Chương 1260 – Dĩ đức báo oán (Lấy đức báo oán).



Lâm vào hiểm cảnh, Thanh Lang gào rít không thôi.



Hắn vốn dĩ đã bị thương, lúc này chữ nhờ một niềm tin chống đỡ mới khiến hắn không úy kị chút nào phát động công kích.



Nhưng thực lực cách xa, lại thêm thương thế trên người, hắn căn bản không phải là đối thủ của Ngạc Tây, vì thế mới giao chiến liền không chịu nổi một kích.



Tiếng kêu thảm vang lên trong hẻm núi tuyết.



Nghe ra thấy Ngạc Tây cười lớn điên cuồng, Lang Vương lại la thảm không thôi.



Cuối cùng, Lang Vương không nhịn được nữa, nguyên thần bay ra từ khối băng, xông thẳng đến Ngạc Tây rống to lên:



- Dừng tay, ngươi muốn báo thù hãy đến đây với ta, chuyện đó không quan hệ gì đến hắn cả.



Ngạc Tây nhìn nguyên thần phiêu hốt của Lang Vương trước mặt, trong mắt bắn ra sát cơ lạnh lùng mãnh liệt, thân thể đang chuyển động đột nhiên dừng lại, lập tức hất bắn Thanh Lang ra ngoài bảy tám trượng, toàn thân Thanh Lang máu tươi đầm đìa.



- Nếu ngươi sớm ra một chút, hắn cũng không phải bị như thế. Ra tay đi, ta cho ngươi một cơ hội. Sau ba chiêu ngươi có thể không chết thì hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi.



Lang Vương nhìn Ngạc Tây, ánh mắt phức tạp vô cùng, nhẹ giọng nói:



- Ngọc Khê là gì của ngươi?



Ngạc Tây nghe hai chữ Ngọc Khê, tâm tình lập tức kích động lại, mím môi nghiến răng nói:



- Cô ta là em gái của ta, lại bị hủy trong tay của ngươi rồi. Chịu chết đi!



Thân bình loáng lên, Ngạc Tây cao lớn chớp mắt đã đến trước Lang Vương, hai tay múa lên, bóng chưởng dày đặc cùng với ánh sáng màu đỏ tía hình thành một vùng lửa đỏ rừng rực trong phương viên vài chục trượng vây khốn Lang Vương tại chỗ.



Đối mặt với công kích sắc bén mà tàn nhẫn như vậy, Lang Vương tỏ ra rất thất vọng, miệng lẩm bẩm nho nhỏ:



- Té ra như vậy …



Còn đang nói, Lang Vương cố gắng né tránh, không biết là không muốn liều mạng với Ngạc Tây hay là không dám.



Thanh Lang chịu một chiêu trầm trọng, cơ thể huyết nhục cơ hồ hư hoại, yên lặng nằm trên mặt tuyết, ánh mắt âu sầu nhìn tình hình giao chiến.



Giây lát, Thanh Lang thấy Lang Vương không còn chút sức kháng cự, trong lòng nóng nảy vô cùng, lập tức cố hết sức đứng lên, lắc lư xông thẳng đến Ngạc Tây.



- Tiểu tử, không được gây thương tổn cho chủ ta.



Thân thể vọt đi cùng với sự bốc đồng nhất định, muốn đâm vào Ngạc Tây.



Thanh Lang bất đắc dĩ dùng chút sức tàn, thân thể còn chưa đến gần liền bị Ngạc Tây hất tay đánh ra một chưởng khiến tan nát từng mảnh, nguyên thần bị một chiêu trí mạng.



Lang Vương phát hiện tình hình của Thanh Lang, nhịn không được la to:



- Thanh Lang, ngươi vì sao ngu ngốc như vậy, vì sao vậy?



Dường như nghe được tiếng la đau xót của Lang Vương, nguyên thần Thanh Lang yếu ớt lẩm bẩm:



- Lang Vương, chính ngài đã cho ta sinh mạng vài trăm năm, ta cả đời này sống vì ngài. Bây giờ ta tận chút sức lực cuối cùng giữ hắn lại, ngài hãy nhanh chóng chạy đi.



Thanh âm yếu ớt đến đây là dừng, nhưng chỉ chớp mắt sau, trong hẻm đầy tuyết dâng lên một luồng khí thế bi tráng coi chết là về thúc động cả gió tuyết ở quanh đó, hình thành một cơn lốc xoáy trên mặt tuyết, chớp mắt đã xuất hiện quanh Ngạc Tây, cuốn lấy thân thể hắn.



Hơn nữa, trong cột gió có một con sói xanh di động nhanh chóng, vuốt sói múa lên rất nhanh phát ra những làn đao gió sắc bén từ bốn phương tám hướng công kích thẳng Ngạc Tây.



Biến cố bất ngờ khiến Ngạc Tây hơi chấn động thất kinh, hắn lập tức tăng cường phòng ngự, đồng thời gia tăng công kích Lang Vương.



Thấy vậy, Lang Vương đau khổ vô cùng, thuộc hạ gắn bó vài trăm năm như bạn, thân thiết như huynh đệ, tuy mang thân là yêu sói nhưng cũng trọng tình trọng nghĩa.



Hiện nay, Thanh Lang liều mạng đánh một chiêu, tự hủy đi nguyên thần suy yếu để có được sức mạnh to lớn, chỉ mong Lang Vương thoát khỏi nguy khốn, chuyện này khiến người ta tan nát cõi lòng.



Khổ sở đầy lòng Lang Vương, trong giây phút đau đớn, Lang Vương cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, bộc phát thực lực bất phàm, lợi dụng lúc Ngạc Tây phân tâm, lập tức đánh nát khóa khí của địch nhân, bỏ chạy về phía xa xa.



Ngạc Tây giận vô cùng, điên cuồng rống lên hai tay đẩy ra, chân nguyên trong cơ thể chớp mắt đã bộc phát uy lực gấp mười lần, lập tức phá nát cơn lốc xoáy quanh người, hủy diệt nguyên thần của Thanh Lang.



Thời khắc đó, một sự đau thương nhàn nhạt tràn ngập khắp hẻm núi tuyết, mang theo vài phần đau thương và an ủi, phảng phất như Thanh Lang tấm lòng trung trinh, tuy chết cũng không hề hối tiếc.



Bắn nhanh ra khỏi hẻm núi, Ngạc Tây nhanh chóng phát hiện được khí tức của Lang Vương, chỉ giây lát sau đã đuổi theo, miệng phát ra tiếng kêu gào thét.



- Muốn chạy à, không dễ dàng thế đâu. Xem “Không diệt tịch tĩnh” của ta tiêu diệt nguyên thần của ngươi!



Hai tay giơ cao, Ngạc Tây thân thể vút lên đảo chuyển giữa không trung, trong thời gian ngắn nhất hình thành một vòng xoáy mạnh mẽ giữa không trung nuốt lấy mọi thứ xung quanh.



Đồng thời, lòng bàn tay của Ngạc Tây phát ra hào quang hai chùm đỏ rực, hình thành một kết giới ánh sáng như ô xòe bao phủ lấy Lang Vương.



Bốn bề, dòng khí chấn động không ngừng, làn sáng gào thét như chớp điện đánh xuống liên miên không ngừng phát động công kích có tính hủy diệt thẳng về phía nguyên thần của Lang Vương đang trọng thương.



Bật cười đau thương, Lang Vương trong lòng dâng lên sự khổ sở vô cùng, cừu hận của Ngạc Tây, thực lực của Ngạc Tây hệt như một thanh kiếm bén hung hăng đâm vào trong trái tim lão, khiến lão không cách gì né tránh.



Toàn lực phòng ngự, Lang Vương đã không còn sức phản kích, lão chỉ yên yên lặng lặng nhìn Ngạc Tây, tâm tình phức tạp vô cùng.



Cuối cùng thì hai mươi mốt năm trước đã phát sinh chuyện gì, vì sao sau khi biết được lai lịch của Ngạc Tây, Lang Vương lại trở thành tâm tàn ý lạnh?



Thời gian thúc động đi đến kết cục.



Khi phòng ngự của Lang Vương tầng tầng bị vỡ nát, tiếng kêu thảm trở thành âm thanh duy nhất quanh đó.



Không Diệt Tịch Tĩnh của Ngạc Tây bá đạo vô cùng, đó là một loại pháp quyết không gian, uy lực mạnh đến mức có thể phá nát hư không, muốn hủy diệt nguyên thần của một cá nhân thì tự nhiên là dễ dàng như trở bàn tay.



Lang Vương tu luyện một ngàn sáu trăm năm, tu vi đã đạt đến cảnh giới nguyên thần bất diệt, nhưng dưới sự công kích của Ngạc Tây thì như nụ hoa héo rũ, dần dần đi đến đường cùng.



Nhìn nguyên thần Lang Vương đang dần dần yếu đi trong kết giới, Ngạc Tây vẻ mặt lộ ra sự kích động.



Cừu hận chôn sâu hai mươi năm hôm nay cuối cùng đã báo được, theo lý thuyết phải cao hứng mới phải, nhưng vì sao lại càng thương tâm hơn, thật khác thường?



Điềm này, Ngạc Tây trong lòng không rõ lắm, có lẽ là mừng quá mà khóc, cũng có lẽ bởi một loại nguyên nhân mà hắn không biết được.



Một lúc sau, tiếng kêu thảm thiết của Lang Vương bắt đầu yếu đi, vẻ mặt Ngạc Tây biến thành quái dị.



Nhưng đúng lúc đó, Ngạc Tây đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức mạnh mẽ. Hắn còn chưa kịp phân tâm truy xét, một cột băng đầy tuyết tuyết trắng đã từ phía sau bắn lại nhanh chóng, hất bắn Ngạc Tây đi vài trượng.



Ổn định được thân hình, Ngạc Tây đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên mặt tuyết có một con gấu Bắc Cực to lớn trừng trừng nhìn hắn.



Ngạc Tây không hiểu quát lên:



- Ngươi là ai? Vì sao lại nhúng tay vào chuyện của ta?



Trên mặt đất, gấu Bắc Cực rổn rảng trả lời:



- Ta là Hùng Liệt, ngươi là ai? Vì sao lại muốn giết hắn?



Ngạc Tây lạnh đạm nói:



- Đó là chuyện giữa chúng ta, ngươi và hắn có quan hệ thế nào?



Hùng Liệt đáp:



- Ta và hắn là địch thủ vài trăm năm.



Ngạc Tây nói:



- Như vậy ngươi sao lại nhúng tay vào chuyện này?



Hùng Liệt hừ giọng nói:



- Ta không muốn hắn chết trong tay người khác, đây chính là nguyên nhân.



Ngạc Tây âm lạnh nói:



- Phải vậy chăng? Thế thì phải xem ngươi có bản lĩnh hay không.



Thân thể lóe lên, Ngạc Tây chớp mắt đã đến, tay trái âm thầm đánh ra, dùng tốc độ kinh người đánh thẳng vào ngực của Hùng Liệt.



Trong tiếng la thất thanh, Hùng Liệt ánh mắt toát ra vẻ chấn động kinh ngạc rõ ràng, trong lúc không kịp né tránh, Hùng Liệt múa tay phải thô tháp đẩy ra một chưởng nghênh đón công kích của Ngạc Tây.



Một âm thanh to lớn vang lên, hoa tuyết quanh đó tung bay.



Hùng Liệt cao to ôm đầu loạng choạng thối lui, mặt đầy vẻ tức giận.



Ngạc Tây người như bóng quỷ, nhanh chóng xông đến, thân hình xem ra phiêu hốt liên tục đánh ra mấy chưởng, ép cho Hùng Liệt gào thét, căn bản không ổn định được thân thể.



Giây lát sau, Hùng Liệt đã bị ép lùi lại vài chục trượng, trong lúc nóng nảy, Hùng Liệt chịu đựng sự kích thích, lập tức rống lên một tiếng điên cuồng, tập trung sức lực toàn thân thẳng thắn đón đỡ với Ngạc Tây một lần.



Lần này, tình hình hơi có vẻ xoay chuyển.



Sức mạnh bộc phát trong lúc Hùng Liệt nỗi giận cuối cùng đã đẩy lùi Ngạc Tây, Hùng Liệt tranh thủ được một cơ hội hiếm có.



Xoay người bay lên, Hùng Liệt vút lên trời cao, thân thể thô tháp xoay chuyển ba vòng giữa không trung, sau đó nhanh chóng hạ xuống, hai chưởng mang sức mạnh đỏ rực đánh thẳng vào đầu của Ngạc Tây.



Mũi chân điểm xuống mặt đất, thân thể Ngạc Tây đột nhiên đứng thẳng trên mặt đất, trong quá trình bay lên vừa xoay tròn vừa múa lên song chưởng, vài trăm luồng chưởng kình đỏ tía hội tụ lại, hình thành một vùng đỏ rực va chạm với Hùng Liệt.



Lúc này, chỉ thấy ánh sáng chói mắt, hoa lửa tung tóe, gió tuyết lạnh lẽo bị nhiệt độ gia tăng biến thành khói bốc lên, hóa thành sương mùa tràn ngập bốn phía che phủ thân thể hai người đang giao chiến.



Giữa không trung, tiếng kêu giận dữ, tiếng rên vang lên, hai bên sau một lúc đánh nhau, cuối cùng sức mạnh tích lũy đến không kịp khuếch tán từ đó phát nổ, lập tức hất bắn hai người đi.



Rống nhỏ một tiếng, Hùng Liệt toàn thân đầy máu, thân thể sau khi hạ xuống bị chìm trong tuyết.



Ngạc Tây vẻ mặt trắng bệch, thân thể lùi lại vài trượng, sau vài vòng đảo chuyển mới có thể hóa giải hết sức mạnh chấn động.



Hít sâu một hơi, Ngạc Tây liếc mắt về phía Hùng Liệt, rời dời mắt đi nhìn chằm chằm vào nguyên thần của Lang Vương không xa, trong mắt đầy sát cơ.



Lúc này đây, nguyên thần của Lang Vương đã vỡ nát, tuy còn một hơi thở cũng không còn sức thoát đi, vì thế Lang Vương chỉ yên lặng nhìn Ngạc Tây, trong mắt không ngờ lại có vẻ như nhận lỗi nào đó.



Dường như nắm bắt được ẩn ý này, Ngạc Tây vẻ mặt cười to điên cuồng nói:



- Lúc này sám hối đã quá muộn rồi, ngươi hãy chịu chết đi thôi.



Một chưởng đánh ra, hào quang hội tụ.



Lòng bàn tay của Ngạc Tây phát xuất một chùm sáng màu đỏ tía, hình thành một quả cầu sáng trong suốt chùm kín hết nguyên thần của Lang Vương.



Quả cầu ánh sáng này ẩn chứa sức mạnh cực dương cực cương, chính là khắc tinh của yêu thú, hệt như ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt, có thể luyện hóa được nguyên thần của yêu thú.



Lang Vương đối mặt với công kích này tự nhiên là không còn sức phản kích, nguyên thần nhanh chóng nhạt nhòa, chầm chậm trở nên trong suốt.



Như vậy, chưa đến một khắc, Lang Vương sẽ bị hủy diệt nguyên thần, từ đây biến mất trên nhân thế.



Nhưng đúng lúc đó, một làn sáng nhạt lóe lên, trên đỉnh đầu Ngạc Tây xuất hiện một thiếu niên áo trắng, khi hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng này, miệng quát giận một tiếng, tay phải đánh ra một chưởng mang theo ánh vàng kim rực rỡ chụp kín Ngạc Tây.



Biến cố bất ngờ khiến Ngạc Tây nổi giận không thôi, hắn rống lên giận dữ, tay trái đánh thẳng lên không một chưởng, hào quang màu đỏ tía như kiếm bén phá không bắn thẳng lên đỉnh đầu.



Chớp mắt, sức mạnh hai người va chạm vào nhau, chỉ thấy ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, tiếng sấm nổ như pháo, sức mạnh đáng sợ tụ lại một điểm nhanh chóng khuếch tán, lập tức hất bắn Ngạc Tây, cũng đẩy thiếu niên áo trắng lên không.



Bốn phía, hoa tuyết theo gió điên cuồng tung bay để lộ ra một tầng băng dưới mặt tuyết, cả hẻm núi tuyết biến thành hẻm băng, có thể thấy một chiêu vừa rồi kinh người đến thế nào.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #143