Chương 1282: Kháp phùng địch thủ (Địch thủ thích hợp).



Bật cười kỳ dị, Lâm Phàm quanh đi quẩn lại né tránh trong phạm vi vài trượng, hắn dùng Phi Tuyết thân pháp để triển khai một trường tỉ thí kỹ năng với Tiết Phong.



Thừa dịp này, Lâm Phàm hấp thu khí hàn băng chung quanh để chữa thương.



Đồng thời, thân pháp của Lâm Phàm càng lúc càng nhanh, không những kiềm chế được Tiết Phong mà thân thể còn từ từ biến mất, dùng tuyết bay ngập trời để che thân, thi triển thuật Tuyết Độn (ẩn mình dưới tuyết).



Giây lát sau, Tiết Phong phát hiện đã không ổn, vội vàng bố trí phòng ngự cứng rắn quanh mình, hơn nữa còn dự tính rời khỏi khu vực này.



Nhưng đúng lúc đó, hoa tuyết bay lượn chung quanh đột nhiên như có ý thức hội tụ thành một quả cầu tuyết vây chặt Tiết Phong vào bên trong.



Biết Lâm Phàm đang bày trò, Tiết Phong rống nhỏ một tiếng, ánh đỏ quanh người lóe lên, hắn thúc động Huyền Dương thần quyết trong người với ý đồ phá vỡ quả cầu tuyết này.



Nhưng quả cầu tuyết trong có vẻ yếu ớt mỏng manh nhưng lại rắn chắc vô cùng, dưới tác dụng của ánh đỏ do Tiết Phong phát ra, nó chủ hơi hơi bành trướng một chút rồi sau đó lại tự động thu nhỏ lại.



Hơn nữa, bề mặt quả cầu tuyết xuất hiện một tầng ánh trắng trong suốt chiếu rọi hình bóng của Lâm Phàm.



Ở xa xa nhìn lại, chỉ thấy trên bề mặt quả cầu tuyết, hình bóng của tám Lâm Phàm đang giở các tư thế khác nhau, hoặc đứng, hoặc nằm, hoặc ngồi, hoặc đảo ngược, mỗi cái đều phát ra ánh sáng màu trắng bạc đồng thời hội tụ lên người Tiết Phong ở bên trong, phảng phất như tơ nhện quấn lấy.



Ngồi quan sát bên trên, Công Dương Thiên Tung ánh mắt hơi nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi Triệu Ngọc Thanh:



- Cốc chủ, chiêu này của Lâm Phàm …



Triệu Ngọc Thanh cười nói:



- Đây là Ngự Băng quyết của Đằng Long cốc, chính là một loại vận dụng pháp quyết, hoàn toàn không có chiêu thức cố định, vì thế phần lớn môn hạ đệ tử đều quên không học. Nhưng Ngự Băng quyết xem có vẻ đơn giản, lại chỉ cần vận dụng thích hợp, thường thường sẽ tạo nên những hiệu ứng không ngờ được.



Công Dương Thiên Tung gật đầu hiểu rõ, rồi quay đầu tiếp tục quan sát tỉ thí.



Ở bên trong quả cầu tuyết, Tiết Phong vẻ mặt hơi hãi, sau khi hắn phát hiện thân thể mình chịu sức trói buộc nhất định, trong lòng ý nghĩ biến chuyển liên tục, bắt đầu suy nghĩ đối sách.



Thân là đệ tử của ba phái Băng Nguyên, đối với các loại pháp quyết hàn băng, liệt hỏa, Tiết Phong có thể nói là hiểu rất sâu.



Lúc này Lâm Phàm dùng Băng Ngự quyết khống chế không gian quanh người hắn, Tiết Phong muốn thoát khỏi cảnh khó thì hẳn phải dùng pháp quyết tương ứng để hóa giải.



Nghĩ đến đây, Tiết Phong quanh người ánh đỏ mất đi, ánh trắng hiện ra, khí cực lạnh ngưng đọng không gian, đông kết cùng lúc với quả cầu tuyết của Lâm Phàm.



Trong lúc tiến công, Lâm Phàm phát hiện được tình hình này, hình bóng lập tức từ trong quả cầu tuyết rút lui ra ngoài, khôi phục hình bóng giữa không trung, ánh mắt cười cười nhìn Tiết Phong trong quả cầu tuyết.



Đồng thời, Lâm Phàm múa kiếm vọt đến, một làn kiếm màu trắng bạc chớp mắt đã đến gần.



Trong quả cầu tuyết, Tiết Phong lòng thầm kinh hãi, không ngờ được Lâm Phàm thông minh như vậy, lập tức xuất nguyên thần ra xảo diệu ngay trước khi quả cầu tuyết vỡ nát, huyền ảo vô cùng rời khỏi nơi đó.



Ánh nhạt hơi lóe lên, Tiết Phong hiện thân ngoài ba trượng, ánh mắt lạnh lùng khốc liệt nhìn Lâm Phàm, hừ nhẹ nói:



- Vận dụng chiến lược chiến thuật không tồi, nhưng ngươi quên mất chúng ta ở đây chỉ là tỉ thí, không phải là đối địch.



Lâm Phàm điềm nhiên đáp:



- Tỉ thí và đối địch rất nhiều khi giống nhau. Ai có thể phát huy vượt quá thực lực bình thường vào thời khắc quan trọng thì người đó có thể chiến thắng.



Tiết Phong hừ giọng nói:



- Phải vậy chăng? Thế thì để cho ta được biết, ngươi thật sự có bản lĩnh đến cỡ nào đây?



Trong tiếng chất vấn, Tiết Phong phi thân lên, cả người ngạo nghễ giữa không trung, toàn thân ánh đỏ tán phát khiến cho người ta cảm thấy một loại bá khí dâng trào.



Lâm Phàm trong lòng chấn động, biết thời điểm quan trọng sắp xảy đến, lập tức phi thân lên, giữ cao độ bằng Tiết Phong, trường kiếm trong tay chỉ lên trời, toàn thân lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.



- Trước đây, ta và Hiệp Phiêu có tỉ thí, nên ta có hiểu biết nhất định với pháp quyết của Ly Hận thiên cung. Bây giờ hãy để ta được thấy tuyệt kỹ thật sự của Ly Hận thiên cung.



Mũi kiếm hơi run rẩy, tiếng rồng ngâm điếc tai.



Lâm Phàm trong lúc lơ đãng có một hành động nhỏ lại khiến Tiết Phong và những người xem khiếp sợ vô cùng.



Chăm chú nhìn kiếm trong tay của Lâm Phàm, Tiết Phong vẻ mặt cứng rắn trầm giọng nói:



- Ngươi trước đây ẩn giấu thực lực không ít?



Lâm Phàm hỏi ngược lại:



- Ngươi không phải cũng vậy sao?



Tiết Phong gật đầu đáp:



- Đáp rất hay. Bây giờ chúng ta hãy phóng tay đánh một trận, xem thử cuối cùng ai mới là người chiến thắng.



Nói rồi, Tiết Phong hai tay bắt quyết, ánh sáng màu đỏ rực quanh người hệt như ngọn lửa theo dự thúc động của hắn nhanh chóng khuếch tán, ngọn lửa đến chỗ nào thì sức nóng đốt người khiến băng tuyết đều bị tan chảy.



Giây lát, Tiết Phong ở trong ngọn lửa, hai tay chầm chậm giang ra, hai cột lửa xoay tròn quanh người hắn hệt như hai con rồng lửa lúc này đang quấn quít hắn.



Lâm Phàm chăm chú nhìn mọi thứ, khuôn mặt tuấn tú nghiêm chỉnh lại, trường kiếm trong tay buông ra, hai tay ngự quyết không chế trường kiếm xoay tròn trên đầu, trường kiếm vừa chuyển động vừa phát ra khí rất lạnh.



Rất nhanh, toàn thân Lâm Phàm sương băng như mây, trường kiếm nằm ngang xoay tròn lúc này chuyển sang dựng đứng xoay tròn, mũi kiếm phát xuất một luồng sáng trắng rực rỡ đang theo sự tăng gia xoay tròn mà kích phát ra cột kiếm kinh người không ngừng kéo dài lên đến tận trời cao.



Quầng sáng đỏ trắng cách nhau vài trượng.



Tiết Phong và Lâm Phàm lần lượt thi triển những tuyệt học của mình, Huyền Dương thần quyết đấu với Huyền Băng thần quyết, cuối cùng ai có thể mạnh hơn một chút?



Về vấn đề này, người xem bàn tán sôi nổi.



Nhưng trước khi có kết quả, ai thật sự có thể khẳng định được?



Chăm chú nhìn lên không trung, mọi người quan sát chăm chú.



Chỉ thấy Tiết Phong lúc này giơ cao hai tay, thân thể tự động xoay tròn, hai con rồng lửa xoay quanh theo sự khống chế của hắn lúc này đã đan lấy nhau như một con rồng hai đầu. Hai con rồng vừa phun ngọn lửa cực nóng vừa gào rít xông thẳng đến Lâm Phàm.



Lạnh lùng nhìn một chiêu này của Tiết Phong, Lâm Phàm vẻ mặt cười cười, trường kiếm dựng đứng xoay tròn trên đỉnh đầu rẻ không hạ xuống, cột kiếm dài đến vài trăm trượng màu trắng bạc mang theo khí cực lạnh hội tụ tám tầng chân nguyên của Lâm Phàm phát xuất một chiêu đáng sợ.



Chớp mắt, công kích hai người gặp nhau giữa không trung.



Con rồng lửa hai đầu gặp phải cột kiếm băng lạnh, hai bên giao chiến kịch liệt, nhanh chóng kích phát, hai luồng sức mạnh chớp mắt đã tăng đến điểm cực hạn, từ đó phát nổ hủy diệt, lập tức bao phủ không gian phương viên vài trăm trượng.



Lúc này, bầu trời ngập đầy sét đánh chói mắt cùng với tiếng sấm điếc tai, đủ hình đủ dạng hoa lửa và ánh sáng chuyển biến giữa không trung khiến người ta không kịp nhìn.



Ở giữa vòng giao chiến, công kích của Tiết Phong và Lâm Phàm liên tục kéo dài, sau một hồi nổ vang, cột kiếm hàn băng cuối cùng chém nát con rồng lửa hai đầu, đánh Tiết Phong rơi xuống mặt đất.



Kết quả này khiến người ta kinh hãi không thôi, không những bản thân Tiết Phong cảm thấy kinh hãi mà ngay cả Công Dương Thiên Tung cũng thấy không thể tin được.



Trong mắt mọi người, biểu hiện của Lâm Phàm cố nhiên thần kỳ, nhưng mọi người đều có một cảm giác, chính là về mặt tu vi, Lâm Phàm phần lớn là không bằng Tiết Phong.



Nhưng hiện nay, kết quả khác thường đã phá vỡ quan điểm trước đó của mọi người, điều này sao không khiến mọi người kinh dị.



Một kiếm đắc thủ, Lâm Phàm thừa thắng truy kích, làn kiếm ngập trời như hoa tuyết phủ xuống bao trùm quanh người Tiết Phong.



Gào lên một tiếng, Tiết Phong đột nhiên đứng lên, toàn thân ánh đỏ lưu chuyển, một kết giới rực rỡ chớp mắt đã mở ra lập tức hất bắn làn kiếm của Lâm Phàm.



Lợi dụng thời cơ này, Tiết Phong phi thân lên, hai tay liên tục múa quyền, bóng quyền đỏ rực dày đặc nhanh như ánh sáng chớp mắt đã ép tất cả mọi vật khác trong phương viên vài chục trượng ra ngoài.



Lâm Phàm nhẹ nhàng lùi lại, tự nói trong lòng: “Đối thủ thật mạnh, xem ra trận chiến này không dễ dàng chiến thắng.”



Trong lúc suy tư, trường kiếm trong tay của Lâm Phàm liên miên không ngừng tạo ra kiếm thế hình thành một khu vực đặc thù vây phủ lấy Tiết Phong.



Đồng thời, Lâm Phàm phân tích tình trạng của Tiết Phong, phát hiện tiến gần hắn thật không dễ dàng, cứ như thế, chỉ bằng kiếm chiêu tinh diệu khó mà có thể đả thương địch thủ được.



Dời mắt đi, Lâm Phàm liếc Thiên Lân trên đài, thấy hắn đang nhìn mình, trong mắt mơ hồ toát ra một loại ý tứ nào đó.



Ban đầu, Lâm Phàm không hiểu ý hắn, nhưng sau khi suy nghĩ liền suy đoán được vài phần, trong lòng vang lên một đoạn đối thoại hôm qua Thiên Lân có nói.



- Nếu như ngươi gặp phải Tiết Phong, trong tình trạng không muốn bộc lộ thực lực mà muốn đánh bại hắn, ngươi phải ra vẻ yếu nhược, dùng nhu khắc cương, tận sức tiêu hao chân nguyên của hắn, khi hắn đã mệt mỏi rồi mới mượn lực bất ngờ hất hắn rơi xuống dưới đài.



Nghĩ đến đây, Lâm Phàm biến đổi thế công, Phi Tuyết kiếm quyết phối hợp với Phi Tuyết thân pháp để triển khai công kích nhanh vô cùng.



Đối với Lâm Pàm, trong lòng hắn biết rõ, dưới tình hình giao chiến rất nhanh, bản thân dùng kiếm quyết đấu với quyền kình của Tiết Phong thì trên một ý nghĩa nào đó cũng chiếm tiện nghi nhất định.



Nhìn Lâm Phàm phiêu hốt bất định mà thế công lại sắc bén trước mắt, Tiết Phong ngầm cảnh giác.



Hắn đối với tu vi bản thân hiểu rất rõ ràng, biết bản thân thuộc loại trầm ổn có dư, nhưng không đủ linh động, vì thế hắn luôn thích đánh thẳng đỡ thẳng, không thích đánh kiểu du kích.



Nhưng hình thức không do người quyết định, Lâm Phàm và hắn tu vi hơn kém nhau rất ít, mà Lâm Phàm một lòng không muốn đấu thẳng hắn cũng rất khó mà đảo chuyển chiến cuộc.



Như vậy, cục diện giằng co lúc này xuất hiện, hai bên di động rất nhanh, làn kiếm, bóng quyền tranh đấu lẫn nhau giằng co không ngớt, một trận chiến kéo dài lúc này bắt đầu.



Ngồi quan sát trận chiến, mọi người vẻ mặt khác nhau.



Công Dương Thiên Tung hai mắt khép hờ, mơ hồ có chút không vui, rõ ràng ông hiểu rất rõ tình hình của Tiết Phong.



Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng mỉm cười không nói, Phương Mộng Như vẻ mặt kỳ dị, dường như phát hiện được điều gì nhưng lại khó có thể bình tĩnh được.



Thiện Từ nhìn hai người giao chiến, cười nhẹ nói:



- Trận chiến này dường như không phải là một trận chiến kịch liệt.



Thiên Lân cười đáp:



- Nhưng là một trận chiến rất có ý tứ.



Vũ Điệp nghi hoặc nói:



- Bọn họ đều ẩn giấu thực lực, cứ như vậy, sợ là không phải một lúc có thể có được kết quả.



Thiên Lân vẻ mặt thần bí cười nói:



- Trong lúc giao chiến, tình hình biến hóa vô cùng trong chớp mắt, có lẽ giây lát sau bọn họ sẽ phân thắng thua.



Thiện Từ hiểu rõ ý tứ của hắn, cười nói:



- Nói như vậy, bên thua phần lớn là không cam lòng.



Thiên Lân không để ý nói:



- Đây là tỉ thí, không phải phân sống chết, kỹ xảo chiếm vị trí chủ đạo.



Vũ Điệp nhìn Thiên Lân, ánh mắt kỳ dị nói:



- Ngươi dường như biết được rất nhiều chuyện không cần phải hiểu.



Thiên Lân nghe ra vài phần ý nghĩa, cười nói:



- Ngươi cũng không phải biết không ít chuyện sao?



Vũ Điệp cười cười, có chút cô đơn, không hề nói một câu.



Nhìn cuộc tỉ thí, Điền Lỗi vẻ mặt đầy nghi hoặc, thấp giọng nói:



- Nhị sư huynh, tu vi của Lâm Phàm không tồi, nhưng hắn chỉ bằng vào Phi Tuyết kiếm quyết đấu với Huyền Dương quyết thì làm thế nào có cơ hội thắng được?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #165