Chương 1228 – Bạch phát thiên thương.



Ngô mẫu không dám nhiều lời, vội vàng vâng lời làm theo cõng con gái đi đến trước đá thiêng.



Liếc đá thiêng một cái, Ngô mẫu hơi kỳ quái, khối đá này cao chừng sáu thước, rộng dài chừng ba thước màu xám trắng, nhìn rất bình thường, thật sự có phải là một tảng đá thiêng không?



Câu này bà không dám nói nhiều, vội để con gái xuống, cẩn thận vô cùng nhích thân thể con gái dựa vào đá thiêng, sau đó lùi lại hai bước, trầm ngâm quan sát.



Ban đầu, đá thiêng hoàn toàn không chút thay đổi. Nhưng một khắc sau, đá thiêng dần dần phát sáng, trước hết phát ra ánh sáng trắng, sau đó lại chuyển thành màu đỏ, cuối cùng thành màu trắng, điều này khiến bà mẹ họ Ngô vô cùng kinh ngạc, không biết màu đỏ, màu trắng đại biểu cho chuyện gì.



Lúc này, thanh âm trong không trung vang lên:



- Con gái ngươi tình hình kỳ quái, bất quá màu đỏ hiện lên cho thấy ta và nàng ấy có duyên, bây giờ ngươi hãy nói qua tình hình của nàng ấy đi.



Bà mẹ họ Ngô nghe vậy rất mừng, vội vàng nói:



- Con gái tôi năm nay được mười chín tuổi, ba tháng nữa mới đầy hai mươi tuổi. Nó tên là Ngô Viện Viện, từ nhỏ tính tình lương thiện, xinh đẹp hiền hậu, cũng là một đứa con ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng bốn ngày trước, nó đột nhiên té xỉu, từ đó liền không tỉnh lại được. Chúng tôi đã tìm không ít thầy thuốc, ai cũng không tìm được tại sao nó hôn mê. Mà chúng tôi gia cảnh bần hàn, căn bản không có khả năng tiếp tục tìm thầy chữa trị, vì thế xin đại tiên thế nào đi nữa cũng phải cứu cho được nó.



Trong không trung, thanh âm đó vang lên:



- Tình trạng con gái ngươi rất phức tạp, ta cần một ít thời gian. Bây giờ ngươi hãy quay về, nửa tháng sau quay lại, ta sẽ trả lại cho ngươi một đứa con gái sống động.



Bà mẹ họ Ngô rất mừng, cảm kích nói:



- Đa tạ đại tiên, đa tạ đại tiên, chúng tôi sau này sẽ …



- Được rồi, không cần phải cám ơn. Ta không phải là đại tiên, cứu người chỉ vì duyên để tích công đức dùng tu hành trong tương lai. Ngươi đi đi.



Trong không khí, thanh âm đó có mấy phần thương mến.



Bà mẹ họ Ngô vừa nghe không dám nhiều lời, nhìn con gái một lúc rồi không nỡ vẫn phải bỏ đi.



Giây lát, trước đá thiêng lóe lên bóng hình, một bóng người xuất hiện trước mặt Ngô Viện Viện, dường như đang đánh giá nàng.



Một lúc sau, hình bóng đó quay lưng lại than nhẹ:



- Sinh mạng như hoa, duyên phận bị nguyền rủa, ta có nên cứu ngươi hay không? Ánh đỏ đại biểu cho có duyên, ánh trắng đại biểu cho nghiệt. Giữa ta và nàng ấy cùng xuất hiện duyên và nghiệt, chuyện này thật ra dự báo cho điều gì? Sư phụ, người nói cho ta phải làm thế nào đây?



Mơ hồ không ý liệu, người thần bí đó dường như chìm vào lưỡng lự.



Thời gian chầm chậm trôi qua, khi bóng đêm phủ xuống, người đó dường như có quyết định, khom lưng ôm lấy Ngô Viện Viện trên mặt đất, chầm chậm bước về cốc, thân thể chỉ từng bước có biến hóa nhạt đi dần dần, cuối cùng biến mất vào hư không.



Người này là ai, hắn vì sao lại xuất hiện ở Thất Hồn cốc, sư phụ của hắn là ai?



Ngoài ra, lập bia ở lối vào hẻm núi là để làm việc thiện hay còn có ẩn tình nào khác?



******



Ngọn núi cô đơn trong bóng chiều, ráng mây đầy màu trong ánh hoàng hôn. Một bóng người toàn thân trắng như tuyết đang đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, nhìn về phía cực Bắc.



Cao thì rất lạnh, hoa tuyết bay bay, không khí hơi lạnh nhanh chóng đông kết một tầng băng trắng quanh người đó, khiến hắn hệt như một bức tượng băng.



Mặt trời chiều ngã về phía tây, trong gió lạnh người đó kêu nhỏ nhỏ, giọng đầy thâm ý:



- Đi mãi ngàn năm nhớ cố hương, tóc mai bạc trắng sầu đứt ruột, hôm nay hoàn thành giấc mơ quay về nơi cũ, đáng tiếc nhân thế đã tang thương.



Thất vọng nhàn nhạt, lại có mấy phần bi thương, có lẽ sau ngàn năm quay lại mộng cũ, lại đã không còn tấm lòng như xưa.



Tiếng cuồng phong gào thét, hoa tuyết lớn dần.



Dưới màn đêm, bóng trắng như tuyết đó quay đầu nhìn lại, để lộ một khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông ra tuổi đã cổ lai hi (Lấy ý từ thất thập cổ lai hi: bảy mươi tuổi xưa nay hiếm).



Lão già này đầu tóc trắng bạc, má trái có một hình vẽ con nhện to chừng đầu ngón tay màu đỏ sậm, rất dễ nhìn, phảng phất là một loại dấu hiệu nào đó khiến người ta cảm thấy quỷ dị.



Ngoài ra, lão già này trong mắt thường lóe lên một tia sáng màu xanh lục sẫm, hệt như ánh mắt sói hoang toát ra sự hung tàn và âm hiểm.



Bật cười lạnh như băng, lão già tóc bạc trắng toàn thân lóe lên ánh sáng nhạt, băng đóng quanh thân chớp mắt đã vỡ vụn phát ra những tiếng vang ào ào rất nhỏ.



Loáng cái, lão già tóc bạc lướt ngang trăm trượng thẳng tiến về phía Tây Bắc, chớp mắt đã vượt qua vài ngọn núi, đến một chỗ tương đối thấp trũng.



Ở nơi đó có một ngọn núi nhỏ nhô lên không thu hút, nhìn qua phảng phất như bị băng tuyết trùm kín, toàn thân trắng như tuyết.



Nhưng trên thực tế, ngọn núi nhỏ này trên bề mặt không hề có một chút băng tuyết, vật chất tạo màu trắng toàn là những khối đá sắc trắng, nhìn từ xa hệt như băng tuyết.



Trên ngọn núi nhỏ màu trắng, ở lưng chừng núi khắc ba chữ to – Bạch Đầu sơn.



Ở nơi cách đỉnh núi chừng mười trượng, có một huyệt động to vài thước, trên cửa động khắc chữ bốn chữ triện nhỏ “Bạch Phát Thiên Thương”.



Giữa không trung, lão già tóc trắng nhìn vào huyệt động, trong mắt toát ra tia nhìn phức tạp, mơ hồ ẩn chứa vài phần hoài niệm, nhưng càng nhiều bi thương hơn hẳn.



Đêm đã chầm chậm trôi vào sâu lắm, lão già tóc trắng vẫn cứ yên lặng ngóng nhìn, phảng phất như một u hồn, không biết đến mệt mỏi.



Một đêm chớp mắt đã trôi qua.



Khi vầng Thái Dương vươn lên bầu trời, lão già tóc trắng vẫn lơ lửng bất động giữa không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa động đó.



Mãi đến giờ Thìn, cửa động đó mới xuất hiện biến hóa.



Lúc đó, một luồng ánh trắng từ trong động bay ra, chớp mắt đã ra ngoài động hóa thành một người toàn thân trắng như tuyết, không ngờ là một thiếu niên chỉ mới chừng mười tám mười chín tuổi nhưng tóc trên đầu bạc trắng xóa.



Thiếu niên đó đứng ở cửa động vặn lưng, đang chuẩn bị cất tiếng nói, đột nhiên phát hiện lão già tóc bạc, lập tức biến sắc chất vấn:



- Ngươi là ai? Dám xâm phạm Bạch Đầu sơn của ta, còn không mau mau nói rõ ra?



Giữa không trung, lão già tóc bạc nhìn bộ dáng của người thiếu niên, trong mắt hơi kỳ quái, nhỏ nhẹ nói:



- Ngươi là môn hạ đời thứ mấy của Bạch Đầu sơn? Hiện giờ ông chủ của Bạch Đầu sơn là đời thứ mấy tiếp quản?



Thiếu niên tóc bạc nghi hoặc nói:



- Ngươi hỏi làm gì? Thật ra ngươi đến đây có ý đồ gì, nói ra nhanh.



Lão già tóc bạc lắc đầu nhè nhẹ, dùng ánh mắt thiếu niên không hiểu để nhìn hắn, giọng nghiêm túc trả lời:



- Không cần phải hỏi ta là ai, ngươi chỉ cần trả lời là đủ rồi.



Thiếu niên tóc trắng bị ánh mắt kỳ quái của lão già trừng, trong lòng lập tức chấn động, không khỏi mất tự chủ trả lời:



- Ta là đệ tử đời thứ mười hai của Bạch Đầu sơn, bây giờ sơn chủ là đời thứ chín được truyền lại.



Lão già tóc bạc thở dài nhè nhạ, đầy cảm xúc tự nói:



- Thời gian, quả thật là quá nhanh … Đi gọi sơn chủ các ngươi đến đây, nói là ta muốn gặp hắn.



Thiếu niên tóc trắng đó vâng một tiếng, rồi hệt như một con rối quay vào trong động.



Một lúc sau, cửa động lóe ánh trắng, một đứa bé tóc bạc trông qua chừng năm sáu tuổi đang chăm chú nhìn lão già tóc trắng ở ngoài động.



- Các hạ là ai? Vì sao xâm phạm Tây vực Bạch Đầu sơn ta?



Thanh âm có mấy phần uy nghiêm, khác biệt rất lớn với tướng mạo bên ngoài của hắn.



Giữa không trung, lão già tóc bạc nhìn đứa bé đó, lắc đầu than thở:



- Sai lầm rồi, tất cả đều sai lầm rồi.



Đứa bé tóc bạc nghi hoặc nói:



- Cái gì sai lầm?



Lão già tóc trắng quay sang chỗ khác, nhìn lên bầu trời, hơi bi phẫn lên tiếng:



- Quả thật không ngờ được, môn phái Bạch Đầu sơn ngày trước dương danh thiên hạ, vài ngàn năm qua đi, không ngờ đều đi lầm đường lạc lối, càng luyện càng lùi lại.



Đứa bé tóc bạc nghe vậy quát to:



- Câm miệng, ngươi là người thế nào, dám trước mặt bổn sơn chủ để nói những chuyện như vậy?



Lão già tóc bạc thôi không nhìn nữa, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lạnh lùng cao ngạo nói:



- Bạch phát thiên thương, cửu địa huyền hoàng, thủ ác nhật nguyệt, thiên hạ xưng vương!(1)



Đứa bé tóc bạc biến hẳn sắc mặt, đột nhiên lùi lại hai bước, kinh hãi nói:



- Ngươi thật ra là ai, vì sao biết được câu này?



Lão già tóc bạc trầm giọng nói:



- Phép nghịch thiên, trường sinh bất lão, thông linh hiển thánh, tóc bạc quay lại. Ngươi chỉ luyện thân mà không luyện pháp, đây chính là đảo ngược mạt vận, sai hoàn toàn rồi a!



Đứa bé tóc bạc đầy kinh ngạc, ánh mắt toát ra vẻ khó mà tin được, lắc lắc đầu nói:



- Không thể nào được, không thể nào. Ngươi làm sao biết được những điều này, chuyện này không thể nào có khả năng được.



Lão già tóc bạc hừ giọng nói:



- Không cầu phát triển, uổng cho ngươi sống được mấy trăm tuổi, quả thật là làm Bạch Đầu sơn mất mặt.



Còn đang nói, lão già tóc bạc đưa tay phải ra, lòng bàn tay lóe lên hào quang phát ra hai luồng sáng một đỏ một vàng, khi rời khỏi bàn tay đến vị trí chừng ba tấc hình thành một mặt trời đỏ một mặt trăng vàng hòa lẫn vào nhau.



Nhìn thấy cảnh này, đứa bé tóc bạc miệng phát ra tiếng kêu kinh hãi, vẻ mặt khiếp sợ nói:



- Ông … là … tổ … sư.



Năm ngón tay thu lại, lão già tóc bạc không trả lời mà nói:



- Cái gì đã qua không quan trọng nữa, ngươi phải để ý đến tương lai. Đi thôi, để ta xem thử thành tích bao nhiêu năm nay của ngươi thế nào?



Đứa bé tóc bạc vội vàng gật đầu, cung kính mời lão già tóc bạc tiến vào trong động.



Trong một động lớn rộng rãi, lão già tóc bạc ngồi vị trí chủ tọa, đứa bé tóc bạc cung kính ngồi ở phía dưới.



Ngoài ra còn có bốn đứa bé tuổi từ tám đến mười đứng trong động, cả đám cúi đầu buông tay không ai dám nói câu nào.



Liếc nhìn những người này, lão già tóc bạc hừ khẽ nói:



- Ngu si, cả đám luyện đến trở thành trẻ con, làm sao muốn xưng vương thiên hạ? Các ngươi có thấy bá chủ trời đất nào chỉ vài tuổi không? Một đám hỗn đãn.



Nghe vậy, năm đứa bé tóc bạc trong động mặt mày biến sắc, tất cả đều cúi đầu không nói, trong lòng vô cùng oan uổng nhưng không dám phản bác lão già tóc bạc.



Thấy vậy, lão già tóc bạc tâm tình tốt hơn, ánh mắt nhìn đến đứa bé tóc bạc bên cạnh quát to:



- Trước hết giới thiệu qua cho ta một chút.



Đứa bé tóc bạc vâng vội rồi đứng lên nói:



- Khải bẩm tổ sư, đệ tử là Vi Minh Dương đại đệ tử đời thứ chín của bổn môn, xưng hiệu là Bạch Phát Tiên Đồng. Bọn họ là bốn người kiệt xuất nhất của Bạch Đầu sơn, có một là sư đệ con Bạch Phát Thánh Đồng (Người tướng mạo chừng tám tuổi), ba người còn lại có hai là đệ tử đời thứ mười đệ tử của sư đệ đích thân truyền thụ, Bạch Phát Huyết Đồng (tướng như chín tuổi), Bạch Phát Ngân Đồng (tướng như chín tuổi), còn lại là đại đệ tử đời thứ mười một, Bạch Phát Yêu Đồng (tướng như mười tuổi).



Ghi chú:



(1) Bạch phát thiên thương, cửu địa huyền hoàng, thủ ác nhật nguyệt, thiên hạ xưng vương! = Trời cao tóc bạc, mặt đất vàng đen, nắm chắc mặt trời và mặt trăng, xưng vương thiên hạ!


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #111