như vậy là ngươi sợ hãi?



Tuyết Ẩn Cuồng Đao quát lên:



- Nói bậy, ta mà sợ ngươi?



Giang Thanh Tuyết nói:



- Nếu mà không sợ, sao không thử một lần?



Cơ Tuyết Ny nói:



- Giang cô nương quên đi, phỏng chừng trong lòng hắn không nắm vữa, sợ thanh đao của hắn bất lợi, vì thế …



Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận dữ nói:



- Đủ rồi, nếu hai người còn chưa từ bỏ, thế thì ta sẽ thành toàn cho hai ngươi.



Nói rồi tay trái phất giữa không trung, dễ dàng thu lấy hạt minh châu trên tay Giang Thanh Tuyết đến trước mặt.



Nhìn đại khái một lúc, Tuyết Ẩn Cuồng Đao phát hiện trong hạt châu này tơ máu dày đặc, nhìn thấy có phần kỳ quái, nhưng y lại không thèm để ý, lập tức tay trái ném đi, tay phải múa đao, một luồng đao đỏ rực bay đến chém xuống, chớp mắt đã đánh trúng vào hạt minh châu.



Lúc đó, một tiếng thánh thót vang lên, hạt minh châu vỡ nát, sương máu nhàn nhạt ngưng tụ thành một con phượng hoàng to nhỏ chừng ba tấc màu đỏ, kêu lên một tiếng liền biến mất trong cuồng phong.



Bật cười ngạo nghễ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hỏi lại:



- Nhìn rõ rồi chưa, còn có gì không phục nữa chăng?



Cơ Tuyết Ny sửng người, không hiểu nhìn Giang Thanh Tuyết, phát hiện nàng mơ hồ có chút bi thương, dường như không nỡ đối với hạt minh châu đó.



Lắc đầu nhè nhẹ, Giang Thanh Tuyết nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao, điềm nhiên nói:



- Đó là một vật cố nhân tặng cho ta, đã mang theo hơn chục năm rồi, từ đó đến giờ chưa từng rời khỏi. Hiện nay, bị hủy trong tay người, chắc chắn người phải trả giá rất lớn mới được.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao hai mắt khép hờ, hừ lạnh nói:



- Vừa rồi ngươi lợi dụng ta dùng minh châu để truyền tin?



Nghe vậy, Cơ Tuyết Ny sửng người, sau đó tỉnh ngộ, nhưng lại hơi không hiểu.



Thời khắc này đây, sinh tử trong chốc lát, ai còn có thể cứu được Giang Thanh Tuyết?



Bật cười lạnh nhạt, Giang Thanh Tuyết nói:



- Ngươi rất thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của ta.



Tuyết Ẩn Cuồng Đao lạnh lùng tàn khốc nói:



- Ta ghét nhất người khác lợi dụng mình, bây giờ ngươi hãy chịu chết đi thôi.



Giang Thanh Tuyết vẻ bình tĩnh, tự tin nói:



- Tuyết Ẩn Cuồng Đao, ta dám khẳng định hôm nay ngươi không giết được ta.



Nghe vậy bật cười giận dữ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao quát lên:



- Phải vậy chăng, thế thì ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.



Tay phải múa lên, chiến đao gầm lên như sấm. Tiếng đao ngâm điếc taiu cùng với hào quang đỏ rực như máu, chớp mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Giang Thanh Tuyết.



Thời khắc đó, cuồng phong gào thét, chớp điện cùng với tiếng sấm ầm ầm.



Một chiêu phải giết ẩn chứa ý niệm cố chấp cực mạnh, đao còn chưa đến tiếng đã đánh đòn phủ đầu, đánh cho Giang Thanh Tuyết miệng phung máu tươi.



Cơ Tuyết Ny thấy vậy, la lên thất thanh:



- Giang cô nương cẩn thận …


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #261