Chương 1220 – Thuật thuyết kinh quá (Kể rõ mọi chuyện đã qua).



Hạ Kiến Quốc nghe vậy đứng dậy, thản nhiên nói:



- Ta theo Tuyết Nhân tiến vào rồi, liền thấy tình hình cơ hồ hệt như Lâm Phàm nói. Nhưng bọn ta gần như chỉ đến được Kính Hồ liền bị cảnh tượng kỳ lạ biến ảo trên bề mặt Kính Hồ hấp dẫn, vì thế hoàn toàn chưa đến tầng kết giới thứ ba, cũng không biết tình hình bên trong thế nào.



Triệu Ngọc Thanh phất tay bảo hắn ngồi xuống, quay đầu lại nói với Tân Nguyệt:



- Con và Thiên Lân cũng đã từng tiến vào tầng kết giới thứ ba, bây giờ kể lại tình hình bên trong rõ ràng đi.



Tân Nguyệt đứng lên, thanh nhã liếc mọi người, nhỏ nhẹ nói:



- Tình hình trong tầng kết giới thứ ba rất kỳ quái, chúng ta phát hiện được Tuyết Vực Tam Yêu, nhưng lúc đó bọn chúng toàn là bản thể yêu thú mà không phải là hình người.



Lúc đó, bọn chúng đang giao chiến với một người khổng lồ cao chừng vài chục trượng, người khổng lồ đó … Cuối cùng chúng ta chỉ cứu được Tuyết Hồ, từ miệng nàng ta biết được vài ngàn năm trước, nhân gian từng có một tộc người khổng lồ tên là Bác Phụ tộc, bọn họ bẩm sinh thần lực, kiêu dũng thiện chiến, đã từng tồn tại mạnh mẽ.



Nhưng sau đó dần bị cô lập.



Theo phân tích tình hình, dấu chân khổng lồ đó hẳn phải do người khổng lồ Bác Phụ lưu lại.



Nhưng nhìn thấy cái chết của Tuyết Ưng, Tuyết Xà, chúng ta đều không dám vọng động.



Sau khi tìm được bọn Lâm sư đệ, chúng ta liền quay về.



Phùng Vân kinh ngạc nói:



- Nói như vậy, lai lịch của dấu chân đã biết được, nhưng vì sao lại xuất hiện ở băng cốc, đây còn là một vấn đề chưa giải được?



Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:



- Về điểm này, chỉ có những điểm để chúng ta suy đoán.



Mạc Ngữ lạnh lùng nói:



- Ngoại trừ những chuyện này ra, không còn phát hiện nào khác?



Tân Nguyệt trầm giọng đáp:



- Có! Mà là một phát hiện kinh người.



Câu này vừa nói ra, mọi người có mặt đều nhìn nàng, muốn biết phát hiện kinh người nàng nói là gì.



Tân Nguyệt ánh mắt nhìn Thiên Lân, nhỏ nhẹ nói:



- Chuyện này hay để ngươi nói ra đi?



Thiên Lân đảo tròn mắt, vừa phỏng đoán dụng ý của Tân Nguyệt, vừa đứng lên nói:



- Ở phía sau tầng kết giới thứ ba, chúng ta thông qua quan sát đưa ra một suy đoán, đó là một không gian thời đại không cùng thời với chúng ta. Nói đơn giản, tầng kết giới thứ ba ngăn cách thời không hẳn phải cách nay vài ngàn năm trước.



- Cái gì! Vài ngàn năm trước?



Tiếng hô thất thanh vang lên trong Đằng Long phủ, hơn phân nữa người ngồi đó đều không khỏi la hoảng.



Thiên Lân trầm trọng gật đầu nói:



- Đúng thế, thời khắc đó chúng ta quay lại vài ngàn năm trước. Còn về thời gian cụ thể ta không cách gì phán đoán được, bởi vì ở đó ngoài người khổng lồ và yêu thú ra không còn thấy bất cứ người nào cả.



Nhất thời, Đằng Long phủ yên lặng như tờ, đối với tin tức này, mọi người rõ ràng rất khó chấp nhận, dù sao chuyện đảo ngược thời gian từ xưa đến này còn chưa lưu truyền.



Rất lâu sau, môn hạ Đằng Long cốc Lý Phong cất tiếng:



- Sư phụ, chuyện này tạm thời mặc kệ thật giả, chúng ta trước mắt phải làm thế nào?



Triệu Ngọc Thanh trầm tư một lúc, nhỏ nhẹ nói:



- Chuyện này quá sức quỷ dị, khiến người ta khó mà tin được, bất quá dấu chân đó lại thật sự tồn tại. Bây giờ, chuyện này liên quan đến Băng Nguyên, thậm chí quan hệ đến thiên hạ. Ta thấy chi bằng ba phái cùng đồng tâm ra sức cố gắng phong ấn kết giới đó để tuyệt hậu hoạn. Mọi người nghĩ sao?



Môn hạ Đằng Long cốc không có ý kiến, ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía bốn người của Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông, rõ ràng vấn đề của Triệu Ngọc Thanh chính là câu hỏi cho bọn họ.



Mạc Ngữ suy nghĩ một lúc, tán đồng:



- Cốc chủ đề nghị rất hay, Ly Hận thiên cung ta toàn lực ủng hộ.



Phùng Vân vừa nghe cũng không chịu yếu thế, lập tức nói:



- Vì sự an nguy của Băng Nguên, Thiên Tà tông ta cũng không chịu đi sau, mọi thứ đều nghe theo an bài của cốc chủ.



Mỉm cười gật đầu, Triệu Ngọc Thanh nói:



- Nếu như vậy, các vị hãy nhớ một điểm, chuyện người khổng lồ từ nay về sau không nên nhắc nhiều để tránh lại sinh sự. Còn chuyện phong ấn, ta sẽ tìm Thiên Tôn và tông chủ để thương nghị cẩn thận, sau đó mới nhanh chóng giải quyết. Bây giờ, chuyện băng cốc đã xem như hoàn tất, chúng ta mời Sở thiếu hiệp kể lại tình hình ở Thiên Dực phong đi.



Ngọc Kiếm thư sinh đứng lên cất lời:



- Nói đến chuyện này, vãn bối cũng gần như chỉ biết đại khái.



Hai ngày trước, ta vô ý phát hiện hành tung của một nữ nhân quỷ bí ở dải Tây Bắc, lúc đó vì hiếu kỳ liền đi theo sau.



Sau đó, ta biết được người phụ nữ đó tên là Thôi Linh cô, tu vi vô cùng bất phàm, liền đi theo bà ta đến Băng Nguyên.



Sáng ngày hôm nay đến được Thiên Dực phong, ta liền thấy được Từ Tĩnh và Thanh Trúc cư sĩ giao chiến, lúc ấy Tây Bắc Cuồng Đao và U Vô Thường cũng ở đó.



Chia tay Từ Tĩnh, ta nhanh chóng phát hiện kiếm khách áo xanh cùng Bạch Phát Kim Đồng của Tây Vực Bạch Đầu sơn đang ngăn cản một thiếu niên.



Khi đó, Thôi Linh cô, Cuồng Đao, U Vô Thường đều ở đó, bên cạnh còn có một bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu… Khi Thiên Lân xuất hiện cứu thoát được thiếu niên, mọi người truy đuổi đến Thiên Dực phong … Kết quả chim ưng khổng lồ bay lên cao chọc giận bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu, bọn họ liền muốn đưa Thiên Lân vào chỗ chết, may mà Tân Nguyệt cô nương kịp thời đến được, cao thủ hai phái sau đó lại xuất hiện … Cuối cùng, ông lão trọc đầu truy đuổi Thiên Lân bỏ đi, chúng ta năm người nghênh chiến với bà lão xấu xí bị thương bỏ đi.



Nghe qua một lượt, những người ngồi đó đều biến sắc mặt, ai nấy đều cùng nhau nhìn Thiên Lân, ánh mắt nghi hoặc mà cổ quái.



Rất lâu sau, Phi Hiệp buột miệng hỏi:



- Thiên Lân, ngươi vì sao lại muốn cứu thiếu niên đó? Khi đó, ngươi lẽ nào chưa từng nghĩ tới hậu quả sau này, không sợ nguy hiểm?



Thấy mọi người nhìn mình, Thiên Lân cười cười, rất thản nhiên trả lời:



- Nguyên nhân ta cứu hắn rất đơn giản, bởi vì khi vừa thấy hắn lần đầu, ta đã phát hiện có duyên với hắn. Còn về nguy hiểm, lúc đó ta có suy xét một lượt, bất quá phỏng đoán sai lầm, thiếu chút nữa đã chết trong tay của bà lão yêu quái và ông lão trọc đầu.



Mọi người xôn xao, không ngờ Thiên Lân chỉ vì một chút hợp ý mà không tiếc trả giá cao, đây thật ra là cố chấp hay là ngu xuẩn đây?



Triệu Ngọc Thanh mỉm cười, giọng ẩn chứa huyền cơ nói:



- Cuộc đời trăm năm, mọi sự đều là duyên. Nếu như ngươi đã nhận định có duyên, thì cứ phóng tay mà làm, không cần để ý quá nhiều ý nghĩ phàm tục. Còn về chuyện chim ưng khổng lồ đó, vào lúc nó bay lên trời, khắp cả thiên hạ không ít cao thủ tu chân đều cảm ứng được, đây chỉ mới là một đoạn bắt đầu thôi.



Câu vừa dứt, Triệu Ngọc Thanh quét mắt qua mọi người, nói tiếp:



- Bây giờ trời đã trễ rồi, mọi người trước hết hãy ở đây dùng cơm. Còn về chuyện phát sinh trong hai ngày này, trước mắt đã tra ra rõ ràng, mọi người không cần phải lo lắng nữa.



Lý Phong nghe vậy, đứng lên nói:



- Cơm tối đệ tử đã sai người chuẩn bị rồi, lập tức có thể dùng cơm được.



Nói rồi gọi Phi Hiệp đến giao việc này cho hắn đi làm.



Rất nhanh, thức ăn liền được đưa lên, mọi người ở đó ngồi thành ba bàn, trong đó Ngọc Kiếm thư sinh, Mạc Ngữ, Phùng Vân, Thiên Lân, Tân Nguyệt bồi tiếp ba sư huynh đệ Triệu Ngọc Thanh ở một bàn.



Trong lúc dùng cơm, Ngọc Kiếm thư sinh nhắc nhở:



- Ba vị tiền bối, theo vãn bối thấy, Thiên Lân đã đắc tội với Ma Vu, Ngốc Ông, Tuyết Nhân ba đại cao thủ, sau này tốt nhất phải cẩn thận một chút.



Triệu Ngọc Thanh liếc Thiên Lân, điềm nhiên cười nói:



- Hôm nay chuyện nguy hiểm như vậy mà hắn còn không chết được, sau này muốn giết hắn sợ là khó lắm.



Thiên Lân cười ngượng ngùng, hơi xấu hổ đáp;



- Hôm nay toàn nhờ may mắn, nếu không chắc ta đã đến Tử Kiều rồi.



Phùng Vân nói:



- Anh hùng xuất thiếu niên. Với tu vi của Thiên Lân, chỉ cần tăng cường tu luyện, tương lai nhất định dương danh thiên hạ, uy chấn bốn bể.



Thấy mọi người không thèm để ý, Ngọc Kiếm thư sinh trong lòng thở dài, vỗ vai Thiên Lân nói:



- Sau này nếu như có nguy hiểm, đừng ngại đi vào Trung Nguyên. Trên địa bàn của Trừ Ma liên minh, bất kỳ cao thủ nào ta đều có biện pháp hỗ trợ ngươi cản người đó lại.



Nghe được ý tốt trong lời của gã, Thiên Lân cảm kích nói:



- Yên tâm đi, không bao lâu sau ta sẽ đi vào Trung Nguyên, đến lúc đó nhất định sẽ tìm huynh.



Điền Lỗi thấy vậy lắc đầu cười nói:



- Tiểu tử Thiên Lân này thật là người có duyên.



Triệu Ngọc Thanh thâm ý sâu sắc lên tiếng:



- Chúng ta hiện nay chỉ mới thấy được một mặt nhỏ trong cuộc đời của hắn mà thôi.



Dùng cơm xong, Triệu Ngọc Thanh dặn Lý Phong đưa Ngọc Kiếm thư sinh cùng bốn người Mạc Ngữ đi nghỉ, bản thân kêu Thiên Lân đi ra ngoài Đằng Long cốc.



Nhìn về bầu trời đêm xa xăm, Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:



- Trước khi chia tay, con không nghĩ sẽ nói chuyện gì đó với ta sao?



Thiên Lân trong lòng chấn động, thản nhiên nói:



- Con có nghĩ qua, bất quá con lại rất do dự. Bây giờ nếu người đã hỏi, con sẽ nói với người. Về dấu chân bí mật, hẳn là do một người khổng lồ tên Xích Mị lưu lại. Hắn đã từng là người mạnh mẽ nhất của tộc Bác Phụ, nhưng sau đó hắn đố kỵ thành hận, bởi vì không được làm tộc trưởng nên bỏ đi. Còn vì sao hắn lại lưu dấu chân trên Băng Nguyên thì rất đáng để cân nhắc.



Triệu Ngọc Thanh trầm tư một lúc, ánh mắt kỳ dị nhìn Thiên Lân, nhẹ giọng nói:



- Người biết phải gánh lấy, con có hiểu được câu nói này chăng?



Thiên Lân biến sắc mặt, kinh hãi nói:



- Người nói chuyện này trong tương lại sẽ xảy ra với con?



Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp, chầm chậm ngửng đầu nhìn lên bầu trời đêm, than nhẹ:



- Mệnh vận Tân Nguyệt ta có thể nhìn ra một chút, nhưng vận mệnh của con ta lại không nhìn thấu được. Thôi, con đi đi, cái gì thuộc về con ai cũng không cách gì thay đổi được.



Thiên Lân không hiểu rõ ràng lắm, nhưng lại biết được ông cũng không nói nhiều, lập tức đưa tay chào từ biệt rồi xoay người bỏ đi.



Quay lại Thiên Nữ phong, đến Chức Mộng động, Điệp Mộng đã sớm chờ ở đó rồi.



Vừa gặp mặt, Điệp Mộng liếc Thiên Lân, thấy hắn bị nội thương, vẻ mặt hoàn toàn không kinh ngạc, phảng phất đã biết trước chuyện này rồi.



Thiên Lân cảm thấy kỳ quái, hỏi:



- Mẹ, người vì sao không hỏi con, thương thế này của con đến từ đâu?



Điệp Mộng điềm nhiên đáp:



- Con hôm nay ba lần thi triển pháp quyết ta đã ra lệnh cấm đoán, hơn nữa khí tức biến hóa rất lớn, điều đó đủ cho thấy mọi thứ rồi.



Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, kinh ngạc nói:



- Mẹ đều biết hết cả rồi? Thế mẹ vì sao không đến cứu con.



Điệp Mộng nhìn hắn, vẻ mặt kỳ dị nói:



- Có những lúc, khảo nghiệm sinh tử là một loại huấn luyện với con. Nếu con muốn dương danh thiên hạ, thế thì phải trải qua một số chuyện người thường không biết, nuốt nỗi khổ người thường không thể ăn được.



Bật cười khổ sở, Thiên Lân nói:



- Dạ, hài nhi biết rồi.



Còn đang nói, Thiên Lân đã đi vào trong động đá mình ở.



Ngồi bên giường, Điệp Mộng vẻ mặt điềm nhiên nói:



- Nói đi, hôm nay con đã gặp phải những chuyện thế nào?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #103