Chương 1218 – Thần bí cao thủ.



Lạnh lùng nhìn Thiên Lân, Tuyết Nhân cười lạnh nói:



- Tiểu tử, ngươi rất tự phụ, đáng tiếc lại quá đáng rồi.



Thiên Lân phản bác:



- Ngươi rất mạnh mẽ, đáng tiếc là thứ vô lại.



Tuyết Nhân hơi giận nói:



- Tiểu tử, ngươi lúc này chọc giận ta, không được tốt cho ngươi đâu.



Thiên Lân cười lạnh đáp trả:



- Nếu ta sợ ngươi đã không đến đây rồi. Tiếp chiêu đi.



Dứt lời, hình bóng Thiên Lân nhoáng lên, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Tuyết Nhân, tay phải đẩy ra một chưởng ẩn chứa khí âm hiểm bắn thẳng vào vai của Tuyết Nhân.



Bật cười khinh thường, Tuyết Nhân nói:



- Tiểu tử, chỉ bằng ngươi mà muốn đả thương ta, quả thực đáng cười.



Ngạo nghễ bất động, Tuyết Nhân toàn thân hào quang phóng ra, một luồng khí thế bàng bạc tạo nên cuồng phong kinh thiên, đánh nát toàn bộ băng tuyết lân cận, ngay cả Thiên Lân cũng bị hất văng ra.



Đảo người giữa không trung, Thiên Lân trong mắt lóe lên ánh lạnh, một luồng tinh thần dị lực sắc bén phá không xông đến hệt như ngàn vạn mũi cương châm sắc bén, chỉ trong chớp mắt đã đánh trúng đầu của Tuyết Nhân, khiến hắn trong lúc không phòng bị gầm giận thảm thiết.



Lúc này, thân thể Thiên Lân lóe lên, vài trăm phân thân vây phủ quanh Tuyết Nhân, vừa chuyển động rất nhanh tạo nên dòng xoáy mạnh mẽ vây lấy Tuyết Nhân vào trong, vừa thi triển pháp thuật khác nhau, dùng pháp quyết khác biệt triển khai công kích cùng lúc, hình thành một chuỗi thế công tổ hợp liên tục mà biến hóa khó dò, liên tục không ngừng tác dụng lên người của Tuyết Nhân.



Đối mặt với tình hình này, Tuyết Nhân trong lúc giận dữ còn có mấy phần kinh ngạc, rõ ràng không ngờ được Thiên Lân lại tu luyện vài loại công pháp khác nhau.



Tăng cường phòng ngự, Tuyết Nhân tự phụ tu vi của mình cao cường, dùng thực lực cực mạnh bố trí kết giới Hỗn Nguyên, căn bản không sợ Thiên Lân.



Phát hiện được tình cảnh của Tuyết Nhân, Thiên Lân cười lạnh trong đầu, trong vài trăm tiến công của phân thân, có năm tiến công kỳ diệu nhất.



Bọn chúng phân ra ở phía trước sau trái phải và trên không, mỗi phân thân đều phát xuất thế công khác nhau.



Giữa không trung, phân thân thứ nhất hai tay giơ cao, một làn kiếm lúc ẩn lúc hiện khi chém xuống uy lực tăng gấp bội, từ nhạt dần dần chuyển thành màu xanh đen ẩn chứa sức mạnh không gì ngăn được.



Trước mặt Tuyết Nhân, phân thân đó hai tay đỏ rực, dùng sức mạnh Hạo Nhiên Thiên Cương làm vũ khí, cả người xoay tròn bắn ra hóa thành một mũi tên đỏ rực bắn thẳng vào ngực của Tuyết Nhân.



Bên trái, một phân thân của Thiên Lân hai tay mờ hiện ánh trắng, nó đang thúc động Băng Thần quyết, dùng khí cực lạnh phát động công kích, mục tiêu chính là hai chân của Tuyết Nhân, ý đồ vây chết lão.



Bên phải, phân thân của Thiên Lân toàn thân lấp lánh ánh vàng, khi tiếp cận Tuyết Nhân, phân thân đó đột nhiên từ một phân thành chín, ngay lúc mê hoặc được Tuyết Nhân, lại lập tức dung hợp thành một, bắn thẳng vào thân thể của Tuyết Nhân với một ánh vàng kim nhỏ bé rất khó thấy được.



Phía sau, một phân thân của Thiên Lân hệt như bóng quỷ, dùng tốc độ nhanh đến nhìn không rõ, chớp mắt đã ép vào sau lưng của Tuyết Nhân, hóa thành một bàn tay đen ngòm đang lấp lánh ánh sáng quỷ dị.



Vài loại công kích đồng thời phát ra, uy lực của chúng tự nhiên rất mạnh. Nhưng có điều khiến Thiên Lân bất ngờ, Hỗn Nguyên kết giới của Tuyết Nhân mạnh mẽ vô cùng, trong khi đấu với năm phân thân, một kiếm chém xuống đầu, mũi tên ở chính diện, công kích ở bên trái đều bị hất tung ra.



Nhưng Tuyết Nhân cũng không ngờ được, công kích của Thiên Lân ngoại trừ liên tục không ngừng ra, còn ẩn chứa khí tức quỷ dị.



Phân thân bên phải phát xuất chín bóng hình rồi hợp nhất lại thành ánh vàng kim không ngờ xuyên qua được Hỗn Nguyên kết giới bắn trúng vào tim của lão.



Một bàn tay đen ngòm sau lưng lại càng đáng sợ, ăn mòn lấy kết giới phòng ngự của lão, để lại một dấu chưởng đen ngòm không sao xóa được sau lưng của lão, hơn nữa còn hóa thành một luồng sức mạnh tà ác rất mạnh, thôn tính và phá vỡ kinh mạch của lão.



Chịu một chiêu này, Tuyết Nhân lại kêu thảm thêm lần nữa, khuôn mặt dữ tợn điên cuồng vô cùng, đột nhiên bắn thân lên không né tránh công kích của Thiên Lân, lạnh lùng tàn khốc nhìn hắn.



- Tiểu tử thúi, hôm nay không giết được ngươi, ta khó mà tiêu được mối hận trong lòng!



Hai tay duỗi thẳng, khí thế phóng ra. Tuyết Nhân khi nổi cơn giận đã sớm quên hết mọi chuyện, tu vi vài trăm năm toàn thân hóa thành một luồng sức mạnh chấn động cả mặt đất, ngay khi vừa thoát ra khỏi cơ thể đã ngưng đọng toàn bộ băng cốc, khiến Thiên Lân không có cơ hội phản kháng.



Sau đó, Tuyết Nhân ngửa mặt kêu dài, tiếng rống điếc tai hệt như thiên lôi khiến cả băng cốc xuất hiện vết rách, núi băng trên không trung cũng không khỏi lắc lư.



Thân thể run rẩy, Thiên Lân ngay khi khí thế đó đến gần liền bị trọng thương.



Sau đó, hắn nỗ lực phản kháng ý đồ giảm bớt áp lực trên người để có thể dứt ra di động được, đáng tiếc dưới cơn thịnh nộ của Tuyết Nhân, sức mạnh phát ra đó căn bản còn chưa cho thấy Thiên Lân có thể chống lại được.



Phát hiện được điểm này, Thiên Lân trong lòng cười khổ, bất đắc dĩ chỉ có thể lại thi triển kỳ thuật, toàn thân ánh ngũ sắc mờ hiện, người chỉ chớp mắt đã nhạt đi, phảng phất như tiến vào một tầng thời không khác, thoát khỏi không gian khí trường của Tuyết Nhân.



Đây chính là pháp quyết tối thần bí nhất của Thiên Lân, Điệp Mộng mẹ hắn đã nhiều lần dặn dò, trừ phi vào lúc sinh tử, không được thi triển.



Nhưng hôm nay hắn đã thi triển ba lần rồi.



Phát hiện được biến hóa của Thiên Lân, Tuyết Nhân ánh mắt kinh ngạc, trong lúc bất ngờ sát cơ liền tăng thêm, vội vàng biến chuyển pháp quyết trong cơ thể, toàn thân phát ra một luồng khí lệ sát, một chùm ánh sáng màu tím đỏ bao trùm khắp băng cốc.



Lúc này, trong băng cốc chớp điện lóe lên, tiếng sấm vang ầm, một loại sức mạnh có tính hủy diệt sinh cơ cực mạnh khiến cả không gian bắt đầu uốn vặn biến hình, xuất hiện một vết rách của thời gian không gian.



Đến lúc này, Thiên Lân vừa thoát khỏi hiểm cảnh lập tức rơi vào tình cảnh khốn khổ, bị luồng sức mạnh hủy diệt ăn mòn tại chỗ hở của thời không vặn vẹo.



Do thân thể bị thương, sức mạnh phòng ngự của Thiên Lân giảm nhiều. Lại thêm công kích của Tuyết Nhân vô cùng đáng sợ, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt sức sống, dễ dàng phá vỡ phòng ngự của Thiên Lân, khiến hắn ở ngoài một tầng không gian cũng bị thương tổn trí mạng.



Thiên Lân vốn nhờ thi triển kỳ thuật mà thoát khỏi tầng không gian thứ nhất, xuất hiện ở tầng không gian thứ hai.



Nhưng Tuyết Nhân sức mạnh to lớn, mạnh mẽ ép rách tầng không gian thứ nhất, luồng sức mạnh hủy diệt liền thông qua khe hở của thời không, tác dụng lên người Thiên Lân, khiến hắn cũng vẫn khó mà thoát được.



Tuy nhiên, do khe hở thời không còn nhỏ, mức công kích lên Thiên Lân chưa mãnh liệt, nhưng ý chí phải giết của Tuyết Nhân, phối hợp với sức mạnh giết sạch thì Thiên Lân đã bị trọng thương cũng khó mà chịu đựng được.



Dù sao cao thủ cảnh giới Quy Tiên cũng có khoảng cách ít ra trên trăm lần so với cao thủ cảnh giới Bất Diệt.



Tử vong đến gần, Thiên Lân hoàn toàn không sợ, hắn chỉ cười cay đắng, ánh mắt nhìn xung quanh.



Thời khắc này, cử động của Thiên Lân hơi khác thường, nhưng ngoại trừ hắn ra, ai có thể đoán được đây?



Trong băng cốc, khí thế nặng nề như núi đổ đang nhanh chóng bành trướng.



Khi luồng sức mạnh tiếp tục gia tăng đến một mức độ nhất định, thì lúc đó giờ chết của Thiên Lân cũng đã điểm.



Nhưng chuyện quả thật như Tuyết Nhân dự liệu chăng?



Thời gian thúc động cái chết, từng bước đến gần.



Lập tức, chỉ thấy thân thể Thiên Lân run rẩy kịch liệt, khuôn mặt trắng bệch ánh mắt còn thần.



Thời khắc đó, Tuyết Nhân khuôn mặt toát ra nụ cười mỉm, phẫn nộ và không vui trước đây đều theo cái chết của Thiên Lân mà tan đi.



Nhưng lão không thể nào tưởng được, ngay thời điểm lão đắc ý cao hứng, một luồng sức mạnh kỳ diệu xuất hiện trong băng cốc, nhanh chóng hấp thu sạch sẽ luồng sức mạnh tuyệt cường lão đã phát ra.



Biến cố bất ngờ này, lại thêm vô cùng kỳ quái, bởi vì Tuyết Nhân cẩn thận lưu ý tình hình băng cốc, lại không hề phát hiện ra luồng sức mạnh kia từ đâu đến. Nói cách khác, chỉ thấy sức mạnh mà không thấy người, đây chính là tình hình hiện nay.



Vì thế, Tuyết Nhân vô cùng kinh ngạc, với thân phận cao thủ số một số hai trên Băng Nguyên của lão mà cũng không hề phát hiện được người đến, chuyện này không tránh khỏi quá kỳ quái.



Thu lại tinh thần, Tuyết Nhân đề cao cảnh giác, trầm giọng nói:



- Người nào ngầm động chân tay, mau ra đây.



Trong băng cốc tiếng vang hồi lại nhưng không hề có người đáp lời.



Cũng đúng lúc đó, Thiên Lân tạm thời thoát được nguy hiểm rơi xuống mặt tuyết.



Vừa dùng Băng Thần quyết trị thương, Thiên Lân vừa quan sát tình hình chung quanh, trong lúc hắn đang ngầm truy xét, một âm thanh bình thường vang lên bên tai hắn.



- Không cần phải nhìn Đông nhìn Tây, ngươi tìm không được ta đâu. Bây giờ ta hỏi ngươi, một thân pháp quyết ngươi học được từ ai?



Thiên Lân hơi kỳ quái, người thần bí ẩn thân này vì sao lại có hứng thú với lai lịch của mình đây?



Trong lúc suy tư, Thiên Lân bởi vì không biết người thần bí ở đâu, lại không muốn Tuyết Nhân phát giác, liền thử truyền âm thăm dò hướng về một hố lõm xuống cách năm trượng về phía trái đáp lời:



- Tất cả đều do mẹ ta dạy, ngươi hỏi chuyện này làm gì?



Thiên Lân làm loạn lên, vốn không có hy vọng, ai ngờ người thần bí đó lại nghe được, tiếp tục nói:



- Ngươi và mẹ ngươi sống ở Thiên Nữ phong, từ đó chưa từng rời khỏi vùng Băng Nguyên phải không?



Thiên Lân vô cùng bất ngờ, hỏi dồn:



- Đúng thế, chuyện này ngươi làm sao biết được? Ngươi thật ra là ai, vừa rồi ngầm nhắc ta, hôm qua nhắc nhở ta, đều là một mình ngươi làm phải không?



Thanh âm đó đáp:



- Về chỗ ở của ngươi, ta trước đây nghe những người kia nói chuyện mới biết. Còn về chuyện nhắc ngươi vào trong cốc giao chiến với Tuyết Nhân chỉ là không muốn ngươi đi chết. Còn chuyện nhắc nhở ngày hôm qua, ngươi có thể phát hiện thì ta quả thật hơi bất ngờ.



Thiên Lân hiểu rõ người thần bí không có ác ý với mình, lập tức hỏi tiếp:



- Ngươi vì sao không cho ta biết được lai lịch? Bây giờ Tuyết Nhân đang tìm kiếm tung tích của ngươi, nếu ngươi không hiện thân, tình trạng hiện nay của ta còn chưa đối phó được lão ta.



Người thần bí trầm ngâm một lúc, giọng quái dị nói:



- Không cho ngươi biết lai lịch bởi vì thân phận của ngươi rất kỳ dị đặc biệt, giữa chúng ta không tiện gặp mặt. Còn về Tuyết Nhân ngươi không cần lo lắng, ta truyền cho ngươi một môn pháp quyết khiến ngươi có thể đuổi hắn chạy đi. Nhưng có một điều kiện ngươi phải làm được, đó là không được cho bất kỳ người nào biết được, bao gồm cả mẹ của ngươi, những việc có liên quan đến lần nói chuyện này của ta và ngươi.



Thiên Lân nói:



- Chuyện này ta có thể đáp ứng ngưoi, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân chăng?



Người thần bí điềm nhiên đáp:



- Nguyên nhân ngươi không cần phải biết, cứ coi như là duyên gặp mặt một lần thôi. Được rồi, toàn thân buông lỏng, lòng không tạp niệm, ta phải truyền cho ngươi pháp quyết đây…



Thiên Lân hơi thất vọng nhưng không dám nghĩ nhiều, vội vàng thu lại tâm thần, tâm tư tiến vào trạng thái không minh.



Lúc này, một luồng hào quang âm thầm xuất hiện trong não Thiên Lân, chớp mắt đã phát nổ hóa thành vô cùng vô tận mây sao ẩn chứa tri thức thâm ảo mà rộng rãi, dùng một loại phương pháp kỳ dị đặc biệt khắc rõ vào trong lòng của Thiên Lân, khiến hắn không cách gì quên được.



Loại phương pháp truyền thụ này Thiên Lân mới lần đầu gặp được.



Sau khi hiểu được đại khái tình trạng của pháp quyết, hắn kinh ngạc phát hiện bản thân chưa từng tu luyện lại đã biết, nhưng mức độ nắm vững khoảng chừng sáu phần, chỗ thâm ảo nhất còn phải khổ luyện mới có hy vọng sáng tỏ hoàn toàn.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #101