Chương 1367; Ý ngoại phát hiện (Bất ngờ phát hiện).



La khẽ một tiếng, Lý Phong nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Từ Tĩnh trong tay, hỏi dồn:



- Những người khác đâu, bọn họ sao không thấy quay về?



Chu Kiệt vẻ mặt đầu đau khổ, đau đớn la lên:



- Đại sư huynh cùng với Nhị sư huynh đã không quay về rồi, Huyền Vũ cũng …



Lý Phong thân thể loáng lên, đau thương nói:



- Sao lại như vậy, sao lại là như vậy?



Vương Chí Bằng, Đinh Vân Nham tiến lên cất tiếng hỏi:



- Ai, ai đã làm chuyện này?



Sở Văn Tân nhìn mọi người kích động, than nhẹ:



- Các vị cố nén bi thương, chớ quá đau khổ. Lần này người hành hung chính là cao thủ của Tây vực Bạch Đầu sơn, đối phương thực lực cao cường.



Vương Chí Bằng cả giận nói:



- Lại là đám quỷ này, chúng ta quyết không thể tha thứ cho bọn chúng.



Sở Văn Tân khuyên bảo:



- Báo thù là chuyện không thể nóng nảy gấp rút nhất thời được, hay trước hết hãy trị thương cho Từ Tĩnh quan trọng hơn.



Lý Phong nghe vậy, lập tức tỉnh lại, dặn Phi Hiệp nhanh chóng đưa Từ Tĩnh đi trị thương.



Từ Tĩnh né khỏi lòng của Lý Phong, quỳ xuống khóc rống lên:



- Sư tổ, tất cả đều do con không nghe khuyên bảo của Phi Hiệp mới phát sinh chuyện như vậy, người hãy xử phạt con đi.



Phi Hiệp tiến lên, đau thương an ủi:



- Sư huynh, không cần phải tự trách mình, mọi người không trách huynh đâu.



Từ Tĩnh la lớn:



- Nhưng ta sẽ tự trách chính mình.



Triệu Ngọc Thanh lắc đầu thở dài, phất tay nói:



- Phi Hiệp, đưa nó xuống. Đợi sau khi nó đã lành thương tích mới một mình đến gặp ta.



Phi Hiệp vâng một tiếng, mang Từ Tĩnh đang khóc rống rời khỏi Đằng Long phủ.



Triệu Ngọc Thanh thôi nhìn theo, liếc Tiết Phong rồi nhỏ nhẹ nói:



- Tiết Phong, Ly Hận thiên cung hôm nay cũng phát sinh một số chuyện, hay con đi gặp thiên tôn đi.



Tiết Phong không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, theo lời bỏ đi.



Lúc này, trong Đằng Long phủ chỉ còn lại người của Đằng Long cốc, Dịch viên và Trừ Ma liên minh thôi.



- Sư phụ, người nhất định phải báo thù cho Đại sư huynh, Nhị sư huynh còn có Huyền Vũ nữa.



Vẻ mặt đầy đau thương, Vương Chí Bằng cất tiếng cầu khẩn.



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Chuyện báo thù tạm thời không nói đến, hôm nay ta triệu tập mọi người đến là muốn cho mọi người biết một số chuyện. Lần này, Trọng Quang và Vân Hạc chết đi chỉ là một điềm báo trước. Trong thời gian kế tiếp, ba phái Băng Nguyên sẽ gặp phải tai nạn còn lớn hơn. Đến lúc đó thật ra có bao nhiêu người còn sống sót, ai cũng không biết được. Vì thế ta hy vọng mọi người nhớ kỹ, cho dù là sống hay chết, chúng ta đều phải chiến đấu vì hòa bình, quyết không thể lâm trận bỏ chạy được.



- Vì bảo vệ hòa bình, thề quyết tử chiến.



Thanh âm đồng lòng vô cùng vang dội, mang theo niềm tin kiên định cùng với khát vọng hòa bình của cao thủ Đằng Long cốc.



Triệu Ngọc Thanh hơi vui mừng, tán thành nói:



- Được, hãy để chúng ta dùng sinh mạng hộ vệ cho sự tôn nghiêm của Băng Nguyên, giữ gìn hòa bình nhân gian.



Người của Dịch viên và Trừ Ma liên minh thấy vậy, trong lòng đầy kính nể và kinh hãi đối với hành động trên dưới đồng lòng, quyết tâm chí thành của người Đằng Long cốc.



Thiên Lân vẻ mặt lạnh lùng, yên yên lặng lặng nhìn mọi thứ, trong lòng lướt qua vô số nghi vấn.



Trong giọng nói của Triệu Ngọc Thanh, có thể nghe thấy rõ ràng là trận kiếp nạn này khó mà né tránh được.



Như vậy, ông vì sao còn muốn môn hạ đệ tử dùng hết sức ứng phó, không tiếc sinh mạng để tranh thủ?



Đây là vì một loại niềm tin hay còn vì một loại trách nhiệm?



Có lẽ ông nhìn thấu được kết cục tương lai?



Nếu không phải vì những chuyện này, chỉ vì hòa bình Băng Nguyên thì cuối cùng Đằng Long cốc sẽ còn được bao nhiêu người?



Những nhân vật có liên quan mật thiết với hắn như Tân Nguyệt, Lâm Phàm, bọn họ có thể phải chịu kiếp nạn không?



Nghĩ đến đây, Thiên Lân đột nhiên cảm thấy kinh hãi trong lòng.



Nếu như tai nạn ai cũng không cách gì né tránh, thế thì hắn phải như thế nào mới có thể bảo vệ những người ở bên mình đây?



Trong lúc suy tư, mọi người quanh đó đã bắt đầu dần dần bỏ đi, đợi đến lúc Tân Nguyệt gọi hắn, hắn mới đột nhiên phát hiện, mọi người đã đi hết toàn bộ.



- Sao rồi, kết thúc rồi sao?



Tân Nguyệt trừng hắn một cái, nhỏ nhẹ nói:



- Triệu sư tổ nói rồi, đợi nhóm Lâm Phàm quay về rồi mới triệu tập người ba phái cử hành hội nghị chính thức lần đầu.



Thiên Lân gật đầu nói:



- Cũng đúng, hôm nay phát sinh nhiều chuyện quá rồi, hẳn phải thương nghị lại đối sách.



Tân Nguyệt không nói, bước liên tục nhẹ nhàng, dáng điệu uyển chuyển bỏ đi.



Thiên Lân nhìn theo bóng nàng, ánh mắt hơi si mê, im im lặng lặng đi theo phía sau, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.



Ngày hôm nay đã phát sinh quá nhiều chuyện rồi.



Những ngày tiếp theo có điều gì đang chờ đợi ba phái Băng Nguyên, chờ đợi Thiên Lân?



Trong màn đêm, Thiên Lân đón gió ngắm tuyết, chăm chú nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt mơ hồ nụ cười mỉm.



Từ nhỏ, hắn đã thích một mình nhìn về phía chân trời, đưa suy nghĩ trôi đến vị trí thuộc nơi không thể nào đụng đến, một mình yên yên lặng lặng mơ mộng viễn vông.



Hiện nay, hắn đã lớn rồi, chuyện cũng đã hiểu nhiều, nhưng tập quán đó phần bắt nguồn từ bản tính, lại chưa từng thay đổi được.



Đêm nay, trong Đằng Long phủ, cao thủ ba phái tụ tập với nhau, thương nghị về tương lai của Băng Nguyên.



Thiên Lân vốn cũng được mời, nhưng chuyện đến trước mắt thì hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý, một mình chạy đến cửa cốc thưởng thức cái lạnh lẽo của gió đêm.



Đêm Băng Nguyên đến sớm hơn so với trung thổ, cho nên ngày ngắn đêm dài, gió lạnh thê lương vốn không thích hợp cho người phàm cư trú, nhưng đối với người tu đạo lại có điểm huyền diệu khác.



Bởi vì sức mạnh cực tinh khiết cực chân thật giữa trời đất lại tìm không được mấy loại, sức mạnh băng tuyết lại là một trong số đó.



Do nguyên nhân như vậy, cũng có ba phái Băng Nguyên mới có loại tình hình như ngày hôm nay.



Thu lại ánh mắt, Thiên Lân điềm nhiên nói:



- Đại sư mới đến động đào nguyên, không ngờ lại thích ban đêm của Băng Nguyên, quả thật khiến người ta kinh ngạc.



Sát Phật Thiên Nộ nhìn về xa xăm, lạnh lùng nói:



- Cảnh tuyết nơi này mới xinh đẹp sao, cũng không được hùng vĩ xinh đẹp của núi non trùng điệp trong trung thổ.



Thiên Lân cười cười, không hề tranh luận, khẽ khàng nói:



- Thế đại sư ở Đằng Long cốc một thời gian cảm thấy như thế nào?



Sát Phật Thiên Nộ chần chừ một lúc trả lời:



- Người nơi này cũng thiện lương như người trung thổ.



Thiên Lân cười hỏi:



- Như vậy, đại sư có tính toán thế nào?



Sát Phật Thiên Nộ hỏi lại:



- Ngươi hỏi làm gì?



Thiên Lân điềm nhiên không trả lời thế nào chỉ nói:



- Ta chỉ tùy tiện hỏi hỏi, đại sư nếu không muốn trả lời có thể coi như không nghe thấy.



Sát Phật Thiên Nộ nhìn hắn, cau mày nói:



- Nghe nói ngươi không phải là đệ tử Đằng Long cốc, ngươi sao lại ở đây bảo vệ Đằng Long cốc?



Thiên Lân cười đáp:



- Đại sư bản tính không xấu, sao lại bị người ta đặt cho tên Sát Phật?



Nghe ra Thiên Lân không có ý hỏi thật, Sát Phật Thiên Nộ hừ khẽ một tiếng, quay đầu nhìn về xa xăm.



Thiên Lân thấy ông ta không nói, điềm nhiên trả lời:



- Phật vốn không cho giết, từ bi độ hóa. Đại sư một đời giết người vô số, không nói đến những người không nên giết, chỉ bằng chút lòng tàn sát như vậy, nào có tuân thủ tông chỉ của Phật gia.



Thiên Nộ hừ giọng nói:



- Phật tính từ bi, độ hóa không được muôn dân thiên hạ. Ngọn dao của Phật lại có thể chém hết những yêu nghiệt ngoan cố.



Thiên Lân gật đầu nói:



- Câu này của đại sư không phải không có lý. Nhưng chiếu theo cách nói của đại sư, ma cũng có thiện ác, không thể giết toàn bộ sao?



Sát Phật Thiên Nộ sửng người, đối với vấn đề này, ông ta lại chưa từng suy nghĩ một cách cẩn thận.



Thiên Lân không hề quấy rầy ông ta, âm thầm bỏ đi, một mình nhàn nhã chậm bước trên mặt tuyết, hệt như một bóng quế trong đêm tuyết, lúc ẩn lúc hiện, không bao lâu đã biến mất rồi.



Trong màn đêm, Thiên Lân tùy ý chọn lựa một phương hướng, tiến lên chậm rãi không mục đích, ai ngờ lại phát hiện phía trước cách vài dặm lóe lên một chùm sáng đỏ.



Cảm thấy kỳ quái, Thiên Lân nhanh chóng tiến tới, phát hiện một thanh trường kiếm đỏ tươi lơ lửng giữa không trung phía sau một ngọn núi băng.



Liếc một cái, Thiên Lân liền nhận ra Tỏa Hồn kiếm, nhưng vì sao nó lại xuất hiện ở đây, Thiên Lân lại không hiểu rõ lắm.



Thu lại khí tức, Thiên Lân nhờ vào sức mạnh băng tuyết để ẩn giấu thân thể, âm thầm bên cạnh quan sát.



Ban đầu, Tỏa Hồn kiếm lơ lửng bất động, thân kiếm lúc sáng lúc mờ, lấp lánh ánh màu đỏ.



Sau đó, trải qua một lúc nữa, ánh máu trên thân Tỏa Hồn kiếm dần dần tan đi, thân kiếm trở nên trong suốt rõ ràng, có thể thấy được bên trong của thân kiếm có vài chục tinh thể to nhỏ tương tự, màu sắc hơi khác nhau đang dần dần hợp nhất lại.



Thấy vậy, trong lòng Thiên Lân kinh hãi, biết Tỏa Hồn kiếm đang dần dần luyện hóa tám mươi nguyên thần ở bên trong, dự tính dung hợp tất cả thành một luồng sức mạnh hoàn toàn mới.



Một khi nó hoàn thành quá trình tiến hóa này, uy lực của nó chắc tăng mạnh.



Đến lúc đó muốn đối phó với nó hẳn khó khăn nhiều.



Nghĩ đến đây, Thiên Lân suy nghĩ liên tục, đang suy tính có nên ra tay hủy diệt nó hay không, Tầm Duyên trong lòng hắn đột nhiên mở miệng nói:



- Không nên vọng động, quanh đây có một luồng sức mạnh rất kỳ quái, liên tục lúc ẩn lúc hiện.



Thiên Lân kinh ngạc nói:



- Sao ta lại không hề phát hiện chút nào?



Tầm Duyên nói:



- Đó là một loại tồn tại kỳ dị đặc biệt giữa động vật và thực vật, tần suất của nó rất quái dị, bình thường rất khó phát giác được.



Thiên Lân hiếu kỳ nói:



- Nếu ngươi có thể cảm ứng được luồng sức mạnh đó, thế ngươi biết nó thật ra cái gì chăng?



Tầm Duyên trầm ngâm giây lát, trả lời:



- Không nói rõ được, ta cũng mới lần đầu gặp được loại sức mạnh này, rất khó miêu tả được hình dạng của nó. Hiện nay, nó đang ở trên không trung cách Tỏa Hồn kiếm ba trượng, liên tục ngầm quan sát Tỏa Hồn kiếm.



Thiên Lân nghe vậy kinh ngạc nói:



- Phương hướng ngươi nói ta đã cẩn thận thăm dò qua, căn bản không hề có bất cứ điều gì.



Tầm Duyên nói:



- Chuyện kỳ diệu trên thế gian hàng ngàn hàng vạn, ngươi không biết hoàn toàn không có nghĩa không tồn tại. Cứ lấy thuật thăm dò mà nói, hai đạo Chính Tà có vài ngàn môn phái, phương pháp của nó không dưới vài trăm loại, ngươi học được nhiều ít thế nào?



Thiên Lân không còn gì nói, câu của Tầm Duyên tuy có chói tai nhưng lại có lý, khiến hắn không còn gì để trả lời.



Lúc này, tinh thể trong Tỏa Hồn kiếm bắt đầu giảm bớt, một số nguyên thần tương đối yếu bị những nguyên thần mạnh mẽ hơn nuốt mất, dần dần hình thành một cục diện mới.



Theo Thiên Lân thấy, nguyên thần tương đối ổn định bên trong Tỏa Hồn kiếm hiện nay có tám cái, ngang tài ngang sức nhau, nếu muốn luyện hóa hết những cái này hoàn toàn, phỏng chừng còn phải hao tốn chút thời gian.



Dường như ý thức được chuyện này, Tỏa Hồn kiếm dần dần bình tĩnh trở lại, thân kiếm trong suốt lại khôi phục màu máu, sau đó liền hóa thành một người đàn ông tà khí ngập trời lơ lửng giữa không trung.



Thiên Lân thấy vậy, trong lòng hơi kỳ quái.



Người đàn ông hắn đã từng gặp qua cảm giác hoàn toàn không giống người đêm nay.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #249