Chương 1286 – Thế quân lực địch (Sức mạnh ngang nhau)



Cười cười, Thiên Lân nói:



- Ý của ngươi ta hiểu rõ, bất quá nhân tố quyết định thắng bại lại hoàn toàn không phải chuyện đó.



Vũ Điệp không hiểu rõ lắm, hỏi lại:



- Điều gì mới là nguyên nhân quan hệ thắng bại?



Thiên Lân không hề trả lời ngay, trầm ngâm một lúc rồi đáp:



- Có hai chữ, mạng vận.



Vũ Điệp sửng sốt, đáp án này đúng là không để ý lắm.



Thiện Từ lại tán đồng nói:



- Thiên Lân nói đúng, rất nhiều khi đều do mạng vận quyết định tất cả.



Đinh Vân Nham ở bên cạnh Thiên Lân, nghe ba người nói chuyện rồi, vội vàng nói:



- Thiên Lân, con …



Dường như biết ông muốn hỏi vấn đề gì, Thiên Lân lập tức cắt ngang lời của ông, an ủi:



- Đinh thúc thúc chớ quá lo lắng, đây là mới bắt đầu mà thôi, thúc phải có lòng tin ở Lâm Phàm. Xem dưới đài kìa, bọn Linh Hoa đều mạnh mẽ cổ động cho Lâm Phàm, thúc hẳn phải lạc quan một chút.



Đinh Vân Nham hơi sửng sốt, sau đó trong lòng hơi bình tĩnh lại, than nhẹ:



- Nếu ai cũng như con vậy, thế thì sẽ không có chuyện phải phiền lòng rồi.



Thiên Lân cười cười, trong lòng hơi cay đắng, bản thân thật sự không có phiền lòng chăng?



--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Trong sàn đấu, Từ Tĩnh dùng kiếm pháp tinh thông, thân pháp nhanh nhẹn ép cho Lâm Phàm né quanh mãi.



Nhưng mỗi khi đến lúc quan trọng, Lâm Phàm đều có thể huyền diệu hóa hiểm thành an, điều này khiến Từ Tĩnh ý thức được không hợp lắm.



Vừa gia tăng công kích, Từ Tĩnh vừa suy nghĩ đối sách, sau khi suy tư một lúc, hắn đột nhiên lắc mình lùi lại, ngưng ngay việc công kích nhanh.



Lâm Phàm ổn định được thân thể rồi, nhìn Từ Tĩnh không hiểu hỏi lại:



- Từ sư huynh, huynh không phải là nươn tay đó chứ, muốn nghỉ ngơi tạm chăng?



Từ Tĩnh không để ý đến sự châm chọc của hắn, lạnh lùng nói:



- Lâm Phàm, chúng ta cùng xuất thân từ Đằng Long cốc, kiếm quyết thân pháp đều vô cùng quen thuộc, như vậy tỉ thí tới lui cũng không có ý nghĩa, chi bằng chúng ta trực tiếp thẳng thắn, cùng xuất bản lĩnh của mình ra, quang minh chính đại nhất quyết phân cao thấp.



Lâm Phàm hơi trầm tư, thấy Từ Tĩnh ánh mắt nghiêm túc, trong lòng không đáp ứng cũng là uổng, chỉ đành đáp:



- Nếu như Từ sư huynh đã mở miệng, đệ tự nhiên là phụng bồi.



Từ Tĩnh gật đầu nhè nhẹ, trường kiếm trong tay giơ cao quá đầu, phát xuất một làn kiếm đỏ rực, lạnh giọng nói:



- Từ thời khắc này bắt đầu, sư đệ phải cẩn thận.



Dứt lời, làn kiếm đỏ rực nhanh chóng chém xuống, khi đến gần Lâm Phàm lại huyền diệu phân làm ba phong kín hai bên trái phải của hắn.



Thấy vậy, Lâm Phàm quát nhẹ một tiếng, mũi chân điểm xuống mặt đất, thân thể quay nhanh bay lên, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng, làn kiếm màu trắng bạc tầng tầng nhấp nhô hình thành một cột kiếm xoay tròn, rít lên một tiếng liền phá không xông lên, va chạm với một kiếm của Từ Tĩnh.



Lúc này, hai luồng kiếm khí gặp nhau, sức mạnh âm dương đối địch lẫn nhau, chớp mắt đã phát nổ, hóa thành một dòng khí chuyển động hất bắn Từ Tĩnh và Lâm Phàm đi.



Xoay người lùi lại, Lâm Phàm múa tít trường kiếm, làn kiếm liên miên không ngừng hình thành một đóa hoa sen to lớn quanh người hợp lại từ hơn ngàn làn kiếm, vững vàng đỡ lấy thân thể của hắn.



Từ Tĩnh thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, phi thân xông lên cao ba trượng, trường kiếm trong tay dựng thẳng, rống lên một tiếng to rồi chém xuống một kiếm, làn kiếm đỏ rực nhanh chóng kéo dài hệt như muốn chém nát mặt đất.



Lâm Phàm thân pháp nhẹ nhàng, ngay khi Từ Tĩnh ra tay, thân thể một phân thành sáu, thi triển phép hợp lại sáu kiếm, dùng sáu chiêu đầu của Phi Tuyết kiếm quyết hợp thành một, tạo thành một cột kiếm rực rỡ thẳng thắn đỡ lấy một chiêu này của Từ Tĩnh.



Lúc đó, làn kiếm của hai bên gặp nhau, sức cực dương cực cương đấu với khí cực âm cực hàn, hai bên thế như nước với lửa, căn bản không còn một chỗ nào để hòa hoãn.



Cứ như vậy, hai bên gặp nhau, mạnh mẽ đứng đầu, phát nổ là chuyện không thể né tránh được.



Một tiếng nổ vang thật lớn, tiếng sấm ầm ầm.



Lâm Phàm và Từ Tĩnh ngang tài ngang sức, cùng bị bắn về phía sau. Trong lúc đó, biểu hiện của Từ Tĩnh rất kinh người, lợi dụng lúc lùi lại, hình bóng hắn lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Lâm Phàm, một kiếm đâm thẳng vào sau lưng.



Phát hiện bản thân rơi vào nguy hiểm, Lâm Phàm lâm nguy không loạn, vừa đánh ngược về sau một chưởng dùng để giảm chậm tốc độ lùi lại, vừa thi triển Phi Tuyết thân pháp, trong khoảng thời gian ngắn nhất ảo hóa thành chín phân thân để né tránh một chiêu này của Từ Tĩnh.



Bật cười lạnh, Từ Tĩnh sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, lập tức thi triển thân pháp cũng ảo hóa thành chín phân thân, chặt chẽ bắt lấy hình bóng của Lâm Phàm.



Thấy tình hình như vậy, Lâm Phàm vừa né tránh, vừa suy nghĩ đối sách, sau khi chuyển đổi liên tục vài phương vị rồi, thân thể hắn đột nhiên dừng lại, toàn thân ngập đầy băng lạnh, dùng băng lạnh để đỡ lấy một chiêu của Từ Tĩnh.



Bởi vì hành động này của Lâm Phàm quá kỳ quái, Từ Tĩnh hơn thua một chút đã quá trễ, vì thế một kiếm này tuy đánh trúng Lâm Phàm nhưng sức lực không nặng.



Như vậy, Lâm Phàm nhờ có băng ngăn cản, thân thể huyết nhục căn bản không chút tổn hại, chỉ bất quá bị một chút chấn động liền hóa giải được nguy cơ lần này.



Xoay người, Lâm Phàm nhìn Từ Tĩnh, trong mắt toát ra vài phần lạnh lùng khốc liệt, trầm giọng nói:



- Từ sư huynh tu vi kinh người khiến đệ vô cùng kính phục. Bây giờ đệ sẽ đến lĩnh giáo lại, hy vọng có thể từ đó học hỏi được ít nhiều.



Thân hình chia ra, ảo ảnh đan lấy, mười hai phân thân quấn quít lấy nhau, hình thành một quả cầu tròn vây chặt lấy Từ Tĩnh bên trong.



Lúc này, kiếm quyết khác nhau từ những phương hướng khác nhau phát động công kích, mười hai nhóm làn kiếm dung hợp lại một, hình thành một công kích đáng sợ đáng vào trong.



Từ Tĩnh thấy vậy trong lòng chấn động, lập tức không chút do dự, toàn thân phát ra thế kinh trời, một chùm ngọn lửa đỏ rực với sức mạnh thiêu đốt vạn vật, hình thành quanh người một kết giới lửa đỏ kín bưng.



Đã phòng ngự tốt rồi, Từ Tĩnh trường kiếm trong tay dựng đứn, tay trái phất nhè nhẹ, thân thể liền từ chậm thành chuyển động nhanh chóng khiến trường kiếm bộc phát ra làn kiếm kinh người, hệt như muốn đâm nát bầu trời.



Như vậy, chỉ thấy một cột kiếm chói mắt chống đỡ quả cầu tròn, một kiếm theo sự khống chế của Từ Tĩnh chém nát quả cầu tròn, khiến khí cơ kết nối với Lâm Phàm cũng chịu đả kích không nhỏ.



Cùng lúc đó, mười hai nhóm làn kiếm do Lâm Phàm tuy có tám nhóm bị chém nát, hai nhóm bị hất bắn lên trời, nhưng còn lại hai nhóm lại kích trúng kết giới phòng ngự của Từ Tĩnh, khí lạnh băng của nó như một thanh đao bén xuyên thủng kết giới lửa đó hất bắn Từ Tĩnh đi.



Như vậy, trong tình hình đấu sức cả hai đều bị thương, không một ai chiếm được tiện nghi.



Lùi lại hai trượng, Lâm Phàm ổn định thân thể, liếc Từ Tĩnh đối diện, phát hiện trong mắt hắn đã lộ ra vài phần tức giận.



Rất rõ ràng, trận chiến vừa rồi đã tạo ra đả kích nhất định cho Từ Tĩnh.



Cười cười, Lâm Phàm trong mắt lạnh băng lại, múa kiếm nói:



- Sư huynh cẩn thận, một chiêu tiếp theo chính là toàn bộ Phi Tuyết kiếm quyết.



Từ Tĩnh hừ lạnh nói:



- Không cần đắc ý, cái này để cho đệ được biết uy lực Liệt Dương Chân Hỏa pháp quyết của ta.



Nói rồi hai tay bắt quyết, khí thế toàn thân tăng lên kịch liệt, chân nguyên đỏ rực quay cuồng như sóng biển, hóa thành ngọn lửa hừng hực đỡ lấy thân thể to lớn của hắn.



Trên đỉnh đầu, trường kiếm run rẩy không ngừng, làn sáng màu đỏ như máu nhè nhẹ từ mũi kiếm hạ xuống, giây lát toàn thân kiếm đỏ như máu, hệt như một con rắn lửa đang chăm chú nhìn thấy địch nhân phía trước.



Lâm Phàm trong lòng căng thẳng, đối với trận chiến giữa Từ Tĩnh và Hạ Kiến Quốc trước đây, hắn luôn nhớ rõ như mới, biết Liệt Dương chân hỏa của Từ Tĩnh hoàn toàn không bình thường, lập tức không dám chậm trễ, lợi dụng trước khi Từ Tĩnh phát động, hình bóng chớp mắt đã phân tán, bắt đầu thi triển một chiêu tuyệt kỹ trước đó dùng đánh bại Tiết Phong.



Chăm chú nhìn tình trạng của Lâm Phàm, vẻ mặt Từ Tĩnh nặng nề, vừa nhanh chóng gia tăng chân nguyên, vừa múa kiếm phòng ngự. Đối với Từ Tĩnh, chỗ khác nhau giữa hắn và Tiết Phong chính là thân phận đệ tử Đằng Long cốc, có nhận thức sâu sắc với Phi Tuyết kiếm quyết, biết được nhiều huyền bí quan trọng.



Khi mười tám chiêu Phi Tuyết kiếm quyết của Lâm Phàm bắt đầu hợp lại, Từ Tĩnh đột nhiên phát động công kích, nắm lấy thời cơ thoáng qua, dùng thực lực mạnh mẽ của bản thân thúc động Liệt Dương chân hỏa pháp quyết, thi triển Liệt Diễm kiếm pháp, đoạt lấy bước phát động công kích.



Làn kiếm đỏ rực chớp mắt đã xông đến ẩn chứa khí tức nóng bỏng ép người, không những áo chế được khí lạnh hội tụ trên người Lâm Phàm, mà kiếm chiêu sắc bén của hắn còn ép cho Lâm Phàm phải nhanh chóng lùi lại.



Đương nhiên, Lâm Phàm trước đó đã cân nhắc tình hình này, vì thế cũng không hề hoảng loạn, tuy lùi lại vài thước lại không hề ảnh hưởng chút nào đến công kích của hắn. Chớp mắt, mười tám kiếm dung hợp thành một, uy lực của nó tăng gấp mười tám lần, bộc phát thực lực kinh khiếp.



Từ Tĩnh trong lòng thất kinh, khi biết không cách gì ngăn cản, thân thể xoay tròn trên không, trường kiếm liên miên không ngừng dùng phương thức giảm từ từ để hóa giải một chiêu cương mãnh tuyệt luân này của Lâm Phàm.



Lúc này từ xa xa nhìn lại thấy như một cột kiếm rực rỡ màu trắng bạc đánh trúng một quả cầu lửa chuyển động nhanh chóng, chỗ giao nhau hoa lửa tung tóe, sương trắng tứ phía, cột kiếm đang nhan chóng đâm thẳng vào trong quả cầu lửa, ý đồ muốn chém nát nó.



Cảnh tượng này kéo dài một lúc, cuối cùng quả cầu lửa vỡ nát, nhưng Từ Tĩnh lại lợi dụng cơ hội dời ngang vài thước, huyền diệu né tránh được uy lực chủ yếu của cột kiếm.



Lúc đó, một kiếm vô công đánh trúng vào trên đài cao được Hàn Hạc ra tay dời đi để tránh đài cao bị tai kiếp hủy diệt.



Lâm Phàm hơi thất vọng, đối với phương thức hóa giải của Từ Tĩnh vô cùng kinh ngạc, ngầm than thở vài tiếng.



Từ Tĩnh né tránh được tai kiếp, lúc này vẻ mặt nặng nề, nhìn Lâm Phàm lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lóe lên chói lọi.



- Một chiêu thật mạnh mẽ, đáng tiếc lại thiếu một chút, nhưng đệ sẽ không còn có cơ hội nữa.



Lâm Phàm hiểu được ý nghĩa bên trong câu nói của hắn, vẻ nghiêm túc nói:



- Sư huynh không cần phải nói quá tự phụ, bây giờ huynh hoàn toàn không chiếm được chút ưu thế nào.



Từ Tĩnh hừ lạnh nói:



- Đó là bởi vì ta còn chưa phát huy bản lĩnh chân chính của ta. Bây giờ, đã đến lúc để cho đệ biết được bản lĩnh chân chính thật sự của ta, cẩn thận đi.



Bắn thân lên, Từ Tĩnh lơ lửng giữa không trung, toàn thân lấp lánh ánh sáng, một luồng bá khí chế phục trời đất dâng đến tận trời.



Bốn phía, không khí dao động không ngừng, tiếng gió gào thét theo sự khuếch tán của ngọn lửa truyền ra bốn phía khiến những người nhìn thấy cảnh tượng này ai cũng phải biến hẳn sắc mặt.



Chăm chú nhìn ngọn lửa quay cuồng quanh người của Từ Tĩnh, hai mắt Lâm Phàm hơi khép hờ, vội vàng thi triển Huyền Băng quyết, dùng khí cực lạnh chống cự lại sức nóng của ngọn lửa đó.



Nhưng Liệt Dương chân hỏa pháp quyết là tuyệt kỹ có tiếng của Đằng Long cốc, so với Huyền Băng quyết cao hơn một mức, làm sao khí băng lạnh tầm thường có thể chống cự được?



Như vậy, chỉ trong giây lát, ngọn lửa đỏ rực do Từ Tĩnh phát ra đã bao vây lấy Lâm Phàm, chặt chẽ ngăn cách hắn giữa không gian.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #169