Chương 1280: Tam Dực Thánh Sứ.



Thiên Lân vì vậy mà sợ, tức thời hét lớn một tiếng, hai lòng bàn tay ánh trắng đột nhiên rực rỡ chiếu thẳng vào mặt tuyết.



- Băng tuyết thế gian, nghe lệnh của ta, đóng băng ngàn dặm, vạn vật yên lặng.



Theo câu nói này vang lên, hiện tượng đóng băng từ Thiên Lân khuếch tán ra bốn phía, lại tập trung thẳng về hướng cơn lốc xoáy bắt đầu xuất hiện.



Hiện tượng này nhanh đến kinh người, như kỳ quan khiến người thấy khó mà tin được, tốc độ đóng băng của nó cơ hồ đạt được hiệu quả thần diệu diễn ra trong chốc lát, khiến mọi người được tự mình hưởng cảnh sắc no nê con mắt.



Thời khắc đó, cơn lốc xoáy tốc độ không giảm, xông thẳng về phía Thiên Lân, không khí xung quanh chuyển động tốc độ cao cùng với kình khí phá nát mọi thứ quét ngang qua.



Bên Thiên Lân, băng tuyết bên ngoài khuếch tán nhanh chóng cùng với khí hàn băng của phương viên vài chục dặm, khiến nó chỉ chớp mắt đã tăng lên đến cực hạn, hình thành một cảnh tượng lạ kỳ ngược tự nhiên, chớp mắt đã hình thành một ngọn núi băng cao vài chục trượng, hơn nữa còn đồng hóa nhanh chóng cơn lốc xoáy, đạt được liên hệ với băng tuyết bên trong nó, từ đó mà đạt đến hiệu quả đóng băng.



Mọi thứ đều chỉ trong chớp mắt, khi mọi người tỉnh táo lại, chỉ thấy một cột băng nối tới tận trời dừng lại trước Thiên Lân năm trượng, thiếu chút nữa đã cuốn hắn vào trong.



Quanh người Thiên Lân, tầng băng nhấp nhô như núi hình thành một dãy núi băng vây phủ cao hơn mặt đất trước đây đến vài chục trượng.



Tiếng la thất thanh, kinh ngạc vang vọng trong Đằng Long cốc, mọi người đều nhìn Thiên Lân, trong mắt ngập đầy sự khiếp sợ và kinh ngạc.



Khuôn mặt Tân Nguyệt hơi nở nụ cười, trong mắt Vũ Điệp có phần si mê, Giang Thanh Tuyết thì kinh ngạc, Phương Mộng Như thần sắc vui vẻ.



Thiện T vẻ bình thản, Sở Sở Văn Tân ánh mắt kinh ngạc, Hoàng Kiệt và người áo đen nặng nề, lão già tóc bạc trên tầng mây trong mắt lóe lên ánh sáng.



Thu hai tay lại, Thiên Lân bắn mình lên, dừng lại khoảng không cách đất chừng vài chục trượng, nhìn cột băng đường kính mười hai mười ba trượng nối thẳng đến bầu trời, khuôn mặt xinh đẹp cười cười thản nhiên.



Quay đầu lại, Thiên Lân liếc chung quanh, bắt được ánh mắt có chút quan tâm, không khỏi cười cười với mấy người Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Thiện Từ, Lâm Phàm, Giang Thanh Tuyết, Lý Phong, ra dấu cho bọn họ an tâm.



Thu hồi ánh mắt, Thiên Lân nâng tay trái lên, lòng bàn tay phát xuất một chùm sáng trắng về phía cột băng, không bao lâu liền thấy cột băng nối trời bắt đầu tan chảy, khí huyền hàn kinh người của nó đều bị Thiên Lân hấp thu hết hoàn toàn.



Khoảng một lúc lâu sau, cột băng tan biến, một âm thanh tức giận vang lên giữa không trung.



- Ngươi nào đó, dám cản đường ta đi, cút mau đi!



Mọi người nghe vậy, chăm chú nhìn, nhanh chóng phát hiện được nguồn gốc của thanh âm đó.



Theo sự biến mất của cột băng, trong không gian vốn là cơn lốc xoáy xuất hiện một người tướng mạo kỳ dị đặc biệt.



Người này khuôn mặt hẹp và dài, thật là khó coi, cặp mắt màu xanh ô liu lấp lánh ánh hung tàn.



Hai tay thô dài, hai chân ngắn ngủi, thân thể mập to, lưng có ba cánh, quanh người đầy lông vũ màu nâu bụi.



Cánh của hắn có hơi kỳ quái, giang ra ước chừng ba trượng, thu lại thì cả người xem ra không khác gì người thường.



Ngoài ra, trên lưng có một cánh dựng đứng, bất động dài chừng sáu thướng, giang ra hơi một trượng.



Dù sao người chim ba cánh vô cùng khó thấy khiến người ta cảm thấy kỳ quái.



Nhìn quái vật nửa người nửa chim đó, Thiên Lân cười đến ngẩn ra, sau đó chợt cười lớn rồi hỏi:



- Yêu nghiệt phương nào, dám đến đây giương oai, ngươi không biết ở đây có thần tiên chăng?



Quái nhân nửa người nửa chim nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người đều cười lớn, không khỏi trừng mắt, hung hăng nhìn Thiên Lân rống lên:



- Tiểu tử câm miệng, ta chính là Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực Thánh Sứ, chính là Vực ngoại Phong Thần.



Thiên Lân thấy tướng mạo hắn hoạt kê như vậy, không khỏi ôm bụng cười lớn, một lúc sau mới bình tĩnh lại, toàn thân toát ra ý tứ lạnh lùng, điềm nhiên nói:



- Dã nhân ở Vực ngoại đa phần là yêu nghiệt, nếu không sao lại có bộ dáng trưởng thành như vậy?



Quái nhân Tam Dực Thánh Sứ trừng trừng Thiên Lân, quát lên:



- Tiểu tử ngươi là người nào, dám giương nanh múa vuốt trước mặt thánh sứ ta?



Thiên Lân hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn lên trời, ra vẻ ngạo nghễ thiên hạ, giọng phóng túng nói:



- Băng Nguyên chi thần bất tài, khiến ngươi phải chê cười.



Tam Dực Thánh Sứ nghi hoặc nói:



- Băng Nguyên chi thần? Chỉ bằng vào ngươi? Ta thấy Băng Nguyên không có người rồi.



Thiên Lân hừ lạnh nói:



- Chớ lớn lối, bổn thần ra tay dễ dàng ngăn chặn được bước chân của ngươi, ai yếu ai mạnh ngươi hẳn hiểu rõ trong lòng.



Tam Dực Thánh Sứ khinh bỉ hừ một tiếng, xem thường nói:



- Ngăn đường bổn sứ chỉ có thể nói ngươi miễn cưỡng không tồi, nếu thật sự tiếp được mười chiêu của ta thì ngươi mới được tính là một nhân vật.



Thiên Lân lạnh lùng nhìn lão, trong não phân tích tình trạng của lão, phát hiện Tam Dực Thánh Sứ tuy tướng mạo xấu xí thực lực mạnh mẽ đến kinh người.



Đã hiểu được vài phần, Thiên Lân hơi thu mình lại, hỏi:



- Các hạ giận dữ xông đến đây xâm phạm khu vực của Đằng Long cốc, không biết vì cớ gì?



Tam Dực Thánh Sứ nghe vậy rít ên, vẻ giận dữ kích động nói:



- Ai đã giết chết một Vực ngoại Phong Thần của ta, nhanh chóng ra đi. Nếu không ta sẽ giết sạch toàn bộ các ngươi!



Thấy vẻ mặt lão giận dữ như vậy, Thiên Lân tâm tình căng thẳng, hỏi lại:



- Ngươi bằng vào gì mà hoài nghi nhân vật trong đây giết chết đồng loại của mình?



Tam Dực Thánh Sứ giận dữ nói:



- Người ở Băng Nguyên thưa thớt, ngoại trừ ba phái ra thì ai có thực lực đủ giết được Phong Thần môn hạ của ta?



Thiên Lân bật cười lạnh, chỉ mấy người Hoàng Kiệt ở xa xa quan sát hỏi lại:



- Những người đó đến từ trung thổ, ai nấy tu vi đều bất phàm, lòng dạ lại khó lường, ngươi sao không đi tìm bọn họ?



Tam Dực Thánh Sứ nói:



- Còn các ngươi hôm nay tụ hội ở đây, bất quản là ai, chỉ cần giết chết môn hạ Phong Thần của ta, thì ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Bây giờ nếu như ngươi có chứng cứ, ngươi hãy chỉ thẳng hung thủ, ta có thể bỏ qua cho những người khác không chết, nếu không các ngươi đều phải chết.



Thiên Lân hừ khẽ nói:



- Ngươi thật cuồng vọng quá, ngươi cho đây là nơi nào mà có thể để cho ngươi làm loạn được?



Dứt lời, Thiện Từ lóe lên đã đến, nhỏ giọng nói:



- Thiên Lân, để ta …



Phất tay cắt ngang lời Thiện Từ, Thiên Lân nói:



- Không cần gấp, ta còn có thể ứng phó được.



Quay đầu nhìn lại, Thiên Lân nói với Tam Dực Thánh Sứ:



- Muốn biết ai là hung thủ, thế thì ngươi trực tiếp hỏi người trên tầng mây kia là được rồi.



Tam Dực Thánh Sứ ngẩng đầu liếc lên bầu trời, cặp mắt bầu dục lấp lánh ánh sáng nghi hoặc hỏi:



- Tiểu tử, ngươi nói thật không?



Thiên Lân cười đáp:



- Ta ở nơi này không bỏ chạy, ngươi còn sợ ta trêu chọc ngươi sao?



Tam Dực Thánh Sứ nghĩ lại cũng đúng, gật đầu nói:



- Được, ta tin ngươi một lần.



Nói rồi hào quang quanh người biến đổi, chớp mắt đã xuất hiện trên tầng mây cách vài trăm trượng, bay thẳng đến phía lão già tóc bạc và Bạch Phát Tiên Đồng.



- Thiên Lân đáng ghét, không ngờ đã phát hiện sự có mặt của chúng ta, xem ra sau này không thể coi thường ngươi được.



Trong tiếng mắt, lão già tóc bạc nhoáng người biến mất cùng với Bạch Phát Tiên Đồng trước khi Tam Dực Thánh Sứ đến gần.



Phóng đến vô ích, Tam Dực Thánh Sứ lập tức gầm lên giận dữ, tiếng rít điếc tai khiến người xao lòng, khiến mọi người trên mặt đất vô cùng kinh ngạc.



Giây lát sau, Tam Dực Thánh Sứ quay trở lại trước mặt Thiên Lân hỏi:



- Tiểu tử, người đó chạy rồi, ta phải tìm ai?



Thiên Lân cười nói:



- Theo cảm nhận của ngươi, thực lực người đó có giết được môn hạ của ngươi không?



Tam Dực Thánh Sứ trầm ngâm một lúc, trả lời:



- Người đó bỏ đi không tung tích, khí tức bí mật, thực lực mạnh đến kinh người, hẳn là người đủ năng lực giết chết môn hạ của ta.



Thiên Lân giữ nguyên nụ cười hỏi tiếp:



- Như vậy, nếu hắn không phải là hung thủ, với thực lực của hắn, khi thấy ngươi sao phải bỏ chạy?



Tam Dực Thánh Sứ gật đầu đáp:



- Đúng, hắn rất có khả năng là hung thủ, chỉ không biết lúc này ta phải đi đâu để tìm hắn đây?



Thiên Lân đảo nhanh mắt, không nhanh không chậm trả lời:



- Người đó một lòng muốn né ngươi, tìm hắn chắc không dễ dàng. Nhưng ta và ngươi không phải thân thích bà con, ta sao phải cho ngươi biết tin tức có liên quan?



Tam Dực Thánh Sứ sửng người, sau đó giận dữ nói:



- Ngươi không nói ta sẽ giết chết ngươi, không tin ngươi thử xem?



Thiên Lân chân mày cau lại, không chút tức giận chần chừ nói:



- Nếu vậy, xem ra ta không thể không nói được.



Tam Dực Thánh Sứ hơi tự phụ nói:



- Xem ra ngươi không ngốc nghếch, ta cho ngươi một cơ hội, nói đi.



Thiên Lân muốn cười, bất quá cố nhịn cười, làm ra vẻ không tình nguyện nói:



- Nói cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.



Tam Dực Thánh Sứ không vui nói:



- Điều kiện gì, ngươi nói rõ ra đi.



Thiên Lân đáp:



- Điều kiện rất đơn giản, ngươi đến Băng Nguyên làm gì?



Tam Dực Thánh Sứ sửng sốt, lắc đầu nói:



- Chuyện này không thể nói cho ngươi biết, hay là ngươi đổi sang điều kiện khác thử coi.



Thiên Lân cũng không để ý, cười nói:



- Được, ta đổi điều kiện. Ngươi cho ta biết ở Vực ngoại có mấy môn phái, tình hình đại khái của các môn phái thế nào.



Tam Dực Thánh Sứ nhìn hắn, trong mắt toát ra ý phỏng đoán, trầm tư một lúc mới mở miệng nói:



- Vực ngoại là một nơi rất kỳ dị đặc biệt, diện tích cũng không lớn nhưng vô cùng hoang vu, điều kiện sinh tồn nơi đó còn khó khăn hơn ở Băng Nguyên. Ở đó gần như chỉ có hai môn phái, một là Thiên Hoang phái, tổng cộng có hai người chia ra là Thiên Hoa nhị lão. Thứ hai chính là Phong Thần phái, có bốn người, ngoại trừ ta và môn hạ đã chết ra, còn hai người, một là Tứ Dực Thần Sứ, một người là U Ảo Vũ Tiên.



Thiên Lân nhớ kỹ lời lão, cười nói:



- Rất tốt, nếu ngươi thoải mái vậy, ta cũng nói thẳng. Liên quan đến người đó … Nếu không tìm thấy, đừng ngại quay lại tìm ta.



Một đoạn ở giữa Thiên Lân dùng thuật truyền âm để nói, điều này khiến những người khác vô cùng nghi hoặc, Thiên Lân thật sự biết được lão già tóc bạc mới lóe lên biến mất ở đâu chăng?



Tam Dực Thánh Sứ gật gù, vẻ mặt vốn đùng đùng nổi giận toát ra một nụ cười, liếc nhìn Thiên Lân một lúc rồi xoay người bỏ đi không nói lời nào.



Tức thì, con lốc xoáy lại xuất hiện lần nữa, bất quá phạm vi lại nhỏ hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhẹ nhàng hơn.



Đưa mắt tiễn Tam Dực Thánh Sứ, Thiện Từ cảm xúc nói:



- Thiên Lân, ngươi quả thật đầy đủ.



Thiên Lân giải thích:



- Thật ra cũng không có gì, Tam Dực Thánh Sứ này tuy thực lực kinh người, nhưng cơn lốc xoáy trước đây hắn phát động thật ra đã dùng hết toàn lực của hắn. Sau khi bị ta ngăn lại, hắn trông giận dữ nhưng thực tế trong đầu lại vô cùng khiếp sợ, lập tức hiểu được nơi này không dễ xông vào, vì thế mới thuận theo thang ta đưa để hạ đài, chọn phương án bỏ đi. Nếu không, sao hắn lại đầu hổ đuôi chó như vậy.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #163