Người đăng: XxXXxX
Thời gian nhanh chóng qua đi, xuân đi đông tới vậy mà thoáng chốc đã 14 năm.
Trong 14 năm này cũng không xảy ra quá nhiều chuyện, ngoài việc Lâm Thiên chỉ
dùng 6 năm đã hoàn toàn kế thừa võ học của vị sư phụ quái nhân kia thì chỉ còn
việc sư phụ hắn thu thêm một tiểu sư đệ tên Lục Vân. Vị tiểu sư đệ này vốn là
con của một gia tộc đời đời làm quan trong triều đình, 12 năm trước phụ thân
hắn là Lục Vân Vũ từ quan mang cả gia đình đến đây đây ẩn cư. Vì là tiên thiên
mất đi 1 hồn 1 vía nên từ nhỏ Lục Vân đã yếu ớt, bệnh tật và được chuẩn đoán
là không thể sống nổi đến năm 18 tuổi, trong một lần vị sư phụ quái nhân của
Lâm Thiên đi ra ngoài thì gặp hắn vì cảm nhận được ý chí không chịu khuất phục
của Lục Vân mà thu làm đồ đệ dốc lòng truyền thụ võ nghệ.
Kể ra thì vị tiểu sư đệ này thiên tư cũng rất là cao, hắn chỉ cần trong 12 năm
đã học xong toàn bộ võ công của sư phụ quái nhân tuy mỗi một thứ chỉ đạt đến
tiểu thành nhưng cũng rất là kinh người rồi.
~~~~~~~
Hoàng trần thanh thuỷ tam sơn hạ,
Cánh biến thiên niên như tẩu mã.
Dao vọng Tề Châu cửu điểm yên,
Nhất hoằng hải thuỷ bôi trung tả.
.......
Trên một vách đá tại Thương Phong Lĩnh vang lên một giọng ngâm thơ vang vọng
mà thánh thót, lần theo âm thanh mà tới chỉ thấy người ngâm ra âm thanh này là
một thiếu niên tuấn lãng trên người mặc một bộ áo bào màu trắng đang nằm vắt
chân trên mảnh đá cheo veo, trong miệng hắn còn ngậm một nhánh cỏ non khoé môi
nhếch lên nở một nụ cười thản nhiên. Người này tất nhiên chính là Lâm Thiên,
lúc này đây hắn đang nằm nỗ lực kiếm một giấc ngủ trưa.
"Đại sư huynh, đại sư huynh, sư phụ gọi huynh về có việc."
Đột nhiên một đạo âm thanh từ phía xa vọng làm Lâm Thiên bừng tỉnh. Lười biếng
ngáp một cái, Lâm Thiên hé mắt nhìn lại chỉ thấy từ phía xa bay tới một thiếu
niên phong thái ung dung với một tấm áo choàng màu xanh nhạt, gương mặt tuấn
tú khả ái. Đôi mắt trong
ngần sâu thẳm như ẩn chứa điều gì đó khó nắm bắt khiến người khác ngắm nhìn
đều bị mê hoặc. Nhìn thiếu niên chẳng khác nào một tài tử với nét đẹp thư sinh
toát lên một khí chất cao quý nho nhã.
" Lục Vân, ta sẽ không về đâu, lão đầu đó gọi ta về nếu không phải là bắt uống
rượu cùng thì cũng là bắt ta làm thức ăn hay đánh đàn j j đó. Thật coi ta là
gái hồng lâu không bằng, ta thật cảm thấy hối hận lúc đó vì háo thắng mà khoe
khoang thể hiện ra tài năng khiến bây giờ khổ cực thế này." Nhìn thấy thiếu
niên đã đến bên người, Lâm Thiên không cần suy nghĩ trực tiếp mở miệng cự
tuyệt.
" Không ! Không ! Đệ đảm bảo lần này sư phụ gọi huynh về là có việc." Lục Vân
vẫn tiếp tục nói.
Hơi liếc Lục Vân, Lâm Thiên khoé môi hơi cười," Xem ra sư đệ lại bổn cũ soạn
lại rồi, hình như ta nhớ rằng câu này ngươi đã nói không 800 cũng phải 1000
lần rồi. Hơn nữa từ 7 năm trước khi ta hoàn toàn học xong tuyệt kỹ của lão và
muốn đi ra ngoài ngao du, lão đầu kia vì không muốn xa rời món ăn của ta đã
ngăn cản khiến ta phải tiếp tục sống ở cái nơi chim cũng không thèm ỉa này."
Nói đến cuối cùng Lâm Thiên còn bày ra một bộ ta đây rất oan ức mong kiếm chút
đồng cảm của vị sư đệ này nhưng đổi lại chỉ là nụ cười thản nhiên của hắn.
"Theo đệ cảm thấy thì sư huynh nói hơi quá rồi, Thương Phong Lĩnh này tuy linh
khí ít một chút nhưng mà nơi đây cảnh đẹp tựa như tiên cảnh sao huynh có thể
ví thành nơi chim không thèm ỉa được."
"..."
"Thật sự là không nói quá chút nào, từ khi ta sống ở đây đến giờ dã 14 năm vậy
mà trong thời gian đấy ngoài gặp được hai tên vô danh tiểu tốt nào đi lạc tới
thì chỉ có ngươi, ta và lão đầu kia. Ngươi xem một khu vực rộng lớn như vầy mà
chỉ có 3 người sinh sống vậy thì thế nào." Hơi dừng một chút lấy hơi, Lâm
Thiên tiếp tục nói:" Thôi không nói nữa, ta sẽ không về đâu ngươi đùng mất
công vô ích khuyên nhủ ta." Nói xong trực tiếp nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Nhìn thái độ kiên quyết của Lâm Thiên, Lục Vân không khỏi lắc đầu cười khổ
không thể không nói thật ra," Vậy nếu lần này sư phụ gọi huynh về là để cho
huỵnh rời đi Thương Phong Lĩnh này thì sao ?"
" Thật sao, ngươi không lừa ta đấy chứ ?" Choàng dậy Lâm Thiên ánh mắt nghi
ngờ hướng Lục Vân nhìn lại, thấy dáng vẻ của hắn không giống là nói dối cho
lắm tâm trạng trở nên vô cùng vui mừng," Vậy còn chờ j nữa mau theo sư huynh
trở về nào."
Không chờ Lục Vân đồng ý Lâm Thiên trục tiếp xách tên này lên, toàn thân thanh
quanh thoáng hiện bay thẳng về phía xa.
~~~~~~
Sáng sớm, khi mà ánh nắng bình minh thoàng hiện tại phía chân trời, thì ở dưới
chân núi Thương Phonh Lĩnh có ba bóng người đang đứng.
Chỉ thấy lúc này đây sư phụ quái nhân hướnh về vị tiểu sư đệ Lục Vân nói:"
Mười hai năm, ngươi hôm nay cũng đã học thành tài rồi. Bản lãnh của ta ngươi
cũng đã lãnh hội được gần hết. Tuy vẫn chưa nhuần nhuyễn nhưng chỉ cần kiên
trì, sẽ có lúc ngươi có
được thành tựu như ta thôi. Tất cả những gì ta biết, phức tạp và hỗn loạn, thế
nhưng ngươi chỉ cần mười hai năm để học hết đạo hạnh trăm năm của ta thì quả
là cực hiếm. Cuộc đời của ngươi sẽ phải đối mặt với nhiều biến đổi bất định.
Ngươi có thể chiến thắng được thiên mệnh hay không đều phải xem vào tạo hóa
của riêng ngươi, không ai có thể can thiệp hay giúp đỡ gì cả. Bây giờ ngươi
sắp phải rời khỏi rồi, ta muốn nói với ngươi vài việc, sau này có gặp phải thì
nhớ lời ta dặn..." Nói tới đây chợt quái nhân im lặng... nét mặt có vẻ đăm
chiêu ngắm nhìn Lục Vân như đang gặp điều gì đó rất khó nói.
Lục Vân cười nghịch ngợm: "Sư phụ có gì cứ nói, không cần phải lo lắng nhiều
cho đệ tử. Ở đây chỉ có sư phụ, ta và sư huynh Lâm Thiên thôi, không có ai
khác mà!" Lục Vân cười lém lỉnh.
Quái nhân sư phụ trầm tư một lúc rồi nói: "Thứ nhất, pháp quyết mà ta truyền
dạy bao gồm Đạo gia, Phật gia, Nho gia, Ma tông, Quỷ tông, ngũ phái tuyệt kỹ,
các ngươi phải ghi nhớ là không được thi triển tùy tiện, nếu không ngươi sẽ
gặp rắc rối không đáng có. Trong pháp quyết của ngũ phái này, dĩ Thái Huyền
Liệt Thiên Đạo của Đạo gia và Tâm Thiền Bất Diệt Quyết của Phật gia vi bá đạo,
Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia vi cương mãnh, Tâm Dục Vô Ngân của Ma Tông
vi huyền kỳ, Hóa Hồn Đại Pháp của Quỷ tông vi kịch độc. Trong mười hai năm,
ngươi đã nắm hết, tuy chỉ là tiểu thành nhưng đối với những kẻ đồng đạo thì
tài nghệ của ngươi được xem là thượng đẳng rồi. Thứ hai, trong thiên hạ rộng
lớn, các phái chân tu nhiều không đếm xuể. Mỗi môn mỗi phái đều có nét tinh
hoa riêng biệt và đều đáng để học hỏi. Nhưng do suốt mấy ngàn năm nay, sự phân
biệt môn hộ đang ngày càng gay gắt, các môn phái cứ đấu đá nhau, khiến cho
nhiều môn phái biệt tích khỏi giang hồ. Ngươi cũng phải đặc biệt cẩn thận với
Ngũ phái Lục viện đang vang danh khắp thiên hạ hiện nay. Ta hy vọng rằng sau
khi ngươi đã lấy được vật tổ gia truyền thì hãy đến Dịch Viện ở Tây Thục để
học hỏi ở đấy. Nơi này sẽ có nhiều thứ kỳ dị khiến ngươi thích thú, nếu sau
này có đi đến đó thì hãy ghi nhớ lời ta dặn hôm nay."
"Dịch Viện là một trong thiên hạ Lục Viện là nơi thần kỳ nhất từng được người
đời nhắc đến. Nơi này thu nhận đệ tử theo hai loại: một là nhân sĩ chân tu,
hai là những học tử bình thường, chuyên dạy về văn học Trung Hoa thiên cổ,
trong khi tất cả ngũ viện còn lại đều chỉ thu nhận để tử chân tu, nên nó được
xếp cuối cùng trong Lục Viện. Nhưng nó lại là nơi được hoan nghênh nhất. Dịch
Viện trong giới chân tu vi Dịch Kinh vang danh thiên hạ. Tuyệt kỹ danh bất hư
truyền là Dịch Thiên Thập Nhị Pháp Quyết. Tương truyền sau khi học thành chiêu
thức này thì có khả năng dịch thiên cải mệnh, Dịch Viện có một trấn sơn chi
bảo là thần khí Dĩ Thiên Thước có năng lực phi thường."
"Ngoài ra ta còn biết một bí mật của Dịch Viện, trong này có một bộ pháp quyết
tên là Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết. Từ lúc Dịch Viện được tạo lập, chưa ai luyện
thành công bộ pháp quyết này cả. Nếu sau này có cơ hội thì hãy nhớ tiếp cận và
luyện thành bộ công pháp này. Điểm lợi hại của nó chính là chỗ có thể tiêu
diệt mọi yêu ma quỷ quái trên thế gian, là loại võ công cực cương và cực
dương, có sức phá hủy mọi vật có âm lâm quỷ khí, là loại võ công vô cùng bá
đạo."
"Thứ ba, gần đây mỗi tối ta đều quan sát sao vị và thế trời, phát hiện một
điềm xấu... Thiên hạ ắt đại loạn, yêu nghiệp ắt sẽ hiện thân. Khoảng ba năm
nữa, thiên hạ sẽ có một trận dị biến lớn. Chỉ e rằng lúc đó cả giới chân tu
cũng sẽ bị ảnh hưởng, tất cả sẽ chìm trong bể máu. Ngươi hãy ghi nhớ kiếp nạn
này mà hãy cẩn thận."
"Thứ tư, ngươi vốn không có binh khí nào cả. Khi có dịp thì hãy ráng tìm một
món phù hợp với mình. Trong giới chân tu, binh khí chia làm bốn loại bao gồm:
thần khí, tiên khí, linh khí và pháp khí. Pháp khí là thứ thường gặp nhất và
bình thường nhất. Còn thần khí thì cả thiên hạ này chỉ có mấy món mà thôi và
cũng là vật không thể cưỡng cầu. Đối với tiên khí thì đa số là những binh khí
bị bỏ lại của những chân tu sĩ đắc đạo thành tiên. Những binh khí này rất bá
đạo và hiếm có."
"Còn linh khí thì là pháp khí được tái luyện sau khi có được trong quá trình
tu luyện của chân tu sĩ. Pháp quyết để luyện khí có rất nhiều. Loại đầu tiên
là phương pháp mà chánh đạo nhân sĩ hay dùng. Đó là vận dụng đạo hạnh của mình
để truyền linh lực đạo hạnh hay pháp lực cường hành vào trong nguyên bản của
pháp khí nhằm nâng cao uy lực vượt khỏi giới hạn của nó, trở thành linh khí.
Cách luyện pháp khí này tuy có thể tăng cường uy lực của pháp khí lên tột đỉnh
nhưng lại quá hao tổn đạo hạnh. Những chân tu sĩ thiếu ý chí và nghị lực đều
không muốn bỏ phí sức lực để tu luyện linh khí theo cách này."
"Cách thứ hai là cách luyện khí của Ma đạo. Chủ nhân của pháp khí sẽ truyền
vào bản thể linh hồn sống hay nguyên thần của yêu vật để nâng cao uy lực của
pháp khí. Khi uy lực đến một mức độ nhất định, nó sẽ trở thành linh khí. Đây
cũng là cách mà các chân tu sĩ hay sử dụng nhưng nó lại quá tàn nhẫn và bị
chánh đạo sỉ nhục. Tuy nhiên người trong ma giáo đạo thì vẫn thích sử dụng
cách này vì nó không những tiết kiệm sức lực mà còn tiết kiệm thời gian luyện
thành linh khí."
"Cuối cùng ngươi nên ghi nhớ một số kinh nghiệm ta thu nhặt được. Trong thế
giới vạn vật thì ngoài con người ra, vẫn còn một số linh vật đang tu chân với
hy vọng hóa dạng thành người hay đắc đạo thành tiên. Nhưng trong mắt con
người, chúng là dị loại và bị cho là yêu ma quỷ quái. Tuy nhiên, trong thế
giới dị vật cũng như thế giới con người, đều có thiện và ác. Không phải mọi
yêu ma quỷ ái đều là xấu mà cũng không phải mọi con người đều là tốt. Vì thế
khi xuất đạo, ngươi nên cẩn thận trước những lời hô hào trảm yêu diệt ma mà
kẻo bị ảnh hưởng, cần phải tỉnh táo để phân biệt thiện ác và tự quyết định
cách giải quyết đúng đắn. Những cái khác thì ta không nói nhiều nữa, sau này
ngươi sẽ hiểu."
Lục Vân tần ngần lắng nghe, cười nhẹ: "Sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ không phạm sai
lầm đâu."
Hơi hơi gật đầu nhìn Lục Vân, quái nhân tiếp tục quay sang Lâm Thiên đang đứng
bên cạnh nói;" Lâm Thiên, ngươi là đệ tử đầu tiên của ta và cũng là người có
thiên tư tốt nhất, tuy lai lịch của ngưoi không rõ ràng nhưng ta cảm nhận được
ngươi không phải là người xấu. Sau khi rời khỏi đây ta mong ngươi sẽ không lâm
vào ma đạo là được. Với sức mạnh của ngươi cộng thêm với những bản lĩnh mà
ngươi học từ ta, ta tin rằng trên thế gian này người có khả năng chống lại
ngươi vô cùng ít ỏi, tuy nhiên ngươi vẫn phải cẩn thận một chút." Hơi dừng
lại, sư phụ quái nhân ánh mắt nhìn thẳng khuân mặt hai người như muôn khắc ghi
chúng vào sâu trong óc vậy, một lúc sau mới nói :" Những cái khác thì ta không
nói nhiều nữa. Các ngươi hãy đi đi, có rảnh thì về thăm ta."
" Sư phụ hãy bảo trọng, Vân nhi đi đây. Thủy thổ phương này, mong nhờ sư phụ
chăm lo." Nói xong Lục Vân ngẩng đầu xoay mình ngắm một lượt cảnh vật xung
quanh, luyến tiếc không rời...
Quái nhân xua tay: "Ta cần gì ngươi nhắc, hãy đi đi. Thương thiên chi đại, vạn
vật chi kỳ, rồi ngươi sẽ hiểu những gì ngươi nghi vấn bây giờ. Con đường chân
tu nghịch thiên nhi hành, không phải ai cũng dễ dàng mà tiếp bước. Con đường
này không dễ đi đâu. Mong ngươi hãy tự bảo trọng. Đi đi, thiên địa vạn vật,
tất cả cũng chỉ là hư không." Nói xong y ngẩng nhìn trời cao, không nhìn Lục
Vân nữa. Lục Vân nghiêng mình tạ lễ báo đáp tình sư đồ trong mười hai năm qua.
Sau đó xoay mình chào tạm biệt với Lâm Thiên, mắt nhìn xa xăm, bất chợt cơ thể
Lục Vân rời khỏi mặt đất, lơ lửng như áng mây trôi. Rồi đột nhiên như ánh sao
băng vụt qua, phút chốc không còn thấy bóng dáng Lục Vân nữa.
Nhìn bóng người Lục Vân đã đi xa Lâm Thiên khoé môi hơi nhếch hướng về phía
quái nhân vẫn đứng ngắm trời nói:" Lão đầu, ngươi đừng có giả vờ trang bức nữa
có chuyện gì muốn nhờ thì cứ nói thẳng ra."
" Ngươi thật là ko biêt tôn sư trọng đạo chút nào." Quái nhân lắc đầu cười
nhìn Lâm Thiên nói:" Chuyện cũng không có gì ta chỉ muốn ngươi quan tâm chút
sư đệ Lục Vân của ngươi, ta suy tính ra hắn phải gặp rất nhiều kiếp nạn sinh
tử."
" Hừ, thật không biết rằng ta có phải đồ đệ của ngươi không nữa, chỉ thấy
ngươi chăm lo cho hắn thôi vậy ? Được rồi, trên giang hồ ta sẽ lưu ý chút, ta
đi đây."
Dứt lời toàn thân bùng lên thanh quang bay đi, thoáng chốc đã biến mất ở chân
trời phía xa.
Nhìn thân hình Lâm Thiên biến mất ở phía chân trời quái nhân thở nhẹ rồi quay
mình đi vào hang động. Gió lên, mùi hoa dại phảng phất khắp lưng chừng núi...
mọi thứ lại yên ắng và bình dị như chưa từng xảy ra chuyện gì.