Chương 1351: Địa để kỳ quan (Kỳ quan dưới lòng đất).



Tiết Quân nhìn dãy núi này, tùy tiện nói:



- Núi này tên là gì, mọi người có biết không?



Hắc Tiểu Hầu mắng:



- Con heo ngu xuẩn, Băng Nguyên đến chỗ nào cũng là núi băng, ai biết nhiều như vậy được.



Tiết Quân không phục nói:



- Con khỉ gầy còm, dám gọi ta là heo ngu xuẩn, ta trở mặt với ngươi.



Đào Nhâm Hiền khuyên bảo:



- Được rồi, không cần ầm ĩ vậy, không phải chỉ là một ngọn núi băng thôi sao.



Tiết Quân hừ giọng nói:



- Ngọn núi băng khổng lồ như vậy trên Băng Nguyên lại không có tên, không có người biết chăng?



Thấy hắn nổi giận, Đào Nhâm Hiền cười nói:



- Được rồi, ngươi nói có lý, được rồi đó.



Tiết Quân hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt tốt hơn một chút.



Linh Hoa hé miệng cười, đổi sang chuyện khác:



- Nhanh lên, cố gắng kiên trì thêm một chốc nữa, nếu không có phát hiện, chúng ta sẽ quay về.



Tiết Quân ba người nghe vậy gật đầu tăng tốc tiến lên.



Lúc này, Lâm Phàm đột nhiên dừng lại, nhìn ngọn núi băng dưới chân, nghiêm chỉnh nói:



- Mọi người cẩn thận, ta nghĩ chúng ta đã có phát hiện rồi.



Bốn người Linh Hoa nghe vậy rất mừng, nhưng đưa mắt nhìn quanh, tuyết trắng khắp nơi, thế thì tình hình nào vậy?



- Sư huynh, nơi này không có tình huống gì mà?



Vẻ mặt mơ hồ, Hắc Tiểu Hầu cất tiếng.



Lâm Phàm chỉ ngọn núi băng dưới chân giải thích:



- Câu nói vừa rồi của Tiết Quân nhắc nhở ta, ngọn núi băng này to lớn như vậy, lại cách Đằng Long cốc không đủ hai trăm dặm, chúng ta hẳn phải đã từng nghe thấy. Nhưng hiện nay không ai nhận ra ngọn núi này, điều này không phải là khác thường sao.



Đào Nhâm Hiền nghi hoặc nói:



- Khác thường như thế nào, nó bất quá cũng chỉ là một ngọn núi băng, lẽ nào còn ẩn chứa yêu quái nữa sao?



Lâm Phàm nói:



- Có ẩn chứa yêu quái hay không tạm thời còn chưa biết được. Nhưng ta thấy ngọn núi này có chút kỳ quặc, cần phải tra xét cẩn thận.



Linh Hoa cau mày nói:



- Sư huynh, vì sao huynh nói nó kỳ quặc?



Lâm Phàm trầm ngâm nói:



- Ta cả gan phỏng đoán, nơi này trước đây có khả năng không có ngọn núi băng này, sự xuất hiện của nó có khả năng do một mục đích nào đó.



Linh Hoa biến sắc, kinh hãi nói:



- Huynh nói ngọn núi băng này là do người tạo thành? Sao có khả năng đó được?



Lâm Phàm chầm chậm hạ xuống, nghiêm túc nói:



- Hình thành như thế nào ta không dám khẳng định, nhưng theo ta biết được, Thiên Lân có thể ngưgn tụ ra một ngọn núi băng to lớn như vậy trong chớp mắt. Bây giờ, Linh Hoa đi xuống với ta, ba người còn lại chia ra, từ không trung quan sát toàn bộ ngọn núi băng, xem có thể tìm được chỗ nào không ổn không.



Linh Hoa nghe lời đến bên Lâm Phàm, ba người Tiết Quân tự động tản ra, đứng thành hình tam giác quan sát tình hình dưới mặt đất.



Hạ xuống mặt đất, Lâm Phàm dẫn Linh Hoa di động tốc độ cao, cơn gió lốc sau lưng hệt như một con rồng khổng lồ màu trắng bay lượn trên ngọn núi băng.



Linh Hoa hơi mơ hồ hỏi lại:



- Huynh làm gì vậy?



Lâm Phàm giải thích:



- Ngọn núi này to lớn, bề mặt tuyết đọng rất nhiều, nếu không thể nghĩ ra phương pháp thổi tung đám tuyết đọng này, chúng ta căn bản không thể nào ra tay được.



Linh Hoa trầm tư một lúc, kinh ngạc nói:



- Huynh dự tính dùng khả năng di động tốc độ cao của chúng ta tạo ra dòng khí mạnh mẽ để đẩy tuyết băng đi?



Lâm Phàm cười đáp:



- Thông minh.



Linh Hoa lo lắng nói:



- Ngọn núi này to lớn như vậy, phạm vi có vài chục dặm, cho dù huynh có thành công trong việc kéo băng tuyết, cũng không nhất định sẽ có hiệu quả.



Lâm Phàm nói:



- Thế thì phải trông vào vận khí của chúng ta thôi. Đến đây, chúng ta cùng gia tăng tốc độ.



Lóe lên đi qua, Lâm Phàm kéo tay Linh Hoa bay lượn trên mặt tuyết tới lui, chớp mắt đã hình thành hai cột gió thổi tung hoa tuyết cuồn cuộn.



Ban đầu, cột gió không lớn. Nhưng theo thời gian trôi qua, hai cột gió càng lúc càng lớn, cuối cùng tạo nên tuyết lở.



Lúc này, núi băng chấn động, lượng tuyết đọng to lớn từ trên cao rơi xuống cùng với sức đánh mạnh mẽ, hệt như sông lớn vỗ sóng, phạm vi càng lúc càng to lớn.



Lâm Phàm kéo tay Linh Hoa từ trong cột gió bay ra, lơ lửng giữa không trung, yên lặng quan sát.



Khoản chừng cháy một nén nhang, tuyết lở dần dần ngừng lại, để lộ một cảnh tượng đã bớt đi tuyết đọng che phủ, ngọn núi băng để lộ diện mạo chân thật, hễ chỗ nào nhô ra đều bị tầng băng phá gãy, thậm chí có những vết nứt to chừng vài trượng phân bố khắp cả bề mặt ngọn núi.



Lâm Phàm thấy vậy, vẻ mặt nặng nề, trầm giọng nói:



- Sức phá hủy đáng sợ như vậy, sức mạnh phải làm sao mới có thể làm được như thế?



Linh Hoa rất kinh ngạc, lại có chút mơ hồ, cất tiếng hỏi;



- Chuyện này là thế nào đây?



Lâm Phàm lắc đầu cười khổ, than nhẹ:



- Nguyên nhân ở dưới chân chúng ta, cần chúng ta đi truy xét.



Nói rồi phất tay gọi Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền đến, dặn dò:



- Ta và Linh Hoa dự tính tiến vào trong ngọn núi băng để tìm nguyên nhân, các đệ ở đây cẩn thận quan sát, đồng thời lưu ý đến an toàn. Nếu đến giữa trưa chúng ta không thấy đi ra, chứng tỏ chúng ta gặp phải nguy hiểm, các đệ phải nhanh chóng quay về cốc báo cho sư tổ biết, hiểu rõ chưa?



- Sư huynh yên tâm, bọn đệ hiểu rõ, huynh cũng phải cẩn thận một chút.



Ba người đồng thanh kêu lên.



Hạ mình xuống, Lâm Phàm quan sát qua bề mặt của ngọn núi băng, tìm đến một khe nứt lớn nhất, dẫn theo Linh Hoa cẩn thận tiến vào bên trong núi băng.



Do khe nứt trên lớn dưới nhỏ, hai người ban đầu rất thuận lợi, nhưng sau khi đi được chừng sáu mươi trượng thì khe nứt đã nhỏ đi rất rõ, hạn chế tốc độ của cả hai.



Dừng lại, Lâm Phàm nghỉ ngơi một chút, nói với Linh Hoa:



- Khe nứt rất sâu, chúng ta có khả năng sẽ gặp phải phiền phức.



Linh Hoa nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy khe nứt uốn lượn quanh co, sâu không biết thế nào.



- Khe nứt như vậy làm sao tạo ra được?



Lâm Phàm chần chừ rồi trả lời:



- Theo suy đoán của huynh, nơi này vốn là một vùng bằng phẳng, do bởi một loại sức mạnh chưa biết tên ép mạnh từ dưới đất lên, vì thế mới xuất hiện những vết nứt như vậy, hình thành một ngọn núi băng. Do nơi đây gió tuyết không ngừng, nên tuyết nhanh chóng che phủ mọi thứ, vì thế không có người nào phát hiện ra được.



Linh Hoa khẽ lẩm bẩm:



- Suy đoán của huynh có đạo lý nhất định, nhưng muội thấy, chúng ta có cần phải tiêu phí thời gian truy xét theo nguyên nhân này không?



Lâm Phàm không nói, suy nghĩ câu nói của Linh Hoa, trong lòng hơi do dự.



Đúng lúc đó, một làn sóng dao động nhỏ bé không thể phát hiện truyền vào lòng Lâm Phàm, khiến hắn chú ý.



Tập trung tinh lực, Lâm Phàm thăm dò cẩn thận, phát hiện dưới chân truyền đến một loại sức mạnh chưa biết tên khiến tâm thần hắn bất định.



Thấy Lâm Phàm không nói gì, Linh Hoa cất tiếng:



- Thế nào rồi, vì sao huynh không nói gì cả?



Lâm Phàm nghe vậy giật mình tỉnh lại, nhẹ giọng nói:



- Nhỏ giọng một chút, huynh phát hiện dưới chân truyền đến một luồng khí tức quỷ dị.



Linh Hoa bán tín bán nghi nói:



- Sao muội không phát giác gì cả.



Lâm Phàm nói:



- Đừng gấp. Chút nữa muội sẽ tự phát hiện. Đi thôi, chúng ta xuống nhanh một chút.



Do trong lòng đất ánh sáng không rõ, Lâm Phàm và Linh Hoa càng tỏ ra cẩn thận đặc biệt, sau khi hạ được một trăm ba mươi trượng, hai người bị kẹp vào trong khe núi, thân thể không cách nào tiếp tục tiến lên.



Lúc đó, hai người thu nhỏ thân thể hóa thành hai điểm ánh sáng nhỏ bé, tiến lên trong khe núi đen ngòm.



Không biết đi qua cự ly bao xa, hai điểm sáng do hai người hóa thân đến một không gian dưới đất, thấy được một cảnh sác khó mà tưởng tượng được.



Đó là một không gian to lớn, ước chừng phương viên vài dặm.



Trên đỉnh là một tầng nham thạch màu nâu và bùn đất, bề mặt vô cùng khô ráo.



Cách mặt đất khoảng chừng ba trăm trượng có một dòng sông hai nhánh một đỏ một xanh, ba mươi sáu cái ao to nhỏ khác nhau cùng với hai tấm bia đá to lớn cao mười trượng, dài ba trượng, dày hai trượng.



Những thứ bày sắp hàng lẫn vào nhau rất có tính quy luật.



Từ phía Lâm Phàm và Linh Hoa trên này nhìn xuống, hai con sông khúc giữa uốn lượn, hai đầu thẳng tắp, hình thành một Thái Cực đồ, hai tấm bia đá thật lớn chính là ở hai mắt âm dương.



Bốn phía bố trí ba mươi sáu cái ao tạo thành một Thiên Thị đại trận, nước ao có màu sắc đủ loại, nhìn qua vô cùng rực rỡ.



Ngoài ra, hai đầu sông không thấy đầu đuôi, nước sông yên lặng bất động, hệt như hai kênh to lớn.



Hô nhẹ một tiếng, Linh Hoa khôi phục lại chân thân, sợ hãi than:



- Quả thật là quá thần kỳ.



Lâm Phàm sau đó xuất hiện, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, nhắc nhở:



- Cẩn thận, quanh đây có dao động sinh mạng, không được sơ ý.



Linh Hoa cười nói:



- Huynh à, chỉ là chuyện bé xé ra to thôi, nơi này có ai đây?



Lâm Phàm kéo tay nàng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:



- Không được vội vàng có kết luận, muội dám khẳng định bên trong những ao đó lại không có người ẩn núp sao?



Linh Hoa thôi cười, hỏi lại:



- Huynh dự tính làm thế nào?



Lâm Phàm suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:



- Để cho an toàn, muội ở lại đây quan sát, có gì không ổn lập tức rời đi, để huynh xuống dưới đó xem xét.



Linh Hoa không chịu:



- Không được, nếu đi phải đi chung, muội tuyệt đối không để một mình huynh đi mạo hiểm.



Lâm Phàm nhẹ nhàng nói:



- Nghe lời, chuyện này không phải là đùa được …



Linh Hoa cắt ngang lời của nàng, kiên định nói:



- Bởi vì nguy hiểm, muội mới đi cùng với huynh.



Lâm Phàm khó xử, nơi này quỷ bí khó lường, đường ra khó tìm được, một khi gặp phải nguy hiểm, hai người không có chỗ để trốn thoát.



Lại thêm nơi này địa hình kỳ dị đặc biệt, hình thành tất có nguyên nhân, hắn nếu để Linh Hoa đi theo với hắn, không phải trở thành biết trong núi có hổ mà vẫn đi thẳng về phía đó sao?



Nghĩ đến đây, Lâm Phàm khuyên giải:



- Linh Hoa, đừng như vậy nữa, huynh trước tiên xuống gần mặt đất, muội quan sát cẩn thận, nếu không có gì khác thường huynh sẽ truyền âm gọi muội xuống đây. Nếu phát hiện khác thường, muội liền truyền âm nhắc nhở huynh, rồi chúng ta lập tức bỏ đi liền.



Linh Hoa chần chừ nói:



- Huynh không muốn muội đi cùng huynh sao?



Lâm Phàm kéo tay nàng, ôn nhu nói:



- Huynh luôn hy vọng đời này có thể vĩnh viễn có muội bên cạnh. Nhưng vì lâu dài, vì an toàn của chúng ta, tạm thời chia ra cũng cần thiết.



Linh Hoa nhìn vào mắt hắn, thấy trong mắt đầy mật ngọt tình ái, lập tức để lộ thái độ thẹn thùng.



- Được, muội nghe lời, huynh nhớ cẩn thận một chút.



Lâm Phàm gật đầu mỉm cười, sau đó buông tay Linh Hoa, cẩn thận hạ xuống bên dưới.



Để an toàn, Lâm Phàm thu lại khí tức, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thái Cực đồ, dự tính hạ xuống nơi đó.



Theo quan sát của Lâm Phàm, nơi thần bí nhất chính là hình vẽ Thái Cực, nó chiếm hơn nửa phần không gian, có một sự thần bí không có tên, hấp dẫn Lâm Phàm sâu sắc.



Phía trên, Linh Hoa tâm tình khẩn trương, vừa quan sát tình hình bên dưới, vừa lo lắng cho Lâm Phàm.



Thời gian âm thầm trôi qua, khi khoảng cách với mặt đất của Lâm Phàm còn chừng hai mươi trượng, một tầng kết giới vô hình không màu đột nhiên hất văng hắn ra.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #233