Người đăng: edwardluuviet@
Ngày hôm ấy.
Phía sau nhà gửi xe của trường.
- Mày đã làm gì với Trường? Có phải mày cắm sừng nó. - tôi hỏi Thảo Nhi
- Không phải chuyện của mày.
- Trường là bạn tao thì đây là việc của tao.
Nó nhìn tôi cười khẩy:
- Mày đừng xen vào chuyện của chúng tao.
Nó quay người định bỏ đi.
- Nói cho rõ ràng đi.
Tôi đưa tay túm lấy vai Thảo Nhi.
Nó quay người hất văng tay tôi ra, hất cằm nói:
- Làm kẻ thứ 3 không hay ho gì đâu, đừng tỏ ra cao thượng.
Nó khoanh hai tay trước ngực, nhìn tôi dò xét:
- Mày thích Trường đúng không?
-Làm gì có tình bạn giữa trai và gái. Cái cách mày nhìn Trường lúc nó đi cùng tao không phải là ánh mắt của một người bạn, mà là của một đứa con gái nhìn một thằng con trai mình thích..
-Nhưng Trường nó thích tao. Sẽ chẳng có một thằng con trai nào muốn ở bên cạnh một người con gái quá mạnh mẽ như mày.
Nó tiến lại gần, đưa tay ngón tay trỏ dí vào trán tôi thì thầm:
-Mày tỏ ra cao thượng khiến tao buồn nôn.
Tôi mất kiểm soát, sự tức giận khiến mặt tôi nóng bừng. Tôi gạt bàn tay dơ bẩn
của nó ra thật mạnh. Nhưng ngoài dự tính của tôi, nó bỗng mất đà ngã xuống một
cách điệu nghệ kèm theo một tiếng a thật to.
Tôi hét lên:
-Mày im ngay. Ít ra thì tao còn xứng đáng với Trường hơn mày.
Trong đầu tôi đang nghĩ sẽ tặng cho nó một cái tát thật đau đớn.
Nhưng điều ấy chưa kịp xảy ra.
-Dừng lại ngay!
Tiếng hét chói tai vang lên phía sau.
- Hu hu hu.
-Có chuyện gì xảy ra.
Con nhỏ ấy ngồi dưới đất hai tay ôm mặt khóc ngon lành.
Tôi quay lại. Là một người cao gầy, trắng, rất trẻ. Chiếc card trên cổ cho tôi
biết Thầy Lê Hoàng Trung, giáo viên môn toán. Người ấy đi lướt qua tôi và đỡ
Thảo Nhi đứng dậy.
-Em có sao không?
Thầy vừa đỡ nó dậy, vừa hỏi nhưng nó vẫn nức nở. tôi không hiểu sao nước mắt
nó ở đâu mà kịp chảy ra nhiều như thế.
-Em đã đánh bạn đúng không?
Thầy nhìn tôi chằm chằm. Đôi lông mày nhíu lại.
- Dạ. Em không ...
Tôi lắp bắp không biết phải giải thích sao. Tình ngay lý gian. Có trách thì
trách thầy đến sai thời điểm.
-Không, do em tự ngã. Bạn ấy không đẩy cũng không đánh gì em cả.
Nó vừa nói vừa khóc. Giọng điệu rất khổ sở nghe rất mượt mà nhưng lại đầy
thương cảm. Nghe thấy giống bao che nhưng nội dung thì ngầm khẳng định. Nếu là
địa vị của thầy, tôi cũng sẽ mủi lòng. Nó thực sự là một diễn viên siêu hạng.
-Em không phải sợ. Tôi đã nhìn thấy hết. Bây giờ em xuống phòng y tế.
Còn em...
Thầy nhìn tôi.
-...lên phòng kỉ luật.
Tiếng quạt văn phòng ù ù trên đầu tôi...
-Em tên gì? Lớp nào?
- Phan Thanh Vy, lớp 12B
- Viết bản kiểm điểm. 10' sau nộp cho tôi.
Thầy ngồi đối diện tôi .Tôi cắm mặt xuống giấy không nói một lời, tay cầm bút
lên lại hạ bút xuống.
- Sao em không viết? Thầy hỏi
- Thưa thầy em không sai.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thầy.
-Đánh người đúng hay sai?
-Đúng là em đã nghĩ trong đầu như vậy nhưng em chưa đánh.
-Em có đẩy bạn ngã không?
-Có nhưng chỉ là vô tình.
-Vậy mọi hành động của em đều đúng?
-Cũng không hẳn.
Giọng tôi lí nhí rồi im bặt. Tôi chăm chú nhìn vào viên gạch nứt dưới chân.
-Em và bạn kia cùng thích một người, đúng không?
Tôi ngẩng đầu kinh ngạc.
-Không phải thế.
-Và em đang làm hành động mà người ta gọi là đánh ghen?
Mắt thầy nhìn như xoáy sâu vào đôi mắt tôi.
-Em nghĩ mình đủ trưởng thành để giải quyết chuyện tình cảm yêu đương khi mà vài tháng nữa em sẽ thi đại học.
-Em không...
-Hay em nghĩ mình đã quá giỏi để không phải lo lắng cho kì thi đại học.
-Thầy, em...
Tôi hoàn toàn là bị cáo đứng trước phiên tòa xét xử bản án oan treo trên đầu.
Không có quyền biện hộ cũng chẳng có luật sư bào chữa. Quan tòa cứ thế áp đặt
bản án lên đầu tôi. Tôi hoàn toàn đuối lý.
-Em sẽ bị trừ hạnh kiểm tháng này, mời em về lớp.
Tôi hoàn toàn bất lực trước con người độc đoán đang ngồi trước mặt mình. Tôi
chỉ thở dài rồi đứng dậy. Tôi nhìn thẳng vào mắt thầy:
-Em chấp nhận hình phạt dù,... em không sai. Em chào thầy.
Tôi quay đầu bước vội ra khỏi phòng trước khi giọt nước mắt đầu tiên trào ra
khỏi khóe mi. Tôi đã đứng rất lâu dưới gốc cây bằng lăng trước phòng giáo vụ.
Hình như những nụ hoa đầu tiên bắt đầu hé lộ.
..........
Giờ sinh hoạt thứ 7.
-Thầy đến.
-Thầy chủ nhiệm mới chúng mày ơi.
Cả lớp tôi xôn xao. Nhưng tôi chẳng buồn bận tâm.
- Cả lớp nghiêm.
Bước qua cánh cửa, là người lần đầu tiên gọi tôi lên phòng kỉ luật, người cho
tôi một hình phạt nặng nhất trong 12 năm phổ thông.
-Chào các em, tôi là Lê Hoàng Trung, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp chúng ta.
Tiếng vỗ tay vang lên thật giòn dã.