Chương 1332: Hắc Ưng thảm bại.



Thiên Lân vẻ mặt không chút biểu tình, khi giao chiến một lời nói một nụ cười cũng quan hệ đến thành bại, vì thế hắn tỉnh táo bảo trì được sự thần bí của bản thân.



Cứ như thế, hai người chìm vào cục diện giằng co, nhất thời khó mà phân thắng bại được.



Cùng lúc đó, giao chiến giữa Quý Hoa Kiệt và Hắc Ưng đã vô cùng kịch liệt.



Trước đây, hai bên đã từng giao chiến một trận, Hắc Ưng biết Quý Hoa Kiệt dễ đối phó, vì thế mới bắt đầu đã thi triển Ma Ưng Cửu Biến, dự tính một chiêu kết thúc mọi thứ.



Quý Hoa Kiệt bớt đi trói buộc trên lưng, cả người biến thành tự phụ ngạo nghễ, không hề yếu thế chút nào trước công kích kịch liệt của Hắc Ưng, hắn lựa chọn phản kích chính diện.



Đến lúc đó, chỉ thấy Quý Hoa Kiệt tay trái chắp sau lưng, tay phải múa kiếm, toàn thân bao trùm một tầng ánh sáng màu xanh đen, bay qua bay lại giữa không trung, rõ ràng có vẻ tùy tiện vô cùng.



Khi Ma Ưng Cửu Biến của Hắc Ưng thi triển đến Ma Ưng Lục Biến, Quý Hoa Kiệt ý thức được uy hiếp, lập tức quát nhẹ một tiếng, trường kiếm trong tay biến chuyển chín lần liên tục, vài trăm làn kiếm uốn lượn bay quanh, hình thành một dải ánh sáng vặn vẹo quanh người hắn hệt như một con rắn linh thiêng, tầng tầng xoay tròn phong kín bản thân hắn ở trung tâm của làn kiếm.



Sau đó, Quý Hoa Kiệt chỉ kiếm lên trời, thân kiếm hơi run rẩy nhè nhẹ, ánh kiếm nhỏ vụn như sóng nước nhấp nhô, sóng sau trùm lên sóng trước, chớp mắt đã tích lũy đến một cực hạn, chỉ trong chốc lát đã bố trí một kiếm trận chống đỡ quanh người, từ đó tạo ra làn kiếm khuếch tán có sức phá hủy rất mạnh kéo dài ra khắp bốn phương.



Thời khắc đó, lấy Quý Hoa Kiệt làm trung tâm, trong không gian phương viên trăm trượng ngập đầy vài vạn làn kiếm, hệt như mưa phùn len lỏi khắp nơi, bao trùm hết cả bảy phân thân của Hắc Ưng.



Loại công kích này không né đâu được, Hắc Ưng kinh ngạc vẫn cố chấp tiếp tục thi triển biến thứ tám, dùng phương vị Bát Quái để đánh vào trong đón lấy làn kiếm của Quý Hoa Kiệt.



Lập tức, ánh sáng tản ra, hoa lửa chói mắt, thế công hai bên tập trung thành tám dải ánh sáng lúc ẩn lúc hiện giữa không trung.



Ma Ưng Cửu Biến của Hắc Ưng bá đạo vô cùng, tuy tu vi hắn không đủ, chỉ luyện được đến năm phần hỏa hầu, nhưng cho dù như vậy, vẫn khiến cho người ta chấn động khiếp sợ mạnh mẽ.



Quý Hoa Kiệt có chút kinh ngạc tán thưởng, nhưng hoàn toàn không kinh hoảng, tùy ý để làn kiếm vỡ nát, hắn lại thu trường kiếm về, quay đầu chém xuống một chiêu.



Lập tức, một cột kiếm màu xanh xông thẳng tầng mây dài ước chừng vài trăm trượng, đang điên cuồng hấp thu linh khí bốn phía để bành trướng ra lớn hơn.



Sau đó, cột kiếm màu xanh hóa thành ngàn vạn, theo sự khống chế của Quý Hoa Kiệt mang theo sức mạnh phá trời diệt cả núi sông, hệt như đóa hoa nở rộ chia ra chém khắp tám hướng.



Giữa không trung, Hoàng Kiệt, Ma Vu mấy người chia nhau né tránh, Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà lại càng sớm bay ra thật xa, cẩn thận quan sát.



Trên tầng mây, Chiếu Thế Cô Đăng thấy được một kiếm này miệng liền ồ lên một tiếng, dường như có chút phát hiện, đáng tiếc lại bị tiếng kiếm rít che phủ.



Trên mặt đất, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết thấy vậy trong lòng đều chấn động vô cùng, ai cũng hiểu thêm về ước chừng sức mạnh của Quý Hoa Kiệt.



Ma Ưng Cửu Biến, giang cánh bay quanh thiên hạ!



Con hùng ưng giang cánh bay lượn, thân thể phát ra ánh đen của nó theo sự khống chế của Hắc Ưng mà hóa thành một đám mây sáng màu đen, hình dáng như một mũi tên rẻ không bắn thẳng đến Quý Hoa Kiệt.



Lúc này, vừa hay một kiếm của Quý Hoa Kiệt chém xuống, sức mạnh hai bên lập tức gặp nhau, khí huyền linh gặp phải khí hắc sát, cả hai tương sinh tương khắc thế như nước lửa, lập tức tạo nên vụ nổ liên hoàn, cơn phong ba hủy diệt thổi khắp bốn phía.



- Ùng oàng oàng …



Sét đánh loằng ngoằng, tiếng sấm điếc tai.



Sương khói thành vùng bao trùm bầu trời khiến cho hoa tuyết đang rơi chảy thành nước, một màn mưa rơi xuống Băng Nguyên hiếm thấy xuất hiện.



Trong vụ nổ, trường kiếm Quý Hoa Kiệt quay về, làn kiếm màu xanh tầng tầng bố trí dày đặc, phá rồi lại nổi lên, nổi lên rồi lại phá đi, cứ như thế kéo dài mãi, đẩy thân thể hắn lùi lại phía sau.



Hắc Ưng tình hình khác hẳn, hắn vì thi triển Ma Ưng Cửu Biến đã dùng hết toàn lực, ai ngờ lại bị một kiếm của Quý Hoa Kiệt chém nát, thân thể yếu ớt làm sao có thể chịu được nổi, lập tức kêu thảm một tiếng, phun ra một búng máu tươi rơi xuống.



Kết quả như vậy vừa bất ngờ vừa trong dự tính.



Nói bất ngờ vì một kiếm của Quý Hoa Kiệt chiến thắng khiến mọi người kinh ngạc.



Nói trong dự tính vì mọi người đều nhìn thấy tu vi của Quý Hoa Kiệt cao hơn một mức, thủ thắng là chuyện tất yếu.



Đương nhiên, người xem cũng có nhân vật ngoại lệ, đó chính là thiếu nữ ở bên cạnh Tân Nguyệt, nàng nhìn mọi thứ mà không hiểu gì cả, thấy vụ nổ xuất hiện, lập tức nắm chặt lấy tay Tân Nguyệt, bất an nói:



- Quý Hoa Kiệt có bị gì không, chàng có bị nguy hiểm hay không?



Tân Nguyệt hiểu được truyền thuyết U Mộng Lan, than nhẹ:



- Yên tâm, thực lực của hắn phi phàm trận chiến này chắc thắng, ngươi không cần lo lắng.



Thiếu nữ không hiểu nói:



- Vì sao bọn họ muốn đánh đến một mất một còn, mọi người không thể chung sống hòa bình được chăng?



Tân Nguyệt trầm ngâm, vấn đề này ai có thể nói rõ ràng được?



Giang Thanh Tuyết nói:



- Có một số chuyện sau này cô từ từ sẽ biết, bây giờ hãy xem cuộc chiến đã, có gì sau này từ từ mới nói.



Cô gái gật khẽ, ánh mắt nhìn lên không trung.



Rất nhanh, Quý Hoa Kiệt từ trong sương mù hiện ra, tay phải nắm chặt kiếm, tay trái chắp sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, rất có khí độ ngạo thị khắp thế gian.



Trên mặt đất, Hắc Ưng thân thể bị tổn hại nghiêm trọng, miệng thỉnh thoảng kêu lên thảm thiết, nắm trên mặt tuyết run rẩy nhè nhẹ.



Thiên Tàn tông chủ lóe lên hạ xuống, xuất hiện bên cạnh Hắc Ưng, miệng cười ha hả quái dị nói:



- Không tồi, cụt tay cụt chân, vừa hay thích hợp làm môn đồ của ta.



Vô Tướng khách cười lạnh nói:



- Như vậy, sao ngươi không thu hắn vậy?



Tây Bắc Cuồng Đao châm chọc:



- Sợ là sợ bản thân hắn cũng không có mạng rời khỏi đây, còn nói thu đồ đệ cái gì.



Ứng Thiên Tà cười tà dị nói:



- Chuyện này ngươi không hiểu được, trên thế gian có rất nhiều người đều thu đồ đệ trước khi chết, cái này gọi là lưu lại đường lùi.



Phiêu Linh khách cười nói:



- Giống hắn như vậy là người biết mình, trên thế gian cũng không có nhiều, quả thật khó gặp được.



Thiên Tàn tông chủ nghe vậy rất giận, quát lên:



- Câm miệng, các ngươi chớ có ở đây mà châm chọc trào phúng. Ai nếu có bản lĩnh thì đến mà cướp lấy U Mộng Lan cho bổn tông chủ xem thử.



Hoàng Kiệt cười lạnh nói:



- Ngươi tính gì vậy, bằng vào gì phải cho ngươi xem vậy?



Thiên Tàn tông chủ giận trừng tròn mắt, rống lên:



- Ngươi tính toán cái gì, ngươi cho môn phái Cửu Hư của ngươi có điều gì đặc biệt hơn người.



Trong cơn thịnh nộ, Thiên Tàn tông chủ mở miệng nói toạc thân phận của Hoàng Kiệt, điều này khiến mọi người ở đó, đặc biệt là mấy người Giang Thanh Tuyết, Tân Nguyệt, Thiện Từ thấy bất ngờ.



Môn phái Cửu Hư nổi lên gần hai năm nay.



Giang Thanh Tuyết luôn ngầm truy xét, khổ nỗi không có chút tiến triển.



Ai ngờ hôm nay một câu của Thiên Tàn tông chủ lại khiến nàng tìm được phương hướng.



Hoàng Kiệt nghe vậy, ánh mắt biến hẳn, mục quang lạnh lẽo hệt như đao bén chớp mắt đã quét qua cặp mắt của Thiên Tàn tông chủ, khiến lão lập tức câm miện, thân thể bắn lên, lùi lại một cái liền vài trăm trượng, sau đó liền biến mất không thấy.



Rõ ràng, Thiên Tàn tông chủ ý thức được không ổn, sớm chuẩn bị việc chạy trốn trước.



Hoàng Kiệt không hề đuổi theo lão, vẻ khác thường nhanh chóng bình thường, không thừa nhận cũng không phủ nhận, coi như việc này không hề phát sinh.



Nhưng mọi thứ quả thật không hề phát sinh chăng?



Điều đó rõ ràng là lừa mình dối người.



--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Thấy Thiên Tàn tông chủ bỏ đi, ánh mắt mọi người quay lại Thiên Lân, quan sát kết cục giữa hắn và Lục Mị Tà Âm.



Trước đây, trận chiến giữa Quý Hoa Kiệt và Hắc Ưng khiến người ta kinh hãi, tất cả đều dùng phương thức cứng chọi cứng.



Hiện nay nhìn kỹ tình hình giữa Thiên Lân và Lục Mị Tà Âm, Thiên Lân ở thế bị động phòng ngự, tình hình vô cùng bất lợi. Còn Lục Mị Tà Âm tấn công liên tục, chủ đạo trong cả cuộc chiến.



Khi Quý Hoa Kiệt đánh Hắc Ưng trọng thương, đạt được thắng lợi, Lục Mị Tà Âm trong lúc tiến công tâm thần chấn động, mơ hồ có một cảm giác bất ổn.



Theo lão thấy, sau khi Quý Hoa Kiệt chiến thắng, chắc chắn sẽ đến hỗ trợ Thiên Lân, lúc đó lão một địch hai, chẳng phải là hết sức bất lợi sao?



Cân nhắc vậy rồi, Lục Mị Tà Âm trong lòng sinh ý bỏ chạy, không thèm muốn cướp đoạt U Mộng Lan, bỏ qua Thiên Lân chạy thẳng ra ngoài.



Trong lúc phòng ngự, Thiên Lân liên tục quan sát động tĩnh của Lục Mị Tà Âm, thấy lão đột nhiên bỏ đi, trong lòng lập tức hiểu được vài phần, thân thể lóe lêng huyền diệu vô cùng xuất hiện trước mặt Lục Mị Tà Âm, ngăn nguyên thần lão ở lại chỗ đó.



- Đừng gấp, trận chiến giữa chúng ta còn chưa kết thúc.



Lục Mị Tà Âm tăng tốc né tránh, ý đồ đi vòng quanh tiếp tục bỏ chạy.



- Cút ngay, lão tử hôm nay không có hơi đâu thu thập ngươi, ngươi đừng tự cho mình vui vẻ.



Thiên Lân cười tà mị nói:



- Không may rồi, hôm nay ta rất có hứng thú thu thập ngươi.



Hai tay giang ra, thân thể theo hình chữ Đại, Thiên Lân hơi nghiêng tới trước, trong cơ thể bộc phát một làn sáng xanh đen hệt như lưới trời, chớp mắt đã bao trùm lấy nguyên thần của Lục Mị Tà Âm trong một khu vực nhất định.



Kêu lên một tiếng, nguyên thần của Lục Mị Tà Âm sau khi va chạm vào lưới sáng Thiên Lân tạo ra, lập tức bị hất bắn lại, điều này khiến hắn hơi giật mình.



- Tiểu tử, không ngờ ngươi còn có chút bản lãnh.



Thiên Lân cười đáp:



- Nghe nói số lượng như ngươi trên đời không nhiều, nhập môn từ bàng môn ngoại đạo mà tu luyện được đến cảnh giới Quy Tiên. Đối mặt với ngươi, ta tự nhiên phải phấn khởi tinh thần.



Nghe ra được sự châm chọc trong giọng nói của Thiên Lân, Lục Mị Tà Âm trong lòng rất giận, đem hết phẫn nộ trước đây bị Quý Hoa Kiệt hủy diệt cơ thể, cùng với sự bất cam khi cướp đoạt bất lợi đổ hết lên đầu của Thiên Lân.



- Ngươi muốn tìm chết, ta sẽ giúp cho ngươi.



Trong tiếng rống phẫn nộ cùng với sát khí nồng đậm vừa thoát khỏi miệng, một chùm ánh mắt màu xanh lục liên tục hệt như những con quỷ nhãn công thẳng đến Thiên Lân.



Bật cười lạnh nhạt, Thiên Lân trong mắt hiện chút ý cười, vẻ tà mị nói:



- Với chút bản lĩnh này, đáng ngờ cho sự khoác lác của ngươi.



Còn đang nói, Thiên Lân chuyển biến ý nghĩ, ánh sáng màu xanh đen quanh người biến liền, hóa thành ngọn lửa đỏ đậm, chớp mắt đã vây chặt lấy Lục Mị Tà Âm vào bên trong.



Lúc này, ngọn lửa cực dương cực cương thiêu đốt âm khí chí âm chí hàn tà mị, khiến cho ánh mắt do Lục mị Tà Âm phát ra nhanh chóng bị nghiền nát hết.



Rống lên giận dữ một tiếng, Lục Mị Tà Âm quát to:



- Không cần cuồng vọng, ta lập tức cho ngươi thấy được sự lợi hại của ta.



Ánh xanh lục lóe lên, nguyên thần ảo hóa, Lục Mị Tà Âm chớp mắt đã hóa thành một cánh hoa màu xanh biếc, nhị hoa màu đỏ sậm, to nhỏ chừng vài thước, xoay tròn nhanh chóng trong kết giới lửa đỏ.



Ban đầu, hoa này khiến mọi người cảm thấy mới lạ.



Nhưng sau đó không lâu, theo sự chuyển động tăng nhanh của nó, nó phát ra ánh xanh lục đầy tràn, ở giữa là ánh đỏ thẫm, rõ ràng vô cùng tà mị, lại có thể di động ra ngoài tự động, lần lượt đụng vào kết giới lửa đỏ của Thiên Lân.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #214