Chương 1246: Lang Vương bại thối (Lang Vương thua chạy).



Thanh Lang phản bác lại:



- Băng Nguyên là địa bàn của sói tuyết, các ngươi tự mình chạy đến tìm chết, trách được ai đây?



Địch Lượng giận dữ nói:



- Cho dù là như vậy, ngươi cũng không cần phải giết người vô tội.



Thanh Lang khinh thường nói:



- Ngươi Yêu có khác biệt, Lang tộc chúng ta chỉ biết tuân theo phép tắc tự nhiên mạnh nuốt yếu, không hiểu nhân nghĩa đạo đức gì cả. Ngươi chớ có ở đây tuyên dương lòng từ bi của mình.



Địch Lượng tức giận, quát to:



- Như vậy, chúng ta nhất định quyết cao thấp, thắng sống bại chết.



Thanh Lang cũng không cam lòng chịu yếu, nói:



- Đến đây, ta cũng không sợ ngươi.



Thấy xung đột bắt đầu lại, mọi người quanh đó vẻ mặt khác nhau.



Đối với Tân Nguyệt và Thiên Lân, suy xét đến an nguy của Đằng Long cốc, bọn họ rất vui thấy hai bên quyết đấu. Đối với Hoa Vũ Tình và Ngạc Tây, do mục đích của chuyến này, hai người cũng không ước gì hơn mượn được đao giết người.



Chỉ còn lại người thần bí che mình trong áo bào đen, vốn không nói lời nào vẫn giữ vẻ thần bí, nhưng lúc này đột nhiên mở miệng nói:



- Tranh hơi vô vị chỉ lãng phí tinh lực. Khi vật mong ước xuất hiện, lúc đó ngoại trừ hối hận thì chỉ còn biết thở dài mà thôi.



Dứt lời, chỉ chớp mắt cái người áo đen đột nhiên mờ đi, biến mất ngay trước mặt của mọi người.



Trong động, âm thanh trầm thấp vang vọng không thôi cùng với vài phần khàn khàn, rõ ràng người này là đàn ông.



Lang Vương hô nhẹ một tiếng, trong mắt hiện ra một chút kinh hãi.



Ngạc Tây mắt xanh lục đảo chuyển, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.



Thiên Lân hơi cau mày kiếm, chìm vào trầm tư, Tân Nguyệt bình tĩnh trầm ngâm như một pho tượng nữ thần.



Địch Lượng cơn giận tan đi, chầm chậm thu trường đao lại, Hoa Vũ Tình đảo mắt liên tục, rõ ràng hiểu được ẩn ý bên trong câu nói của người áo đen.



Đến tận lúc này, không khí khẩn trương mới biến mất không còn.



Hoa Vũ Tình phản ứng lại trước hết, không nói lời nào liền phi thân bay đi.



Sau đó, Địch Lương thu đao vào bao, hung hăng trừng Thanh Lang, mang thân thể trọng thương rời đi.



Ngạc Tây đứng yên tại chỗ, nhìn Thiên Lân rồi Tân Nguyệt, cuối cùng nhìn chằm chằm Lang Vương, giọng âm lạnh nói:



- Nghe nói Lang Vương tu vi kinh người, hôm nay hân hạnh gặp được, vừa lúc có thể gặt hái kinh nghiệm một chút.



Lang Vương nghi hoặc không hiểu hỏi lại:



- Mới gặp lần đầu, cử động này của ngươi tựa hồ khác với bình thường.



Ngạc Tây hoàn toàn không giải thích, lạnh lẽo nói:



- Lang Vương nói như vậy là không muốn ứng chiến, hay là không dám ứng chiến?



Vẻ mặt lạnh lại, Lang Vương hừ giọng nói:



- Hay cho hạng tiểu bối cuồng vọng, nếu ngươi có lòng muốn tìm khó, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.



Nói rồi tiến lên một bước, toàn thân phát ra khí tức hung tàn, âm độc.



Ngạc Tây bật cười khinh bỉ, mắt xanh lóe lên thần tình người khác không hiểu, giọng lạnh lùng cao ngạo nói:



- Trong ba chiêu sẽ phân thắng bại rõ ràng. Ngươi tốt nhất đừng làm cho ta thất vọng.



Chữ vọng vừa mới dứt, thân thể cao to của Ngạc Tây chớp mắt đã búng lên, hai tay giang rộng giữa không trung hệt như chim ưng hùng dũng giang cánh, vừa nhanh chóng phốc thẳng đến Lang Vương, vừa bắn ra một chùm hào quang chói lóa từ trong mắt xanh của hắn.



- Đối phó với hạng cuồng vọng như ngươi, ba chiêu là đủ rồi.



Trong tiếng phản bác, Lang Vương thân thể xoay tròn tại chỗ, người như con quay bay thẳng lên trời vừa hay đóng được một kích của Ngạc Tây.



Lúc này, hai người gặp nhau giữa không trung, dòng khí mạnh mẽ ma sát, tạo nên tiếng rít chói tai, hoa lửa tung tóe chói mắt, hất lùi hai người lập tức.



Sau vài phen xoay chuyển trên không, thân thể to cao của Ngạc Tây linh hoạt vô cùng.



Chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, quát to:



- Chiêu thứ hai – Cuồng Phong Liệt Vân!



Lập tức, trong động băng dòng khí sủi lên, cơ hồ mọi không khí có trong đó đã nhanh chóng hội tụ quanh người Ngạc Tây, hình thành một khối khí xoay tròn rất nhanh, ép lại cực lớn.



Sức mạnh phá nát không gian theo sự khống chế của Ngạc Tây nhanh chóng bay thẳng đến Lang Vương.



Cảm nhận được sức công kích của Ngạc Tây tăng lên gấp mười lần trong chớp mắt, vẻ mặt Lang Vương xuất hiện sự sợ hãi.



Lúc này đây, né tránh là phương thức tốt nhất.



Nhưng với thân phận Lang Vương, lão làm sao có thể làm hành động mất mặt như vậy.



Vì danh dự, Lang Vương rống lên điên cuồng một tiếng, khi lùi lại hai tay múa lên, phát ra chưởng lực mạnh mẽ, thúc động thân thể chuyển động rất nhanh giữa không trung, dùng tốc độ nhanh nhất ảo hóa thành một con sói to lớn xông thẳng về phía Ngạc Tây gào thét không thôi.



Ánh mắt âm hiểm, Ngạc Tây khóe miệng xuất hiện nụ cười tà mị.



Hai tay khống chế khối khí đó, ngay khi sói lớn hình thành, nó liền hung hăng đập thẳng đến.



Như vậy, Lang Vương không kịp né tránh, con sói ánh sáng to lớn khi bị khối khí đập vào không khỏi lắc lư mãi.



Đồng thời, khối khí đó của Ngạc Tây mang theo sức phá hoại vô cùng đáng sợ.



Mỗi lần khối khí đó đập vào thân sói ánh sáng liền hệt như Thái sơn ập đến, từng bước làm yếu đi sức mạnh sói ánh sáng, khiến nó nhanh chóng nhỏ lại, cuối cùng để lộ bản thể Lang Vương.



Đập liên tục như vậy, tiếng nổ điếc tai trong động băng kín bưng khiến Thiên Lân, Tân Nguyệt, Thanh Lang cảm thấy khó chịu vô cùng.



Giữa không trung, Lang Vương trong lòng chấn động, thực lực Ngạc Tây mạnh đến cơ hồ không tưởng tượng nổi, đây là chuyện trước đây lão chưa từng dự tính đến.



Tình hình như vậy, Lang Vương vội vàng suy nghĩ đối sách, thân thể dưới sự công kích mạnh mẽ của Ngạc Tây từ từ hạ xuống mặt đất.



- Hai chiêu đã qua, Lang Vương cẩn thận. Xem chiêu thứ ba của ta – Không Diệt Tịch Tĩnh!



Thanh âm điếc tai cùng với uy nghiêm vô cùng vang lên từ miệng của Ngạc Tây.



Thời khắc đó, chỉ thấy hai tay Ngạc Tây giơ cao, thân thể tự động xoay tròn giữa không trung, tốc độ không nhanh lắm nhưng không khí bốn phía lại điên cuồng tuôn đến, chớp mắt đã tạo nên một vũng xoáy mạnh mẽ quanh người hắn, mà càng lúc càng mãnh liệt.



Lòng bàn tay của Ngạc Tây phát ra hai luồng hào quang màu đỏ đậm hội tụ trên đỉnh đầu, hình thành một kết giới ánh sáng xòe như ô vây phủ lấy Lang Vương.



Theo sự gia tăng chân nguyên của Ngạc Tây, dòng khí bốn phía tăng tốc, trong động băng xuất hiện vết nứt thời không.



Lúc này, chỉ thấy chớp điện đỏ đậm như rắn bạc lắc lư không ngừng vây phủ quanh kết giới ánh sáng hình ô xòe, thỉnh thoảng lại phát ra một số bóng sáng khiến nó hóa thành một loại công kích thông qua kết giới ánh sáng bắng thẳng vào người Lang Vương.



Ở trong kết giới ánh sáng, Lang Vương vẻ mặt điên cuồng khủng khiếp, khi phát hiện được uy hiếp, cũng không muốn che giấu gì nữa, trong thời gian ngắn nhất lão đã gia tăng tu vi đến cực hạn.



Như vậy, chỉ thấy bên ngoài thân thể lão xuất hiện một tầng kết giới ánh sáng phòng ngự, một con sói tuyết khổng lồ xuất hiện sau lưng lão, tạo thành hình ảnh trùng điệp xảo diệu với thân thể lão.



Giận dữ gầm lên, thân thể Lang Vương nghiêng về phía trước, bốn chi nhanh chóng xuất hiện hình dạng của Lang tộc, cả người chớp mắt đã biến thành một con sói khổng lồ đầy sự tức giận xông thẳng về phia Ngạc Tây trước mặt.



Thời khắc đó, thân thể Lang Vương theo tốc độ tăng dần mà dần dần hóa thành ánh sáng, ngay trước khi đến gần kết giới ánh sáng, thân thể Lang Vương hóa thành một mũi tên ánh sáng, rít lên một tiếng liền va chạm vạo kết giới ánh sáng.



Thời gian vào thời khắc đó như kéo dài ra.



Chỉ thấy mũi tên ánh sáng do Lang Vương hóa thành khi va chạm vào kết giới ánh sáng do Ngạc Tây thi pháp tạo thành, điểm giao nhau kích phát ra ánh trắng mãnh liệt chiếu rọi cả vùng động băng sáng trưng, khiến mọi người đang ở ngoài quan sát cơ hồ không mở mắt được.



Đồng thời, kết giới ánh sáng dạng ô xòe bề mặt xuất hiện một hình ảnh mũi tên đâm qua, dường như mũi tên kia sẽ nhanh chóng đâm thủng được kết giới ánh sáng.



Lúc này, không gian trong động băng nứt vỡ mạnh mẽ, những tia chớp vốn nhỏ bé lúc này tăng gấp bội cùng với sức mạnh không gì kháng cự hung hăng đánh thẳng vào bề mặt kết giới ánh sáng dạng ô xòe, trong đó có vài cột sáng vừa hay va chạm vào đúng chỗ có dấu hiệu mũi tên đâm qua.



Một tiếng vang thật lớn cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên trong động băng.



Chỉ thấy mũi tên đâm ra đó bị một chớp điện do vết nứt thời không đánh trúng, lập tức bị hất bắn trở về.



Đồng thời, kết giới ánh sáng dạng ô xòe theo sự khống chế của Ngạc Tây nhanh chóng thu nhỏ, lợi dụng lúc Lang Vương bị trọng thương, hóa thành một lưới trói buộc giữ chặt Lang Vương giữa không trung.



Thấy vậy, vẻ mặt Thiên Lân và Tân Nguyệt trầm xuống, cả hai cảm thấy thực lực Ngạc Tây cao thâm khó dò.



Thanh Lang gầm giận một tiếng, không để ý đến thương thế bản thân, múa hai tay tấn công Ngạc Tây.



Bật cười lạnh lẽo, Ngạc Tây hai tay giơ cao phất lên khe khẽ như hai thanh kiếm sắc bén, nhìn có vẻ nhẹ nhàng êm ái nhưng thực tế ẩn chứa sát cơ đáng sợ chia làm hai hướng chém thẳng Lang Vương và Thanh Lang.



Cảm nhận được nguy hiểm đến gần, Thanh Lang hai mắt lộ ra vẻ kinh khủng, lập tức dời ngang vài thước né hướng chính diện, tay trái thì múa lên không trung phát ra chiêu Thiên Lang trảo chụp thẳng vào ngực của Ngạc Tây.



Lang Vương không may mắn như Thanh Lang, dưới một chưởng của Ngạc Tây, thân thể của Lang Vương chia thành năm sáu mảnh, chỉ còn lại nguyên thần trọng thương có thể chạy thoát được.



- Đáng hận! Bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi …



Trong tiếng rống giận dữ, Lang Vương tự biết tình hình không ổn, chọn phương án bỏ chạy.



Ngạc Tây dời ngang né tránh một chiêu của Thanh Lang, nhìn theo nguyên thần hoảng hốt bỏ chạy của Lang Vương, hơi cau mày nói:



- Không ngờ ngươi còn có vài phần bản lĩnh, nguyên thần có thể bất diệt được.



Lóe lên biến mất, Ngạc Tây hoàn toàn không để ý đến Thanh Lang, vội vàng đuổi theo Lang Vương.



Thanh Lang thấy vậy vội vàng chạy theo, miệng phát ra tiếng rống giận dữ chói tai.



Chớp mắt, động băng liền bình lặng trở lại.



Thiên Lân và Tân Nguyệt đối mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái.



Giây lát sau, Tân Nguyệt nhỏ nhẹ nói:



- Những cao thủ bên ngoài càng lúc càng nhiều, điều này có phải dự báo kiếp nạn sắp đến chăng?



Thiên Lân không thèm để ý nói:



- Kiếp nạn định sẵn ai có thể né tránh được? Cứ như mấy người lo trời sập sao bằng thản nhiên đối mặt đây.



Tân Nguyệt cười cười, điềm đạm thanh nhã nói:



- Đáng tiếc ngươi là Thiên Lân, không phải là người đại biểu cho mọi người ở Băng Nguyên.



Dứt lời toàn thân lóe lên ánh sáng, chớp mắt đã rời đi rồi.



Ra khỏi khe sâu, Thiên Lân và Tân Nguyệt đứng kề vai nhau, nhìn về cảnh tuyết rơi xa xa, nhỏ giọng hỏi:



- Tân Nguyệt, nàng nói xem Ngạc Tây không tiếc bộc lộ thực lực để đánh nhau một trận với Lang Vương, thật ra hắn có mục đích gì đây?



Tân Nguyệt trầm ngâm nói:



- Chuyện này có phần khác thường, nói không chừng hắn và Lang Vương có một chuyện ân oán, nhưng bản thân Lang Vương cũng không hiểu rõ lắm.



Thiên Lâng gật nhẹ, đồng ý với suy luận của Tân Nguyệt, nhìn hoa tuyết tung bay, thấp giọng:



- Trời không còn sớm nữa, còn có bao nhiêu chuyện chưa từng xuất hiện đang chờ đợi chúng ta truy xét ra đây?



Tân Nguyệt nhỏ giọng hỏi:



- Ngươi mệt rồi chăng?



Thiên Lân lắc đầu trả lời:



- Không phải, ta chỉ hơi cảm xúc thôi. Đi thôi, tản bộ trong tuyết có tâm tình khác lạ.



Giọng nói chuyển hẳn, Thiên Lân lại tươi cười, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Tân Nguyệt, đón gió bay thẳng lên tầng mây.



Ở đáy Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh một mình ngồi bên hồ, nhìn con cá nhỏ màu vàng kim trong hồ, vẻ mặt sáng lên kỳ dị.



Hàn Hạc đứng một bên, vẻ mặt nghiêm túc nói;



- Sư huynh, huynh có tâm sự.



Triệu Ngọc Thanh thản nhiên đáp:



- Đúng thế, ta đang suy xét tương lai của Đằng Long cốc.



Hàn Hạc không hiểu rõ lắm, hỏi lại:



- Câu này nghĩa là sao?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #129