Chương 1350: Sát kiếp lai tập (Tai kiếp chết người đến bất ngờ).



Chữ mới được còn chưa thoát khỏi miệng, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn lối vào, chỉ thấy Đinh Vân Nham vội vội vàng vàng chạy vào, trong lòng ôm một bóng người.



- Sư phụ, đại sư không ổn rồi, Ly Hận thiên cung có chuyện rồi.



Triệu Ngọc Thanh nghe vậy chấn động, trầm giọng nói:



- Bình tĩnh lại, có chuyện gì từ từ nói.



Đinh Vân Nham chạy đến trước mặt mọi người, nhanh chóng đặt người đàn ông trong lòng đang hôn mê xuống, vội vàng nói:



- Sư phụ, người này là môn hạ của Ly Hận thiên cung, hắn nói Ly Hận thiên cung bị cao thủ đánh lén, hiện nay đang lâm vào nguy cơ bị diệt môn. Tình hình cụ thể hắn còn chưa nói hết thì đã hôn mê rồi.



Triệu Ngọc Thanh đột nhiên đứng lên, vẻ mặt nặng nề nói:



- Thiên Lân, con trước hết hãy cứu hắn tỉnh lại đã, ta phải hỏi cẩn thận để xác định tính chân thật của nguồn tin này.



Thiên Lân vâng một tiếng, vọt đến bên người đàn ông, phát hiện tuổi người này không lớn nhưng thương thế rất nặng, khí tức cơ hồ đã yếu hẳn đi, nếu không cứu thì chết chắc chắn.



Thiên Lân đưa tay phải ra áp vào trước ngực người đó, lòng bàn tay phát xuất một nguồn chân lực thuần dương, nhanh chóng rót vào kinh mạch của hắn, thức tỉnh động lực ngủ say trong người hắn.



Trải qua một lúc, khuôn mặt người đàn ông đó bắt đầu hồng lên, chầm chậm mở to hai mắt.



Thiên Lân đỡ hắn đứng dậy, nói cho hắn biết chỗ đang đứng, bảo hắn kể lại mọi chuyện liên quan đến Ly Hận thiên cung.



Người đàn ông đó nhìn mọi người, cuối cùng nhìn Triệu Ngọc Thanh, đau đớn nói:



- Cốc chủ, cầu người nhanh chóng phái người tìm Thiên Tôn về, chậm sợ là không còn kịp nữa.



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Không cần đau lòng, ngươi cho ta biết Ly Hận thiên cung thật ra đã phát sinh chuyện như thế nào?



Người đàn ông đó nói:



- Theo vãn bối biết được, một canh giờ trước đột nhiên có năm đứa bé tóc bạc xông vào Ly Hận cung, bọn chúng thấy người là giết, ra tay rất độc ác, căn bản không hề nói rõ nguyên nhân nào cả.



- Đứa bé tóc bạc? Đó là Tây vực Bạch Đầu sơn đã làm.



Vẻ mặt phẫn nộ, Vương Chí Bằng rất bất bình lên tiếng.



Giang Thanh Tuyết lại nghi hoặc:



- Trước đây Thiên Lân còn gặp Bạch Đầu Thiên Ông, xem ra hắn cố ý xuất hiện, ngầm ra một chiêu giương đông kích tây.



Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nghiêm chỉnh, trầm giọng nói:



- Chuyện Ly Hận thiên cung không phải là chuyện ngẫu nhiên, đó là phản ứng tốt nhất cho sự khởi đầu của Ngũ Sắc Thiên vực. Hiện nay cứu người quan trọng, Chí Bằng đi tìm Thiên Tôn, Giang cô nương và hai vị đồng môn theo Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp đến Ly Hận thiên cung để cứu người, Thiên Lân dẫn Hạ Kiến Quốc đi tìm kiếm lai lịch của gốc thực vật đó.



Mọi người lãnh mệnh, tự mình rời đi, Đằng Long phủ một chốc đã trở nên vắng lặng.



Quay về vị trí cũ, Triệu Ngọc Thanh sai Đinh Vân N ham dẫn đệ tử Ly Hận thiên cung đó đi dưỡng thương, dặn dò Lý Phong phái người nhanh chóng triệu hồi những người còn lại.



Đợi ba người đi rồi, Triệu Ngọc Thanh thở dài ngao ngán, hơi ưu tư nói:



- Tai kiếp khủng khiếp của Băng Nguyên đang từng bước đến gần, sau Ly Hận thiên cung chính là Thiên Tà tông, rồi sau đó là Đằng Long cốc.



Tuyết Sơn thánh tăng an ủi:



- Tai kiếp né không qua, chi bằng thản nhiên đối mặt?



Bật cười khổ sở, Triệu Ngọc Thanh nói:



- Ta đang lo lắng, cửa trước phái người đi Ly Hận thiên cung, cửa sau đã có người cầu cứu, nói là Thiên Tà tông cũng gặp phải tình hình giống như vậy.



Tuyết Sơn thánh tăng biến hẳn sắc mặt, than nhẹ:



- Ông đang lo Tuyết Ẩn Cuồng Đao đánh lén Thiên Tà tông?



Triệu Ngọc Thanh không đáp, thừa nhận suy đoán của thánh tăng.



Phương Mộng Như nói:



- Sư huynh quá lo lắng, cái phải đến thì luôn luôn đến, hệt như hai mươi năm trước, năm phái Thần Châu và Lục Viện Tu Chân, ai có thể thoát khỏi định mệnh được?



Triệu Ngọc Thanh than thở:



- Biết và đối mặt là hai chuyện khác nhau, có những phản ứng khác hẳn nhau.



Phương Mộng Như sửng người, suy nghĩ cẩn thận sau đó không nói nữa.



Hiện nay, tranh đoạt U Mộng Lan đã trôi qua, tai kiếp khủng khiếp của Băng Nguyên sắp đến, ba phái phải làm thế nào để ứng phó?



Rời khỏi Đằng Long cốc, Lâm Phàm dẫn Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền đi thu thập tin tức mới nhất của Băng Nguyên.



Đây là lần đầu năm người hành động đơn độc, nên có ý nghĩa rất trọng đại với bọn họ, vì thế mọi người đều rất xúc động.



- Sư huynh, lần này chúng ta phải biểu hiện thật tốt, cốc chủ nhất định sẽ càng cao hứng. Đến lúc đó, huynh trở thành nhân vật đáng chú ý nhất trong thế hệ này của chúng ta rồi.



Vẻ mặt hưng phấn, Hắc Tiểu Hầu kích động lên tiếng.



Tiết Quân mỉm cười nói:



- Không cần nói sau này, theo hiện nay mà xét, sư huynh đã vượt quá tên quỷ Từ Tĩnh rồi.



Đào Nhâm Hiền nói:



- Bây giờ chỉ là bước thứ nhất, sư huynh còn phải bay cao thêm bước nữa.



Lâm Phàm cười nói:



- Được rồi, không cần ở đây tự khoe khoang làm gì, chúng ta hãy cân nhắc một chút về hành trình ngày hôm nay.



Linh Hoa nhìn về Băng Nguyên không biên giới, cau mày nói:



- Băng Nguyên rộng lớn, nếu chúng ta không xác định rõ mục tiêu, xem chừng sẽ rất khó có thu hoạch được gì.



Lâm Phàm gật đầu nói:



- Muội nói không sai, cốc chủ giao nhiệm vụ này cho chúng ta xem ra rất đơn giản, nhưng thực tế rất khó khăn đó.



Hắc Tiểu Hầu hỏi:



- Nếu sư huynh thấy có khó khăn, thế sư huynh suy xét thế nào đây?



Lâm Phàm liếc mọi người, nhẹ giọng nói:



- Nhiệm vụ của chúng ta là thu thập tin tức mới nhất, thế thì phải xác định trong một khu vực nhất định, thu được một số loại tin tức có giá trị. Với tình hình Băng Nguyên hiện nay, loại hình tin tức chia thành hai loại, thứ nhất là những động thái mới nhất của một số nhân vật chúng ta hiện nay đã nắm vững, thứ hai là những tình hình hoàn toàn mới đột nhiên xuất hiện.



Đào Nhâm Hiền không hiểu nói:



- Lâm sư huynh có thể nói rõ ràng hơn một chút không?



Lâm Phàm gật đầu nói:



- Ý ta rất đơn giản, đối với những sự kiện mới đột nhiên xuất hiện, chúng ta không thể nào dự báo, chỉ đành đặt toàn bộ tinh lực trên những người hoạt động ở Băng Nguyên, từ bọn họ thăm dò được tin tức. Hiện nay, bắt đầu từ Đằng Long cốc, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, chúng ta trước hết đi phương nào, điều này cần mọi người phải cùng quyết định.



Tiết Quân nói:



- Thiên Nữ phong ở phía Tây cách Đằng Long cốc chừng tám mươi dặm, ở đó U Mộng Lan sắp sửa xuất hiện, chi bằng chúng ta hãy đi đến đó trước.



Linh Hoa phản đối:



- Ở đó cao thủ tụ tập, chúng ta đến đó chưa nói tới nguy hiểm, mà còn có khả năng trùng hợp với người khác, như vậy chẳng khác gì lãng phí nhân lực.



Hắc Tiểu Hầu đồng ý nói:



- Linh Hoa nói có lý, chúng ta trước hết loại bỏ phía Tây, còn lại tuyển chọn trong ba phương còn lại.



Đào Nhâm Hiền nói:



- Đông phương chính là chỗ của Thiên Tà tông, phía đó nếu có phát sinh tình hình thế nào, môn hạ Thiên Tà tông nhất định có phát hiện, dường như cũng không cần chúng ta tiến về phía đó.



Lâm Phàm cười nói:



- Câu này có lý, bây giờ chỉ còn lại hai phương Nam Bắc. Đi về phía Nam chính là hướng về trung nguyên, đi về phía Bắc chính là về chỗ thâm sâu của Băng Nguyên, mọi người thấy chọn lựa thế nào mới tốt đây?



Linh Hoa phân tích:



- Theo chúng ta đã biết, kiếp nạn của Băng Nguyên đến từ hai phương hướng. Thứ nhất, nhân sĩ trung thổ xâm nhập. Thứ hai, sự xuất hiện của Thiên Tàm cùng với một số nhân vật thần bí. Nếu chúng ta tiến về phía Nam, có thể thám thính được tình hình có liên quan đến nhân sĩ trung thổ. Nếu như tiến về phía Bắc, thì phải tìm cho được những nhân vật thần bí, chuyện này có làm được hay không thì cũng còn khó nói lắm.



Bốn người Lâm Phàm nghe xong, thấy Linh Hoa nói có chút đạo lý, vì vậy sau khi thương nghị rồi, mọi người nhất trí quyết định đi về phía Nam.



Trên đường đi, Lâm Phàm dặn dò:



- Để cho an toàn, chúng ta phải thu lại khí tức của mình, bay sát dưới mặt đất để tránh bị người ta phát hiện.



Linh Hoa nói:



- Yên tâm, bọn muội nghe theo mọi an bài của huynh.



Lâm Phàm cười cười, không nói thêm nữa, dẫn bốn người cẩn thận tiến lên, không bao lâu đã biến mất trong gió tuyết.



Trên đường bay đi, năm người tốc độ không nhanh, khoảng nửa canh giờ sau thì vượt qua được trăm dặm.



Phóng mắt nhìn về phía trước, tuyết trắng mờ mịt, không nhìn thấy bất kỳ tình hình nào khác thường, điều này khiến năm người Lâm Phàm hơi thất vọng.



- Sư huynh, chúng ta có chọn sai phương hướng không? Hiện nay U Mộng Lan sắp sửa xuất hiện, mọi người hẳn đều đến đó rồi, trong lúc quan trọng thế này ở đây còn có người nào đến được?



Tiết Quân nhẹ nhàng oán trách nói.



Lâm Phàm an ủi:



- Không cần nóng nảy, nhiệm vụ chúng ta là thu thập tin tức. Nếu mãi không có thu hoạch được tin tức nào, điều đó chứng tỏ Băng Nguyên an bình, tốt cho mọi người. Nếu như tùy lúc tùy chỗ có phát sinh tình hình, điều đó chứng minh tình thế Băng Nguyên đã đến mức tràn ngập nguy cơ rồi.



Tiết Quân suy nghĩ cũng thấy đúng, lập tức mỉm cười trở lại. Linh Hoa đề nghị;



- Chúng ta tiếp tục tiến về phía Nam thêm một trăm dặm, nếu như vẫn không có gì mới thì lập tức quay về để tránh lãng phí thời gian.



Lâm Phàm tiếp nhận ý kiến này, dẫn bốn người vừa tiến lên, vừa quan sát tình hình quanh đó.



Lần này, tốc độ năm người có nhanh hơn lúc trước, trong lúc không để ý đã bay vượt tám mươi dặm, trước mặt xuất hiện một ngọn núi băng khổng lồ.



Lâm Phàm xem xét một lúc, không có phát hiện rõ ràng nào, nhưng trong lòng lại có cảm giác kỳ quái, hắn lại nói không ra được.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #232