Chương 1334 – Lực chiến Ma Vu.



Hành động này là một loại thí nghiệm to gan của Thiên Lân, còn kết quả thế nào, ban đầu khi hắn thi triển cũng không biết được.



Nhưng kết quả rất rõ ràng, phương pháp này của Thiên Lân thu được hiệu quả rất tốt, gần như chỉ chốc lát, vài trăm con Băng Thiền Tuyết Phúc đã hóa thành vũng máu, rồi bị lửa đỏ đốt cho bay hơi khi rơi xuống, đến đất thì đã không còn thấy gì cả.



Ma Vu thông qua việc thổi xà địch có thể hiểu rõ tình hình, khi phát hiện toàn quân Băng Thiền Tuyết Phúc không còn, cả người phát điên, rống lên một tiếng giận dữ liền múa trượng bổ xuống, tốc độ vô cùng nhanh chóng.



Thiên Lân thu lại kết giới lửa đỏ, để lộ bản lai diện mục, thấy một trượng của Ma Vu đánh xuống, né tránh cũng không kịp, đành thi triển Băng Thần quyết, chớp mắt đã đóng băng Ma Vu và ngay cả thế công của bà ta.



Lợi dụng cơ hội này, Thiên Lân né mình tránh đi, huyền diệu vô cùng thoát được một trượng đó của Ma Vu.



Phá vỡ tầng băng, Ma Vu gào thét liên tục, toàn thân ánh xanh thẫm nhấp nhô kịch liệt hệt như cơn lốc từ trời đánh xuống, lập tức tạo ngay một kết giới chân không bao trùm lấy Thiên Lân.



- Tiểu tử, ở đây nhiều pháp quyết của ngươi không cách gì thi triển, ngươi hãy ngoan ngoãn chịu tội đi.



Một trượng đánh đến, ảo ảnh ngàn vạn, tiếng kêu kỳ dị chói tai kinh hồn nhiếp phách, chớp mắt đã đến trước mặt.



Thiên Lân vẻ mặt hơi biến, hắn đang ở trong kết giới thần bí của Ma Vu tạo ra, toàn thân bị hạn chế rất lớn, phản ứng bản thân rõ ràng chậm đi.



Như vậy, Thiên Lân không nghĩ nhiều, thản nhiên thi triển Băng Thần quyết, dự tính đóng băng không gian quanh mình để chống lại tiến công của Ma Vu.



Nhưng có điều khiến Thiên Lân bất ngờ, Băng Thần quyết của hắn có thể thi triển được, nhưng do kết giới ngăn cách khiến uy lực của Băng Thần quyết giảm rất nhiều, không cách gì lợi dụng điều kiện có lợi của Băng Nguyên, cho nên kết quả cũng không được như ý chút nào.



Đến lúc này, công kích của Ma Vu tỏ ra lợi hại vô cùng, dễ dàng phá vỡ phòng ngự của Thiên Lân, hung hăng đánh trúng vào người hắn.



Rên lên một tiếng, Thiên Lân bị trúng một chiêu mạnh mẽ hất bắn đi, khóe miệng máu tươi tràn ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.



Một chiêu này uy lực rất mạnh, Thiên Lân không kịp né tránh, bất ngờ nên phòng ngự không hiệu quả, lập tức bị thương không nhẹ.



Cũng may Băng Thần quyết của Thiên Lân tuy uy lực giảm nhiều, nhưng về phương diện phòng ngự vật lý cũng có hiệu quả phân hóa phần lớn sức lực của Ma Vu, vì thế còn chưa đến nỗi nặng nề lắm.



Một chiêu thành công, Ma Vu thuận thế đuổi theo, cây trượng trong tay như rắn thần thè lưỡi, biến hóa vô cùng, không cho Thiên Lân một chút cơ hội bỏ chạy được.



- Ha ha ha, chịu chết đi.



Đối mặt với tình hình này, Thiên Lân gắng sức né tránh, ánh mắt âm hiểm kinh người hiện ra một loại oán hận rất mạnh.



Đối với Thiên Lân, hắn tâm trí kiên nghị, không dễ dàng nhận thua.



Tuy nhiên bởi vì nhất thời sơ ý, đưa mình vào cục diện bất lợi, nhưng lòng tự phụ lại không chút thay đổi nào.



Hiện nay, Thiên Lân không còn chỗ né tránh, cũng không kịp né tránh.



Hắn giận dữ nhìn Ma Vu, trong mắt lấp lánh ánh sáng, một luồng tinh thần dị lực vô hình với tần suất đến vài chục vạn mỗi chớp mắt, lập tức xuyên qua cự ly ngắn ngủi giữa hai bên, đánh thẳng vào đại não của Ma Vu.



Thời khắc đó, cây trượng của Ma Vu đã đến bên Thiên Lân, dòng khí hùng dũng hệt như cơn gió tức giận của trời thổi cho Thiên Lân nghiên đông lắc tây, tình thế không vui chút nào, cứ tiếp tục như vậy thì Thiên Lân tất yếu phải trọng thương.



Cũng may khi đó một chiêu công kích của Thiên Lân đã có hiệu quả.



Ma Vu trong lúc tiến công đột nhiên rống lên giận dữ, hai tay buông bỏ thế công, đau khổ ôm lấy đầu mình, không ngừng cào cấu mái tóc, vẻ mặt rất cuồng bạo.



Hình bóng loáng lên, Thiên Lân giơ cao tay phải, lòng bàn tay phát ra một chùm sáng màu xanh hệt như một thanh kiếm ánh sáng, chốc lát đã đâm xuyên kết giới do Ma Vu bố trí, thân thể mượn thế bay ra ngoài mấy trượng.



Thoát khỏi nguy hiểm rồi, Thiên Lân toàn thân lóe lên ánh điện, gió tuyết bầu trời liền yên lặng chốc lát, vô số ánh sáng nhỏ bé từ bốn phương tám hướng kéo về vây phủ quanh người Thiên Lân.



Chớp mắt, ánh sáng mạnh đến cực hạn, một luồng sức mạnh âm thầm chớp mắt phá vỡ tản ra từ người Thiên Lân hệt như mặt trời chiếu khắp thiên hạ.



Mọi thứ chỉ trong chốc lát mà thôi.



Ma Vu sau khi đau khổ giây lát, lập tức khôi phục lại bình thường, vẻ mặt dữ tợn tức giận trừng Thiên Lân, toàn thân toát ra sát khí tàn ác.



Thiên Lân nhìn bà ta, trong mắt ánh nhạt chợt hiện.



Biến hóa vừa rồi chính là một loại hiệu quả trị thương của Băng Thần quyết, hiện nay thương thế của hắn đã lành hẳn, khí phách trở nên hiên ngang.



Ma Vu chậm rãi đi đến, ánh mắt nặng nề đầy oán cừu, không nói không rằng nhìn Thiên Lân, thái độ cảnh giác hơn lúc trước không ít.



Rõ ràng, qua mới đầu giao chiến, Ma Vu đã có cái nhìn khác với Thiên Lân sau một năm.



Lại nói sau khi Thiên Lân và Ma Vu giao chiến, Quý Hoa Kiệt cũng không hề nhàn hạ, hắn liếc Hoàng Kiệt, Tây Bắc Cuồng Đao, Ứng Thiên Tà, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách năm người, hừ lạnh nói:



- Các vị đã thấy một lượt rồi, tiếp tục dự tính cướp đoạt hay chuẩn bị đứng nhìn, hoặc có lẽ quay người bỏ đi?



Hoàng Kiệt hừ giọng nói:



- Ngươi dự tính giao U Mộng Lan ra hay không giao ra đây?



Quý Hoa Kiệt liếc Hoàng Kiệt, lạnh nhạt nói:



- Muốn biết, ngươi ra tay thử không phải sẽ biết ngay sao.



Hoàng Kiệt liếc người chung quanh, cười lạnh nói:



- Không cần sử dụng phép khích tướng vụng về đó của ngươi, người nơi này đều không ngu đâu.



Quý Hoa Kiệt nói:



- Thật ra có nhiều lúc, người ngu đi một chút lại sống lâu hơn, người quá thông minh phần lớn đều không có kết cục tốt đẹp.



Hoàng Kiệt quát lên:



- Câm miệng. Ta không cần ngươi phải chỉ giáo.



Quý Hoa Kiệt bật cười lạnh như băng, hỏi lại:



- Phải vậy chăng? Nếu như vậy, thế ta cũng không nói nhảm với các ngươi. Nếu các ngươi đều không muốn ra tay, thế thì ta cáo từ trước vậy.



Dứt lời, Quý Hoa Kiệt quay người bay thẳng về phía Đông.



- Muốn chạy à? Hãy để U Mộng Lan lại.



Ánh sáng nhạt lóe lên, Phiêu Linh khách lập tức xuất hiện.



Quý Hoa Kiệt nhìn hắn, rồi lại nhìn những người khác, phát hiện Vô Tướng khách và Hoàng Kiệt đều chạy đến, Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà vẫn ở nguyên tại chỗ từ xa quan sát.



Thôi không nhìn nữa, Quý Hoa Kiệt nói thẳng:



- Các hạ muốn đưa đầu ra trước, thế thì không thể nào thông minh rồi.



Phiêu Linh khách không chút biểu hiện nói:



- Rất nhiều chuyện luôn cần phải có người dẫn đầu, thế mới có người đi theo.



Quý Hoa Kiệt trong lòng hiểu ý hắn, ngầm tính toán, miệng lại nói:



- Phải vậy không? Không biết người đi đầu có chỗ nào tốt đây?



Trong lúc nói, Quý Hoa Kiệt đột nhiến đấn gần, trường kiếm tay thay đổi bất ngờ, ảo hóa thành trăm ngàn làn kiếm, chớp mắt đã bao phủ lấy Phiêu Linh khách.



La lên thất thanh, Phiêu Linh khách giận dữ nói:



- Thật là đồ hèn hạ vô sỉ, không ngờ hừ hừ hừ …



Hai tay cùng múa lên, ống tay áo bay lượn, dòng khí mạnh mẽ tầng tầng trùng điệp, bố trí phòng ngự nghiêm cẩn quanh người.



Quý Hoa Kiệt cắt ngang lời hắn, hỏi ngược lại:



- Các ngươi lén đi cướp đoạt, lại vây công với nhau, điều này không hèn hạ vô sĩ chăng?



Cổ tay chuyển động, làn kiếm xoay tròn, ánh kiếm màu xanh vòng đi quanh lại, cùng một chỗ trong chớp mắt đã xuất hiện mấy chục lần đâm vào, nhanh chóng đột phá được phòng ngự của Phiêu Linh khách, làn kiếm lưu lại vài chục vết kiếm to nhỏ khác nhau trên người của hắn.



Rên lên một tiếng, Phiêu Linh khách hai tay giang ra, một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên bộc phát, chớp mắt đã đánh vỡ một vùng lớn làn kiếm của Quý Hoa Kiệt, thân thể lợi dụng thoát đi.



Lúc này, Hoàng Kiệt và Vô Tướng khách đã gia nhập cuộc chiến, hai người một trái một phải không hẹn cùng dồn hết sức lên người Quý Hoa Kiệt, khiến hắn lập tức rơi vào cục diện bất lợi.



Cả người chuyển động, Quý Hoa Kiệt xảo diệu né tránh, trường kiếm trong tay liên tục múa lên, làn kiếm như một đóa mây biến hóa vô cùng ngăn cản sự dây dưa của Hoàng Kiệt và Vô Tướng khách.



Vút người lên không, Quý Hoa Kiệt và ba người kéo giãn cự ly, giọng lạnh lùng tàn khốc nói:



- Lần cuối cùng hỏi ba vị, có chịu thu tay lại không?



Vô Tướng khách nói:



- Chỉ cần ngươi giao U Mộng Lan ra, thế thì sẽ không có người nào làm khó ngươi.



Hoàng Kiệt nói:



- Chuyện rõ như vậy, ngươi hà tất phải ngu ngốc làm gì?



Quý Hoa Kiệt cười lạnh đáp trả:



- Như vậy, giữa chúng ta cũng không còn gì có thể nói được nữa rồi. Đến đây, một trận chiến sinh tử, ai thắng người đó có thể đoạt được U Mộng Lan.



Trường kiếm rung lên, tiếng kiếm động trời, làn kiếm dày đặc tự động tản ra, hình thành một kiếm trận xoay tròn quanh người hệt như mây xanh, đang nhấp nhô lắc lư…



Đứng ở cửa Đằng Long cốc, Phương Mộng Như chăm chú nhìn về phía Thiên Nữ phong, mặt hiện ra vài phần hoài niệm.



Sáu trăm năm trước, bà đoạt được U Mộng Lan ở đó, lại mất đi tình yêu cả đời.



Hiện nay chuyện đã cách mười hoa giáp rồi, U Mộng Lan lại xuất hiện, bà lại lần nữa chứng kiến mọi thứ, cảm giác khó chịu trong lòng có thể tưởng tượng được.



Triệu Ngọc Thanh nhìn bà, trong lòng không khỏi cảm thán, đối với điều bà nghĩ trong lòng, ít nhiều ông có thể hiểu được, nhưng như vậy thì sao?



Tuyết Sơn thánh tăng cười cười, vẻ hơi kỳ kỳ quái quái nhỏ giọng nói:



- Đời người như mộng, thế gian biến hóa trăm ngàn. Cái đẹp ngắn ngủi mới là trân quý nhất trên đời.



Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:



- Đúng thế, rất nhiều bất đắc dĩ mới tạo được đóa hoa hy vọng, nếu không có chút hối hận thì sao có được vui mừng? Sư muội, quên hết đi, muội còn có tương lại mà.



Phương Mộng Như bật cười cay đắng, nhỏ giọng nói:



- Sư huynh, huynh có thể quên rồi chăng?



Triệu Ngọc Thanh không đáp, ông đang hỏi ngược lại mình, bản thân có thể quên được chăng?



Trên bầu trời, gió tuyết dần dần nhỏ bớt, tầm nhìn phía trước trống trải hẳn ra.



Lúc đó, Phương Mộng Như và Triệu Ngọc Thanh đều chìm đắm trong hồi ức, Tuyết Sơn thánh tăng lại phát hiện được một luồng khí tức từ Thiên Nữ phong bay đến.



Ồ lên một tiếng, Tuyết Sơn thánh tăng nhắc nhở:



- Có tin tức rồi.



Triệu Ngọc Thanh nghe vậy tỉnh lại, liếc về phía trước nhỏ nhẹ nói:



- Chính là Chí Bằng quay về, đi theo còn có hai người, trong đó có một phụ nữ.



Dứt lời, liền thấy Vương Chí Bằng và Quách Kiến mang theo Hoa Vũ Tình xuất hiện trong tầm nhìn ba người.



Phương Mộng Như ngửng đầu, cau mày nói:



- Người phụ nữ này hơi tà khí, xem ra lai lịch bất chính.



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Phỏng chừng là người tà phái, bị bọn họ thả xuống, mang về rồi hãy trừng phạt.



Chỉ trong hai câu, Vương Chí Bằng và Quách Kiến đã xuất hiện trên không trung Đằng Long cốc, nhanh chóng hạ xuống.



- Sư phụ, sư thúc, thánh tăng tiền bối, đệ tử có việc cần báo.



Vừa xuất hiện, Vương Chí Bằng liền vội vàng nói.



Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:



- Có việc gì từ từ nói, không cần phải nóng nảy như vậy.



Bên cạnh, Quách Kiến cung kính thi lễ, không nói lời nào.



Vương Chí Bằng nói:



- Sư phụ, U Mộng Lan đã bị Quý Hoa Kiệt hái rồi, đi theo hắn là một thiếu nữ bị hôn mê, lúc chúng con quay về đây, thiếu nữ đó đã tỉnh lại rồi.



Triệu Ngọc Thanh hơi động ánh mắt, liếc Phương Mộng Như, không nói câu nào.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #216