Người đăng: edwardluuviet@
Kì 2 năm lớp 12, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi nghỉ sinh con, và thầy Trung chính
là chủ nhiệm lớp mới.
Sau buổi gặp gỡ ngoài ý muốn, có vẻ tôi trở thành đối tượng được chú ý hơn cả.
...
Buổi học đầu tiên với thầy.
-Lớp có vắng ai không lớp trưởng?
-Lớp trưởng nghỉ ốm thầy ơi.
-Vậy lớp phó đâu?
Lớp phó? Đầu óc tôi đang quay chậm chạp. Là tôi.
-Dạ. Em là lớp phó.
Tôi đứng bật dậy. Thầy nhìn tôi trong vai giây với ánh mắt khó đoán rồi lại
cúi đầu nhìn chăm chú vào cuốn sổ.
-Lớp vắng ai không em?
-Dạ không ạ.
-Cảm ơn em.
Thầy nói mà không hề ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tiết học trôi qua chậm chậm. Nhưng đầu óc tôi đang trên mây, đọng lại trong
đầu tôi chỉ là Trường, Trường, và Trường.
-Vy, Vy . Thầy gọi kìa.
Tiếng gọi thất thanh kéo tôi về thực tại.
- Dạ.
Tôi bật dậy ngơ ngác nhìn thầy. Cái nhìn của thầy vẫn khó đoán như vậy.
- Em lên bảng giải cho tôi bài này.
Tôi lò dò bước lên. Không quá khó. Tôi viết rất nhanh.
- Cảm ơn bạn Vy. Cách làm của bạn rất đúng. Tuy nhiên, tôi đang yêu cầu các
bạn làm theo phương pháp của bài giảng hôm nay.
Thầy chỉ tay lên bảng. " Giải bài toán hình học không gian bằng phương pháp
đặt hệ trục tọa độ".
Tôi chết lặng. Cả tiết tôi không nghe được một chữ nào, đến tiêu đề tôi cũng
không nắm rõ.
- Tôi muốn biết trong tiết vừa rồi em có nghe tôi giảng hay không? Hay em
đang nghĩ về một vấn đề khác?
Tôi nghĩ, tôi hiểu ẩn ý trong câu nói ấy.
- Thưa thầy, em...
- Em hãy chép 10 lần cách giải của bài này, hôm sau nộp cho tôi. Mời em về
chỗ.
Tôi thấy chân tay mình lạnh toát. 12 năm học, tôi chưa từng bị mất mặt như
thế. Lời nói của thầy như tạt vào mặt tôi một gáo nước lạnh.
"-Nhưng, " Thầy bỗng lên tiếng "cách giải này của bạn Vy khá hay, các em có
thể tham khảo".
Tôi lò dò lên văn phòng nộp phạt cho thầy. Thầy đang tựa người vào ghế, đeo
tai nghe nhạc, hai mắt lim dim.
-Thầy ơi, thầy ơi,...
Tôi gọi hai câu nhưng không thấy thầy đáp lại. Một nửa vì không muốn làm phiền
thầy, một nửa sợ thầy nên tôi lặng lẽ đặt bài xuống bàn rồi nhẹ nhàng đi ra
ngoài.
-Vy, đợi đã.
Tôi giật mình quay lại. Thầy vươn vai một cái rồi đưa tay lên miệng che một
cái ngáp thật dài.
-Em cầm đề này đi photo cho cả lớp, nhắc lớp làm đầy đủ, buổi sau tôi kiểm tra.
-Dạ.
Tôi nhận lấy tờ giấy rồi nhanh chóng rời đi. Qua cửa sổ để mở, tôi không kìm
lòng ngoái đầu lại nhìn, thầy đã tựa đầu vào ghế, hai mắt lim dim dường như
đang ngủ tiếp.
Trường đi học ngày hôm sau. Cả buổi nó chỉ ủ rũ ngồi yên một chỗ, không nói
không rằng khác hẳn với tính cách vốn có. Dù tôi hỏi thế nào nó cũng chỉ lắc
đầu, rồi thở dài.
-Mày định thế này đến bao giờ? Mày còn coi tao là bạn nữa không?
Tôi không thể chịu được nữa mà quát vào mặt nó. Nhưng nó không thèm ngẩng đầu
dậy mà chỉ thì thào nói:
-Tao xin lỗi. Nhưng để tao một mình.
Hết ngày, nó lững thững đi về. Bóng lưng nó sao lại cô độc lạnh lẽo như thế.
Gần đây tôi phát hiện ra số lần mình lên phòng giáo vụ nhiều gấp mấy lần các
năm trước gộp lại. Rõ ràng tôi không phải lớp trưởng nhưng việc lớn nhỏ gì
cũng đến tay tôi.
Từ chép lịch học, photo tài liệu. ok, tôi là lớp phó học tập. Nhưng nộp quỹ
đoàn hội, quỹ lớp là của thủ quỹ, lớp trực nhật bẩn tôi sẽ là người trực nhật
lại, lớp bị phê bình, tôi sẽ phải nghe khiển trách, đến hết phấn thầy cũng chỉ
đích thân tôi đi xin...
- Hiện tại, tao đang làm lớp trưởng kiêm thủ quỹ thêm cả lớp phó lao động
nữa, rõ ràng tao đang trở thành chân sai vặt của thầy. Hôm trước thầy còn bắt
tao chép điểm kiểm tra cho cả lớp, lúc ấy tao tưởng đâu đang sống ở thế kỉ 19
chứ không phải 21.
-Vy, thầy Trung gọi mày lên phòng giáo vụ.
-Thôi xong, lại nữa rồi.
Cuối buổi học hôm sau, đến nhóm tôi ở lại trực nhật. Tôi cầm chìa khóa nên về
sau. Trời mưa khá to nhưng tôi lại quên mang áo mưa.
Từng giọt mưa thi nhau rơi xuống trắng xóa cả một khoảng trời. Tôi lê bước dọc
hành lang trống vắng.
- Buông tôi ra.
- Anh có nhớ em không?
Giọng nói ấy quen thuộc quá. Tôi tiến lại gần. Ở chân cầu thang, Thảo Nhi đang
ôm sau lưng Trường.
- Mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Em không muốn mất anh.
- Tất cả đã hết. Tôi không muốn nhắc lại nữa.
- Em xin lỗi.
Cô ta thỏ thẻ sau lưng Trường. Nó hơi có chút do dự trong vài giây rồi cương
quyết gỡ hai tay Thảo Nhi ra.
- Nhưng tôi không muốn.
Rồi Trường dứt khoát bước đi.
Thảo Nhi rất nhanh chụp lấy tay Trường níu lại. Cô ta nhón chân đặt lên môi
Trường một nụ hôn. Trường gần như hóa đá nhìn cô ta. Sau nụ hôn bất ngờ
ấy,Thảo Nhi dựa đầu vào ngực Trường:
-Em thích anh, rất thích anh.
Ba từ này dường như đã phá vỡ rào cản cuối cùng của Trường. Cậu ấy tựa cằm lên
đỉnh đầu Thảo Nhi, thuận tay ôm cô ta vào lòng:
- Anh cũng...
Hai tay tôi bịt chặt tai bước lùi ra sau
Rào rào rào...
Tôi thấy khóe mắt nóng nóng.
"Không được nghe, không được nhìn nữa!". Tôi lùi bước về sau, hình như lưng
tôi va vào một ai đó. Nhưng tôi không có thời gian để ngoảnh mặt lại xin lỗi,
khóe mắt tôi lúc ấy có thứ gì đó nóng rát chảy xuống. Tôi lao thẳng vào màn
mưa. Nước mưa mát lạnh xối xả rơi xuống mặt tôi. Mát quá! Không còn cảm nhận
được giọt nước nóng bỏng trên mặt nữa, cũng không còn nghe thấy tiếng nức nở
trong cổ họng nữa. Người ta nói yêu đơn phương là tự yêu, tự đau, tự ghen rồi
tự khóc. Yêu rồi ghen rồi đau rồi khóc, rõ ràng là tự làm khổ mình nhưng lại
chẳng thể buông tay.