Saeko Va Rei


Người đăng: ~LuanPhan~Khoảng chừng 10p sau, Saeko mệt mỏi ngồi xuống đất, từ nãy đến giờ, Thiên chỉ toàn thủ né, nàng cứ tấn công liên tục mà vẫn không dính một chút nào, ngay cả vạt áo cũng không đụng được. Nhưng nàng vẫn kiên quyết chiến thắng cho bằng được, nhưng vẫn không thành công…

“Được rồi, tớ thua” – Saeko nhìn vào khuôn mặt đắc ý của Thiên, cười khổ nói

“Hì hì, thế bây giờ cậu phải làm theo một điều mà tớ nói đó nha” – Thiên cười tà nói, làm Saeko như đang nhìn một con sói đói vừa thấy được thịt

“....Không được đụng chạm với thân thể!” – Saeko run người nói

“Ừ, không đâu, tớ chỉ muốn nói một chút chuyện với cậu thôi” – Thiên cười, rồi đi tới ngồi sát bên cạnh nàng

“Saeko, tớ biết là chuyện này cậu không muốn nói cho ai biết, nhưng mà…có phải là lúc mà cậu chém giết, sẽ cảm thấy trong cơ thể hưng phấn, sảng khoái đúng không?”

“…Làm sao cậu lại biết?” – Saeko tâm tình trầm xuống, nhìn về Thiên, vấn đề này nàng chưa bao giờ nói với ai, làm sao Thiên có thể biết được?

“…Tớ biết nhiều thứ lắm, nhưng từ nơi nào thì hiện chưa nói cho cậu được”

“…..Ừ, nếu không nói thì cũng không sao…như cậu thấy đó, khi mà mình bắt đầu chiến đấu, thì cơ thể lại nóng hết cả lên. Mình thích nó, mình thích cảm giác sảng khoái đó…” – Saeko nói, rồi dừng lại một lúc

“Cậu biết không, lúc tớ còn ở năm nhất, có một đám học sinh tới quậy phá, thậm chí uy hiếp tớ, và sau đó tớ đã đánh hết tất cả bọn chúng, tất cả đều bị thương phải nằm viện mấy tháng mới ra được…Nhưng lúc đó, tớ không có cảm giác tội lỗi gì cả, mà thay vào là một sự sảng khoái, cảm giác đó giống như là thuốc phiện vậy. Vì thế tớ rất sợ…”

“Tớ sợ con người của tớ, tớ sợ mình là một con quái vật, chỉ biết thèm khát giết chóc và máu…”

“Chắc cậu nghe cũng hiểu mà nhỉ, một con quái vật như tớ thì không đáng được quan tâm như vậy đâu. Nên chỉ cần cậu đừng nói cho mọi người chuyện này là được rồi” – Saeko nói, trong lòng đau khổ, nước mắt đã có chút rớt ra

Thiên nghe vậy liền vòng tay qua ôm Saeko vào lòng

“Không, tớ sẽ không bỏ rơi cậu !” – Thiên ôm lấy Saeko nói lớn

“Thích chém giết thì sao? Máu me thì sao? Đối với mình, Saeko, cậu là một người con gái xinh đẹp, mạnh mẽ, mọi người thích làm bạn với cậu, ngưỡng mộ cậu. Chẳng lẽ cậu không thấy điều đó sao?”

“Nhưng, đó chỉ là con người bên ngoài của tớ, nếu như họ biết, thì chẳng phải họ sẽ xa lánh tớ sao…”

“Cậu không để ý à, từ lúc cùng nhau đi đến giờ, cậu luôn là người cùng tớ đi mở đường chém giết cương thi, làm sao mà mọi người lại không nhận ra nụ cười thõa mãn mà cậu đang cố gắng giấu trong miệng. Dù đúng, lúc đầu mọi người có hơi sợ sệt, nhưng rồi họ cũng sẽ quen với điều đó, hơn nữa họ cũng đâu có bỏ rơi cậu! Không phải lúc ở phòng tắm, mọi người đều nói chuyện vui đùa với cậu mà phải không!?”

“V..vậy là…tất cả…đều đã…” – Saeko run run nói

“Ừ, mọi người ai cũng biết hết cả rồi, nhưng họ lựa chọn không nói, vì họ biết chuyện như thế này sẽ rất khó nói ra. Họ đợi một ngày cậu có đủ can đảm để nói ra. Nhưng có vẻ suy đoán của tớ là đúng, cậu không hề có ý định nói”

“Nếu như chỉ vì vậy mà cậu phải sống không là chính mình thì tớ lại không chấp nhận được!”

“Cho dù cậu có như thế nào, thì cậu vẫn là Saeko mà tớ biết, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, mọi người cũng vậy. Vì thế, đừng tự coi mình là quái vật, đừng tự trách bản thân nữa. Ngày mai, cậu hãy đi nói thật với mọi người đi”

“Thiên…” – Saeko rưng rưng nước mắt, nàng trong lòng cảm thấy cảm động, cảm động vì mọi người xung quanh đã không chối bỏ mình, cũng như vì người con trai trước mắt này đã giúp mình xóa bỏ đi nỗi lo duy nhất vẫn luôn giấu sâu trong tim

“Thiên…cảm ơn nhiều lắm”

“Cậu cũng đừng nghĩ nhiều về nó nữa. Hai tụi mình về đi” – Thiên thấy trời đã khuya, nên dắt Saeko về nhà

Hai người trên đường về đều không nói gì, nhưng bầu không khí đã ấm áp hơn nhiều

Saeko trong lòng hôm nay đã được Thiên gỡ bỏ đi các xiềng xích. Trong lòng của Saeko cũng đã xuất hiện một hạt giống mới

Thiên vào nhà, chợt nhớ rằng lúc mình đi, mọi người còn chưa có chọn phòng mà bây giờ đều đã ngủ hết, nên hắn cũng không biết phòng nào là của mình

Thôi, ra phòng khách ngủ vậy..

Sáng hôm sau.

Cả nhà đang tập hợp lại ở phòng khách.

“Em xin tự giớ thiệu, em là Rea Sanka, hôm qua anh Thiên vừa mới đưa em về. Xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn”

“…E..em là Alice, cũng giống như chị Rea, xin giúp đỡ nhiều hơn” – Alice núp ở phía sau lưng Thiên nói

“Ừm, xin chào hai người, sau này chúng ta sẽ là một đội chung đó, cùng nhau hỗ trợ nhé!”

“Ừm!”

Mọi người bắt đầu làm cơm sáng. Alice thì có vẻ chơi thân với Rikka, còn Rea thì lại thân hơn với Rei. Trong lúc mọi người đang chuẩn bị ăn. Saeko bỗng nhiên đứng lên

“Mọi người, tớ có chuyện cần phải nói…” – Rồi Saeko bắt đầu kể lại vấn đề của mình ra

Mọi người nghe xong, cũng nghĩ nghĩ một tí, rồi nói

“Thế thì sao?”

“..Hả?”

“Nếu như cậu như thế thì sao?”

Saeko há mồm ra, nàng không biết phỉa phản ứng sao với tình huông này. Thiên thấy vậy liền chen vào

“Saeko bởi vì điều này mà lo sợ mọi người sẽ xa lánh cậu ấy”

“À, thì ra là vậy. Saeko, cậu đừng lo, dù có như thế nào thì tụi tớ vẫn sẽ là bạn của cậu mà. Thôi nhanh chóng ăn đi, nguội hết rồi kìa” – Touka tới gần nói

“…Cảm ơn mọi người” – Saeko vui mừng nói, sau đó ngồi xuống dưới cùng mọi người bắt đầu ăn. Nàng cũng nhìn qua Thiên giơ ngón tay cái mỉm cười về phía mình, mặt có chút đỏ, rồi bắt đầu ăn

Sau bữa ăn sáng. Touka quay sang Thiên hỏi

“Thiên, hiện giờ mọi người đều đông đủ, chúng ta cũng nên bàn bạc kế hoạch cho hôm nay đi, chứ không thể nào ở đây mãi được”

“Được rồi. Tất cả mọi người tập trung lại một tí” – Thiên phá vỡ bầu không khí náo nhiệt của 7 cô nàng cùng 1 đứa nhỏ nói

“Bây giờ, tớ đang có ý định đi tìm kiếm gia đình của mọi người, dù đã hơitrễ, nhưng có lẽ vẫn còn hy vọng.”

Ánh mắt của Saya và Rei sáng lên, còn lại mọi người thì trầm xuống. Saeko ba mẹ ở nước ngoài, căn bản muốn tìm cũng không được. Rea thì gia tộc đã không còn người, Alice thì chứng kiến ba mình mất ngay tại chỗ. Shizuka thì ba mẹ đã mất trước, nhưng quan trọng là hai người là Touka và Rikka.

Hai người cũng không ngốc, sau khi bình tĩnh lại, đã nhận ra rất nhiều thứ mà mình đã bỏ sót. Nhận ra nơi này không phải là thành phố mà mình đã sống lúc trước. Cũng nhận ra Thiên có điểm đáng ngờ, bởi vì hắn lúc đi tới trường Fujima đã nói là đi tới ‘trường cũ’.

Có lẽ, đến lúc thích hợp sẽ hỏi – Touka Rikka nghĩ vậy

“Nhưng mà, hiện giờ trong căn nhà này chỉ có thấy một chiếc xe máy mà Thiên mang về thôi, còn lại thì đâu có chiếc xe nào nữa đâu?” – Rei nghĩ nghĩ nói

“Ừm, nhưng nếu như chúng ta có thể đi tới nơi mua bán xe hơi, hay các triễn lãm xe thì sẽ có khả năng cao tìm được xe khác lớn hơn” – Saya nói

“Vậy thì có ai biết được vị trí của chỗ bán xe không?”

“Hừm, có thể là tớ biết chỗ” – Rei suy nghĩ một tí rồi nói

“Vậy thì hôm nay tớ sẽ cùng Rei đi tìm xe chạy về, Saeko, cậu ở nhà có thể giúp đỡ tớ dạy mọi người một số cách tự vệ được không? Touka cũng thế” – Thiên nhìn qua Touka cùng Saeko nói

“Ừ, để cho tụi tớ!” – Hai người đồng thanh nói, rồi bất ngờ nhìn nhau…

“Còn một việc nữa, đồ ăn trong nhà sẽ mau hết, nên sẽ phải sang khu tạp hóa đầu đường để lấy thêm, nên mọi người phải nhớ cẩn thận, dù tớ đã quét dọn rồi, nhưng mà vẫn có thể có một số con lảng vảng xung quanh, để ý một chút vẫn tốt hơn” – Thiên nói, bàn tay hắn bị Alice kéo lại

“Thiên, anh định ra ngoài à…” – Alice buồn nói

“Đừng lo, anh sẽ cố gắng về sớm, em ở nhà nếu như có thể giúp đỡ được các chị ở đây thì anh sẽ rất vui đó!”

“Dạ!”

“Vậy thôi, anh đi nhé. Rei”

“Ừ!” – Rei cùng Thiên lấy một số vật dụng cần thiết rồi đi ra xe

Trên đường đi, Thiên cũng rút kinh nghiệm từ bầu không khí tối hôm qua, nên hắn cũng nghĩ tới một số chuyện vui kể cho Rei nghe, làm nàng cười không ngừng, dù sao mọi người ai cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, nên hắn cũng phải làm sáng không khí lên mới

Kết quả là, trên đường đi Rei rất vui, mức độ thiện cảm đối với Thiên cũng đã tăng lên một bậc mới.

Hai người đi đến nơi Rei chỉ định, thời gian cũng đã ngã về trưa, cả hai lấy một chút nước uống, rồi bắt đầu việc chính

Bởi vì đây là cửa hàng khá lớn, nên cương thi cũng có rất nhiều, ngay từ cổng đã có mấy chục con lao đến

Thiên thì căn bản là không vấn đề, hắn một tay cầm kiếm một tay cầm giỏ sách mà múa, từng cái đầu cứ văng lên trời, sau một vài phút, khung cảnh xung quanh liền nhuộm đỏ. Rei ở một bên cũng cảm thấy run người

Thiên thấy mọi thứ đều giải quyết xong, liền cùng Rei đi vào cửa.

Bởi vì số lượng sẽ cao đến 8-9 người, nên Thiên cũng định mua một chiếc mini house (nhà xe) luôn. Rei cũng đồng ý. Thế là hai người bắt đầu đi tìm chiếc ưng ý, sau đó lựa chọn cái này

Link nè, xem cho vui
Dù xe cũng khá lớn, nhưng để di chuyển trên đường dài thì tuyệt đối ok, xe cũng rất cao, nên khi bị cương thi bao vây cũng không trèo lên được.

Bên cạnh đó, Thiên cũng đồng thời lén Rei trong lúc đang đi tìm chìa khóa, tạo ra động cơ cùng các thế hệ máy tối tân nhất cho xe này. Bên ngoài nhìn có thể như là một chiếc bình thường, nhưng bên trong cỗ máy lại có khả năng tự tư duy cũng như có chế độ bắn phá nếu như kích hoạt

Hay nói cách khác, thứ này cũng giống như một pháo đài di động ẩn vậy

“Xin chào chủ nhân”

“Ừ, ngươi bây giờ cứ tạm thời ở hình dáng của một chiếc xe bình thường đi, cho đến khi nào có lệnh hay cảm thấy những người con gái bên cạnh ta bị gặp nạn hãy giúp đỡ”

“Vâng, xin tuân lệnh” – Chiếc xe nói rồi, lập tức quay về hình dáng ban đầu.

Aaaaa!!!!!

Thiên vừa mới điều chỉnh xe xong thì nghe một tiếng la thất thanh của Rei, liền tốc biến tới gần

Rei vừa bị một con cương thi đánh bất ngờ trong phòng giữ chìa khóa, nàng trở tay không kịp, bàn tay bị cắn một dấu thật sâu.

Rei vội dùng tay còn lại móc con dao bỏ túi ra đâm về phía đầu nó, sau một tiếng la, con cương thi liền buông nàng ra, nằm xuống mà chết

Rei run rẩy hết cả tay chân, nhìn thấy Thiên tới, lại nhìn về phía bàn tay đầy máu của mình…

“T..Thiên….mình…mình…!” – Rei biết cuộc sống của mình đến đây có lẽ đã kết thúc, không cam lòng khóc lên

“Bình tĩnh….” – Thiên nhìn cảnh này cũng đau lòng, hắn vội ôm Rei vào lòng thật chặt

“K…không thể nào….” - Rei nhìn lại bàn tay mình nói. Sau đó liền khóc lên

“Tại sao vậy….Thiên…cậu trả lời cho tớ được không?…..Tại sao ông trời lại bất công như vậy. Vất vả lắm…chúng ta mới có được sự đoàn tụ mà...Vất vả lắm...tớ mới có thể tìm được một chút cảm giác yên bình….vì sao tất cả lại trở nên như thế này!” – Rei vừa nói vừa khóc lớn, trong lòng nàng tất cả cảm xúc đều tuông trào ra. Việc nàng bị cắn đã đụng tới giới hạn cuối cùng của nàng…

Và nàng cứ khóc như thế, nước mắt đã dẫm ướt hết bờ vai của Thiên, nàng cứ đau khổ mà khóc, từng hình ảnh cứ lần lượt nhảy qua đầu nàng… Và những giọt lệ đó cứ rơi xuống, cho đến khi không còn gì nữa

Rei khóc mãi như thế, nên cũng không nhìn thấy bàn tay mình đã bị Thiên hồi phục lại từ lúc nào…

Thiên vẫn cứ tiếp tục ôm nàng, ngồi bên cạnh không nói gì. Rei biết Thiên đang làm gì, nên buồn bã nói

“Thiên...cậu buôn tớ ra đi…tớ sắp sửa biến thành bọn chúng rồi…cậu cứ đi trước đi….bảo mọi người là mình không qua được. Bọn họ sẽ hiểu mà…” – Rei giọng nức nở nói

Thiên vẫn ngồi đó, ôm nàng chặt hơn

Không khí thật im ắng, tất cả mọi thứ như chìm vào thế giới của hai người. Thiên và Rei đều có thể nghe được nhịp tim đập của nhau. Rei cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Thiên, làm cho nàng trong lòng cũng nhẹ nhàng đi…

“Thiên…cậu biết đó..nếu như Takashi mà có được phần nào như cậu thì tốt rồi….”

….

Sau vài phút, Thiên vẫn tiếp tục ngồi đó, ôm lấy Rei trong lòng, Rei cũng hơi gấp

“Thiên….được rồi…cậu buông tớ ra đi…sắp không còn kịp rồi…..cậu cứ như vậy thì tớ sẽ lại khóc nữa mất…” – Rei cảm thấy cơ thể hơi mệt, nước mắt một lần nữa chảy ra

Nàng lại một lần nữa khóc lên, hai mắt đã bắt đầu khô đi. Cho đến một lúc lâu sau. Thiên mở miệng

“Mình sẽ ở đây cho đến phút cuối…cậu cứ an tâm mà ngủ đi…” – Thiên nhẹ nhàng xoa đầu Rei

“Mm….Thiên….cảm ơn cậu…..nếu như chúng ta gặp nhau sớm hơn thì tốt quá rồi nhỉ?” – Rei cười cợt nói

“Ừ, nếu như vậy thì tốt quá rồi…”

“Thiên…tớ thấy buồn ngủ quá….”

“Ừ…cậu ngủ đi…tớ sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cậu…. luôn luôn như vậy.”

Thiên hôn nhẹ lên bờ môi của Rei, nàng cũng không từ chối, rồi thiếp mắt ngủ đi

Thiên cũng nhè nhẹ đặt nàng ở trên xe, rồi chạy về nhà…


Thành Thần Sau Đó Phải Làm Gì?? - Chương #24