Rước Em Về Nhà


Người đăng: ~LuanPhan~Sau khi thông báo xong, người hầu gái liền đi vào, để lại hàn ngàn con người không biết nói gì nhìn nhau

Và cũng đúng như Emilia nghĩ, từ lúc sáng đến giờ chẳng có một mà nào tới cả

Lý do đơn giản thôi, thứ nhất, những người dân đã sống một cuộc sống lầm than cơ cực cả đời của họ, không đời nào có một nơi sẽ cho họ nhiều điều kiện thuận lợi như vậy, nhất là trong lúc đất nước đang loạn lạc như thế

Hay nói cách khác, họ nghi ngờ đây cũng là một cái bẫy, do một ai đó làm ra

Và có lẽ chỉ dụ được những khuôn mặt non nớt mới vào thôi.

Bất quá, Emilia cũng không lo lắng chuyện đó quá nhiều, chỉ cần một người đi vào, thì liền có người thứ hai, và những điều tốt lành sẽ truyền tai nhau, cho đến khi tất cả sẽ được mà thôi

Và người thứ nhất mà Emilia đang tìm kiếm, đó chính là người không còn sự tự do của mình

Nành nhanh chóng dịch chuyển đi.

Ở trong một căn hầm tối, nơi các mỏ than đang được khai quật, có hơn 100 người tuổi tác giới tính khác nhau, đang bị cột dây xích dưới chân, mà chật vật đào từng đợt than lên

Cái cảnh này Emilia thấy rất là quen thuộc, y như lúc đang ở cùng với Erza tại Tháp Thiên Đường vậy

Bất quá hiện giờ thời gian không gấp, nên Thiên quyết định đi vào trong xem một chút

Căn hầm từng khu vực chỉ có một bóng đèn làm ánh sáng duy nhất, xung quanh không khí bụi bẩn, mỗi một khu có khoảng 4 người và một tiên đứng canh gác

Từng khu vực đều phát ra các tiếng thét chói tai từ các người công nhân đang làm việc ở nơi này. Họ đã làm việc không ngừng nghỉ, cả ngày chỉ có hai bữa ăn, mà một bữa thì là hai ổ bánh mì khô cho 4 người

Emilia nhìn thấy mấy cảnh này, cũng cót chút chua xót, nàng cũng nhớ lại đã từng có 1 thời gian vì bị vu oan mà phải sống trong lao ngục suốt 20 năm. Lúc đó nàng cũng chưa có thành Thần như bây giờ, cho nên mỗi ngày chịu cực khổ còn hơn gấp trăm lần nữa

Emilia đi dạo vài dòng, khi đến khi sâu cùng nhất, nàng bỗng nhưng nghe thấy tiếng là của một cô gái, có vẻ quen thuộc

“Đó là…!” – Emilia không chần chờ, liền dịch chuyển tới, sau đó một tình huống kinh hoàng liền hiện ra trước mắt

“K..Không được…! Các ngươi không được lại gần đây” – Một cô gái đang bị hai tên lính ép vào bức tường, mặt cô gái đã tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng.

“Khỉ thật!!! Thả bọn ta ra!! Mấy thằng mất dạy!!” – Một bên, có hai người con trai đang bị trói lại, cố gắng vùng vẫy nhưng không được gì, cả hai đều tức giận mà nhìn về hướng hai tên đó

“Hahahahaha!!! Tụi mày chỉ là dân đen!! Có quyền gì mà cản lại chúng tao!”

“Hơn nữa! Cũng phải cảm ơn mấy tên quý tộc đó!! Đã để xuống một con nhỏ xin như thế này…! Cho hai người chúng ta từ từ thưởng thức..!”

Hai tên lính đê tiện nói, làm cô gái cả người hoảng sợ không ngừng, nàng chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ bị mất đi thứ quan trọng nhất vào lúc này, hơn nữa là cho những tên khốn nạn nữa chứ..

“Nào! Đừng có lề mề nữa!! Cởi đồ ra!!!” – Một tên dữ tợn nói. Hắn định nằm lấy áo của cô gái trước mặt để xé ra

Cô gái liền nhắm tịt mắt lại, nàng không muốn cảm nhận những điều này một chút nào cả

..

.

“…?” – Cô gái nhắm mặt lại một hồi lâu, nhưng không thấy có chuyện gì xảy ra, nàng liền ngờ ngợ mở mắt

Cô liền thấy, cái tên đang định giở trò với mình, khuôn mặt đang bất động, trên cổ một dòng máu từ từ nhỏ xuống, sau đó, cả đầu liền rơi xuống đất

“C.cái…g.ì…” – Tên lính gác kề bên chỉ kịp nói hai chữ, liền cảm thấy cơ thể mát lạnh, hắn không cảm nhận được nửa thân dưới của mình nữa

Thứ cuối cùng mà hắn nhìn thấy, là một nụ cười tuyệt diễm dưới mái tóc màu trắng tinh của tuyết..

Emilia vừa dịch chuyển tới, liền thấy cảnh tượng như vậy, rất dứt khoát hai đường kiếm xuyên đầu và xuyên cơ thể của hai tên lính gác

Cơ thể chúng nằm lăn lóc giữa đường, Emilia liền vẩy tay một cái, cơ thể của chúng liền biến mất đi. Ngay cả bãi máu trước đó cũng không còn nữa

Sau khi xong, nàng cất thanh kiếm vào, sau đó lại gần cô gái đang còn chưa tỉnh lại trong cơn khủng hoảng

“Sayo…yên tâm đi…đã có chị ở đây rồi” – Emilia ôm lấy cô gái khốn khổ, nàng không biết vì sao Sayo đám người lại một lần nữa vào căn ngục, dù không bị tra tấn tàn nhẫn như trước, nhưng lại bắt đi lao động khổ sai, và nếu như lúc nãy Emilia không tới kịp, thì có lẽ nàng cũng sẽ hối hận lắm

Sayo bỗng nhiên cảm nhận được một ai đó đang ôm lấy mình, nàng hoảng sợ định vùng vẫy ra. Nhưng người đó vẫn cứ ôm chặt lấy nàng, không buông nàng ra, cũng không làm gì khác

Sau đó, Sayo dần dần lấy lại bình tĩnh, nàng bắt đầu cảm nhận được sự quen thuộc từ cái ôm này, nó thật…ấm áp….

Cả người nàng bắt đầu nhẹ nhõm ra, sau đó con mắt từ từ mở dậy. Hiện ra trước mắt nàng là một cô gái tuyệt đẹp với mái tóc trắng tinh cùng con mắt màu đỏ như hồng học. Cô gái nhìn nàng bằng cặp mắt âu yếm

Sayo nhìn vào Emilia, cả người như bị mê mẩn vào, khuôn mặt nàng liền có chút đỏ lên..

“Bình tĩnh rồi chứ..” – Emilia quan tâm hỏi

“…Dạ…” – Sayo có chút bối rối trả lời

Emilia nghe như vậy, sau đó để nàng ngồi ở một bên, rồi quay qua hai thằng bên cạnh

Tatsumi cùng Ieyasu từ lúc thấy Emilia đến cứu, cả người liền vui vẻ hẳn lên, nhưng khi nhìn thấy nàng quay qua nhìn mình thì hoảng sợ rồi

Đó là khuôn mặt tức giận của ác quỷ a!!!

“Này, hai thằng nhóc” – Emilia côn đồ liếc mắt nhìn vào hai tên nhóc đang bị trói trong góc tường

“…D..dạ!!” – Hai đứa cảm thấy một luồng hắc khí tuông ra từ người Emilia, liền hoảng sợ đáp

“Nếu như ta nhớ không lầm..thì ta đã cứu cả ba ra ngoài rồi chứ nhỉ.? TẠI SAO!! Lại bị bắt trở lại rồi!!!!” – Emilia tức giận nói, không khí xung quanh liền lạnh xuống

Hiiiii!!!!

Hai đứa liền ôm nhau sợ hãi nhìn về phía Emilia, cả người run ẩy không ngừng

“D..Dạ..! Là lỗi tại nó! Nó bảo công việc này tiền nhiều lắm, cho nên mới..!”

“Không! Không phải! Là do nó rủ em trước!! Chị đừng có tin lời nó! Nó_”

“Đủ rồi!!!” – Emilia quát lên một tiếng, hai đứa liền im miệng, nàng quả thật rất thất vọng, đặc biệt là về Tatsumi, có lẽ bởi vì bản thân mình thay đổi cốt truyện, cho nên mọi thứ mới khác đi nhiều như vậy

“Chị gì đó ơi! Đừng có đánh bọn họ! Họ cũng không phải cố ý đâu..!” – Sayo ở một bên bao che cho bạn mình nói

“…Tch..!” – Emilia tức giận đánh lên tường một cái, làm lủng một hố to, ba người vừa nhìn liền hoảng sợ. Người của Emilia đâu có lớn mấy, nhưng lại có lực lượng quá ghê gớm

“Hai người các ngươi không có đủ khả năng để bảo vệ Sayo! Vì vậy ta sẽ mang Sayo đi! Có ý kiến gì không!?” – Emilia bồng Sayo lên uy hiếp nói

“Dạ dạ không có ý kiến!!” – Cả hai rợn người nói, nói chuyện với chị này thật là mất sức a

Sayo bị Emilia ôm lên tuy có chút buồn khi xa bạn mình, dù sao sống chung từ nhỏ đến lớn cơ mà, nhưng mà khi nàng nhìn lại vào Emilia, nàng cảm giác cơ thể mình có chút chờ mong, tim có chú nhanh hơn.

Thật là kì lạ..

Emilia giơ một tay lên, sau đó nhắm thẳng lên trời

Ầm ầm ầm…!!

Cả khu vực đều bị nổ tung lên, căn hầm liền ngay trong chốc lát rung chuyển dữ dội

“Ta đã giết hết bọn lính rồi, bây giờ thì chạy đi, nếu như muốn tìm việc, thì hãy đến nơi này” – Emila nói, sau đó đưa cho Tatsumi một cái thẻ ghi chữ Fate to đùng trên đó. Sau đó nàng dịch chuyển đi, Sayo cũng đi cùng

Căn hầm đó rất nhanh chóng sụp đổ, mọi tù nhân đều theo cái lỗ của Emilia tạo ra mà trốn thoát, tất cả cảnh vệ xung quanh đều không bắt được ai cả

Sayo vừa chớp mát một cái, khung cảnh đang đổ nát chuyển sang thành một căn phòng khá là đơn giản

“Xin chào mừng đến với phòng của ta.” – Emilia cười nói, căn phòng này diện tích chỉ dài khoảng 5 mét rưỡi, rộng 4 mét, căn phòng rất gọn gàng, thậm chí có khu bếp, bàn ăn nhỏ, cùng với một toilet. Cả phòng nhìn không khác gì một phòng trọ bình thường cả

Đây là căn phòng mà tác đang ở, bất quá Emilia vì thấy nó khá là đơn giản với thuận tiên nên copy nó rồi tạo thành phòng minh luôn

Sayo đi nhìn qua lại xung quanh. Nàng cảm giác rằng, với sức mạnh như Emilia hiện đang có, thì nơi ở chắc hẳn sẽ sang trọng hay giàu có lắm. Nhưng nó lại đơn giản hơn nàng nghĩ

“Sayo, tạm thời cậu cứ ở lại đây, nếu như chán nản, thì có thể ra ngoài dạo chơi, hay làm công việc gì đó cũng được. Nơi đây sẽ có nhiều thứ làm cậu bất ngờ lắm, nên sẽ có người đi theo giúp đỡ cho” – Emilia mỉm cười nói

“Này…cho tớ hỏi…”

“Hửm..?”

“Tại sao…cậu lại giúp tớ nhiều đến thế…?” – Sayo không hiều, nàng cũng không khác gì những cô gái khác, không có gia thế, trái lại còn bị bắt làm nô lệ cho các quý tộc khác.

“Hửm…? Giúp đỡ một người…thực sự cần có lý do sao…?” – Emilia chỉ cười nói như vậy, sau đó dịch chuyển ra ngoài, chỉ để lại Sayo có chút bất ngờ lặng yên đứng đó

P.s:

Hum nay chỉ 1 chap thui, vì mới đi chơi với anh em trong gia đình về. Nên cũng khá trễ rồi.

Chúc mọi người ngủ ngon!


Thành Thần Sau Đó Phải Làm Gì?? - Chương #68