Chương 1322: Tân đích bộ thự (Bố trí mới).



Mặc Hương nhìn hắn, ánh mắt có vẻ Thiên Lân không hiểu được, giọng lạnh tanh:



- Chúng ta đến từ những thế giới khác nhau, có phong cách hành sự khác nhau. Đêm nay đàm luận với ngươi những chuyện này, chỉ vì cá nhân ngươi, không phải biểu hiện ta dễ dàng tha thứ cho bất kỳ người nào. Bây giờ ta phải đi đây, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại.



Thấy nàng xoay mình bỏ đi, Thiên Lân vội la lên:



- Đừng gấp, ta còn có chuyện muốn hỏi tỷ.



Mặc Hương ngừng lại, ánh mắt bình thản nhìn hắn hỏi lại:



- Chuyện gì vậy?



Thiên Lân nói:



- Ta phải làm thế nào mới có thể tìm được tỷ?



Mặc Hương lắc đầu trả lời:



- Không cần tìm ta, đi gần ta quá không có lợi cho ngươi.



Dứt lời xoay người nhẹ nhàng bay lên.



Thiên Lân vội vàng đuổi theo, ánh mắt nồng nhiệt nhìn nàng, hai môi run run muốn nói lại thôi.



Mặc Hương né tránh ánh mắt của hắn, bình tĩnh nói:



- Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?



Thiên Lân chần chừ một lúc, nhẹ giọng nói:



- Trong thế giới bọn ta, tỷ trang phục như vậy sẽ khinh thường sự thánh khiết của tỷ.



Mặc Hương sửng người, sau đó cười duyên một cái, ánh mắt hấp dẫn trừng Thiên Lân, cười mắng:



- Còn nhỏ đã quỷ quái, tự tư tự lợi.



Nói xong quanh người lóe lên ánh sáng, bộ chiến giáp kiểu dáng mới mẻ chớp mắt đã biến thành bộ quần áo dài che phủ phong tư hút người của Mặc Hương.



- Thế nào rồi, bây giờ áo quần như vậy chắc phù hợp với phong cách của các người ở đây rồi phải không?



Ánh mắt mỉm cười, trang nhã vô cùng.



Thời khắc này, Mặc Hương lạnh lùng cao ngạo như tuyết phảng phất biến thành một người khác, vô tình hiện ra vẻ ngoài dụ người.



Thiên Lân vẻ mặt kinh dị, hắn trấn tĩnh thông minh như vậy mà cũng bị Mặc Hương làm cho sửng sốt cả người, không biết vì sao nàng có thể tùy ý thay đổi phong cách y phục, điều này tựa hồ không có quan hệ với tu vi.



Bật cười nhẹ, hình bóng Mặc Hương vỡ vụn để lại một chút u hương quanh quẩn bên người Thiên Lân.



Thấy vậy, Thiên Lân đột nhiên tỉnh táo, lớn tiếng kêu:



- Hoa Hồng, tỷ đi đâu vậy?



Giữa hư không, Mặc Hương nhẹ nhàng đáp lại.



- Không cần phải hỏi nhiều, nếu như có duyên lo gì không gặp?



Thiên Lân mở to mắt nhìn chung quanh, không thấy hình bóng Mặc Hương, vẻ mặt không khỏi toát ra mấy phần thất vọng.



Lần thứ nhất gặp nhau, Thiên Lân không biết vì sao có tình cảm quyến luyến với Mặc Hương, bởi vì bản thân nặng tình không dứt, hay là còn có nguyên nhân khác, lúc này hắn hoàn toàn không rõ được.



--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Sáng sớm, cửa Đằng Long cốc cao thủ tụ tập.



Ba phái Băng Nguyên và Dịch viên, Trừ Ma liên minh hội tụ một chỗ, bắt đầu một đợt phản kích toàn diện.



Trải qua một đêm thương nghị với mọi người, Triệu Ngọc Thanh quyết định nhanh chóng thăm dò chi tiết những người đến đây để tiện bảo vệ hòa bình Băng Nguyên.



Lúc này, Triệu Ngọc Thanh ánh mắt quét qua mọi người, phát hiện không thấy Thiên Lân, không khỏi cất tiếng hỏi:



- Thiên Lân đâu, sao hắn không đến đây?



Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy kỳ quái, Thiên Lân chạy đi đâu rồi?



Thiện Từ cau mày, nhẹ giọng nói:



- Đêm qua con và Vũ Điệp còn cùng Thiên Lân nói chuyện phiếm, sau đó con đưa Vũ Điệp về, Thiên Lân nói muốn một mình ở đó, con cũng không để ý lắm.



Lâm Phàm nói:



- Con cả đêm ở trong động, không hề thấy Thiên Lân trở về, như vậy hắn nhất định có chuyện.



Giang Thanh Tuyết khẽ lẩm bẩm:



- Điều này kỳ quái, Thiên Lân sẽ chạy đi đâu đây. Không gặp nguy hiểm gì chứ?



Câu này vừa thốt ra, mọi người đều thất kinh, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Thiện Từ, Lâm Phàm càng để ý hơn.



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Thiên Lân thực lực hơn người, lại thông minh, hẳn không có gì đâu. Bây giờ … Ồ …



Triệu Ngọc Thanh đang nói chợt dừng lại, đột nhiên ngửng lên nhìn về phía chân trời phương Đông.



Mọi người phát hiện được tình hình này, cùng nhau quay đầu nhìn theo, chỉ thấy trên tầng mây làn sáng như điện, vài bóng người nhanh chóng chạy đến, chính là đoàn người do Thiên Tà tông Mã Vũ Đào dẫn đầu.



Đồng thời, Thiên Lân cũng đi cùng bọn họ, điều này càng khiến mọi người thêm kinh ngạc.



Giây lát sau, Mã Vũ Đào đến gần, mọi người càng thêm kinh hãi, chỉ thấy Vương Chí Bằng và Tuyết Xuân vẻ mặt trắng bệch, trên người máu huyết loang lổ, hiển nhiên trải qua một trận đấu sinh tử.



Thiên Lân vẻ mặt mệt mỏi, ba đệ tử Thiên Tà tông lúc này cũng chỉ còn hai người, có một người không thấy tung tích.



Chậm rãi bay lên đón, Triệu Ngọc Thanh ân cần hỏi:



- Tông chủ có bị nặng không. Chuyện này là thế nào vậy?



Mã Vũ Đào bật cười cay đắng, nhìn mọi người, than khẽ:



- Đêm qua trên đường gặp cường địch, nếu không gặp Thiên Lân thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.



Mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên, với thân phận Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào, ai dám dễ dàng chọc vào ông, mà lại khiến ông phải chật vật đến vậy?



Phùng Vân đến gần, hỏi:



- Sư phụ, các người gặp phải địch nhân nào vậy, lúc đó tình hình thế nào?



Trong khi hỏi, Triệu Ngọc Thanh đã dặn môn hạ đệ tử mang Vương Chí Bằng và Tuyết Xuân bị trọng thương đi chữa trị, lúc này chỉ còn lại Mã Vũ Đào và Thiên Lân.



Liếc nhìn vẻ mặt quan tâm của mọi người, Mã Vũ Đào nhớ lại:



- Chuyện này nói ra dài dòng, sợ làm chậm trễ việc của mọi người.



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Cứ nói đừng ngại, chúng ta không sợ mất thời gian.



Mã Vũ Đào gật đầu nói:



- Nếu như vậy, ta nói đơn giản một lượt chuyện phát sinh đêm qua. Thật ra, sớm vào trưa qua chúng ta đã gặp một chuyện quái lạ… Mặc Hương đó tự xưng là Hoa hồng máu của Hắc trì, đến từ Hắc trì Huyền vực … sau khi rời đi, chúng ta đi mãi đến khi tối trời cũng không hề phát sinh bất cứ chuyện gì. Nhưng đúng vào giờ tý đêm qua, trong một hẻm núi tuyết có ánh sáng rực rỡ khiến bọn ta chú ý. Khi bọn ta đến nơi, chỉ thấy hai bóng người đang giao tranh trong hẻm núi tuyết, tình hình chiến đấu kịch liệt dị thường vô cùng.



Thấy ông dừng lại, Phùng Vân nói:



- Thế hai người đó là ai, sau đó thế nào?



Mã Vũ Đào đáp:



- Ban đầu do tốc độ hai người quá nhanh, chúng ta không hề nhìn rõ được bọn họ là ai, sau khi quan sát một lúc mới biết được hai người đó một người là Tuyết Ẩn Cuồng Đao, một người là Thiên Tàm, cả hai thực lực hùng hậu, lại tính tình cao ngạo mới phát sinh tranh chấp. Khi đó, chúng ta ở ngoài quan sát không có ý muốn nhúng tay vào. Ai ngờ Tuyết Ẩn Cuồng Đao đột nhiên bị một tiếng kêu dài hấp dẫn chạy đi, Thiên Tàn liền đem oán khí phát tiết lên đầu bọn ta.



Nghe xong câu này, mọi người thấy hơi kỳ quái, Thiên Tàm vì sao muốn đem tức giận phát tiết lên đầu đám người Mã Vũ Đào?



Do khác biệt ngôn ngữ hay còn có nguyên nhân khác?



Câu này mọi người không tiện nói rõ, cứ ngầm suy tính.



Phùng Vân dường như biết được tâm tư của mọi người, hỏi lại:



- Sau đó mọi người giao đấu với nhau?



Mã Vũ Đào lắc đầu nói:



- Không hề. Khi ta biết được thân phận của Thiên Tàm cũng như thấy được thực lực của hắn, vì an toàn mọi người, ta hoàn toàn không tranh đấu với hắn mà chỉ dùng lời quanh quẩn. Nhưng Thiên Tàm vô cùng giảo hoạt, nhìn ra được sự lo lắng của ta, dùng sự an nguy của người bên cạnh để uy hiếp ta, khiến ta nghĩ biện pháp giúp hắn giải mở được phong ấn của Thiên Tàm lão tổ. Chuyện này quan hệ trọng đại, ta sớm đã nghe được nên tự nhiên không đồng ý. Như vậy, trận chiến không thể tránh khỏi mới chính thức phát sinh.



Triệu Ngọc Than nghe đến đây, cau mày nói:



- Thực lực của Thiên Tàm nghe nói hùng hậu vô cùng, chắc hẳn không dễ đối phó.



Mã Vũ Đào cười khổ đáp:



- Đúng thế, sự đáng sợ của Thiên Tàm bây giờ ta mới thật sự hiểu được. Trước đây, tuy ta thấy hắn giao chiến với Tuyết Ẩn Cuồng Đao, nhưng ở bên ngoài bàng quang so với bản thân trải qua hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Đợi ta tự mình ra tay rồi mới phát hiện được, Thiên Tàm ngoại trừ thực lực ra, điều đáng sợ nhất chính là hắn không sợ bất kỳ công kích nào cả, cứ để cho ta tiến công thế nào cũng kệ, đều không thể gây thương tích nhỏ xíu nào cho hắn. Trận chiến này kết quả thế nào có thể biết được. May mà sau đó Thiên Lân đến kịp, Thiên Tàm dường như có chút e ngại hắn, chúng ta mới có thể thoát thân được.



Hàn Hạc thất kinh, hỏi lại:



- Tông chủ nói là với tu vi của người cũng không làm gì được hắn?



Mã Vũ Đào cười khổ đáp:



- Ta cũng không thể nói rõ ràng được, dù sao theo cảm giác cá nhân của ta, về phương diện phòng ngự Thiên Tàm có sức mạnh vượt hẳn người thường, cơ hồ là bất tử bất diệt, khiến người ta có lòng mà không có sức.



Triệu Ngọc Thanh dường như có chút lĩnh ngộ, nhẹ giọng nói:



- Tơ Thiêm Tàm xuất từ Thiên Tàm mà nước lửa không xâm phạm được, có tính phòng ngự cực mạnh. Vì thế có thể đoán được, phòng ngự của Thiên Tàm hơn hẳn bình thường, ngoại trừ thần binh lợi khí ra khó mà gây thương thế cho hắn.



Phùng Vân nghi hoặc nói:



- Nếu là như vậy, vì sao Thiên Tàm lại có chút e ngại Thiên Lân vậy?



Triệu Ngọc Thanh cười nói:



- Chuyện này hiền điệt phải hỏi Thiên Lân.



Phùng Vân không nói, nhìn Thiên Lân, mặt đầy vẻ hiếu kỳ.



Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, Thiên Lân trong lòng biết không thể né tránh, hơi suy nghĩ một chút rồi giải thích:



- Thật ra về điểm này vãn bối cũng không nói rõ được, có lẽ có liên quan đến pháp quyết vãn bối tu luyện, nhưng vãn bối lại chưa từng có cơ hội thử qua. Đêm qua, vãn bối và Thiên Tàm giao chiến, nhưng dường như hắn chưa muốn bộc lộ bản thân quá nhiều trước vãn bối, chỉ có qua lại mấy chiêu liền thoát ra lùi lại.



Nghe Thiên Lân giải thích rồi, mọi người tuy còn có nghi hoặc nhưng không người nào hỏi thêm.



Hàn Hạc nhìn trời rồi nhắc nhở:



- Sư huynh, bây giờ không còn sớm nữa.



Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, ánh mắt nhìn một vòng trầm giọng nói:



- Hôm nay đối với ba phái Băng Nguyên là một ngày đặc thù. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ triển khai phản kích toàn diện, vì hòa bình của Băng Nguyên và yên ổn của nhân gian, loại trừ những người có khả năng uy hiếp đến chúng ta. Ở nơi này, ta hy vọng mọi người hãy thể hiện dũng khí của mình, dũng cảm đối mặt, vì cuộc sống của người thân chúng ta, vì tương lai tươi đẹp, mọi người cùng nhau nỗ lực lên.



Bốn phía, mọi người cùng hô ta đáp lời, niềm tin kiên định từ Đằng Long cốc truyền ra khắp xung quanh.



Triệu Ngọc Thanh phất tay ra dấu yên lặng, tiếp tục nói:



- Để hữu hiệu trong việc phòng ngự và loại trừ tà ác, chúng ta phải tìm kế hoạch xuất kích. Bây giờ, ta nhắc đến tên ai thì người đó tiến lên nhận lệnh. Lý Phong, Đinh Vân Nham, hai con phụ trách mọi việc ở Đằng Long cốc, bao gồm tiếp đãi và phòng ngự. Từ Tĩnh, Phi Hiệp, Huyền Vũ, Trọng Quang , Vân Hạc năm người phụ trách truy đuổi theo tung tích của mấy người Phiêu Linh khách, Ứng Thiên Tà, để Từ Tĩnh thống lĩnh. Lâm Phàm, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền năm người phụ trách thu thập tin tức mới nhất, do Lâm Phàm chỉ huy. Chu Kiệt, Tiết Phong và ba người của Trừ Ma liên minh do Sở thiếu hiệp phụ trách sẽ chịu trách nhiệm điều tra lai lịch của người áo đen và Hoàng Kiệt. Hạ Kiết Quốc, Vương Chí Bằng và ba người Dịch viên thành một tổ do Giang cô nương làm thủ lĩnh, phụ trách truy tìm tung tích của Lam Mẫu Đơn và Thiên Tàm.



Những người được điểm danh theo thứ tự bước ra khỏi hàng phân thành năm tổ đứng trước mặt Triệu Ngọc Thanh.



Nhìn bọn họ, Triệu Ngọc Thanh nói:



- Các người tuy có nhiệm vụ khác nhau, nhưng đều vì hòa bình của Băng Nguyên, nếu có một phía gặp khó khăn thì các phương khác chi viện, phải giảm thiểu thương vong và hạ thấp tổn thất.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #204