Chương 1241 – Điệp Mộng ly khứ (Điệp Mộng rời đi).



Tân Nguyệt cái hiểu cái không, khẽ lẩm bẩm:



- Sư tổ …



Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:



- Chớ có hỏi nhiều, sau này con sẽ hiểu những ẩn ý trong lời của ta. Bây giờ không còn sớm nữa, hãy quay về nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai có lẽ sẽ có một bắt đầu mới.



Tân Nguyệt gật nhẹ, quay đầu nhìn Thiên Lân, chỉ thấy hắn đang nhìn mình, trong ánh mắt có mấy phần ý cười say lòng người.



Bật cười nhẹ, Tân Nguyệt khóe miệng xuất hiện một nụ cười thần bí, xoay người thản nhiên đi ra hệt như một tiên tử cao quý âm thầm rời đi.



Thiên Lân nhìn theo bóng dáng nàng đi xa, trong mắt toát ra sự mê đắm, dường như Tân Nguyệt khoảnh khắc này đã khiến hắn thấy được một vẻ đẹp rung động mới lạ khác biệt.



Triệu Ngọc Thanh nhìn thấy hết, không khỏi cười nói:



- Còn không đuổi theo, chậm quá sẽ không theo kịp.



Thiên Lân nghe vậy đột nhiên bừng tỉnh, cười ngượng ngùng, giọng khẳng định:



- Không gấp, cho dù nàng chạy đến chân trời cũng không thoát khỏi tay của con. Người con đã xác định rồi, ai cũng không thể đoạt lấy từ con được.



Triệu Ngọc Thanh cười hơi kỳ dị đáp:



- Đủ phần bá khí, chí tình chí nghĩa. Nhưng thiên hạ đáng thương, nhân duyên được mấy phần đây?



Thiên Lân không hiểu, cúi đầu trầm tư một lúc, đến khi ngửng đầu muốn hỏi lại phát hiện Triệu Ngọc Thanh đã âm thầm biến mất.



Thiên Lân sửng sốt rồi sau đó tỉnh lại, nhanh chóng đuổi ra ngoài động…



Đêm Băng Nguyên đến hơi chậm hơn so với Trung Nguyên.



Băng tuyết bao trùm trời đất khiến cả vùng đất trắng bạch một màu, giảm bớt đêm tối.



Bầu trời phiêu phù vung vẩy những mảnh tuyết lớn như lông ngỗng, theo gió lạnh mạnh mẽ thổi tung bay, hệt như đang hoan nghênh người khách đến từ phương xa.



Trên mặt tuyết, mơ hồ có một đoàn người đang chầm chậm tiến lên, bọn họ mạo hiểm lúc đi lúc dừng trong gió tuyết khiến người ta không khỏi suy tưởng, cái gì đã khiến bọn họ cố chấp như vậy?



Băng Nguyên ban đêm lạnh lẽo vô cùng, đi trong gió tuyết cuồng phong chỉ cần mất cảnh giác một chút sẽ bị mất phương hướng, bị vây chặt trong băng tuyết xem thật trắng tinh mà lại vô tình.



Ban đêm như vậy, những người bình thường sinh hoạt trên Băng Nguyên sẽ không ra khỏi cửa, cho dù là sói tuyết hay gấu Bắc Cực cũng đều ẩn núp trong hang động.



Hiện nay, một nhóm người ước chừng vài chục lợi dụng đêm tối tiến lên, mình phủ đầy tuyết đi nhanh thật ra có mục đích gì đây?



Gió tuyết không ngừng tuân theo quy luật tất yếu tuần hoàn của Băng Nguyên.



Trên một ngọn núi băng không cao, một bóng người cô độc đứng thẳng nghênh đón.



Đó là một người thần bí đầu đội mũ, thân mặc áo đen, tay cầm một ngọn Trản Phong đăng (đèn dầu chứa trong chén).



Người này bị mũ che khuất nên không nhìn ra được nam hay nữ, lại thêm vóc người trung bình, hoàn toàn không có đặc tính rõ ràng, cố tình làm ra vẻ quỷ dị.



Ngoài ra, ngọn đèn đi trong gió của người này cầm có một chút kỳ dị đặc biệt, đó là một ngọn đèn dầu trong chén không bao che, mặc kệ gió lớn gào thét, ngọn lửa của nó đều không hề xuất hiện một chút lắc lư nào cả.



Đứng yên bất động, người thần bí đó nhìn hàng người trên mặt tuyết, miệng thở dài khe khẽ, nhỏ giọng lẩm bẩm:



- Dục vọng là một loại động lực, nhưng lại khiến rất nhiều người mất đi bản tính. Cuối cùng khi tỉnh lại, lúc đó có được bao nhiêu người không hối hận đây?



Thanh âm yếu ớt theo gió bay đi, chỉ chốc lát đã liền biến mất không còn.



Giây lát, người thần bí đó lóe lên biến mất, xuất hiện ở trên một ngọn núi băng khác, vừa hay ngay phía trước những người kia, ngọn đèn trong tay như một điểm chỉ đường dẫn cho bọn họ tiến lên.



Trên mặt tuyết, trong đám người mạo hiểm tiến lên trong gió tuyết, có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, lúc này ngửng đầu hướng về phía trước.



Khi hắn thấy ngọn đèn trong tuyết đó, miệng liền phát ra tiếng cười ha hả, tự nhạo mình:



- Hạng tự nhận thanh cao, quả thật là ngu xuẩn.



Bên cạnh, một lão già tướng mạo xấu xí hừ giọng nói:



- Người ta đó là từ bi, há có phải loại tâm địa độc ác có thể hiểu được.



Người trung niên cười lớn một tiếng, khinh thường nói:



- Từ bi? Nếu hắn từ bi có thể đi phổ độ thế nhân, hà tất phải chạy đến nơi này?



Lão già vẻ mặt thất kinh, cảnh giác nhìn người trung niên, hơi bất an nói:



- Tiếu Tam Sát, ngươi nếu không phục có thể xông thẳng về phía ngọn đèn đơn độc Chiếu Thế Cô Đăng, không cần phải châm chọc khiêu khích ở chỗ này.



Tiếu Tam Sát là một ma đầu giết người như ngóe trong Tu Chân giới, ra đời chưa quá mười năm mà thủ đoạn tàn nhẫn.



Nghe nói mỗi khi hắn cười lớn, sẽ có một người chết đi, điều này chính là nguyên nhân bất an của lão già.



Âm hiểm trừng mắt lão già, Tiếu Tam Sát nói:



- Những người ta xem không thuận mắt sớm muộn sẽ có thu thập, nhưng hiện nay còn chưa đến lúc thời cơ thích hợp. Ngươi cũng không cần ra vẻ sợ hãi như vậy, bây giờ lão từ không có tâm tình, cũng không muốn giết người.



Nói rồi không thèm để ý đến lão già, tiếp tục tiến lên trong gió tuyết.



Đêm, chầm chậm trôi qua, gió tuyết cứ mãi đi theo.



Khi bầu trời dần dần rõ ràng, gió tuyết lớn trên trời xuất hiện dấu vết giảm yếu.



Trải qua một đêm lặn lội đường xa, hàng người trên mặt tuyết đã vượt qua được vài chục dặm, theo sự chỉ đường của Chiếu Thế Cô Đăng đã đến một hẻm núi tuyết cách Đằng Long cốc không đủ tám mươi dặm.



Lúc này, Chiếu Thế Cô Đăng đã biến mất thần bí, nhóm người theo sát mà đến ước chừng hơn năm mươi người đang tự mình thăm dò tình hình lân cận.



Ước chừng lát sau, trong nhóm người có người bắt đầu rời đi, lập tức khiến những người còn lại chú ý, mọi người tiền hô hậu ủng cũng không quan tâm có chính xác hay không, rời khỏi nơi đó như ong vỡ tổ.



Lúc này, chỉ thấy một hàng người ngự khí bay đi, phương hướng tiến lên hoàn toàn không nhằm thẳng Đằng Long cốc mà chuyển hướng về phía Bắc.



Sáng sớm, Thiên Lân từ trong Chức Mộng động đi ra, liền cảm ứng được khí tức hỗn độn.



Thiên Lân chỉ thoáng để ý đã hiểu được tình hình đại khái, quay người vào trong động để nói với mẫu thân.



Điệp Mộng vừa nghe, trầm tư một lát, nhỏ nhẹ nói:



- Phong ấn động này, mấy ngày sau này con cứ ở Đằng Long cốc, không cần phải quay lại nơi này.



Thiên Lân hỏi:



- Mẹ, mẹ đi đâu?



Điệp Mộng cười cười, điềm nhiên nói:



- Mẹ ở nơi này đã nhiều năm, cũng muốn đi ra ngoài một chuyến coi như du ngoạn thoải mái. Con một mình ở đây, nhớ kỹ phải cẩn thận, đừng để mẹ phải lo lắng cho con.



Thiên Lân hơi kinh dị, hiếu kỳ hỏi:



- Mẹ muốn đi du ngoạn thoải mái? Không biết mẹ đã tính đi đâu chưa?



Điệp Mộng cười nói:



- Tùy tiện đi, không có nơi nào xác định. Được rồi, đi thôi, không cần phải hỏi nhiều chuyện này, mẹ đi nhiều lắm là vài ngày sẽ trở về.



Thiên Lân hơi chần chừ, muốn hỏi thêm nhưng Điệp Mộng lại không để cho hắn có cơ hội, bản thân bà âm thầm bỏ đi biến mất giữa không trung.



Thấy vậy, Thiên Lân đành phải thôi suy nghĩ, thi triển Băng Thần quyết để phong ấn Chức Mộng động, sau đó rời đi.



Một lát sau, Thiên Lân gặp phải đoàn người Tiếu Tam Sát.



Hai bên gặp nhau, sau khi đánh giá qua, Tiếu Tam Sát cất tiếng hỏi:



- Tiểu tử, xem ra ngươi tu vi bất phàm, hẳn phải xuất thân danh môn, không biết sư phụ người là ai?



Thiên Lân nhìn qua mọi người, phát hiện những người này tổng cộng có năm mươi bốn người, trong lòng hắn biết đây chính là nhóm người tu đạo đi đoạt bảo vật thứ ba.



Trong những người này, có ba người khiến Thiên Lân chú ý, bao gồm cả Tiếu Tam Sát.



Còn hai người kia tướng mạo không nổi bật, nhưng Thiên Lân cảm ứng được khí tức không tầm thường từ người bọn họ.



Hai người đó, một người tuổi chừng năm mươi, trà trộn trong đám người kia, mới nhìn không thấy có đặc điểm nổi bật, nhưng quan sát cẩn thận liền phát hiện được, người này trong mắt thỉnh thoảng đảo ngược ánh sáng thành màu xanh lục quỷ dị.



Người kia chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, khuôn mặt cứng ngắc không nói không cười, toàn thân mơ hồ toát ra khí tức tử vong hệt như một Âm Thi nhân.



Thu lại tinh thần, Thiên Lân nhìn Tiếu Tam Sát, khóe miệng xuất hiện nụ cười kỳ dị, nhẹ giọng nói:



- Băng Tuyết là sư phụ, mặt đất là mẹ, mười năm thành công, dương danh ngàn đời. Ta là đồ đệ của Băng Tuyết, hoàn cảnh nhơi này đã nuôi dưỡng ta.



Tiếu Tam Sát ánh mắt hơi lay động, cười hơi tà mị nói:



- Đáp thật hay, nhưng hơi tự phụ. Tiểu tử, ngươi tên là gì, có biết Đằng Long cốc không?



Thiên Lân quét mắt qua mọi người, thấy tất cả đều quan tâm, lập tức trả lời:



- Ta tên là Thiên … Lân, là khách quen của Đằng Long cốc. Cácvị nếu muốn đi Đằng Long cốc, chỉ cần tiến về phía Đông chừng sáu mươi dặm là có thể đến Đằng Long cốc.



Tiếu Tam Sát nghe Thiên Lân là khách quen của Đằng Long cốc, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cười hỏi:



- Thiên Lân, ngươi là khách quen ở đó, hẳn nhất định đã từng nghe qua Phi Long đỉnh rồi.



Bật cười thần bí, Thiên Lân đáp:



- Phi Long đỉnh à, cái này ta có nghe qua, hiện nay nghe nói có rất nhiều người chạy đến để cướp đoạt.



Tiếu Tam Sát vẻ mặt vui mừng, hỏi tới:



- Kết quả thế nào?



Thiên Lân chầm chậm trả lời:



- Kết quả thì tạm thời còn chưa có. Bất quá …



Cố ý dừng lại không nói, Thiên Lân nhìn mọi người chung quanh, trong lòng không khỏi ngầm cười, cảm giác trêu cợt người khác quả thật không tồi.



- Bất quá cái gì, nói đi?



Bốn bề, những người nóng tính bất chấp lên tiếng hỏi tới.



Thiên Lân thôi cười, ra vẻ tiếc nuối nói:



- Theo ta biết được, hôm qua có một tên gọi là Vân Yên cư sĩ, lớn tuổi rồi mà vẫn còn háo thắng tranh đấu, kết quả ngay cả mạng nhỏ cũng không còn.



- Vân Yên cư sĩ! Hắn chết rồi? Chết trong tay của ai?



Trong tiếng la thất thanh, không ít người biến sắc.



Thiên Lân trong lòng ngầm mừng, vẻ mặt không lộ ra lắc đầu than nhẹ:



- Nói ra vận khí của lão cũng không tốt, không ngờ gặp phải Nhất Tiếu Đoạn Hồn của Ly Hận thiên cung, người già cứng cỏi này chính là đối thủ của Vân Yên cư sĩ.



Mọi người nghe vậy trầm ngâm, đại danh của Mạc Ngôn đa số đều chưa từng nghe qua, không biết thực lực của ông ấy như thế nào.



Tiếu Tam Sát chuyển sang chuyện khác:



- Ngoại trừ chuyện này, còn có tình huống khác biệt nữa chăng?



Thiên Lân chần chừ một lúc, hỏi:



- Ngươi là ai, ta sao phải nói cho ngươi biết?



Tiếu Tam Sát thấy vẻ mặt Thiên Lân liền biết là một đứa trẻ mới lớn, cho là Thiên Lân cố ý làm ra vậy.



- Bằng hữu Tu Chân giới đều gọi ta là Tiếu Tam Sát, ta thích nhất là kết giao với bằng hữu thiếu niên.



Thiên Lân nghi hoặc nhìn hắn, hỏi lại:



- Phải vậy chăng? Sau ta lại thấy ngươi không giống người tốt vậy. Thôi, ta không nói nhiều với ngươi nữa, các ngươi muốn hỏi điều gì, tự mình đi Đằng Long cốc mà hỏi.



Nói rồi hình bóng loáng lên bay thẳng về phía Đằng Long cốc.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #124