Người đăng: ~LuanPhan~Sáng hôm đó, sau khi giải quyết nỗi lo của Sachi xong, Thiên bắt đầu cuộc huấn luyện với các thành viên trong nhóm
Có thể nói, đây là một cuộc huấn luyện cực khổ nhất mà họ chưa từng trải qua
Thiên bắt đầu huấn luyện từng người đánh riêng lẻ trước, vì Thiên muốn họ cho dù chỉ là một mình thì vẫn có khả năng tự xử lý tình huống mà không bị hoản loạn
" Uy ! Ông cầm búa mà đứng xa như vậy thì làm sao đánh !"
" Tên kia! biết cách sử dụng kiếm không mà cứ quơ lung tung trên trời thế này! "
" Trời ơi, chú có phải là tank đâu mà đứng đó cho nó đánh, né ra né ra!"
“ Ông kia! 1v5 mà lao đầu vào á, chạy về!”
“Còn nữa…..”
"Thiên, tớ phải làm gì bây giờ?"
".....Sachi, cậu còn cảm thấy sợ tụi quái vật không?"
"U...ừm...Nhưng mà mình cũng muốn tập luyện chung với mọi người để có thể cùng góp sức !"
"Tốt lắm ! vậy thì cậu bắt đầu với từng con đi, khi nào cảm thấy tự tin hơn thì hãy bắt đầu nhiều con hơn"
" Ừ !!" - Sachi vui vẻ đáp, có lẽ những lời nói sáng nay đã khiến cho Sachi có phần nào đó can đảm hơn, dù vẫn còn run rẩy nhưng vẫn là tự tin hơn rất nhiều so với lúc trước
Mọi người nhìn thấy Sachi được tập luyện dễ dàng như thế, trong đầu liền nhảy lên 2 chữ: thiên vị....
Thấy mọi người ánh mắt ai oan nhìn mình, Thiên mỉm cười nói
"Uy, mọi người nhìn cái gì.... À! mọi người cảm thấy bài tập chưa đủ thử thách đúng không. thật là tốt quá, nếu như mọi người cố gắng như thế thì tui cũng vui mà tăng độ khó lên cao nhất, mọi người cố lên nhá !!"
" Khôngggggg!!!"
Và đó là cách mà họ đã chết đi sống lại như thế nào.....
Mọi người mỗi ngày cứ lao lực luyện tập từ sáng đến trưa như thế. Tất cả mọi người ( trừ Sachi ) khi nhìn thấy Thiên là như nhìn thấy quỷ dữ, liền vội vàng né tránh rồi trốn đi. Ai biểu tên này huấn luyện người khác như ác ma vậy. Thậm chí có người buổi tối còn mơ thấy hắn gặm ăn sống da thịt của từng thành viên rồi cười hahaha... Nói chung, Thiên đã để lại một bóng ma trong lòng mọi thành viên trong đội ( trừ Sachi )
Quá trình rèn luyện cứ diễn ra như thế không quá lâu mà cũng không quá ngắn. Xấp xỉ sau một tuần, mọi người đã có sự tiến bộ rõ rệt. Thiên thấy thế cũng vui mừng
"Keita, ông gọi tất cả mọi người lại đây đi" - Thiên thấy đã đến lúc phải rời đi, nên liền gọi mọi người tới tập trung lại.
"Thiên, có chuyện gì không?" - Sachi thấy mọi người đã tập trung đông đủ, liền hỏi, cảm giác hôm nay Thiên có gì khác mọi ngày
"Hôm nay tớ gọi mọi người lại đây...là vì thấy mọi người hiện giờ đều có đủ khả năng để tự bảo vệ bản thân, nếu như cả đội có đi lên tới tầng 40 đánh quái cũng không thành vấn đề, cứ nhớ những gì mà mình đã nhắc nhở là mọi người có thể an tâm mà sống tiếp.... À còn nữa"- Thiên vừa nói, vừa mở ra thanh giao dịch, bấm số một triệu col vào đó rồi đưa cho Keita
"Số tiền này có lẽ sẽ giúp mọi người mua được nhiều trang bị tốt hơn... Coi như là quà tặng gặp mặt của đi."
"M...một triệu col !!" - Keita nhìn thấy số tiền hơn mấy số 0 liền la lên, moi người chưa kịp phản ứng vụ Thiên rời đi, liền thấy một triệu đập vào mặt liền choáng rồi
"Thiên, cậu định rời đi sao..." - Sachi buồn rầu nói. Thiên trong mấy ngày vừa qua có thể nói Thiên là vừa là người bầu bạn vừa là người thầy của nàng, để nàng cảm thấy trong lòng rất an tâm, rất ấm áp, thậm chí có lúc thiên còn kể chuyện cười cho nàng khi rãnh rỗi, hay chọc cho nàng đỏ mặt. Nói chung những ngày vừa qua nàng thấy rất vui, rất hạnh phúc. Nên khi nghe Thiên muốn rời đi thì Sachi muốn cười cũng cười không nổi
" Ừm, tớ vẫn còn nhiều thứ phải làm lắm, không thể cứ ở đây mãi được. Hơn nữa..." - Thiên vừa nói, vừa đem Sachi ôm vào lòng.
"Tớ biết, Sachi mạnh mẽ lắm, cậu đã có thể tự bảo vệ bản thân mà không cần đến tớ, nên cậu cũng đừng lo lắng gì hết. Nếu như có chuyện gì thì cứ gọi cho tớ, tớ sẽ đến ngay lập tức, và để tớ một lần nữa làm kỵ sĩ của cậu. Được chứ? Sachi ?"
Sachi không trả lời, nước mắt đã rưng rưng như vẫn cố gắng nén vào, không muốn cho Thiên nhìn thấy
" Vậy thì được rồi, mọi người ở lại khỏe mạnh, tớ đi trước đây" – Thiên thấy vậy cũng không nói gì, đành thở dài nói
Chào tạm biệt mọi người xong, Thiên lấy dịch chuyển thạch ra, đi tới bệ dịch chuyển
"Tầng 22. Coral" rồi biến mất.
Ở mọi quảng trường lớn. Thiên xuất hiện trên đài dịch chuyển
" Hừm, không biết Asuna mấy ngày nay như thế nào rồi" ngẩm nghĩ trong đầu, Thiên liền chạy nhanh về nhà
Thế nhưng thiên cũng không để ý,sau khi Thiên vừa đi mất, có một người cũng đồng thời dịch chuyển tới đây, nhìn về hướng Thiên vừa chạy, rồi đuổi theo.....
Asuna mấy ngày nay cũng khá bình ổn, không có gì đáng lo, chỉ cảm thấy bên cạnh mình thiếu thiếu gì đó. Asuna đã quen thuộc khi có mặt Thiên ở bên cạnh nên vì cả tuần không gặp cũng thấy trống vắng.
Asuna đang đánh quái ở ngoài. Nghe thấy tiếng tin nhắn của Thiên bảo hắn đã về rồi, nàng cũng cao hứng đánh nốt vài con rồi chạy về.
Thiên và Asuna hiện giờ đang ở chung với nhau. Và cũng ở ngay căn nhà gỗ như trong nguyên tác.
Thiên cảm thấy nơi đây khá là tốt nên có lẽ sau này Thiên sẽ copy vùng không gian này thành vùng không gian riêng cho thế giới của bản thân. À đồng thời mang cái lâu đài lúc đầu mình tạo ra ở thế giới này nhét vào luôn.
Asuna về nhà, thấy Thiên cũng đang chờ mình, liền chạy tới ôm lấy
“Thiên, anh về rồi” – Asuna vui vẻ nói
“Ừm, Asuna, cho anh xin lỗi nha, để em chờ lâu” – Thiên ôm lấy Asuna. Hôn lên môi cô nụ hôn mà cả tuần cô không nhận được
“Hm…m..”- Asuna cũng đáp trả lại, cô cảm thấy rằng, mình hiện đã rất yêu con người này, chỉ mới xa cách có một tuần thôi mà khi gặp lại cô đã cao hứng đến thế này rồi.
Hai người cứ đứng đó âu yếm thật lâu, rồi từ từ buông ra
“Hì hì, kĩ thuật hôn của em ngày càng tiến bộ rùi đó” – Thiên cười cười tà nói, làm Asuna đỏ mặt lên
“…Thiên, vậy nguyên tuần này anh đi làm gì vậy?” – Asuna hỏi
“À, tuần này có nhiều chuyện xảy ra lắm, đầu tiên an—“ Thiên chưa kịp nói xong thì một tiếng gõ cửa vang lên
Cộc cộc cộc…
“….Hình như có ai kêu cửa nhà mình đúng không?” – Asuna hỏi
“Ừm….lạ thật….để anh ra mở” – Thiên cũng cảm thấy lạ
Hai người nghi hoặc nhìn nhau, từ lúc mua nhà đến giờ là chỉ có hai người biết, cũng không có mời ai đến, làm sao có người gõ cửa?
Thiên bước ra tới cửa, Asuna cũng đi theo, Thiên tới gần mở cửa ra, mang tâm lý chắc là có event hay có người tới thông báo gì đó, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thì cứng cả người lại rồi..
“Thiên!!!” – Sachi chạy tới ôm chầm lấy Thiên
“Uy, Sachi, sao cậu lại ở đây…mà khoan, làm sao cậu biết đây là nhà tớ !?”
– Thiên hốt hoảng rồi, Thiên không ngờ rằng, mình định để một khoảng thời gian nữa mới tiến thêm một bước nữa với Sachi, vì căn bản là hai người chỉ mới gặp có một tuần, cần từ từ bồi dưỡng. Ai ngờ cô nàng này tự đưa thân mình tới cửa luôn chứ
“Lúc mình thấy cậu đi, mình sợ, mình sợ lại phải một thân một mình đi đối đầu với bọn chúng, mình sợ cái cảm giác cô đơn này lắm. Nên mình cũng chạy theo cậu tới tận đây….. Thiên, cậu cho tớ cùng ở với cậu được không…?”- Sachi nước mắt rưng rưng nói
Có vẻ như cô nàng này vẫn còn khá bị phụ thuộc a – Thiên thở dài nghĩ. Bất quá như thế cũng không thành vấn đề, dù sao Thiên bảo vệ cô gái này đến suốt đời cũng không sao. Anh đã đứng đầu bảng xếp hạng thì đừng chú nào mơ mà đến gần người của anh.
“…Cậu cứ vào nhà trước đi” – Thiên cũng không dám quyết định chuyện này, vì căn bản phía sau mình, có một người hắc hóa trạng thái đạt tới 90% rồi a!!. Đợi tới một 100% không biết mình bị nổ bay đến phương nào
Vị trí: nhà Thiên
Nhân vật: Thiên, Asuna, Sachi
Tình trạng:
+Thiên đầu đầy mồ hôi, ngồi khép nép dưới đất.
+Asuna, ánh mắt hình tia lửa đạn, hắc hóa trạng thái 95%, lườm nhìn hai người
+Sachi:……Vì một lý do nào đó, không biết mấy cái dây thần kinh sợ hãi bị đứt hết hay sao, cũng đứng dậy: mặt đối mặt với Asuna
“Thiên” – Asuna mở màn
“….”
“Ai đây”
“A...Asuna….đây là Sachi…Một thành viên trong nhóm anh định kể với em…”
Asuna nhìn chằm chằm vào Thiên, sau đó lại quay qua nhìn Sachi, rồi cầm tay cô, lôi cô vào phòng ngủ
“Anh, ngồi đó” - Asuna nói hết câu rồi đóng cửa lại
Trong phòng khách chỉ còn mình Thiên ngồi đó
Tic tac….tiac tac….tic tac…
Thiên cứ ngồi im đó, tiếng đồng hồ cứ kêu đều đều làm lòng hắn hoảng không ngớt, hắn cũng không ngờ rằng, Tu La tràng đến với mình nhanh thế...
Hắn ở trong đầu vừa suy nghĩ cách giải thích với 2 nàng, vừa tưởng tượng ra từng hình ảnh thảm khốc sẽ xảy ra với mình.
1 giờ trồi qua…. 2 giờ trôi qua…..
Thiên thấy trong phòng hai người nói chuyện lâu quá, nghĩ là đang cãi nhau cái gì, lòng càng hoảng sợ hơn, nhưng cũng không dám nhúc nhích. Cac hình ảnh dao bổ củi từ từ hiện ra. Hắn bắt đầu cầu nguyện 2 người không có gì trắc trở, không thì hắn cũng chẳng yên thân…