Quà Tân Binh


Người đăng: V4NGH03

Thập Tự Đại Lục

Quyển 1 : Doanh trại tân binh

Chương 12 : Quà tân binh

Vũ Nam nhìn chủ tiệm trợn mắt lên liền trợn mắt lên nói
“Không biết cái mảnh vỡ này giá trị là bao nhiêu”

“200 đồng”
Chủ tiệm đánh giá mảnh vỡ nói

“Thành giao”
Vũ Nam quyết định nhanh chóng. Vì hắn biết tại thị trấn này chỉ có ở đây tiêu
thụ mặt hàng này. Ở đây không bán được thì hắn cũng chẳng biêt bán ở đâu. Mặc
dù biết trước mình sẽ bị bán hớ nhưng 200 đồng cũng là một bút làm ăn không
nhỏ với hắn rồi.

“Lần sau có hàng lại mang tới đây nhé”
Chủ tiệm cười híp mắt lại đưa tiền cho Vũ Nam cảm giác thiếu niên này rất khá.
Rất quyết đoán.

“Nếu có lần sau thì lần sau sẽ tới. Tạm biệt”
Vũ Nam cầm lấy tiền rồi thong thả đi ra ngoài cửa tiệm. Hiện tại hắn dư tiền
xài trong một tháng rồi nên cũng không muốn bán nốt mảnh vỡ còn lại đi.

Vũ Nam mua thêm một chút nước với lương thực rồi trở về cái lều rách của mình.
Hiện tại còn hơn hai tiếng nữa mới tới ca làm việc buổi chiều nên hắn dứt
khoát chuyển tới doanh trại.

Lúc này trong doanh trại Linh cũng đã khôi phục như bình thường. Hắn đang cầm
cây Thanh Long đao của mình múa tưng bừng.

Phải nói cây đao này đúng thật là rất nặng. Vũ Nam từng thử nhấc lên mà cố thế
nào cũng không nhấc lên nổi.

Không chỉ Thanh Long đao mà các loại trường đao khác mà Linh mang ra hắn cũng
thử nhấc một lần. Cuối cùng hắn chịu bó tay.

Điều này chứng tỏ Linh không có chém gió. Mà nhìn Linh cầm thanh trường đao
múa Vũ Nam có cảm giác lưu loát nhẹ nhàng.

Linh múa đao xong rồi vẫy tay một cái, cây trường đao trong tay biến mất. Vũ
Nam đứng bên cạnh trợn mắt ra nhìn.

Lúc đầu Linh từ hư không lấy mấy cây đao ra Vũ Nam chưa có kịp hỏi về vấn đề
này. Hiện tại tên này lại vung tay một cái cây đao biến mất khiến Vũ Nam không
kìm được chạy lại truy hỏi.

“Muốn biết thì cố gắng thăng cấp lên Thiếu úy đi rồi nói. Cấp bậc hiện tại của
cậu quá thấp chưa được biết.”
Linh nhàn nhạt trả lời

“Làm sao để thăng cấp Thiếu úy”
Vũ Nam giục giã hỏi

“Cậu đừng có nghĩ tới thăng cấp Thiếu úy vội làm gì. Hiện tại bản thân còn
đang là binh nhì. Sau còn phải thăng cấp lên binh nhất. Sau nữa mới tới Thiếu
úy”
Linh lắc đầu chậm rãi giải thích cho Vũ Nam nghe
“Thời gian của chúng ta còn nhiều mà. Nếu người bình thường chỉ sống được trăm
năm thì ở trong doanh trại này một người có thể sống tới sáu, bảy trăm năm còn
dư”

“Không nói đến thăng cấp Thiếu úy nữa. Vậy thăng cấp Binh nhất cần làm gì”
Vũ Nam thấy Linh nói có lý liền nắm trọng điểm thăng cấp Binh nhất

“Cái này đơn giản. Chỉ cần qua kiểm tra kiến thức chế tạo cơ bản và hoàn thành
mười tám động tác thể dục một cách hoàn mỹ là được rồi”
Linh nhàn nhạt nói

“Đơn giản vậy thôi à”
Vũ Nam cau mày nói

“Quá đơn giản”
Linh gật đầu xác nhận
“À mà lần trước ta mải suy nghĩ không nhớ là mỗi một tân binh đều được một gói
quà”
Linh vẫy tay một cái có một thẻ bài bằng kim loại xuất hiện trên tay
“Đây là lệnh bài tượng trưng cho thân phận của cậu. Mặt trước có biểu tượng
của quân đoàn và cấp bậc. Mặt sau là khẩu hiệu của quân đoàn “Hào Quang Vạn
Trượng – Rực Rỡ Vạn Năm”

“Khẩu hiệu này có ý nghĩa gì?”
Vũ Nam cầm thẻ bài thân phận trên tay nói.

“Khẩu hiệu này có ý nghĩa Nam Thập Tự Binh Đoàn đi đến đâu cũng phải tỏa sáng
lưu danh đến đấy. Vạn năm sau cũng vẫn còn người nhớ đến chúng ta”
Linh chắp tay sau lưng ngửa mặt lên trời nói

“Hình như là mới qua mấy nghìn năm thôi mà sao ta chưa bao giờ nghe thấy ai
nói về Binh đoàn của chúng ta nhỉ”
Vũ Nam bĩu môi nói

“Thiếu niên vô tri. Ngươi chưa bao giờ nghe thấy không có nghĩa là tên tuổi
của chúng ta đã mất đi. Thế giới rộng lớn cứ khám phá thì biết chỉ cần ngươi
nói ra tên của Binh đoàn khối kẻ sợ mất mật”
Nói xong Linh lại vung tay một cái.
“Đây là món quà thứ hai. Ta chắc cậu sẽ thích nó”

Trên tay của Linh lúc này là một bộ quần áo được gấp gọn gàng, sạch sẽ và
không có một miếng vá nào. Vũ Nam nhìn bộ quần áo trên tay của Linh có cảm
giác nghẹn ngào không nói lên lời.

Rất nhanh, Vũ Nam đã thay bộ đồ mới. Đây là lần đầu tiên hắn có riêng cho mình
một bộ quần áo vừa vặn với bản thân.

Đây là bộ quân phục màu trắng xanh đan xen với nhau, kết hợp với chiếc mũ chùm
đầu trông cực ngầu. Ngay cả găng tay và giầy cũng thay mới luôn.

Nhìn bản thân mình Vũ Nam không nhận ra nổi mình nữa. Giống như là một con
người hoàn toàn khác hẳn vậy. Quần áo mới, giầy mũ mới, găng tay mới và còn
chưa hết.

Linh lại vẫy tay một cái đem Vũ Nam tới ngôi nhà mới. Khu vực nghỉ ngơi của
tân binh.

Đây là khu vực rộng lớn nằm bên cạnh quảng trường. Nếu chưa được cấp thẻ bài
thân phận thì chưa được vào bên trong này. Khu vực Linh đưa Vũ Nam tới là một
căn nhà ba tầng.

Tầng một là khu tập trung của tất cả thành viên tại đây. Tầng hai và tâng ba
là phòng nghỉ. Có tất cả là ba mươi phòng nghỉ, mỗi phòng nghỉ có hai chiếc
giường đơn. Khu vực này tính ra có thể chứa được năm sáu mươi người.

Linh dẫn Vũ Nam đi tới phòng của hắn rồi rời đi. Lúc này Vũ Nam vẫn đang lâng
lâng trên mây chưa thấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Phải mất tới nửa ngày sau Vũ Nam mới phục hồi lại. Hắn nhìn về phía sân thấy
Linh đang múa một bài quyền ở đó.

Vũ Nam thấy cảm giác này quá không chân thật chút nào. Hắn lên phòng của mình.
Lặng lẽ cởi quân phục ra và mặc lại quần áo của bản thân mình.

Vũ Nam trở lại Nam Cực Trấn. Hiện tại bên ngoài là gần ba giờ chiều. Vũ Nam
trèo lên đống rác và bắt đầu công việc.

Khác với mọi ngày, Vũ Nam tới tìm kiếm mảnh vỡ năng lượng chứ không phải là
tìm kiếm đồ gia dụng hỏng. Tại nơi đây hắn mới tìm thấy được bản thân của
mình. Một thiếu niên mồ côi, dùng đôi tay của mình để tự kiếm sống.

Đây chính là hiện thực. Vũ Nam cảm thấy bản thân mình cần phải thay đổi hiện
thực tàn khốc này từ rất rất lâu. Trong những giấc mơ, hiện thực luôn luôn ám
ảnh hắn.

Doanh trại tân binh của Binh Đoàn Nam Thập Tự là một cơ hội đem tới cho Vũ Nam
hy vọng thay đổi được cuộc sống hằng ngày của mình.

Bên trong doanh trại, Linh ngồi tại quảng trường nhưng tâm trí vẫn dõi theo Vũ
Nam. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Vũ Nam giữa bãi rác. Linh có chút đồng cảm.
“Cậu bé này thật giống mình. Có lẽ chúng ta gặp nhau chính là định mệnh”

Ở bãi rác trở về. Vũ Nam lập tức gói gém tất cả đồ dùng trong lều rách của
mình chuyển tới bên trong doanh trại tân binh.

Vũ Nam xuất hiện bên trong doanh trại hít một hơi và hét lên
“Từ giờ trở đi. Nơi đây chính là nhà của ta”

Linh ở ngay phía sau Vũ Nam im lặng và không nói gì. Hắn biết, hiện tại Vũ Nam
đã chính thức trở thành một thành viên của Binh Đoàn Nam Thập Tự.

Vào bên trong doanh trại Vũ Nam về phòng của mình tắm rửa rồi thay bộ quân
phục của bình đoàn mặc lên người. Hắn vuốt nhẹ tay áo thì thầm
“Ta phải cố gắng thật nhiều”
...
Một tháng sau

Tại bãi phân loại rác thải công nghiệp phía nam Cực Nam Trấn. Một đám côn đồ
đang tụ tập lại nói chuyện.
“Một tuần trước ta có gặp thằng nhóc tại thị trấn.


Thập Tự Đại Lục - Chương #12