Sachi


Người đăng: ~LuanPhan~“Ừm, chắc cũng đến lúc rồi” – Thiên nhẫm lại thời gian từ khi mình đến SAO, nội dung cốt truyện cũng đến giai đoạn tiếp theo

“Asuna, tối nay anh có chuyện nên em khỏi chờ anh về ăn chung nha”

“Hửm?” – Asuna đang đánh quái ở tầng trên, thấy Thiên gửi tin nhắn đến mình cũng là lạ, vì Thiên chẳng bao giờ xài tin nhắn cả

Chắc là có việc gì phải làm gấp – Asuna nghĩ thế, rồi cũng gửi tin nhắn bảo không sao, xong lại tiếp tục săn quái

Thiên nhận tin nhắn xong. Liền chạy vào hẻm, bật GM lên tìm vị trí của Sachi.

Ở một khu rừng phía Đông tầng 11. Đang có một đội chơi chật vật với con quái vật trước mặt mình

“Sachi!! Tới lược cậu!!” Keita la lớn

“Ừ..ừ!!”- Sachi nghe thế cũng cầm khiên và kiếm lao lên

KRECCC !!! – Con quái vật bọ ngựa giơ móng vuốt lên đánh tới Sachi.

“A” –Sachi hốt hoảng một cái, lùi về sau giơ khiên lên đỡ, nhưng lại đụng trúng người đồng đội phía sau nên mất thăng bằng, ngã úp xuống phía trước. Ngay dưới chân con bọ ngựa

“SACHI !!” – Mấy người đồng bạn thấy thế liền hoảng rồi, lao lên cứu, nhưng vì Sachi nằm ở vị trí khá gần con quái nên không kịp.

“KHÔNG !!!” – Sachi hét lên một tiếng lớn, nhắm mắt lại… lòng chìm trong tuyệt vọng…..

KENG !!

Một tiếng va chạm kim loại chói tai vang lên, mọi người hoàn thần nhin lại, thấy có một người thanh niên cầm kiếm trắng lao tới, đỡ đòn chém xuống của con bọ ngựa, rồi lao lên chém hai phát ngang bụng nó

KRECCCCCC !!!

Con quái kêu lên một tiếng to, rồi biến mất thành các mãnh vỡ…

“Phù…May mà kịp”- Thiên thở phào nói, hắn luc bật GM lên tìm Sachi, liền thấy cả đội đang ở vị trí khu rừng săn quái, theo nguyên tác thì kirito phải ở gần đó để giúp nhưng vì Thiên xuất hiện nên lộ trình của Kiroto cũng khác đi, chù chỉ là một chút, thế là hắn phải lao lực chạy thục mạng tới cho kịp

Sachi đang nhắm mắt lại, tưởng rằng thần chết tìm tới cửa rồi, nhưng chờ một lúc, lại không thấy chuyện gì xảy ra. Sachi hé mắt ra, không thấy hình ảnh của một con bò cạp hung dữ vồ lấy mình. Trái lại, là hình ảnh của một người con trai đang thu kiếm vào vỏ, mặt thở phào một cái, rồi quay lại nhìn mình

“Uy, cậu không sao chứ?” – Thiên giơ tay ra kéo Sachi lên, mỉm cười hỏi

“mm........A ! Hả? À Ừ, mình không sao”- Sachi hốt hoảng trả lời, rụt rè cúi mặt xuống, nhìn kĩ thì có thể thấy vài nét ửng đỏ trên khuôn mặt. Có thể nói, mặt của Thiên cũng không phải là để trưng chơi, dù là trong game nhưng mị lực của nó vẫn không hề giảm, Sachi vừa nhìn đã bị hớp hồn trong đó

“Ừ. Vậy thì không sao rồi “- Thiên nói xong, liền nhìn qua bên mấy người đồng đội còn lại

Tụi Keita vừa định tới gần cảm ơn, nhưng thấy bầu không khí bỗng nhiên lạnh xuống, lại nhìn lên Thiên, thấy một khuôn mặt tức giận nhìn về phía này. Mọi người bất giác run lên một cái

“Ngươi là đội trưởng của nhóm này đúng không” – Thiên tới gần Keita, híp mắt lại, mỉm cười nói, nhưng ai cũng có thể thấy được hắc khí trên người Thiên tỏa ra hừng hực

“A….đ..đ..đúng..rồi..tiền bối….t..tiền bối hỏi có gì không ạ….” Keita run người, mặt đổ mồ hôi trả lời. Hắn không ngờ rằng, ngày hôm nay lại xui đến thế, vừa xém nữa mất đi một thành viên, vừa chọc phải một tên sát thần ở đâu ra

“Ngươi có phải là người sắp xếp đội hình cho nhóm này không” – Thiên hỏi lần nữa

“Dạ đúng thưa tiền b-…..ẶC !!” – Keita chưa nói xong, đã thấy một cú đấm móc vào bụng mình, bay văng ra 3 mét, mất gần hết cây máu

“KEITA !!” Mấy người bạn thấy thế, liền rút vũ khí ra, nhìn chằm chằm Thiên

Sachi cũng ngHi hoặc rằng tai sao người này vừa mới tốt bụng như vậy, sao bây giờ lại làm thế

“Mấy người các ngươi làm bạn bè như thế thì chết hết đi là vừa ! lúc đi nãy đi qua tôi đã quan sát kĩ, mọi người làm nghĩ cái gì mà để một người không có khả năng chiến đấu lên làm người gây sát thương chính, hơn nữa đó là con gái!!, mấy thằng ở dưới, còn có nhiều lúc bị phân tâm, lúc nãy một người bị té là cả đội hình liền loạn cả lên, không có liên kết rõ rang gì hết! mọi người có biết ! Nếu như lúc nãy tôi chạy tới không kịp thì sẽ bị gì không !? Cô gái này sẽ chết ! Sẽ chết đó, mọi người có nhận ra tình huống của mình như thế nào không !? đây là không còn là game nữa, nếu chết là chết thật đó, chẳng lẽ tới bây giờ mọi người còn không nhận ra !?...”
– Thiên tức giận xổ ra một tràng mấy trăm chữ, mọi người lúc đầu nghe thì tức giận, sau đó Thiên lại chỉ ra từng khuyết điểm của mỗi người làm họ từ từ cúi đầu xấu hổ. Có lẽ, nếu không ai nhắc thì họ cũng sẽ cứ như thế nhởn nhơ, để rồi còn có thể mất đi một thành viên như lúc nãy…

Thiên nhìn mọi người đều nhao nhao cuối đầu, miệng cũng mỉm cười, nếu như có thể chịu nhận ra lỗi lầm thì còn có thể thay đổi mà tiếp tục tiến bước

“ Thôi được rồi, mấy ngày này tôi cũng rãnh rỗi, nên cũng sẽ ở lại đây để giúp đỡ mọi người một chút”

...

“Hả!?”- Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn lại thì bị câu nói của Thiên làm cho giật mình rồi, 6 mặt cứ ngơ ngác nhìn nhau. Mới vừa la cho đã rồi quay lại nói giúp đỡ, cái tình huống gì thế này?

“Hả cái gì? Vì hồi nãy tôi quan sát cách chiến đấu mọi người tệ quá nên tức mà nói ra thôi, chứ không có ác ý gì đâu. Bây giờ số lượng người chơi cứ giảm dần, mà trò chơi vẫn còn chưa kết thúc, nếu như có thể giúp đỡ mọi người có thể tự sống sót vào bảo vệ bản thân thì vẫn tốt hơn là mặc kệ nhau mà. Đúng không ?”- Thiên nở nụ cười nói

Mọi người nhìn nhau, nghe có vẻ hợp lý, dù sao thì mình cũng không mất gì, lại có người giúp đỡ miễn phí, tại sao lại phải từ chối

“Vậy thì xin thật cảm ơn tiền bối”- Keita vui vẻ trả lời

“Tiền bối cái gì, cậu nhìn tôi tuổi tác cũng ngang ngửa cậu thôi. Cứ gọi tên đi cho dễ nói. Tôi là Thiên!” – Thiên vừa nói câu này xong, trong lòng tự nhổ nước bọt mình vô số lần. Cái gì mà “nhìn ngang ngửa” a!, ngươi một ngàn tỷ tuổi rồi a, nếu như không phải Bất Tử Chi Thân cùng Thanh xuân vĩnh cữu đan thì ngươi chắc giờ nhìn già chét a...!

“Thế cũng được. Vậy Thiên, cậu cho tôi được phép mời cậu một bữa ăn tối được chứ”

“OK, không thành vấn đề! “

Thế là mọi người cùng nhau quay lại quán trọ ăn mừng, mọi người cũng giới thiệu lẫn nhau, rồi cùng bàn bạc về chiến lược, cách đánh quái cho ngày mai. Nói chung buổi tối đó mọi người nói chuyện khá vui

“Thế thì Thiên, câu hỏi này có thể hơi đụng chạm nhưng mà, cậu hiện giờ là cấp mấy vậy”- Keita không kìm nổi sự tò mò, liền hỏi

“94”

“À, 94 à….ừ……..Hả!? Cái gì !? 94 !!” Thiên nói xong, cả đám liền há hốc mồm cả ra, không ai ngờ tới rằng, đi lòng lòng ở tầng 11 lại đụng tới một cái tên khủng bố như vậy

Thực ra Thiên cũng xạo vl, hắn cùng Asuna đi đánh cũng chẳng có lên bao nhiêu, giết boss thì cùng lắm lên được 1 cấp, nhưng tên này vì căn bản là thành phần Hack game nên muốn nổ thế nào cũng được

“A ! Tớ nhận ra rồi ! Tay cầm 1 kiếm màu trắng, trang phục bạch xen lẫn xanh, mọi đối thủ thách đấu đều thua cuộc, có lúc còn nhìn thấy một người đi vào phòng Boss mà an toàn vượt tầng ! Thánh kiếm sĩ !!” một tên bạn trong nhóm bỗng nhớ đến một huyền thoại trong SAO, cảm thấy càng trùng khớp, liền lớn tiếng nói ra

“Thôi rồi tới nữa rồi…”- Thiên vừa nghe tên kia hét lên xong, liền biết phiền phức tới rồi, thế là không chỉ là ở trong nhóm mà mấy người ngồi bàn khác cũng nhao nhao bu lại..

“Người kia là Thánh Kiếm Sĩ hả”

“Ừ, ảnh đó, nhìn đập choai hết cả ra !”

“Không biết làm, sao mà hắn lại chơi hay thế nữa”

“Chắc là chỉ được bộ mặt thôi chứ gì”

“Bộ ông không biết hả, có nhiều lần, người chơi thấy hắn 1 thân 1 mình đi vào phòng boss vượt tầng, mà đi ra như chưa có gì xảy ra luôn”

“ Ồ Ồ Ồ, Ảo Ảo”

“Thánh Kiếm Sĩ , Em Yêu Anh !!!”

Thiên nghe tới câu này liền biết bắt đầu nhao nhao lên rồi, liền cùng mọi người chào một cái rồi phóng như bay ra ngoài, biến mất

-------------------------------------------Ta là đường phân cách -----------------------------------

Đi dạo vài vòng thì thấy trời đã tối, Thiên liền lấy dịch chuyển thạch để về nhà

Nhưng khi chưa kịp dịch chuyển thì Thiên nhận được một cuộc gọi từ Keita

“Thiên hả, tui không nhìn thấy Sachi đâu cả, phiền ông tìm Sachi giúp tui được không. Chắc bằng kỹ năng Lv 94 thì tìm người không có vấn đề gì đúng không.? Thanks!” - Keita nói xong rồi cúp.

“Cái tên này….”- Thiên cảm thấy muốn xông lên thông nát ass cái tên đội trưởng không có trách nhiệm này, nhưng thôi cũng mặc kệ

Bật Hack tool lên, liền phát hiện Sachi đang ngồi ở dưới cầu

“Uy, xém nữa quên tình tiết này” – Thiên nghĩ xong liền chạy tới chỗ Sachi đang ngồi

“Sachi”

“…..Thiên à.”

“Ừm, sao cậu lại xuống dưới đây ngồi vậy, mọi người lo lắng cho cậu đó” – Thiên tiến tới, ngồi kế bên Sachi

“……Thiên, cậu có muốn cùng với tớ chạy trồn không?”

"Chạy trốn, chạy trốn điều gì?"

“.....Chạy trốn khỏi thế giới này, khỏi những con quái vật, khỏi……SAO”

“……Sachi, cậu sợ hãi sao?”

“…Ừm, mình sợ lắm, mình sợ khi phải đối mặt với những con quái vật, mình sợ khi mình thấy bản thân lúc nào cũng nằm giữa sự sống và cái chết. Tại sao vậy….đây chỉ là trò chơi thôi mà…..tại sao con người phải chết…..tại sao họ phải làm vậy……tại sao....” – Sachi vừa nói, nước mắt cũng từ từ rơi xuống.

Thiên thấy thế, liền quay qua, ôm chầm lấy cô gái đáng thương này. Thiên biết, trong trò chơi tử vong này, có người sẽ mạnh mẽ vượt lên, có người sẽ tụt lại, bị hoảng sợ trong bóng tối vì đã mất đi cái vòng an toàn của họ. Sachi cũng là một người trong đó, bị nỗi sợ lấn át tâm hồn.
Và những lúc như thế này, cần phải có một người ở bên cạnh, một người động viên, giúp đỡ họ vượt qua, để họ cảm thấy an toàn mà tiến bước.
Rồi tới một ngày, họ sẽ không cần sự an toàn này nữa, họ có thể tự vững bước trên con đường mà họ đi. Đó, chính là lúc mà ta thành công, dưới cái nhìn của một người thầy, người cha mẹ, hay là….người yêu

Thiên cứ ngồi ôm Sachi một hồi lâu, Sachi cũng vì trong lúc tâm trạng suy sụp nên cũng không phản ứng.

Rạng sáng ngày hôm sau, khi bình minh tỉnh giấc

Sachi, từ từ mở mắt, thấy khung cảnh trước mặt mình là lạ, nàng đứng lên, phát hiện đây nơi dưới chân cầu. Sachi từ từ nhớ lại chuyện tối hôm qua, mặt bát giác đỏ lên.

“Sachi, muốn đi ngắm cảnh mặt trời mọc không?” – Thiên thấy Sachi tỉnh dậy, đầu tóc lộn xộn, mặt ngơ ngơ ngác nhác, nhìn rất đáng yêu, liền hỏi

“Ừ” – Sachi vừa nói xong, liền thấy cơ thể mình bị nâng lên, sau đó từng đợt gió đập vào mặt làm nàng tỉnh giấc

“A a a a…..”

Thiên nâng Sachi lên trước ngực mình, sau đó liền nhảy lên cao, nhảy từ nhà này sang nhà khác, cao dần cao dần. Cho đến khi đáp xuông tận đỉnh tháp cao nhất mới dừng lại

“Hộc….hộc…hộc…” – Sachi bị thiên làm một tăng tàu lửa lên xuống, cả người tê liệt, cảm thấy muốn nôn ra, rồi mới nhớ là đây là game, không nôn được.

Đang lúc Sachi đang định quay qua trách mắng Thiên thì

“Sachi, mặt trời mọc kìa”

Sachi nghe thế, liền quay lại. Ánh sáng rọi vào mắt nàng làm nàng phải che lại. sau chốc lát, một khung cảnh tuyệt đẹp hiến ra trong mắt

Những tia sáng đầu ngày xuất hiện, ánh sáng rọi từ những dãy núi phía xa, lấp qua từng mái nhà, dù chỉ là trong game, nhưng cảm giác vẫn rất chân thật. Sachi cảm nhận từng hơi ấm của ánh sáng và sương hòa lẫn vào nhau, cảm giác thật nhẹ nhàng, thật dễ chịu

“Cậu biết đấy, tớ rất thích những cảnh tượng này, vì nó nhắc nhở cho tớ thấy thế giới xung quanh tớ đẹp như thế nào, nhắc nhở cho tớ rằng, vẫn còn rất nhiều con người chưa được trải nghiệm vẻ đẹp này.Tớ muốn họ cũng được trải nghiệm nó, được chìm đắm trong cái sự ấm áp của nó….Để họ nhận ra rằng, vẫn còn rất nhiều hơi ấm xung quanh bạn, đó là hơi ấm từ những người quan tâm lo lắng cho bạn, dù là trong game hay ngoài đời, họ vẫn sẽ lo láng cho bạn.”

“ Vì vậy, đừng chỉ vì thế mà mất lòng tin vào cuộc sống. Đừng vì khó khăn mà từ bỏ. Nếu như cậu cảm thấy cuộc sống cực khổ, hãy để tớ làm người động viên cậu, vì sau mỗi điều gian nan cực khổ là thành quả cho người xứng đáng được nó, Nếu cậu cảm thấy thế giới vô vị, không đáng sống, hãy để tớ mang niềm vui đến cho đời cậu, tớ sẽ kiến cho cậu luôn mỉm cười, cười đến không dừng lại được...Và nếu như cậu cảm thấy sợ hãi cái chết, tớ sẽ là tấm khiên cho cậu, để cậu có thể an toàn mà tiến lên phía trước…... Thế giới này còn rất nhiều màu sắc để trải nghiệm, còn rất nhiều điều để khám phá. Vì vậy, cậu có muốn cùng tớ đi đến cuối cùng, cùng tớ trải nghiệm hết quãng đường còn lại không? Sachi?”

(Uy Uy, sao phút cuối tui viết nghe như tỏ tình thế này!? )

Sachi vừa nghe, nước mắt đã chảy xuống, nàng cũng không ngờ rằng, con người trước mắt nàng, lại có cảm nhận sâu như vậy, cũng không ngờ rằng, mình đã quên mất thế giới xung quanh mình đẹp như thế nào, vẫn còn nhiều người quan tâm đến mình như thế nào. Nàng cũng hối hận, hối hận vì những ý nghĩ lệch lạc của mình. Nàng bắt đầu bình tĩnh lại, nhìn lên mặt Thiên, mỉm cười nói

“Thiên, cảm ơn cậu nhiều lắm”

Thiên liền ngây dại rồi. Nụ cười ấy như phảng phất lên hình ảnh của một thiên sứ đang mỉm cười nhìn Thiên. Đó, là một nụ cười đẹp nhất.

P.S: Sao tui cảm thấy mỗi chap càng viết càng dài nhỉ


Thành Thần Sau Đó Phải Làm Gì?? - Chương #7