Gia Đình.


Người đăng: ~LuanPhan~Yui cũng kịp thời tới ngăn Asuna lại, sau đó từ từ giải thích cho nàng nghe

Asuna và Sachi nghe xong cũng thở phào ra. Đặc biệt Asuna. Khi quay lại nhìn ‘tác phẩm’ của mình. Nàng cũng đỏ mặt xấu hổ

“….Em xin lỗi nha Thiên….Tại lúc đó em tức quá…” – Nói xong Asuna, liền chạy tới ôm con người tàn tạ đang nằm xả lai dưới đất

Hai nàng khi nghe câu chuyện của Yui, đều thương tâm không ngớt, không ngờ rằng, cô bé nhìn nhỏ nhắn dễ thương này đã phải chứng kiến không biết bao nhiêu là cảnh tượng mà ngay cả một người trưởng thành còn không chịu nổi. Huống chi là Yui phải nhìn hằng ngày, mà cũng không thể ra giúp đỡ được

Sachi Asuna hai người đều lại ôm chầm lấy Yui, đầy quan tâm nói

“Con đừng lo gì nữa, bây giờ con đã là thành viên gia đình của chúng ta, mọi người sẽ không khiến cho con phải thấy khổ sở hay buồn rầu gì cả, được không?”

“…Vâng, thưa mẹ!” – Yui khóe mắt ươn ướt nói

“Được rồi, chúng ta đi làm cơm đi, trời cũng không còn sớm đâu” – Sachi nhìn cảnh trời nói

“Ửm……khoan đã, đây là nhà của Thiên mà? Thiên. Anh có nhà bếp không?” – Asuna nhìn về phía Thiên, thấy hắn đã hồi phục lại liền hỏi

“Nhà bếp…?” – Thiên tự hỏi bản thân mình có làm ra nhà bếp không

“Thôi rồi, anh quên tạo nhà bếp rồi, hay là mình cứ đi ra ngoài ăn tạm đi, lần sau anh sẽ nhớ.”

“Tạo..?” – Sachi nghi hoặc hỏi, cùng lúc nàng đang đứng gần cửa sổ, liền nhìn ra bên ngoài.

Khung cảnh chốc lát hiện lên, nhìn phía dưới thì có thể thấy được ánh đèn đang bao trùm cả toàn thành phố buổi tối, nhìn xung quanh thì chỉ thấy mây sương cùng với một ánh trăng rực rỡ trên đầu. Sachi nghĩ nghĩ một lát, có thể đại khái đoán được mình đang ở nơi nào

“Anh Thiên, mình đang ở trên cái lâu đài màu trắng mà TV hay nói đúng không?” – Sachi hỏi

“Ừm, nó đó, lúc đầu, khi anh vừa tới đây, thấy bầu trời noi này không tệ, do không biết nên ngủ chỗ nào nên sẵn tay tạo ra luôn” – Thiên nói, mũi có chút đắc ý vểnh lên, dù sao anh cũng là Thần, có đôi lúc muốn tự sướng về thành quả của mình cũng đâu có sao ..

Ba người nhìn Thiên đang đắc ý thì cũng không nói gì…Một lúc sau, Asuna hỏi

“Thiên, vậy thì tại sao anh lại đến thế giới của chúng em vậy?”

“Ách” Thiên bỗng nhiên nghe thấy Asuna câu nói này liền hoảng một chút, nhất thời không biết nói gì. Nếu như, bây giờ mình nói với ba người là họ thực ra chỉ là những nhân vật được tạo ra trong phim truyện thì họ sẽ phải phản ứng như thế nào. Nhưng mà, liệu cứ giấu như vậy thì có nên không? Dù sao thì đến một ngày mình cũng phải nói cho họ biết, nên nói sớm một tí chắc cũng không có vấn đề gì chứ?

Thiên nghĩ nghĩ một hồi, liền quyết định.

“Ba người đi tới phòng khác với anh” – Thiên nói, vẻ mặt đã mất đi vui cười trước đó, thay vào là sự trăn trở, lo lắng. rồi bước ra ngoài

Asuna, Sachi, Yui đều cảm thấy khó hiểu. Nhất là Asuna, nàng thấy câu hỏi của nàng đâu có gì đụng chạm mà sao mặt Thiên thay đổi như vậy. Chẳng lẽ, có lý do gì đó mà Thiên bị buộc phải xuống nơi này sao ?

Bước ra tới phòng khách, Thiên giơ tay một cái, Một màn hình LCD mấy trăm inch xuất hiện

Thấy ba người đã ngồi xuống, Thiên bắt đầu đi tới đầu đĩa, trong tay xuất hiện bộ anime SAO, bỏ vào máy, sau đó nhìn mọi người.

“Ba người cứ coi một chút đi, sau khi bình tĩnh lại anh sẽ quay về, nếu các em muốn về nhà thì cứ bước vào vòng tròn truyền tống ở ngay của ra vào…. Anh đi trước một chút”

Thiên nói xong câu đó, rồi dịch chuyển đi mất, để lại ba người ngồi đó khó hiều nhìn nhau, Thiên vừa bỏ phim gì vào vậy

“Mẹ ơi…Ba có sao không?” – Yui hỏi

“Ừm…Mẹ cũng không biết nữa, thôi, cứ coi phim mà ba để lại đi…” – Asuna nói

Thế rồi, ( Sword Art Online ) bắt đầu được phát lên….

Ba người cứ ngồi đó coi như vậy…10p….30p…1 giờ……2 giờ….6 giờ...10 giờ…. Đến khi hoàn thành hết 24 tập mới xong.

Lúc này, ba người liền hiểu vì sao Thiên lại bảo là phải cố gắng bình tĩnh rồi… Thử hỏi xem, khi biết cuộc sống của mình cho đến bây giờ chỉ là một sản phẩm mang tính giải trí cho mọi người mà thôi, thì liệu có ai mà bình tĩnh nổi

Thiên lúc này, đang đi lòng vòng suy nghĩ cách giải quyết, khi thấy anime chiếu xong, Thiên liền chạy vào phòng khách.

Nhìn thấy ba con người thần sắc buồn bã, đau đớn, phức tạp làm lòng Thiên như có mấy ngàn con dao cắt vào..

Thiên liền chạy tới, ôm ba người vào lòng

“Anh xin lỗi, anh biết chuyện này rất khó chấp nhận nhưng đó là sự thật, anh rồi cũng phải nói cho tụi em biết, dù sớm hay muộn.”

“Nhưng mà có một thứ mà anh muốn ba người nhớ, đó là, kể từ khi anh bắt đầu đến với thế giới của mọi người, thì mọi thứ không còn là ảo tưởng nữa, mà nó đã thành sự thật”

“Vì vậy, Ba người cũng đừng lo lắng. Cho dù mọi người có là như thế nào đi chăng nữa, thì chẵng lẽ những việc làm, những khoảng khắc mà chúng ta đã dành cho nhau đều là giả dối sao!? Anh không nghĩ như vậy”

Thiên ngước nhìn Asuna, Yui, Sachi nước mắt đã lã chã

“Asuna, lúc đầu, em trong ấn tượng của anh là một người có gì cứng rắn, cũng như có gì đó hiền dịu, nhưng sau khi tiếp xúc với em. Anh cảm thấy không chỉ như trong phim vậy. Em thực ra rất đáng yêu, rất dễ thương, lúc nào cũng cười đùa, tuy một vài lần hắc hóa lên đập anh vài trận, nhưng điều đó cũng thể hiện được rằng là em lo lắng, quan tâm đến anh nên mới thế. Vì thế em cũng không phải chỉ như trong phim như thế, và điều đó càng làm anh yêu em nhiều hơn”

Thiên nói, rồi lại quay về phía Sachi

“Sachi, lúc đầu anh chỉ nghĩ rằng, em là một nhân vật phụ, không trọng yếu. Nhưng sau khi cùng sống chung với em. Thì anh cảm thấy em không phải chỉ là bình hoa, em đã rất cố gắng, rất kiên cường. Lúc nào cũng nỗ lực kiên trì để vượt qua nỗi sợ của chính bản thân. Và điều đó khiên em trở nên thật đặc biệt, thật đáng quý. Vì vậy anh thấy em rất tuyệt vời! “

Cuối cùng là..

“Yui, dù hai chúng ta không gặp nhau bao lâu, nhưng ba biết, con rất yêu thương ba, thương mẹ con nữa. Nên con cũng đừng lo lắng gì cả, nếu như Kirito có thể mang lại hạnh phúc đến cho con thì ba cũng có thể. Thậm chí còn hơn như thế nữa, vì vậy con cứ mỉm cười lên, ba sẽ dẫn gia đình mình đi khắp mọi nơi, khắp mọi thế giới, để con và mọi người có thể được trải nghiệm nhiều thứ mới lạ đặc sắc, và cũng để con có được sự hạnh phúc mà con đã thiếu thốn cho đến bây giờ. Vì vậy, đừng buồn con nhé, vì nụ cười của con sẽ là hạnh phúc lớn nhất của ba, cũng như các người mẹ của con vậy”

“Chúng ta đã là một gia đình, mà gia đình thì sẽ quan tâm, chia sẻ vui buồn với nhau lẫn nhau. Anh sẽ cố gắng mang đến hạnh phúc cho mỗi thành viên trong gia đình này. Vì vậy, đừng buồn phiền vì những điều nhỏ nhặt như thế mà hãy cứ nở nụ cười thật tươi. Vì nụ cười hãnh phúc đó là điều đẹp đẽ nhất trên đời này mà anh muốn được bảo vệ, muốn được yêu thương. Mọi người có thể làm điều đó giúp anh được không?” – Thiên hỏi

Ba người nghe những lời cuối cùng xong, đã không kìm lại được. Nước mắt đều vỡ òa xuống, chạy tới ôm chầm lấy Thiên mà khóc.

Thiên nhìn lại ba người, cảm thấy, cuộc đời của mình thật hạnh phúc a. Thiên một lần nữa phải cảm ơn con người lúc trước của mình. Người đã không chịu chấp nhận số phận mà vùng vẫy, mà đấu tranh. Để rồi có được Thiên như ngày hôm nay. Vì vậy, xin cảm ơn rất nhiều

Bốn người cứ ôm nhau một hồi lâu, rồi cũng từ từ buông ra. Nhìn nhau mỉm cười, trên mắt còn đọng lại từng giọt nước. Từ lúc này, tình cảm tất cả mọi người đều tăng lên một bước lớn, cứ như không thể nào có thể tách rời được

Rồi một tiếng rột rột từ bụng ba người phát lên củng lúc, làm cả ba cúi đầu xấu hổ

“Thôi, nãy giờ ngồi coi phim nói chuyện đến tận tối mà chưa ăn cái gì hết đúng không? Vậy để hôm nay anh nấu ăn cho, mọi người cứ ngồi chờ đi” – Thiên trong lúc mọi người đang coi phim đã tạo lên một cái nhà bếp. Rồi Thiên bắt đầu công việc nấu ăn chưa bao giờ làm của mình

“Hừm…bắt đầu từ cái gì nhỉ” – Thiên trong đầu tự hỏi. Nói thật, từ lúc thành thần đến giờ Thiên ăn trong bụng ngoài Ích cốc đan ra chỉ có Ích cốc đan ( đan có thể làm người ăn vào sẽ bổ sung năng lượng thay vì phải ăn ). Cho đến khi Thiên thành thần thì không cần phải ăn vẫn có thể tồn tại, nên việc ăn này có thể nói là cực kì xa vời đối với hắn

Thiên nghĩ một tí, không biết nên bắt đầu từ đâu. Rồi một ý nghĩ nhảy lên, Thiên liền dùng tay, chém một đường không gian trước mặt, sau đó rời đi, đồng thời cho thời gian bên này chậm lại

Asuna, Sachi và Yui đang chờ, không sai biệt lắm khoảng 20p sau, một mùi thơm lừng bốc lên, làm ba người không tự nhủ được mà quay mặt về phía phòng bếp mà chạy vào.

“Ngồi vào bàn đi, đồ ăn sắp xong rồi” – Thiên mỉm cười nói. Thực ra, hồi nãy Thiên đang nghĩ nên làm đồ ăn gì, thì lại nhớ tới một chuyện

Nếu như muốn làm đồ ăn ngon, thì cứ đi tới mấy cái thế giới chuyên về thức ăn là được rồi !

Nghĩ tới đây, Thiên lọc trong trí nhớ mình một tí, sau đó mở cánh cổng thứ nguyên ra, chạy qua bên thế giới ( Shokugeki No Soma ). Truyền vào mình hết tất cả tri thức, các kinh nghiệm, cách làm đồ ăn của thế giới đó vào mình. Thế là Thiên, đã từ một tay không biết gì về nấu ăn đã biến thành một đầu bếp đứng hàng đầu thế giới.

Thiên vừa làm xong đồ ăn, đem để lên bàn, một luồng ánh sáng bao phủ lấy món ăn. Rồi một mùi thơm thổi phà vào mũi mọi người, làm mọi người bụng kêu rột rột hết lên, có kích động muốn lao lên xực hết.

Và cứ như thế, một bữa ăn gia đình cực kì ngon đã được tiến hành

Mọi người ăn xong, Thiên nhớ rằng, mình tự nhiên bắt cóc hai cô nàng ở bệnh viện từ chiều đến giờ, liệu ba mẹ có lo lắng không

Thiên nói diều này cho Asuna và Sachi nghe, thì hai nàng cũng chỉ lắc đầu, nói là đã nhắn tin có bạn chơi chung ở SAO nên qua bên nhà ngủ nhờ rồi, bảo Thiên không cần phải lo. Nên Thiên cũng yên lòng

Tối hôm đó, Thiên sắp đặt cho hai ba người vào chung một phòng lớn, còn mình một phòng. Dù sao thì, mình cũng chưa có cơ hội bắt đầu chuyện đó, hơn nữa bây giờ còn có thêm Yui, nên Thiên cũng tạm thời ngừng nghĩ đến việc này

Nhưng Thiên không biết là, vào tối khuya hôm đó, đã có hai bóng người, bước dần dần tới phòng hắn...

P.s: Hic hic, thức giậy từ 6h sáng để viết truyện tới giờ còn chưa ăn, lại còn kể mấy cái đồ ăn này nữa. Thật là tự mình hại mình mà…

Tập tiếp theo : Lần đầu...


Thành Thần Sau Đó Phải Làm Gì?? - Chương #12