Người đăng: edwardluuviet@
"Người yêu thầy Trung lại vào thăm đấy ư?"
Mấy bác cùng phòng thầy lại hùa nhau vào trêu mỗi lần tôi đến thăm thầy.
" Bác nói thế anh nào dám tán cháu nữa?"
"Thế đã có người yêu chưa cháu gái?"
"Cháu sắp ế rồi. Thằng nào yêu cháu gật đầu liền".
Mọi người đều ùa ra cười.
Thầy đang ngồi ung dung trên giường, hai chân khoanh tròn, trên đùi thầy là
một cuốn sách.
Tôi ngồi lên ghế, nhướn mắt đọc tiêu đề sách.
"Cà phê đợi một người", tôi kinh ngạc, "ngôn tình, trời ơi, thầy cũng đọc ngôn
tình?"
"Em gái tôi mang đến, tôi mới đọc được vài trang".
"Không ngờ nhìn thầy nghiêm túc thế là lại thích tiểu thuyết lãng mạn, thật
không ngờ, thật bất ngờ, cũng thật đáng ngờ".
"Đáng ngờ gì?", thầy hơi cau mày.
"Thường thì con trai không hay đọc loại này, chỉ con gái thôi".
"Em gái tôi cầm đến, tôi vừa đọc vài trang", thầy tiếp tục nhấn mạnh.
Nhưng động đến vấn đề này, tôi đâu dễ dàng tha cho thầy được.
"Thầy không cần ngại, em nghĩ rất thoáng, em hiểu".
Cốp. Tôi thấy hơi nhoi nhói ở trán.
"Hiểu linh tinh này".
"Thầy. Chấn thương sọ não", tôi lập tức phản đối.
Thầy cười. Quãng thời gian này tôi mới biết, thầy thích cười và rất hay cười,
không hề mang dáng vẻ ông cụ như tôi vẫn nghĩ.
Tôi đột nhiên có chút tò mò:
"Thế thầy có người yêu chưa?"
"Em nghĩ sao?"
"Tuổi này mà chưa có người yêu thì chỉ có thể do bất thường về một số thứ."
Dân y luôn có những kiểu nói chuyện gọi là mang đầy tính chuyên môn.
Thầy giơ tay lên. Tôi nghiêng người tránh đòn.
"Tính ra thì thầy đã 25 mùa xuân, chẳng lẽ chưa nở nụ hoa nào ư? Hay hoa chưa
kịp nở mà đã úa tàn. Có khi nào thầy đang tìm một tình yêu lãng mạn, ướt át
như ngôn tình không?"
Tôi vẫn tiếp tục không buông tha cho thầy. Và hậu quả là cuốn sách của thầy đã
tìm đến cái đầu đáng thương của tôi.
"Con bé ngốc xít thích nói linh tinh này".
Tôi nhìn thầy ai oán. Tôi nhận thấy khoảng thời gian này tôi đã bị gõ đầu
nhiều hơn tất cả các năm trước cộng lại.
"Rồi một ngày em mất trí, tất cả là tại thầy".
Và thầy lại cười. Một nụ cười ấm áp như gió xuân.
"Mặt tôi dính gì à?", thầy lấy tay xoa xoa cằm, " sao em nhìn tôi chằm chằm
vậy".
"Em chỉ đang nghĩ là thầy đã chọn sai nghề", tôi vừa bắt chước động tác vuốt
vuốt cằm của thầy vừa trầm ngâm.
"Theo em tôi nên làm nghề gì?"
"Một nghề nào đó liên quan đến việc gõ đầu người ta", tôi lắc đầu, " nhưng
hiện tại em chưa nghĩ ra".
Thầy nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh:
"Tôi xin rút lại nhận xét của tôi trước đây về em".
"Nhận xét?"
"Tôi tưởng em nói rất ít, rất nghiêm túc, rất đứng đắn nhưng thực ra thì..."
"Thì làm sao ạ?"
"Hâm".
Tôi phì cười nói:
"Vậy em cũng xin rút lại nhận xét xưa cũ sai lầm về thầy ", tôi cố ý ngân thật
dài như một biện pháp làm tăng độ kịch tính của câu chuyện, " thầy cũng hâm
như em".
Cốc. Và tôi lại lãnh hậu quả.
.....
Tôi và thầy đi dọc hành lang bệnh viện. Ánh đèn nơi đây lúc nào cũng sáng
trưng, có sự đau đớn, có sự vội vã, có cả sự chia ly... Trời bên ngoài rất
lạnh. Tôi bất giác xoa xoa hai tay vào nhau . Người ta bảo con gái có bàn tay
lạnh rất chung tình, vậy chung tình là thế nào? Liệu có phải cả đời chỉ yêu
một người hay không?
"Nghĩ gì suy tư vậy", thầy cúi đầu nhìn tôi, "lạnh à?"
"Không ạ", tôi lắc đầu.
"Em có người yêu chưa Vy?"
"Thầy nghĩ sao?"
Thầy mỉm cười đưa mắt nhìn ra phía xa xa:
"Chắc là có rồi."
"Thầy đừng đánh giá em quá cao", tôi nói, "thầy đã yêu bao giờ chưa".
"Đã từng...."
Thầy bỗng bỏ lửng câu nói và chìm vào im lặng. Gió lạnh ùa vào bất chợt, tôi
bỗng rùng mình, không kìm được hắt hơi một cái.
"Sao bảo không lạnh", thầy cười.
Trong ánh đèn trắng, đôi mắt thầy long lanh đến kì lạ. Tôi tự nhiên có chút
say mê điên cuồng.
"Có ai nói với thầy là đôi mắt thầy rất đẹp không?"
Thầy quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu :
"Có em".
Ánh mắt ấy như xoáy sâu vào tâm trí tôi.
"Tôi nhận ra khi bên em tôi cười khá nhiều".
Tôi quay mặt đi. Vì một giây phút quá đà nên giờ đây tôi có chút ngại ngùng.
Tôi chắc chắn rằng mặt mình giờ đang đỏ ửng.
"Muộn rồi. Em về đi".
Thầy tháo chiếc khăn trên cổ đưa cho tôi.
"Ăn mặc phong phanh quá. Quàng khăn vào."
"Nhưng mà..."
"Thầy nói phải nghe. Nhanh về đi."
Thầy quay người bước đi thật nhanh. Tôi nhìn theo bóng dáng ấy đến hết hành
lang. Chiếc khăn trên tay tôi vẫn còn mang hơi ấm của thầy.
...............
Tôi bận học nên mấy hôm nay chưa vào thăm thầy.
Thầy không có ở phòng.
Tôi kéo ghế ngồi cạnh giường rồi lấy sách ra đọc. Thi cử dồn dập, mọi phút
giây rảnh rỗi đều là quá xa xỉ.
Một dòng, hai dòng. Một trang rồi hai trang, mắt tôi dần nặng trĩu. Tôi gục
đầu xuống giường ngủ thiếp đi.
Tôi thấy mình đang đứng trên một bờ biển xa lạ. Trời và biển xanh ngắt như hòa
làm một. Trên đầu tôi là mặt trời rực rỡ. Ánh nắng vàng nhẹ nhàng vuốt lên má
tôi, gió khẽ khàng chạm vào mái tóc tôi, như một bàn tay vô hình, rất dịu
dàng, rất mềm mại. Tôi cứ thế mải mê đắm chìm trong cảm giác ấm áp có đôi phần
xa lạ ấy.
Nhưng một tiếng động mạnh kéo tôi về với thực tại. Cảm giác ấm áp chợt biến
mất rất nhanh. Tôi đưa tay dụi mắt làm quen với ánh đèn điện chói lóa.
Người ngồi bên tôi là thầy. Trong bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, thầy
không còn là người khó tính và nghiêm khắc như trong ký ức.
"Thầy về rồi ạ".
Thầy bỗng nhìn tôi nghiêm nghị rồi đưa tay gõ lên trán tôi một cái đau điếng:
"Nằm đâu cũng ngủ được".
"A. Sao thầy lại cốc đầu em", tôi ngồi bật dậy phản kháng.
"Tôi không làm thế thì chắc em sẽ ngủ đến sáng mất".
"Nhưng em đã thức khuya mấy hôm nay rồi".
Tôi nhìn thầy tức tối.
"Em chào thầy, em về".
Tôi bật dậy. Nhưng chưa đi được bước nào, thầy nói:
"Giận rồi à?"
Tôi im lặng.
"Hây... Thôi, được rồi, lỗi tại tôi. Xin rút kinh nghiệm".
Tôi quay lại nhìn. Lúc này đây, trông thầy cực kì dễ thương, tôi không thể
chịu đựng thêm nữa.
" Ha ha ha".
Tôi ôm bụng cười.
"Em chỉ đùa thôi mà. Thầy không có khiếu hài hước gì cả", tôi lặp lại câu nói
của thầy, "trả thù thầy vụ hôm trước lừa em".
Và dường như thầy đang bối rối.
"Con bé này,... tôi đến bó tay".