Lý Do Xa Nhau


Người đăng: edwardluuviet@

Liệu có thể tha thứ cho một người từng khiến bạn tổn thương? Tình bạn bao năm
của tôi và Trường hóa ra lại thua một đứa con gái mới quen vài tháng. Tôi
không buồn vì tình cảm của tôi không được đáp lại, mà vì Trường đã không tin
tôi.

Đêm khuya. Tiếng mưa vẫn rơi rì rào. Tôi không hề buồn ngủ. Tôi sợ đến ngày
mai, tôi sợ gặp Trường. Nếu là ngày xưa, có lẽ cậu ấy sẽ gọi điện để xin lỗi,
để nhận sai, rồi bảo tôi tùy ý trừng phạt. Nhưng bây giờ, tất cả còn lại chỉ
là sự im lặng đến đáng sợ.

Tôi chìm dần vào giấc ngủ, nhưng là giấc ngủ không hề bình yên. Trong mơ, tôi
đang chạy vào một khu rừng tăm tối, tôi đi tìm Trường. Những hình ảnh quái dị
xung quanh bao lấy tôi. Tôi chạy mãi, chạy mãi, cứ chạy theo tiếng cười của
cậu ấy. Nhưng càng vào sâu, càng tăm tối âm u. Tiếng cậu ấy văng vẳng bên tai
tôi:

"Tao xin mày đừng động đến Nhi nữa".

"Tao với mày chỉ là bạn".

"Tao yêu Nhi".

Giọng Trường hòa cùng tiếng cười the thé của Thảo Nhi. Hình ảnh hai người ôm
hôn nhau cứ ngày càng xa dần. Tôi đưa tay với tới, nhưng càng cố lại càng xa.
Tôi thấy như cổ họng bị thít chặt. Tôi không thở được. Tôi sắp chết trong khu
rừng tăm tối ấy.

Rồi một bàn tay hiện ra trong vầng sáng chói lóa kéo tôi dậy. Bóng tối cứ thế
xa dần xa dần.

Tôi bỗng bừng tỉnh khỏi cơn mê. Mưa đã tạnh. Trời đang sáng dần.

.........

Tôi hít một hơi thật sâu bước vào lớp.

Trường đã đến. Tôi đi qua mà không thèm nhìn nó. Trong giờ học, có vài lần nó
quay đầu nhìn nhưng tôi hoàn toàn không để ý.

"Mày với Trường sao vậy?", Ly tò mò quay sang hỏi tôi.

"Chả sao cả."

Tôi phớt lờ ánh mắt Trường. Nó có thể tỏ ra bình thường còn tôi thì không thể.

Giờ tan trường, tôi đi thật nhanh ra khỏi lớp. Nhưng nó đã bắt kịp và kéo tay
tôi lại.

"Vy, đợi tao với".

Tôi vẫn không nhìn nó.

"Mày giận tao không?"

Tôi im lặng hồi lâu rồi đáp:

"Vậy mày tin tao không?"

Nó tránh ánh mắt của tôi.

"Tao xin lỗi nhưng tao chỉ coi mày như bạn."

Tôi thấy một cơn gió lạnh phả vào khiến toàn thân tê tái. Tôi hít một hơi thật
sâu rồi nói

"Mày cũng chỉ là bạn tao cho đến ngày hôm qua",Tôi ngừng lại vài giây, "mày
tin tao hay tin nó?"

Trường ngập ngừng chưa kịp nói thì có tiếng Thảo Nhi gọi thất thanh:

"Anh Trường, nhanh lên".

Tôi chỉ biết cười khẩy:

"Nó gọi mày kìa. Đi đi."

Tôi gạt tay Trường ra rồi quay đầu đi thẳng.

Ai cũng nói là có một đứa bạn thân khác giới thật tuyệt. Nhưng tất cả chỉ
tuyệt khi tình cảm chỉ dừng lại ở ngưỡng cửa "bạn thân". Và khi tôi đã bước
một chân sang bên kia, tất cả đã tan vỡ.


Tôi dành toàn bộ những ngày còn lại cho việc học tập. Tôi chán ghét Trường,
chán ghét Thảo Nhi.

"Vy, mày vẫn giận tao?", Trường vẫn hỏi câu hỏi cũ.

"Không. Sắp thi rồi. Tao chỉ muốn chuyên tâm học hành".

"Tao biết mày giận. Nhưng tao không muốn mất một người bạn như mày. Mày hiểu
chứ?"

"Thời gian này có nhiều chuyện xảy ra. Tao cần yên tĩnh. Tao chỉ muốn học
thôi. Mày hiểu không?"

Lý do thuyết phục, giọng nói thuyết phục. Thời gian học cũng nhau không còn
nhiều. Và với muôn vàn lý do để xa cách nhau, tôi và Trường đã chọn một lý nhẹ
nhàng nhất: thi đại học đến rồi.


Thanh Xuân Đã Qua - Chương #8