Người đăng: aqua239x
Sáng sớm, Đỗ Minh dậy từ rất sớm. Trong lòng hắn vô cùng náo nức, từ cái ngày
hắn xuyên không đến La Thành Đại Lục này, hắn không hề nghĩ tới vấn đề trở lại
Trái Đất mà chỉ mong muốn thực hiện khát vọng trở thành một cao thủ võ lâm.
Trong hai năm qua, cũng không ít lần hắn thầm than trách tại sao bản thân được
xuyên không, lại không xuyên đến thời phong kiến của Trung Quốc hay Việt Nam.
Dù sao những nơi đấy đối với bản thân hắn vẫn tương đối quen thuộc, chưa kể
còn có thể dựa vào lịch sử để khuấy đảo giang hồ. Thế vậy mà hắn được xuyên
không tới La Thành Đại Lục này, tất cả kiến thức của hắn ở Trái Đất đều hoàn
toàn vô dụng, cũng may hắn xuyên vào một đứa trẻ có cơ hội học tập lại từ đầu
mọi thứ nếu không thực sự là một thảm họa.
Hắn trong thời gian hai năm qua, đã đi qua Tàng Kinh Các vô số lần, nhưng chưa
một lần trực tiếp đi vào tất cả để chờ một ngày hôm nay. Tàng Thư Các của Trần
Gia vô cùng đồ sộ, ngay trước cửa lớn đã có vô sô người canh chừng. Đỗ Minh
đang muốn tiến vào thì lập tức bị ngăn cản lại.
- Không có mật lệnh không được vào. Cậu nhóc mau đi chỗ khác chơi! Một tên
gác cổng ngăn Đỗ Minh lại.
Đỗ Minh mặc dù đã ở Trần Gia được hai năm, nhưng số người nhận biết hắn là
cháu của gia chủ không nhiều lắm, và những tên đứng canh ở đây thì quanh năm
còn không bước ra khỏi Tàng Kinh Các càng dĩ nhiên không nhận ra một đứa trẻ
xa lạ này.
Đỗ Minh cũng không đôi co nhiều lời, trong tay cầm lấy lệnh bài thiếu chủ đưa
ra cho bọn lính canh xem.
- Đây là thiếu chủ lệnh bài của cháu, cháu có quyền đi vào nơi này.
Tên lính canh nghi hoặc, cầm lấy lệnh bài. Lệnh bài này thực sự là đồ thật,
bất quá hắn chưa từng gặp qua người thiếu chủ này.
- Cháu nói mau, cháu nhặt được nó ở đâu? Thứ này không thể cầm nghịch lung
tung được. Tên lính canh cửa nhẹ giọng nói.
- Lệnh bài này là của ông cháu cho cháu, không phải do cháu nhặt được. Đỗ
Minh kiên quyết nói.
Thấy sự kiên quyết của cậu bé, tên lính canh cửa cũng có chút nghi hoặc. Thế
nhưng hắn đã làm việc ở Trần Gia nhiều năm, mặc dù chưa gặp hết tất cả cháu
trai trong gia tộc này nhưng hắn vẫn nắm rõ một chuyện cơ bản những đứa trẻ
Trần Gia chưa quá mười tuổi chưa thể nào có lệnh bài được. Hắn nhìn kỹ thế nào
cậu bé này cũng chỉ quá lắm tám tuổi, không thể nào có được lệnh bài trong
tay.
Thôi được rồi, để chú đi bẩm báo với lão quản gia, rồi sẽ cho cháu vào sau.
Cháu cứ đứng đây đợi chú.
- Chờ chút. Từ bên ngoài một thanh âm kêu lên.
Tên lính canh gác quay lại nhìn thấy người vừa nói, lập tức hành lễ.
- Thuộc hạ bái kiến Trần Quân đường chủ.
Người vừa nói là một nam tử, năm nay tuổi đã hơn ba mươi là một trong những vị
đường chủ của Trần Gia. Dáng vẻ của người này tương đối nho nhõ, tướng mạo phi
phàm.
Người nam tử này nhìn Đỗ Minh mỉm cười, rồi quay qua nói với tên lính gác.
- Cậu bé này, chính là Trần Thiên Quân, con của Trần Dương thiếu chủ đấy.
Trần Quân nói
Tên lính nghe vị đường chủ nói xong, lập tức phát hiện cậu bé này nãy giờ hoàn
toàn không nói xạo. Liền quay qua bái kiến.
- Công tử tha tội, tiểu nhân có mắt không tròng.
- Không có gì, không biết không có tội mà. Đỗ Minh không quan tâm nói.
Trần Quân nhìn thấy Đỗ Minh gấp gáp muốn vào Tàng Kinh Các, mới tò mò hỏi.
- Tại sao con đến đây, con muốn tìm sách gì sao? Con tìm sách gì?
Trần Quân là một trong tám đường chủ của Trần Gia, cho nên cũng nắm giữ được
một vài thông tin quan trọng. Anh ta đã từng nghe qua về đứa trẻ này, hai năm
chăm chỉ đọc sách, học chữ.
- Thưa vâng, con đến đây tìm sách, con muốn đến tìm loại sách liên quan đến
việc sơ nhập luyện võ.
- Sơ nhập luyện võ sao? Trần Quân cả kinh hoàn toàn khác với suy đoán của anh
ta.
- Đúng vậy, con muốn tìm loại sách hướng dẫn sơ nhập cho việc luyện võ. Chú
có thể giúp con được không. Đỗ Minh nhanh nhảu đề nghị, thân phận của người
này là đường chủ, địa vị khá cao trong gia tộc chứng tỏ võ công cao cường, đây
là người mình cần tìm đến học hỏi.
- Tốt, hay lắm. Anh ta vẻ mặt tươi cười nói với Đỗ Minh.
Sau đó Trần Quân trực tiếp nắm tay Đỗ Minh dắt hắn vào bên trong Tàng Kinh
Các. Bên trong Tàng Kinh Các quả nhiên hết sức hoành tráng, tri thức và tài
liệu được lưu truyền bao nhiêu đời gia tộc được cất giữ trong này.
Trong Tàng Kinh Các được chia làm sáu tầng tất cả, tầng thứ nhất là những điển
tích, sách văn học, dành cho tất cả người của Trần Gia. Từ tầng thứ hai trở đi
bao gồm các mật tích võ công, bí pháp nội công, và thần binh lợi khí, quy định
từ tầng này trở đi là tất cả mọi người đều phải qua một qua trình khảo nghiệm
để đánh giá số tầng phù hợp để tiến vào.
Trần Quân dẫn Đỗ Minh đi đến một nơi, gọi là Chấp Sự Đường nằm bên trong tòa
nhà của Tàng Kinh Các. Những người trong Chấp Sự Đường nhìn thấy Trần Quân dắt
theo một đứa bé lập tức liền tới phỏng bái. Đỗ Minh nhìn qua có thể thấy rõ
địa vị của Trần Quân quả nhiên rất cao.
Đỗ Minh rất lanh lợi cũng liền gật đầu lễ phép. Người đàn ông tên Trần Hoàng
này thấy hắn lễ phép, nên cũng mỉm cười. Sau đó ông ta vào trong phòng lấy ra
một viên đá hình tròn trong suốt được gọi là Đá Thuộc Tính.
- Công tử, lại đây nắm chặt lấy nó, rồi tập trung cảm nghĩ.
Đỗ Minh nghe lời liền lập tức cầm lấy viên đá, toàn bộ tinh thần đều tập
trung. Trên dọc đường Trần Quân cũng đã giải thích sơ qua cho hắn nghe về việc
khảo nghiệm này.
Tại La Thành Đại Lục này có năm cấp độ võ công được gọi là: Sơ Cảnh - Nhập
Cảnh - Phàm Cảnh - Ngự Cảnh và cuối cùng là Phá Cảnh. Mỗi cảnh giới được phân
chia làm ba cấp độ nhỏ chia làm Cao-Trung-Hạ giai. Và tất cả mọi người luyện
võ của La Thành Đại Lục đều phải trải qua khảo nghiệm, tư chất của mỗi người
cũng quyết định thành tựu cả đời của một người.
Đỗ Minh tập trung tư tưởng, thời gian trôi qua tận năm phút vẫn không thấy có
chút sự biến đổi gì của viên đá thuộc tính. Cả Trần Quân lẫn người của Chấp Sự
Đường đều nhíu mày, tại sao ngay cả một dấu hiệu biến đổi nhỏ cũng không thấy,
chẵng lẽ câu bé này tư chất kém đến vậy, ngay cả một thuộc tính trong cơ thể
cũng không có.
Thấy Trần Quân có vẻ mất kiên nhẫn, Trần Hoàng nói khẽ.
- “Có thể tư chất của công tử hơi kém, có lẽ tương lai kiên trì sẽ tốt hơn.”
Trần Quân nghe thấy những lời này, trong lòng cũng trầm xuống. Ánh mắt âu yếm
nhìn đứa trể này một cái trong lòng thầm nghĩ.
- “Mình có nên nói cho nó biết để nó suy nghĩ lại. Dọc đường đi nhìn thấy ánh
mắt si mê võ học của nó, khiến mình vô cùng thích thú… không ngờ”
Nghe được lời nói mong chờ của Đỗ Minh, Trần Hoàng im lặng trong chốc lát, rồi
thở dài một tiếng lắc đầu. Đỗ Minh trông thấy thái độ của vị chấp sự khác lạ
liền có chút căng thẳng, liền quay qua hướng Trần Quân ý muốn tìm thấy câu trả
lời.
- Tư chất của con rất kém, không phù hợp để luyện võ, thế nhưng bất quá con
chăm chỉ như vậy, ta sẽ dạy con vài chiêu để phòng thân. Trần Quân an ủi nói.
Nghe được câu trả lời của Trần Quân, Đỗ Minh cảm giác như sét đánh ngang tai,
đầu óc hắn trở nên rối loạn, mù mù mờ mờ, trong tai như có tiếng ù ù… Bản thân
hắn dường như muốn sụp đổ, không tự chủ được nước mắt chảy ra.
Đỗ Minh bặm chặt môi, nắm chặt tay lại, hung hăng nhìn hai người xong rồi òa
khóc bỏ chạy. Cái nhìn cuối cùng mang đầy sát khí và uy áp khiến cả Trần Quân
và Trần Hoàng cũng bị hoảng sợ không kịp phản ứng.
Trần Quân thân là cao thủ trung giai Phàm Cảnh không ngờ dưới một cái nhìn của
đứa bé lại bất động, đến khi thanh tỉnh lại thì Đỗ Minh đã bỏ chạy thật xa.
Anh ta vội vã chạy theo để tránh đứa bé gặp chuyện.
Dẫu sao trong khoảng khắc vừa rồi, anh ta cũng phát hiện Đỗ Minh tuy tư chất
không tốt nhưng rõ ràng là một đứa trẻ rất đáng sợ, thành tựu tương lai khó có
thể xem thường.
Thấy Đỗ Minh vừa khóc vừa chạy, tên lính gác cổng của Tàng Kinh Các cũng không
nhiều chuyện quản lấy, trong thâm tâm hắn thì Đỗ Minh giống một đứa trẻ đang
làm nũng. Thế nhưng chỉ vài giây sau, thấy vị đường chủ Trần Quân cũng đang
phóng như bay đuổi theo thật khiến y hết hồn.
Cuối cùng, Trần Quân cũng đã bắt kịp Đỗ Minh. Tiện tay ôm lấy đứa trẻ rồi phi
thân đi, Đỗ Minh lúc này vẫn chưa hết đau khổ trong lòng nhưng khi thấy mình
được Trần Quân ôm lấy phi thân như bay trên bầu trời, đôi mắt lập tức liền
sáng lên không khóc nữa.
Trần Quân nhìn thấy thái độ thay đổi nhanh chóng của Đỗ Minh, phải thừa nhận
trong lòng.
- “Quả nhiên trời sinh si võ, nếu có tư chất chỉ cần bình thường thôi có lẽ
cũng đủ để trở thành một cao thủ, âu cũng là sự đáng tiếc.”
Nhanh chóng, Trần Quân đã ôm Đỗ Minh đến một ngọn núi đồi nhỏ cách Trần Gia
phủ không xa.