Chương 1364: Nhất ý cô hành (Khư khư cố chấp).



Thiện Từ nghe đến đây, phân tích:



- Nếu như Tử Vong thành chủ đúng là hóa thân của Diệt Phật Ma Tôn, ông ta xuất hiện lại nhân gian, không phải sẽ mang tai họa đến cho thiên hạ sao?



Tuyết Sơn thánh tăng gật đầu nói:



- Chiếu theo suy đoán bình thường, chuyện này không cách nào tránh được. Với thực lực của ông ta, phỏng chừng cả thiên hạ không kiếm được mấy người có thể đối kháng được.



Công Dương Thiên Tung hỏi:



- Thánh tăng nói là mấy người, không biết cụ thể chỉ ai vậy?



Tuyết Sơn thánh tăng liếc Công Dương Thiên Tung, trầm giọng nói:



- Đối với thực lực của Diệt Phật Ma Tôn, ta chỉ có thể suy đoán mà thôi, vì thế độ chính xác có khác biệt nhất định. Theo suy đoán cá nhân của ta, ông ta có thể so cao thấp với Vu Thần hai mươi năm trước.



Câu này vừa nói ra, ba phái Băng Nguyên còn chưa biết thế nào, nhưng Giang Thanh Tuyết của Dịch viên biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:



- Vu Thần? Có thể nói năm xưa là một trong Tứ Tuyệt của thiên hạ, cùng với Yêu Hoàng, Địa Âm, Thiên Sát cùng nổi danh.



Trần Phong lo lắng nói:



- Nếu như Tử Vong thành chủ có được sức mạnh to lớn như Vu Thần, thế thì thiên hạ nguy hiểm rồi.



Mọi người vẻ mặt nặng nề, cảm nhận được uy hiếp rất lớn đối với sự xuất hiện của Tử Vong thành chủ.



Triệu Ngọc Thanh thấy không khí không ổn, cổ vũ mọi người:



- Mọi người chớ quá lo lắng, Tử Vong thành chủ cho dù lợi hại, hiện nay còn có Cửu Hư, Cửu U, Thiên Tàm và Ngũ Sắc Thiên vực mấy thế lực tồn tại. Những cao thủ này cũng có dã tâm to lớn, thế tất không thể chấp nhận người khác, chúng ta có thể dụ hổ giết sói. Ngoài ra, Tử Vong thành chủ có thật là gây họa nhân gian không, hiện nay chúng ta còn chưa biết được, vì thế mọi người trước hết hãy nâng cao tinh thần lên.



Giang Thanh Tuyết nói:



- Cốc chủ nói rất đúng, chúng ta chỉ cần kiên định niềm tin, đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể cùng vượt qua khó khăn này.



Mã Vũ Đào từ lúc quay lại đến giờ vẫn chưa nói câu nào. Lúc này ông ta đột nhiên ngước lên, hỏi lại:



- Cốc chủ, tình thế như hiện nay, cốc chủ có suy nghĩ và dự tính thế nào?



Câu này vừa nói ra, Đằng Long phủ lập tức yên lặng trở lại, mọi người cùng nhìn Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi ông ta trả lời.



Suy nghĩ một chút, Triệu Ngọc Thanh đáp:



- Hiện nay, tình thế trước mắt chúng ta tương đối nghiêm trọng, cần chúng ta phải ra tay từ vài phương diện. Thứ nhất, tận hết khả năng nắm chắc tình hình tổng thể của Băng Nguyên, thứ hai, tiếp tục kế hoạch của chúng ta trước đây, thiết lập phương pháp tiêu diệt Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao, thứ ba, tùy lúc để ý đến Cửu Hư, Cửu U, Thiên Tàm cùng với tình hình của các cao thủ đặc biệt khác, ứng phó toàn diện đâu vào đấy. Thứ tư, đối với tình hình mới phát hiện, triển khai điều tra chuyên nghiệp.



Công Dương Thiên Tung hỏi lại:



- Chi tiết cụ thể cốc chủ đã tính toán an bài như thế nào?



Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, trầm ngâm nói:



- Chuyện này tạm thời ta phải cân nhắc một chút, đợi Thiên Lân quay lại hiểu được tình hình bên đó rồi, chúng ta mới tính toán thêm. Bây giờ, mọi người trước hết hãy nghỉ ngơi trước đã, sau khi Thiên Lân quay lại ta sẽ tự biết thông báo cho mọi người.



Câu này nói ra, mọi người có chút ngạc nhiên.



Nhưng suy nghĩ cẩn thận thấy hiện giờ dường như cũng chỉ có thể như vậy.



Vì thế, mọi người đứng lên, ai nấy tự rời đi.



Rất nhanh, Đằng Long phủ chỉ còn Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như và Tuyết Sơn thánh tăng ba người thôi.



Đứng lên, Triệu Ngọc Thanh nói:



- Ngồi đã lâu rồi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài thôi.



Phương Mộng Như nhìn ông, nhẹ giọng nói:



- Sư huynh, tâm của huynh hơi bất an.



Triệu Ngọc Thanh than thở:



- Đúng thế, tâm ta bất an chỉ vì kiếp nạn. Ta thật sự không dám tưởng tượng, sau vài ngày nữa cục diện sẽ như thế nào đây.



Tuyết Sơn thánh tăng điềm nhiên đáp:



- Thời gian lưu chuyển, thế sự biến hóa trăm lần, cái gì mất đi sẽ dùng một phương thức khác quay lại. Băng Nguyên này chỉ là bình thường. Khi nó đến điểm cuối thì đã là biển lớn nương dâu rồi.



Triệu Ngọc Thanh suy nghĩ lời nói của của Tuyết Sơn thánh tăng, đột nhiên hỏi lại:



- Thánh tăng, sự tồn tại của thánh tăng lại là vì sao vậy?



Tuyết Sơn thánh tăng biến sắc, vẻ phức tạp nói:



- Sự tồn tại của ta chỉ vì thay đổi một phát triển sai lầm. Chỉ đáng tiếc duyên lành không địch lại ý niệm tà ác, có một số chuyện định sẵn không cách gì thay đổi được.



Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hơi biến, dường như hiểu được lời nói của Tuyết Sơn thánh tăng, nhưng lại không nói gì nhiều.



Có lẽ, trong lời nói của bọn họ nhiều khi chỉ nói đến một nửa là cũng đủ lắm rồi.



Giây lát, ba người đi ra ngoài Đằng Long cốc, nhìn bầu trời đầy gió tuyết, vẻ mặt hơi dâng lên niềm oán trời thương người.



Băng Nguyên từ bề mặt mà nhìn không hề có chút thay đổi nào với trước đây, nhưng ngầm trong bóng tối, một sự quỷ bí không thấy được đang dần dần lan tràn.



Khi cuồng phong thổi qua, người có thể thật sự thản nhiên đối mặt có được mấy người đây?



Thống lĩnh mọi người rời khỏi Thiên Lân và Hạ Kiến Quốc, Từ Tĩnh nhanh chóng đuổi kịp Huyền Vũ, năm người kề vai tiến lên, thương nghị tiếp theo phải làm như thế nào.



Trước hết, Trương Trọng Quang đề nghị:



- Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là truy xét tung tích của mấy người Phiêu Linh khách và Ứng Thiên Tà, ta thấy hẳn phải lấy điểm này làm trọng tâm.



Tiễn Vân Hạc nói:



- Suy nghĩ của sư huynh không sai, nhưng Băng Nguyên rộng rãi, chúng ta phải tìm kiếm như thế nào?



Trương Trọng Quang nói:



- Nếu là tìm kiếm, tự nhiên là phải đi khắp nơi tìm hiểu, chỉ cần may mắn là được rồi.



Huyền Vũ nói:



- Hiện nay chúng ta cũng không có mục tiêu rõ ràng, chi bằng như lời của Đại sư bá, trước hết đi khắp nơi loanh quanh, xem có thể phát hiện gì không.



Từ Tĩnh nghĩ qua, cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt, vì thế chấp nhận ý kiến của Trương Trọng Quang, dẫn bốn người đi loanh quanh không có mục đích, hy vọng có thể phát hiện được gì.



Nhưng mà nói cũng quái lạ, năm người đi hơn nửa ngày, dấu chân in khắp phương viên hai trăm dặm, kết quả lại không phát hiện được chút gì.



Ngửng đầu lên, Phi Hiệp nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói:



- Từ sư huynh, nếu không chúng ta quay về trước, xem thử mấy tổ kia có phát hiện thế nào.



Từ Tĩnh chần chừ một lúc, phủ định:



- Trời hãy còn sớm, chúng ta đổi phương hướng khác thử lại, quyết không thể tay không quay về được.



Phi Hiệp lo lắng nói:



- Nhìn sắc trời này sắp sửa có cuồng phong bão tuyết. Chúng ta chậm trễ đã lâu, đệ sợ là sư tổ sẽ lo lắng.



Tiễn Vân Hạc nói:



- Phi Hiệp nói có lý nhất định.



Trương Trọng Quang thấy sư đệ nói đỡ cho Phi Hiệp, trong lòng hơi không vui, hừ giọng nói:



- Nếu như vậy, thế thì hãy phái hắn quay về trước đi báo tin này, nói chúng ta trễ một chút mới quay về.



Phi Hiệp hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói:



- Sư bá, đệ tử …



- Được rồi, Phi Hiệp sư đệ, đệ quay về trước một chuyến để tránh mọi người lo lắng.



Từ Tĩnh cắt ngang lời của Phi Hiệp ra lệnh.



Phi Hiệp chần chừ một lúc, vốn muốn nói gì đó, nhưng kết quả bị Từ Tĩnh lại thúc giục thêm một phen đành y lời rời đi.



Sai Phi Hiệp đi rồi, Từ Tĩnh dẫn Huyền Vũ, Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc đi theo hướng Bắc, tiếp tục tìm kiếm.



Rất nhanh, bốn người đi về phía Bắc được sáu mươi dặm, đến một nơi có núi băng vây quanh, phát hiện một hình bóng trắng như tuyết.



Hô lên thất thanh một tiếng, Tiễn Vân Hạc nói:



- Đó là thứ gì vậy, mọi người có thể nhìn rõ không?



Huyền Vũ lắc đầu trả lời:



- Con chỉ thấy được một tia trắng toát lóe qua, hoàn toàn không nhìn rõ được đó là thứ gì cả.



Từ Tĩnh nghiêm mặt vô cùng tự tin nói:



- Đi, nhất định phải làm rõ chuyện này.



Tung mình đi trước, Từ Tĩnh lập tức dẫn đầu xông lên, mang theo ba người đuổi vào sâu trong hẻm núi băng.



Theo sát sau Từ Tĩnh, Tiễn Vân Hạc quan sát chung quanh, trong lòng không biết vì sao dâng lên một sự bất an.



- Sư huynh, đệ thấy nơi này có chút kỳ quái, hay là chúng ta cẩn thận một chút.



Trương Trọng Quang nói:



- Nếu đệ sợ hãi, chi bằng ở lại ngoài hẻm núi.



Tiễn Vân Hạc sửng người, giải thích:



- Đệ không phải có ý đó, đệ chỉ …



- Cẩn thận, có chuyện rồi.



Từ Tĩnh buông câu cảnh cáo ra, lập tức khiến ba người chú ý, đáng tiếc đã quá trễ rồi.



Bốn phía bóng trắng xuất hiện, bốn đứa bé toàn thân trắng như tuyết, ngay cả đầu cũng trắng như cước vây bốn người vào giữa.



- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Ha ha ha, quả thật là bi ai.



Ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, Bạch Phát Tiên Đồng nhìn bốn người, khóe miệng nở nụ cười mỉm tàn khốc.



Từ Tĩnh vẻ mặt âm lạnh, hừ lạnh nói:



- Cuồng đồ to gan, các ngươi trước thì đánh lén Ly Hận thiên cung, hiện nay lại trốn ở đây mưu đồ chuyện không đúng tuổi, còn không mau mau thúc thủ chịu trói, chờ được phát lạc.



Bạch Phát Thánh Đồng cười lớn nói:



- Tiểu tử, ta thấy ngươi toàn là nói mê nói sảng. Chỉ bằng bốn người các ngươi cũng không đủ chút phân lượng, còn dám lớn tiếng nói khoác.



Bạch Phát Tiên Đồng nói:



- Sư đệ, để tránh đêm dài lắm mộng, hay là bớt nói lung tung, tiêu diệt bọn họ rồi mới nói tiếp.



Bạch Phát Thánh Đồng nói:



- Sư huynh yên tâm, bốn người này so với Ly Hận thiên cung có thể nói nhỏ nhoi mà thôi.



Thấy đối phương cuồng vọng như vậy, Tiễn Vân Hạc cảm thấy bất an, lén truyền âm cho Trương Trọng Quang:



- Sư huynh, bốn người này dám đánh lén Ly Hận thiên cung, tất có bản lĩnh hơn người, nếu chúng ta liều mạng đánh thẳng, phần lớn không phải đối thủ của họ, hay là nghĩ cách rời đi.



Trương Trọng Quang vẻ mặt nặng nề, gật đầu nói:



- Sư đệ nói rất đúng, chỉ sợ đối phương không để cho chúng ta đi được.



Dứt lời, bốn đứa bé tóc bạc đồng thời ép đến gần, tình hình vô cùng khẩn trương.



Phát hiện nguy hiểm, Từ Tĩnh nói:



- Mọi người cẩn thận, liên tay kết trận, phòng ngự là trên hết.



Huyền Vũ, Tiễn Vân Hạc, Trương Trọng Quang cùng đồng ý, nhanh chóng điều chỉnh phương vị cùng với Từ Tĩnh hình thành một trận pháp Tứ Tượng, ra sức phòng thủ toàn lực.



Bạch Phát Tiên Đồng bật cười lạnh lùng tàn khốc, phất tay nói:



- Tốc chiến tốc quyết, trong vòng mười chiêu phải tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.



Bạch Phát Huyết Đồng và Bạch Phát Ngân Đồng bật cười ha hả, thân thể hệt như vệt sáng ảo ảnh, triển khai tiến công đầu tiên.



Bạch Phát Thánh Đồng và Bạch Phát Tiên Đồng cùng xuất thủ hơi chậm, nhưng hai người tu vi đã tiến vào cảnh giới Quy Tiên, thế công của bọn họ mạnh mẽ, tự nhiên không thể so sánh với nhau được.



Đối diện với công kích của bốn người, bọn Từ Tĩnh múa kiếm phản kích, nhờ vào uy lực của trận pháp dự tính đấu tranh với địch nhân.



Nhưng chỉ ba chiêu ban đầu, tình hình còn tương đối lạc quan. Từ chiêu thứ tư, sức mạnh công kích của địch nhân đột nhiên tăng mạnh. Điều này khiến bốn người Từ Tĩnh hơi có phần luống cuống tay chân.



Dù sao nói về tu vi, Từ Tĩnh là mạnh nhất trong bốn người cũng chỉ mạnh hơn Bạch Phát Ngân Đồng và Bạch Phát Nhi Đồng một chút. Khi gặp phải Bạch Phát Tiên Đồng và Bạch Phát Thánh Đồng có cảnh giới Quy Tiên, kết quả của nó tự nhiên có thể tưởng tượng được.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #246