Chương 1347 – Kinh thối cường địch (Dọa cường địch khiếp chạy).



Giang Thanh Tuyết cười khổ nói:



- Ta biết, nhưng ta phải thử một lần. Đây là Dịch viên ta thiếu nợ hắn.



Chiếu Thế Cô Đăng nhẹ giọng nói:



- Tấm lòng ngươi vậy đủ rồi, hắn tạm thời còn chưa chết được, về lại đi.



Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:



- Tiền bối, người nói hắn không chết được, có phải người biết tình hình thế nào không?



Chiếu Thế Cô Đăng giọng quái dị nói:



- Truyền nhân của Đạo viên không dễ bị uất ức như vậy, ngươi từ từ sẽ biết thôi.



Nói rồi lóe lên đi về lại giữa không trung.



Giang Thanh Tuyết chần chừ một lúc, thu kiếm lại quay về bên cạnh Ngô Viện Viện.



- Tỷ tỷ, người ….



Mặt đầy nóng nảy, Ngô Viện Viện vẻ khẩn trương.



Giang Thanh Tuyết an ủi:



- Không cần phải lo lắng, vị tiền bối đó nói Quý Hoa Kiệt sẽ không chết, chúng ta hãy nhìn xem thế nào đã rồi mới nói.



Ngô Viện Viện chần chừ nói:



- Nhưng mà …Ồ.



Trong tiếng la thất thanh, Ngô Viện Viện đột nhiên ngửng đầu nhìn Quý Hoa Kiệt, vẻ mặt lộ ánh vui mừng.



Bên cạnh, mọi người đều ngước lên chờ xem, ai cũng biến hẳn sắc mặt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc với biến hóa của Quý Hoa Kiệt.



Té ra, chỉ trong vòng mấy câu nói qua lại, Quý Hoa Kiệt ở giữa không trung nhìn thấy bất động nhưng thực tế đang ngầm chuyển biến đường lối vận hành chân nguyên trong cơ thể, khiến ánh sáng xanh nhạt bên ngoài cơ thể dần dần chuyển thành màu hơi tím, cả người phát ra khí tức tà mị, thân thể vút lên cao nhanh chóng, phát xuất một luồng khí thế kinh thế hãi tục hệt như Tà Hoàng giá lâm ngạo nghễ nhìn mọi thứ.



Ngoài ra, những người còn lại bao gồm cả Hoàng Kiệt đều chấn động tâm hồn, kinh ngạc vô cùng.



Hoàng Kiệt giận dữ vô cùng gào thét, vừa tăng tốc thi triển thế công thứ ba, vừa chất vấn:



- Quý Hoa Kiệt, pháp quyết này của ngươi tà ác vô cùng, hoàn toàn không phải của Đạo viên, thật ra ngươi học từ đâu vậy?



Ngạo nghễ giữa không trung, Quý Hoa Kiệt hấp thu sức mạnh vạn vật trời đất, thân thể chịu thương tổn đang ở giai đoạn khôi phục rất nhanh, cả người trang nghiêm khiến người ta có cảm giác lạnh lùng tàn khốc.



- Học để sử dụng, phép không có chính tà. Ngươi hãy tập trung vào chuyện tiến công đi.



Hoàng Kiệt giận dữ nói:



- Chớ có cuồng vọng, xem chiêu người kiếm hợp nhất này của ta phá phép tà ác của ngươi thế nào.



Còn đang nói, mươi hai phân thân của Hoàng Kiệt đột nhiên hóa thành ánh sáng, hình thành một thanh kiếm ánh sáng màu xanh tự động chém thẳng đến Quý Hoa Kiệt.



Lúc này, cuồng phong bay múa, dòng khí gào thét.



Chỗ nào kiếm ánh sáng đi qua, không gian chấn động, tạo hiện tượng không gì ngăn nổi.



Tay phải giơ cao, lòng bàn tay hướng lên trời, hào quang màu vàng kim nhấp nhô trong lòng bàn tay của Quý Hoa Kiệt, phảng phất một từ trường mạnh mẽ đang hấp thu mây khí bốn bề, khiến cuồng phong gào thét, băng tuyết tung tóe.



- Kiếm trong tay, ta có thiên hạ.



Một tay bắt chặt lấy đầu trường kiếm, Quý Hoa Kiệt cổ tay đảo chuyển, kiếm khí cuồn cuộn tuôn ra bốn phương, chớp mắt đã hình thành một kiếm trận khổng lồ bao trùm không gian vài dặm.



Kiếm trận này tự động vận chuyển, vô số làn kiếm màu tím, đỏ, vàng kim, xanh bốn màu xuất hiện, chuyển động cao tốc với nhau, phát xuất vô số làn kiếm ngưng tụ thành một vầng mây sáng đón lấy cây kiếm ánh sáng màu xanh của Hoàng Kiệt.



Trong sát na đó, công kích của hai người chạm vào nhau.



Một chiêu này của Hoàng Kiệt trông có vẻ đơn giản, thực tế lại ẩn chứa mười hai biến hóa khác nhau, có tính công kích và phá hủy rất mạnh mẽ.



Khi gặp phải kiếm trận do Quý Hoa Kiệt phát xuất lúc phản kích, nó dễ dàng đột phá được tầng phòng ngự, ép gần đến thân thể của Quý Hoa Kiệt.



Lúc này, sức mạnh va chạm bắt đầu phát nổ, thanh kiếm ánh sáng màu xanh ép gần đến đang giằng co liên miên không ngừng với kiếm trận do Quý Hoa Kiệt phát xuất ra.



- Ùng … oàng … oàng …



Một trận nổ rung chuyển trời đất, giao chiến giữa hai người hệt như là ngòi nổ, sau khi phát nổ liền không thể vãn hồi được, mãi cho đến khi thôn tính hết sức mạnh mới hất bắn hai người ra hai phía.



Chiêu thứ ba, Hoàng Kiệt bị trọng thương.



Nhân kiếm hợp nhất của y tuy lợi hại, nhưng gặp phải pháp quyết thần bí của Quý Hoa Kiệt, cuối cùng phí công lùi lại.



Quý Hoa Kiệt ngạo nghễ giữa chiến trường, toàn thân lấp lánh ánh tím, bá khí tăng cao với khí thế hệt như Thái sơn khắc sâu vào trong lòng mỗi người.



Bên ngoài, trường kiếm xoay tròn để lại bóng sáng nhàn nhạt hệt như thần long uốn quanh, lúc ẩn lúc hiện khá là uy nghiêm.



Trên mặt đất, Ngô Viện Viện mừng quá khóc lớn, kích động đến vô cùng.



Tân Nguyệt, Thiện Từ vẻ mặt nặng nề, ai cũng nhìn Quý Hoa Kiệt với cảm giác bài xích mơ hồ.



Giang Thanh Tuyết vẻ mặt phức tạp, tự nói với mình:



- Pháp quyết này sao lại bá đạo tà ác như vậy mà từ trước đến giờ chưa từng thấy?



Vũ Điệp nghe cây này liền suy đoán:



- Có khả năng đây là một loại pháp quyết cấm kỵ của Đạo viên, nếu không uy lực sẽ không được mạnh mẽ như thế.



Giang Thanh Tuyết nói:



- Có lẽ như muội nhận định, nhưng … Ồ … Nhìn nhanh, Thiên Lân đệ ấy ….



Còn đang nói thì đúng lúc cảnh tượng Thiên Lân phá vỡ kết giới thi triển pháp quyết tinh thần bí ẩn.



Lúc đó, người xem liền chuyển qua nhìn lại, lập tức thêm một lần kinh ngạc.



Hoàng Kiệt và Quý Hoa Kiệt chăm chú nhìn đối phương, trong lòng không dám phân tán chút nào.



- Tiểu tử, ngươi khiến ta phải kinh ngạc.



Hai mắt hơi khép, Hoàng Kiệt hận thù nói.



Quý Hoa Kiệt vẻ uy nghiêm, lạnh như băng tuyết trả lời:



- Năm đã qua được ba, ngươi còn có hai chiêu.



Thấy Quý Hoa Kiệt không coi lời nói của mình ra gì, Hoàng Kiệt giận dữ kêu gào, nhưng giây lát sau liền bình tĩnh trở lại.



Hiện nay, tình hình đã đảo ngược.



Thương thế của Quý Hoa Kiệt xem ra đã khôi phục được khá nhiều, Hoàng Kiệt lại bị trọng thương rất nặng.



Thêm nữa pháp quyết thần bí của Quý Hoa Kiệt uy lực kinh khủng, lại không biết được lai lịch, tiếp tục như vậy có chiếm được ưu thế chăng?



Suy nghĩ cẩn thận lại, Hoàng Kiệt thấy hy vọng không lớn, trong lòng không khỏi phát sinh ý nghĩ bỏ qua.



Đối với Hoàng Kiệt, tính cách y không cố chấp như Quý Hoa Kiệt, khi có cơ hội tận dụng, y quyết không buông tay, nhưng một khi tình thế nguy cơ, y trước hết liền suy nghĩ đến sinh mạng bản thân. Điểm này y khác Quý Hoa Kiệt rất nhiều.



Quan sát ánh mắt của Hoàng Kiệt, Quý Hoa Kiệt lạnh lùng tàn khốc nói:



- Thế nào, muốn đánh trống thu quân phải không?



Bị vạch trần tâm tư, Hoàng Kiệt hơi giận dữ nói:



- Câm miệng, ta thân là Cửu Hư lệnh sứ, sao lại sợ ngươi chứ?



Quý Hoa Kiệt cười lạnh nói:



- Nếu không sợ, thế thì hãy xuất chiêu đi. Hai chiêu chớp mắt đã qua, ngươi lẽ nào không nỡ bỏ cái túi da hôi này?



Giọng nói ép người ẩn chứa ý giết người, Hoàng Kiệt nghe được ngầm thấy không ổn, sau khi suy nghĩ giây lát, cuối cùng chọn phương án bỏ đi.



- Quý Hoa Kiệt, hôm nay ta tha ngươi trước một lần. Đợi lần sau gặp lại ta nhất định sẽ phụng hoàn gấp mười lần.



Nói rồi lóe lên đi liền, chớp mắt không còn thấy tung tích.



Quý Hoa Kiệt không hề đuổi theo, ánh mắt nhìn quanh, dừng lại ở Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà, lạnh lẽo nói:



- Hai vị có muốn ta đưa đi một đoạn hay muốn tự mình bỏ đi?



Ứng Thiên Tà trầm ngâm không nói, xoay người bỏ đi.



Tây Bắc Cuồng Đao lại đứng yên chăm chú nhìn Quý Hoa Kiệt, hừ giọng nói:



- Không cần phải đắc ý, pháp quyết này của ngươi dĩ nhiên có năng lực kinh người, nhưng cũng có thương hại rất lớn cho thân thể của ngươi. Thi triển lâu dài chỉ từng bước đưa ngươi đi đến đoạn đầu đài mà thôi.



Quý Hoa Kiệt lạnh lùng tàn khốc trả lời:



- Rất nhiều lúc, giết người hoàn toàn không cần quá nhiều thời gian.



Tây Bắc Cuồng Đao hiểu rõ câu nói này, hừ khẽ một tiếng, xoay người bay đi về phía xa xa, nhanh chóng không còn thấy tung tích.



Quý Hoa Kiệt thấy hắn bỏ đi, ánh tím quanh thân lóe lên, khí thế thu lại, cả người chớp mắt đã trở về nguyên dạng, khuôn mặt lại tái nhợt đến kinh người.



Té ra, trận chiến vừa rồi Quý Hoa Kiệt đã trọng thương mà cố gắng thi triển pháp quyết thần bí,liền bị sức mạnh phản chấn của pháp quyết và công kích của Hoàng Kiệt, thương thế càng thêm nặng nề, chỉ cố đành ra vẻ trấn tĩnh khiến Hoàng Kiệt và Tây Bắc Cuồng Đao thất kinh bỏ chạy.



Chiếu Thế Cô Đăng thở dài u oán, bay đến bên cạnh hắn, lòng bàn tay phải phát xuất một chùm hào quang màu đỏ vàng bao trùm lấy thân thể hắn, bồi dưỡng kinh mạch toàn thân hắn dễ chịu.



- Nếu không tất yếu, sau này nhớ không được thi triển.



Quý Hoa Kiệt nhìn ông ta, cô đơn nói:



- Định mệnh của trời, có một số thứ học rồi sẽ không thể nào quên đi được.



Chiếu Thế Cô Đăng không nói, thân thể hơi run lên, dường như tâm tình biến hóa rất lớn.



Trên mặt đất, bảy người xem đều hơi cảm khái.



Vì một đóa U Mộng Lan, mọi người không tiếc sống chết tranh đấu, nhưng người làm chủ đã định sẵn, ai có thể thay đổi được?



Ngô Viện Viện nhìn lên bầu trời, ánh mắt xuất hiện một luồng sáng kỳ dị, ý niệm tình ái âm thầm xông đến, khắc một dấu vào lòng nàng không cách gì bôi xóa được.



Cả đời này, nàng có thể thoát khỏi được lời nguyền của định mệnh không?



Thôi không nhìn nữa, Giang Thanh Tuyết thở dài nhè nhẹ, đang dự tính nói điều gì, liền phát hiện Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp đều nhìn sang cuộc chiến giữa Thiên Lân và Tuyết Nhân, thật ra giữa hai người giao chiến, kết cục sẽ như thế nào đây?



Bầu trời nặng nề trở nên u ám, ánh sao rực rỡ rơi xuống nhân gian.



Cảnh tượng này thế gian khó thấy, tuy phát sinh ở Băng Nguyên Bắc Quốc, nhưng người cảm ứng được luồng sức mạnh này lại phân bố khắp cả biển rộng sông dài, núi cao non sâu.



Trong nhất thời, không ít người tu vi kiệt xuất đều quay lại nhìn về phía Bắc, suy đoán ai đã tạo nên hiện tượng trời đất khác thường này.



Ở mũi cực Bắc, trên một ngọn núi băng trong suốt long lanh, một bóng hình đón gió nhìn về phía xa xa, toàn thân trắng như tuyết đang chăm chú nhìn về phía Đằng Long cốc, than nhẹ:



- Tinh thần lạc, tàn tình hiện. Tình kiếp ngàn năm, hết cả vạn oán thù cá nhân. Nghịch thời quang, Càn Khôn chuyển, trả qua ma nạn, tìm được khởi nguyên.



Lo lắng nhè nhẹ tan trong gió.



Bóng trắng như tuyết đứng cô độc trong gió nói câu này là cảm khái hay còn dự đoán tương lai nào đó?



Cùng lúc đó, ở trên một ngọn núi tuyết khác, một người phụ nữ y phục tung bay, tóc dài che đi khuôn mặt đang chăm chú nhìn lên bầu trời.



Trước mắt thấy được, ánh sao rực rỡ, chín ngôi sao sáng tỏ kết thành vòng tròn, đang lấp lánh lóa sáng, cuối cùng chín ngôi sao cùng sáng lên rơi thẳng xuống nhân gian.



Thở dài u oán, người phụ nữ đó tiếng ngâm như nhạc tiên, nghe ra trong đó có vài phần phiền muộn, mơ hồ khiến người ta thương cảm.



- Cửu tinh thành hoàn, tàn tình kiếp nạn. Định mệnh chờ đợi cuối cùng hóa mây khói. Đây là ông trời thương xót hay là một mối duyên nghiệt mới?



Trong âm thanh chất vấn, người phụ nữ lóe lên đi liền, rồi biến mất trong gió tuyết.



Ngồi xếp bằng giữa không trung, thân thể xoay tròn.



Thiên Lân bốn bề ánh sao rực rỡ, xuất hiện một kết giới ánh sáng hình cầu tròn do tám chùm sáng rực rỡ chiếu vòng quanh mà thành, bề mặt có ánh sáng chớp ngời bốn phía, các loại các dạng tinh đồ lúc ẩn lúc hiện, biến hóa vô cùng.



Bên ngoài kết giới ánh sáng, mây sáng phần lớn đã kết thành một mảnh, ẩn chứa sức mạnh mênh mông, hệt như biển cả bất tận, tùy lúc đều có sóng ánh sáng lưu động, mây sao chuyển động.



Trong lúc đó, Thiên Lân bắt quyết thi pháp, lần đầu thi triển bộ pháp quyết không hề cố kỵ này, trong lòng có chút không thoải mái.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #229